201-400

Chương 320: Tổng lực chiến

2025-10-04

1

Trong suốt hơn một tuần, chúng tôi đã thực sự rất thoải mái.

Ít nhất thì tôi đã như vậy. 

Tôi đã chiêu mộ Trưởng Chi nhánh, từ chối Park Yeeun nói rằng sẽ đi theo, và chiêu mộ Aileen.

Tôi cũng muốn chiêu mộ cả Phòng Cách ly nữa nhưng Trưởng Chi nhánh nói rằng họ đã ra ngoài rồi nên cũng không làm gì được.

‘Phòng Cách ly cũng đang ở trong một nhiệm vụ lớn mà’, Trưởng Chi nhánh đã nói vậy đấy.

Cái Cục Quản thúc chết tiệt này chẳng bao giờ có ngày nào là đủ người cả.

Tất cả mọi người đều có vẻ đã nghỉ ngơi theo cách của riêng mình.

Không, nếu họ có nghỉ ngơi một chút thì đã tốt.

Yu Daon lúc đến làm thì luôn trong tình trạng băng bó khắp người, Song Ahrin thì đôi khi giọng điệu sẽ trở nên kỳ lạ, và Jang Chaeyeon thì sẽ ngồi mỉm cười trong im lặng, nên hình như chỉ có mỗi mình tôi là đã nghỉ ngơi đàng hoàng.

Tất nhiên, tôi cũng không chỉ lặng lẽ nghỉ ngơi.

Tôi đã nghỉ ngơi dữ dội hơn rất nhiều.

Tôi đã không làm bất cứ việc gì ngoài chỉ ngủ ở nhà, và với sự cho phép của Trưởng phòng và Trưởng Chi nhánh, tôi đã tạm thời nghỉ làm và dành ít thời gian để đi xem những thứ mình muốn.

Dù sao thì tôi đã nghỉ ngơi tử tế hơn nhiều so với thường ngày.

Và rồi thời gian hẹn trước đã đến.

“Anh trai, em không đi thật sự có ổn không ạ?”

“Nếu có em ở đó thì tốt…nhưng quả nhiên lần này vẫn quá nguy hiểm”

Tôi nhìn Park Yeeun đang nhìn tôi với ánh mắt lo lắng.

“Anh trai, em cũng là một thành viên của Phòng Nhân sự mà”

Park Yeeun nhìn tôi nói, trông như đang giả vờ giận giữ.

“Nếu lần nào anh cũng bỏ em ra như này vì em còn trẻ thì khi nào thì em mới có thể phát triển năng lực của mình được ạ”

“Yeeun à, với tư cách là tiền bối trong xã hội, anh sẽ cho em một lời khuyên tốt được chứ?”

“Vâng?”

Đối mắt với Park Yeeun đang nhìn tôi với biểu cảm bối rối, tôi mở miệng.

“Hãy tận hưởng khoảng thời gian khi em không phải làm gì đi. Sau này dù muốn hay không thì em vẫn sẽ phải làm thôi”

“Anh lại nói chuyện giống như người già nữa rồi”

Park Yeeun bĩu môi và cằn nhằn trước lời của tôi rồi ngước nhìn tôi.

“Thật sự không được sao ạ…?”

“Không được”

Chủ Nghĩa Duy Mỹ không phải một kẻ địch dễ đối phó.

Không, thứ đó thật sự rất khó nhằn.

Tôi không muốn dẫn Park Yeeun để đối đầu với một Chủ Nghĩa Duy Mỹ vậy.

Chính xác thì là vì tôi đã hứa rồi.

“...Thật sao ạ?”

Sao bọn trẻ ngày nay không chịu nghe lời như này vậy nhỉ?

Tôi lắc đầu với Park Yeeun đang nói trong khi ngước nhìn tôi với ánh mắt khẩn thiết.

“Đúng vậy, vì anh đã hứa rồi mà”

“...”

Con bé nhìn chằm chằm vào tôi rồi bất ngờ nắm lấy tay tôi.

“Anh trai”

“Ừm”

“Anh phải cẩn thận đấy nhé. Hứa”

“Chắc chắn rồi. Đừng lo”

Trước lời của tôi, Park Yeeun thở dài và buông tay tôi ra.

Tôi quay sang Trưởng phòng, và ông ấy nhìn chằm chằm vào tôi rồi thốt ra.

“Đừng lo. Bây giờ ta đang cảm thấy hơi bị tốt đấy”

“Ôi trời, đó là lời động viên tích cực nhất mà em từng được nghe trong đời đấy ạ”

Và Trưởng phòng liền cười khẩy trước lời nói đùa của tôi.

“Dù sao thì nhớ phải đi cẩn thận rồi về đấy, và trong thời gian cậu nghỉ thì bọn ta cũng làm nhiều việc rồi nên nếu đến đấy mà bị thương thì nghỉ luôn đi”

“Đó không giống một lời động viên cho lắm nhưng dù sao thì em cũng đi đây ạ”

“Đi đi”

Hai người đàn ông trưởng thành thì có gì để nói với nhau cơ chứ?

Nói chuyện ở mức này đã là tốt nhất có thể rồi.

Trưởng phòng và tôi gật đầu với nhau rồi tôi rời văn phòng Phòng Nhân sự để đi đến bãi đỗ xe.

Khi tôi đến đó thì Aileen đã có mặt trong khi khoanh tay với khẩu súng đeo ra sau lưng.

“Cô đã đến rồi à?”

“Do các thành viên trong phòng đã làm ồn lên đòi đi theo nhiều quá nên tôi cũng ra trước để bỏ chạy luôn”

Aileen đang nói với giọng điệu đã dịu hơn nhiều so với trước đây.

May mắn thay, phòng của cô ấy có vẻ đã rất chấp nhận cô ấy, và dần dần thì tôi cũng cảm thấy an tâm hơn chút khi bắt đầu nghe được giọng điệu của Aileen khi xưa.

“Mọi người không để quên đồ gì chứ?”

“Vâng!”

“Ừm”

“Không có”

Ba người Phòng Nhân sự đáp lại trước lời của tôi.

Yu Daon cho cây dùi vào túi áo trong khi đã đeo găng tay, Jang Chaeyeon thì mang theo chiếc túi nhỏ rung rinh, còn Song Ahrin thì tay không đi lên xe.

“Được rồi, vậy thì chúng ta đi thôi”

Dù sao thì Trưởng Chi nhánh đã nói rằng cô ấy sẽ đi riêng mà.

Tôi nhập địa chỉ của Khách sạn Cảm hứng vào hệ thống định vị.

<Hiển thị tuyến đường được chỉ định>

Tuyến đường hiện ra với một giọng nói máy móc, và sau một thoáng im lặng, tôi giẫm lên chân ga.

Đến lúc xuất phát rồi.

***

Chỗ đó xa hơn tôi nghĩ.

Không, từ đầu thì để đến đó là phải ra ngoài Gangseo và đi sâu hơn vào trong khu vực ngoại ô mà.

Vừa phải đi trên cao tốc rồi lại vừa phải rẽ vào đường núi và tiếp tục đi trên con đường núi ngoằn ngoèo.

“Sao lại có khách sạn ở một nơi như này được chứ”

“Chắc là kiểu một khu nghỉ dưỡng gì đấy chăng”

Vậy chỗ là một khu nghỉ dưỡng chữa lành à?

Có thể là ở trong núi nhưng cơ sở vật chất thì tốt chăng.

Nhưng đối với người phải lái xe là tôi đây thì chẳng có gì phiền phức hơn.

“Có hơi xa nhỉ”

“Hay là để tôi lái xe cho?”

“Cô có bằng lái không vậy?”

“Không có đâu. Nhưng tôi nghĩ là mình sẽ làm tốt thôi bởi vì tôi đã xem anh Jaehun lái xe từ bên cạnh mà!”

Yu Daon nói với giọng tươi tắn, và Song Ahrin nhìn cô ấy như thể đang nhìn một kẻ điên.

“Bằng lái xe còn không có mà nói linh tinh gì vậy hả. Cứ im lặng ngồi tại chỗ đi”

“Tôi thật sự có thể bắt chước giống hệt mà…”

“Im đi”

“...Tôi có nên thi lấy bằng luôn không nhỉ?”

Jang Chaeyeon lẩm bẩm, và Song Ahrin cười khẩy nhìn cô ấy khi nghe thấy vậy.

“Cái gì cơ Tóc Trắng, cô cũng không có bằng lái xe sao?”

“...Thế cô có à?”

“Này. Tôi đã thi lấy bằng ngay khi vừa đủ tuổi đấy”

Song Ahrin ưỡn ngực nói đầy tự tin.

“Vậy nên anh chỉ cần nói ra thôi. Nếu thấy khó quá thì tôi có thể đổi chỗ với anh bao nhiêu lần cũng được”

“Loại mấy?”

Và khi Aileen, người đã im lặng lắng nghe từ đầu đến giờ, lên tiếng, Song Ahrin liền nhìn cô ấy.

“Loại 2 bình thường”

“Tôi là loại 1 nên nhờ tôi đi”

“...”

Lần này thì vẻ mặt của Song Ahrin nhăn lại, còn Aileen thì nhìn tôi với nụ cười dịu dàng.

“Tôi sẽ không cho ai cầm vào vô lăng đâu”

Thực chất tôi cũng không định cho ai hết mà.

Xét đến tuổi của cả hai thì dù có bằng thì cũng đã lái được mấy năm đâu.

Cả hai người họ liền trở nên im lặng trước lời của tôi, và tôi lại kiểm tra hệ thống định vị.

Xem nào, vẫn còn phải đi thêm kha khá nữa.

Ngay khi tôi vừa nghĩ vậy, giọng nói từ hệ thống định vị liền vang lên.

<Bạn đã đến nơi>

“...”

Làm sao có chuyện đó được chứ.

Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ.

Con đường núi vẫn trải dài đến tận cuối tầm mắt, và xung quanh chỉ toàn cây cối.

Dù có nhìn bao lần thì điểm đến của chúng tôi không giống như là ở gần đây chút nào.

Ngay từ đầu thì chỉ mới khi nãy thôi…

“Đừng mở cửa sổ”

Và rồi, Aileen khẽ lẩm bẩm và nắm lấy cổ tay tôi.

“Tại sao?”

“...Tôi có nghe thấy âm thanh gì đó”

Cô ấy lẩm bẩm trong khi nheo mắt lại.

Chúng tôi đều im lặng lắng nghe âm thanh đó trước lời của Aileen, và ngay lập tức, một âm thanh bất thường bắt đầu vang vào tai tôi.

-Kít…kít…

“Âm thanh gì đây?”

“Đó chắc hẳn là một thiết bị được lắp đặt bởi Cục Quản thúc”

Aileen đáp lại lời lẩm bẩm của tôi.

“Nó có khả năng bóp méo nhận thức và làm rối loạn các thiết bị điện tử”

“Vậy thì cái đó chắc sẽ không gây nguy hiểm cho chúng ta đâu nhỉ?”

“Chẳng lẽ thứ đó có thể phân biệt được địch ta chắc? Thay vì dùng ngân sách để phát triển tính năng phân biệt địch ta thì thà dùng cho tiền bối thường người chết còn hơn”

Cũng không sai.

“Chúng ta đi qua kiểu gì đây?”

“Ban đầu thì cứ đi ra là được rồi nhưng…”

Aileen ngập ngừng rồi nhìn về trước.

<Đi thẳng, đi thẳng, đi thẳng, đi thẳng>

Hệ thống định vị bắt đầu không ngừng phát ra những âm thanh máy móc, và Aileen nhắm mắt lại.

“Không có âm thanh như này đâu”

“Có gì đó hơi bất thường nhỉ, âm thanh này”

“Đúng rồi. Có lẽ đường đi—”

“Hay là cứ đi thẳng đi?”

Yu Daon lên tiếng, cắt ngang lời của Aileen.

“Lúc tôi xem vừa nãy thì đoạn đường còn lại là đi hơn mười cây về trước rồi rẽ phải mà”

“Tốt rồi. Vậy thì tôi sẽ lái xe ở tốc độ cố định nên mọi người hãy tính ngược lại tốc độ đi”

“Tôi làm cái đấy cho”

Song Ahrin gật đầu và ngả mặt về phía tôi, còn Jang Chaeyeon thì rút điện thoại ra và bắt đầu tính giờ.

“Tốt rồi. Vậy thì đi thôi”

-Rùm!

Tôi lại đạp chân ga.

<Rẽ phải, rẽ trái, đi thẳng, lùi xe>

Và hệ thống định vị vẫn tiếp tục ồn ào như thể bị hỏng.

Sau khi xe đi được một lúc, Song Ahrin và Jang Chaeyeon đồng thời lên tiếng.

“Rẽ phải”

“Rẽ phải ở đây”

“...”

“...”

Và hai người họ nhìn chằm chằm vào nhau.

“Tôi làm đây”

Không có thời gian để nhìn hai người họ, tôi rẽ phải vào đường nhánh, và cùng lúc đó, một bóng người xuất hiện phía trước chúng tôi.

“Con người!”

Song Ahrin hét lên, và tôi vội vã đạp chân phanh.

-Két!

Chiếc xe phanh lại với một âm thanh kinh khủng, nhưng do người đó ở gần hơn tôi nghĩ, chiếc xe đã cứ vậy mà đâm vào—

-Rầm!

“...Hả…?”

Đã không có va chạm xảy ra.

Một người đang nhìn chúng tôi trong khi dừng xe lại bằng một tay.

Đó là Trưởng Chi nhánh.

“...Cái người đó vừa dừng xe lại chỉ với một tay sao?”

“Không, hình như là chiếc xe bị lõm vào rồi thì phải”

Sau khi đáp lại lời lẩm bẩm của Aileen, tôi với lấy tay nắm cửa định mở cửa, nhưng Trưởng Chi nhánh liền vươn tay ra và lắc đầu rồi bắt đầu trèo lên xe.

“...Cái người này đang làm gì vậy?”

Song Ahrin lẩm bẩm với vẻ ngỡ ngàng, và Trưởng Chi nhánh nhanh chóng trèo lên xe rồi đi lên nóc.

Một tiếng két vang lên, và Trưởng Chi nhánh gõ vào nóc xe rồi hét lớn.

“Đi thôi!”

“...”

Tôi từ từ đạp vào chân ga, và chiếc xe bắt đầu lăn bánh một cách chậm chạp.

Ngay lập tức, cùng với một tiếng đập nữa, Trưởng Chi nhánh hét lớn.

“Nhanh hơn nữa!”

“Nếu còn nhanh hơn thế này thì cô sẽ bay đi đấy”

“Ta bảo là đi nhanh hơn nữa”

“...”

Rốt cuộc thì Kim Cương Bất Hoại là gì vậy nhỉ?

Tôi đạp mạnh chân ga hơn nữa, và chiếc xe lại bắt đầu tăng tốc.

Chỉ khi ấy thì Trưởng Chi nhánh mới không nói gì.

Sau khi tôi đã đạp chân ga không biết được bao lâu, khung cảnh một khách sạn âm u sớm bắt đầu hiện ra.

Dòng chữ <Khách sạn Cảm hứng> xuất hiện, và khi tôi từ từ dừng xe lại, Trưởng Chi nhánh liền nhanh chóng nhảy xuống từ trên nóc và ra hiệu bảo chúng tôi mở cửa.

Chúng tôi mở cửa, và chỉ khi ấy thì Trưởng Chi nhánh mới mỉm cười nhìn chúng tôi.

“Ấy chà, chỉ là có vẻ trong thời gian vừa qua đã có người trộn lẫn chất gây ảo giác vào trong không khí và lắp đặt mấy thứ kỳ lạ xung quanh nữa ấy? Vậy nên ta mới bảo mấy người không mở cửa”

Trưởng Chi nhánh mỉm cười hiền hậu.

“Trưởng Chi nhánh thì vẫn ổn sao?”

“Chất gây ảo giác sao? Cái đó sẽ tự tan đi khi ta hít một hơi thật sâu và siết cơ bụng ấy mà”

Thì ra chất gây ảo giác lại biến mất dễ như vậy à.

Trưởng Chi nhánh gật đầu như thể đó là một điều hiển nhiên và nhìn tôi.

“Nó đây rồi. Khách sạn Cảm hứng”

“...”

Khách sạn Cảm hứng.

Cánh cửa sắt cũ kỹ đã đang mở như thể có ai đấy đã giật tung nó ra, và ở phía trước đó là một tấm biển quen thuộc.

“Có vẻ là một khi đã đi qua đây thì sẽ không thể quay lại nhỉ”

Aileen lẩm bẩm khi nhìn thấy tấm biển, và cùng lúc đó, những người khác cũng bắt đầu chuẩn bị.

Yu Daon cầm ngược cây dùi, Jang Chaeyeon búng viên bi, Song Ahrin trầm tư trong trạng thái nhắm mắt, Aileen kiểm tra súng của mình, và Trưởng Chi nhánh thì phủi tay.

-Lật phật!

Và sổ hướng dẫn trong tay tôi cũng mở ra.

[Sổ hướng dẫn cho nhân viên văn phòng]

[Khách sạn Cảm hứng - Ghi chép của Won Yuheon Phòng Ứng phó]

Bắt đầu rồi.