201-400

Chương 319: Chuẩn bị

2025-10-03

2

-Rẹt rẹt!

Màn hình không ngừng rung lắc rồi ngay lập tức trở nên ổn định.

<Đang quay tốt rồi>

Người đàn ông nghe vậy liền gật đầu và vẫy tay trước chiếc máy quay với chất lượng hình ảnh kém.

<Tốt! Vậy thì bắt đầu thôi!>

Rồi người đàn ông lẩm bẩm với một giọng khoa trương và bắt đầu nhìn xung quanh.

<Nghe nói đây là một địa điểm nổi tiếng nơi có các hiện tượng tâm linh xảy ra. Những con ma-nơ-canh sống dậy và cử động, rồi đôi khi còn có thể nghe thấy tiếng cười của một người phụ nữ>

Sau đó anh ta cúi người xuống và nhìn vào máy quay.

<Không chỉ có vậy thôi đâu. Chúng tôi còn đã phải tốn rất nhiều công sức để có thể vào được đây đấy>

<Thật sự rất khó khăn ha>

Giọng nói của người quay phim vang lên cùng với một tiếng thở dài. 

<Đã mắc dây thép gai rồi lại còn thả cả chó canh gác nữa chứ. Nếu đã làm đến mức này thì ngay cả khi không có ma thì chắc chắn vẫn có thứ gì đó ở đây>

Người đàn ông nở một nụ cười hài lòng rồi bắt đầu đi về trước, và người quay phim cũng đi theo anh ta. 

<Hửm, cái gì đây?>

Người đàn ông đang đi phía trước nhìn chằm chằm vào một bức tường. 

Máy quay hướng vào vào bức tường, và ngay lập tức một dòng chữ mà tôi đã nhìn thấy nhiều lần xuất hiện. 

[Chú ý. Đây là một nơi vô cùng nguy hiểm và khả năng cao bạn sẽ mất mạng nếu cứ tiếp tục tiến vào.]

1. Cơ hội duy nhất để quay trở lại chỉ có bây giờ. Bạn sẽ không thể quay lại dù có muốn đi chăng nữa sau khi đi qua đây. 

<Haha, đúng là có đủ hết mấy thứ đặc biệt rồi mà>

Người đàn ông vừa cười vừa đập mạnh vào tường và tiếp tục đi sâu hơn vào bên trong. 

<Hả?>

Máy quay liên tục phát ra tiếng rè rè, và người quay phim kêu lên với vẻ ngơ ngác. 

<Sao vậy?>

<Không có gì. Đi tiếp thôi>

Ngay lập tức, cả hai người lại tiếp tục bước đi, và một tấm biển khách sạn sạch bóng chào đón họ. 

[Khách sạn Cảm hứng]

<Khách sạn Cảm hứng. Đến nơi rồi>

Người đàn ông lẩm bẩm như thể đang vô cùng xúc động.

Rồi anh ta sải bước về trước.

<Ở đây cũng có thứ gì đó nhỉ>

Một lần nữa lại có một tờ giấy quen thuộc xuất hiện trên màn hình.

Đó là hướng dẫn sinh tồn luôn có thể được tìm thấy tại những nơi mà Phòng Ứng phó đã ghé qua.

Máy quay lia sát vào tờ giấy.

“...Hở…?”

Jang Chaeyeon, người đã đang im lặng xem máy quay từ đầu đến giờ, nhíu mày và phát ra một tiếng nghi hoặc.

“Sao vậy, cô Chaeyeon?”

“...Không phải là chữ viết ở trên đó có hơi kỳ lạ sao?”

Chữ viết?

“Tôi không nhìn được gì cả”

Màn hình mà tôi đang nhìn vì có chất lượng hình ảnh kém nên tất cả những gì tôi có thể nhìn thấy là mấy dòng kẻ đen thôi chứ nói gì đến chữ viết.

“...Số một. Tuyệt đối không được nhìn vào các tác phẩm nghệ thuật”

“...Từ bao giờ mà mắt cô nhìn được tốt đến thế vậy?”

“Cứ nhìn thôi”

Jang Chaeyeon hờ hững đáp lại lời lẩm bẩm của Song Ahrin rồi bắt đầu đọc tiếp.

“Thứ hai, không được chạm vào những con ma-nơ-canh”

<Mấy thứ kỳ lạ gì thế này! Chắc là định lừa chúng ta rồi>

Cùng với một tiếng cười, người đàn ông đặt tờ giấy xuống, và Jang Chaeyeon chau mày khi nhìn cảnh tượng đó.

“Sao vậy?”

“Không”

Cô ấy tiếp tục nhìn màn hình trong khi vẫn chau mày.

<Nào, vậy thì thử đi vào thôi!>

Người đàn ông tiến vào trong trong khi tạo ra âm thanh ‘đu đu đu’ bằng miệng, và máy quay đi theo anh ta.

Không lâu sau, một bức tranh xuất hiện trước mặt người đàn ông.

Không có gì đặc biệt so với tưởng tượng, đó chỉ là một bức tranh vẽ hoa.

Một bức tranh vẽ hoa hồng đỏ.

Chủ Nghĩa Duy Mỹ mà cũng biết vẽ một bức tranh như vậy sao?

Tôi nheo mắt lại để xem sẽ có gì xuất hiện không và nhìn qua màn hình, nhưng có lẽ do đây là một video, mắt tôi đã không nhìn thấy bất cứ thứ gì.

“...”

Jang Chaeyeon lại nhíu mày.

Rốt cuộc thì cô ấy đang nhìn thứ gì vậy nhỉ?

<Bức tranh này đẹp thật sự. Cảm giác như…nó chỉ vừa mới được vẽ xong ấy nhỉ…?>

Người đàn ông lẩm bẩm trong khi nhìn bức tranh rồi khẽ hít vào.

<Sao vậy?>

Người quay phim thắc mắc hỏi, và người đàn ông lắc đầu.

<Không, không có gì. Đi thôi>

Âm thanh nhiễu loạn trở nên rõ hơn nữa.

Đoạn video bị ngắt một lúc, khi được tiếp tục thì người đàn ông đã đang nhìn quanh một căn phòng.

<Đây là phòng 201 à. Đúng là thú vị…>

Anh ta nhìn xung quanh,

<Ồ>

Và phát hiện ra một con ma-nơ-canh.

<Nhìn này. Là một con ma-nơ-canh>

Rồi anh ta gõ nhẹ vào con ma-nơ-canh.

Hoàn toàn không có gì xảy ra cả.

<Thấy chưa. Quả nhiên là không có chuyện gì xảy ra cả>

Đoạn video lại bị ngắt.

<Hà…hà…!>

Rồi nó lại được phát lại.

Người đàn ông đang chạy đi đâu đó.

<Này, có gì đó không đúng! Cứu tôi với!>

Người đàn ông vừa nhìn máy quay vừa hét lên.

Chiếc máy quay rơi xuống sàn, và người đàn ông cất lên tiếng hét đầy kinh hoàng.

-Rắc!

Máu tươi bắn lên chiếc máy quay cùng với âm thanh thứ gì đó bị nghiền nát, và rồi đoạn video bị ngắt đi tại đó.

“Không thu được nhiều thông tin lắm nhỉ”

Song Ahrin lẩm bẩm trong khi nhìn đoạn video, nhưng Yu Daon và Jang Chaeyeon thì không nói gì.

“...”

“...”

Thay vào đó, cả hai đang nhìn màn hình với vẻ mặt nghiêm trọng.

“Hai người có để ý được gì à?”

Nói thật thì tôi đã không nhìn được gì cả.

Trong khi tôi đang nhìn hai người họ, Yu Daon đã lên tiếng đầu tiên.

“Sự rung lắc của máy quay đã khác so với trước đó”

“Ừm?”

“Mỗi người đều có nhịp thở riêng của mình mà”

Yu Daon nhìn tôi.

“Nhịp thở của anh Jaehun sẽ khác với nhịp thở của cô Chaeyeon đấy”

“Có lẽ là vậy”

Cách thở cũng có sự khác biệt giữa từng cá nhân mà.

“Và khi ta thở thì máy quay cũng sẽ hơi rung lắc ở mức nhẹ”

‘Bởi vì đó không phải là một chiếc máy quay tốt mà’, Yu Daon nói tiếp.

“Nhưng hơi thở ở khúc cuối đã khác”

“Hơi thở đã khác sao?”

“Có lẽ nên nói rằng nhịp thở đã thay đổi chăng. Cảm giác như là có một người khác đang cầm máy quay vậy”

“...”

Đây là điểm mà chỉ có một người sở hữu các giác quan giống động vật như Yu Daon mới nhận ra được.

“Còn cô Chaeyeon thì sao?”

“Anh đã nhìn thấy bức tranh đó rồi chứ?”

Cô ấy lẩm bẩm.

“Tôi có nhìn thấy”

Dù là tôi không để ý thấy điều gì đặc biệt cả.

“Nó đã cử động”

“...”

Tôi không biết là có chuyện đó đấy.

Tôi nhìn chằm chằm vào Jang Chaeyeon, và cô ấy trả lời bằng giọng chắc nịch.

“Nó đã cử động”

“...Tôi hiểu rồi”

Tôi rời mắt khỏi Jang Chaeyeon và chìm vào suy nghĩ.

Từ lúc nãy thì Jang Chaeyeon đã có thể nhìn thấy những thứ mà chúng tôi không thể thấy, không biết cái này có liên quan gì đến Quan sát giả không nhỉ?

“...Cái gì”

Tôi vô tình nhìn Song Ahrin, và cô ấy cất lời với giọng đầy gai góc.

“Sao hả, tôi không nhìn thấy gì đâu. Gì đây, anh muốn nói gì à?”

“Tôi đâu định nói gì. Tôi cũng không nhìn thấy gì cả mà”

Dù sao thì đúng là tôi không nhìn được gì thật.

Nghe tôi nói, Song Ahrin liền khịt mũi và đánh nhẹ vào tay tôi.

“Phải đấy. Cả tôi và anh đều không thấy được gì cả!”

“Ừm, gì vậy chứ…”

Tại sao cô ấy lại đột nhiên làm vậy trong khi tôi không nói gì thế?

Trước hết thì tôi hiểu tại sao Trưởng Chi nhánh lại bảo tôi xem cái này rồi.

Ngay khi tôi vừa vỗ tay một cái, cả ba người kia liền nhìn tôi.

“Chúng ta nên chuẩn bị trước chứ nhỉ”

“Không đi ngay luôn sao?”

“Vì lần này thật sự là làm nhiệm vụ mà”

Chúng tôi sẽ đi đến tận căn cứ của kẻ địch và đối đầu với một dị thể quản thúc mà Cục Quản thúc còn cảnh báo là phải cẩn thận.

Chắc chắn là phải chuẩn bị rồi.

“Vậy nên tôi sẽ đi nói chuyện với Trưởng Chi nhánh”

“Anh định làm gì vậy?”

“Những việc tôi có thể làm theo cách riêng của mình”

Đáng tiếc là dù tôi có luyện tập hay rèn luyện thì cũng chẳng để làm gì.

Phần lớn thời gian tôi chỉ sử dụng những kỹ năng kết hợp, và một tên chỉ biết sử dụng mắt để ra đòn kết liễu thì có thể cải thiện thêm cái gì được chứ.

Nhưng ngược lại thì cũng có những việc mà chỉ mình tôi có thể làm được.

“Anh định gặp rồi học một chút cách chiến đấu à?”

“Tại sao tôi phải chiến đấu?”

“Cái gì?”

Song Ahrin nhìn tôi với vẻ ngơ ngác trước câu hỏi lại của tôi.

“Chỉ cần dùng một người giỏi chiến đấu hơn tôi thôi mà”

Thế thì chỉ cần chiêu mộ Trưởng Chi nhánh là được rồi còn gì.

Nếu chiêu mộ thêm được nhiều người hơn nữa thì đây cũng là một cuộc chiến đáng để thử đấy chứ.

Chắc vậy.

***

Yu Daon đứng dậy khỏi chỗ trong khi nhìn người đàn ông rời đi.

“Đi đâu đấy?”

“Tôi định đi luyện tập ấy mà”

Cô chỉ nói vậy và bước ra khỏi cửa.

Yu Daon biết hai người kia sẽ đi đâu.

Song Ahrin từ một thời điểm nào đó đã bắt đầu tỏa ra mùi hương của Trưởng Đoàn kịch, và Jang Chaeyeon cũng đang tỏa ra mùi hương của con quái vật mà cô đã nhìn thấy trước đây.

So với hai người đó thì Yu Daon không có ai để dạy bản thân cả.

Mặc dù có nhưng thứ đó hiện đang không ở trong trạng thái minh mẫn.

“...”

Cô có thể làm gì đây?

Một suy nghĩ nảy lên trong đầu cô.

Cô bắt đầu đi về hướng nhà của mình.

Lẫn vào trong đám đông đang di chuyển, cô về được đến nhà rồi kéo rèm lại.

Yu Daon đóng cửa và cởi bỏ áo trên của mình.

Mọi năng lực đều sẽ được phát triển lên khi được dùng nhiều hơn.

Năng lực của cô cũng sẽ như vậy.

Yu Daon nhắm mắt lại và siết chặt nắm đấm.

Đã đến lúc để quên đi cơn đau trong giây lát rồi.

***

“Nếu vẫn không học được sau khi đã được dạy đến mức này thì là lỗi của cô rồi”

“Đừng có mà lần nào cũng làm tổn thương đến lòng tự trọng của tôi như vậy”

Song Ahrin nghiến chặt răng trước lời của Trưởng Đoàn kịch đang ở trong bộ đồ trói.

“Trước hết thì cô có một vấn đề lớn nhất”

“Cái gì”

“Như cô đã biết thì chúng ta chỉ chiến đấu được khi đối đầu với với con người thôi, nhưng nếu liên quan đến chiến đấu đàng hoàng thì vô dụng luôn”

Song Ahrin đã phải im bặt trước lời của Trưởng Đoàn kịch.

Bởi vì cô hiểu rõ sự thật đó một cách sâu sắc.

“Nếu đã không thể phát huy năng lực của mình thì hãy tự lừa dối bản thân tốt hơn nữa”

“Tôi biết cái đó rồi. Cái việc mà cô luôn làm—”

“Ý tôi là cô phải vứt bỏ lòng tự trọng của mình đi”

Trưởng Đoàn kịch nhìn thẳng vào Song Ahrin, và Song Ahrin lại im bặt.

“Thừa nhận đi. Có những người giỏi hơn cô nhiều. Và hãy sử dụng cái mặc cảm tự ti đó”

“Cô đang nói gì vậy”

“Nếu thừa nhận rằng bản thân kém cỏi hơn ai đó thì cô sẽ lại có cái để học”

Trưởng Đoàn kịch khẽ nhíu mày.

“Nhưng đừng có mà học từ cái đứa tóc đen”

“Tôi cũng ghét cô ta”

“Vậy thì hãy thử bắt chước người đàn ông đó đi”

“...Tôi sẽ thử lại lần nữa”

Song Ahrin càu nhàu trong khi nhắm mắt lại, và Trưởng Đoàn kịch cũng vô cảm nhắm mắt lại theo cô.

***

“Cậu thật sự bị điên rồi à, cậu Kim Jaehun?”

“Đâu có, tôi vẫn đang rất tỉnh táo mà. Xin hãy cho tôi mượn một chút thời gian”

Tôi cất lời trong khi đối mặt với Trưởng Chi nhánh đang nhìn tôi như không thể tin được.

“Tuần sau, tại Khách sạn Cảm hứng. Tất cả những gì Trưởng Chi nhánh cần chuẩn bị là mang người đến thôi”

“...Cậu thật sự có thể bắt được thứ đó sao?”

Trưởng Chi nhánh nhìn chằm chằm vào tôi.

“...”

Trong khi đọc sổ hướng dẫn, tôi đã suy nghĩ rất nhiều.

Có lẽ tôi đã viết vào sổ hướng dẫn đó thật là lại là một tên giỏi hơn tôi nghĩ.

Dù sao thì tôi cũng đã viết đủ mọi thứ kỳ lạ, chiến đấu, và hơn thế nữa mà.

Và tôi cũng đã ghi chép lại những thứ mà mình không thể giải quyết được nếu chỉ có một mình.

Nhưng tôi không nghĩ vì thế mà tôi yếu hơn những tôi đó.

“Nếu chỉ có một mình thì có lẽ tôi sẽ không thể làm được”

Bởi vì hiện tại tôi có rất nhiều người đồng hành cùng mình mà.

“Nhưng tôi nghĩ chúng ta thì có thể làm được”

Tôi nhìn thẳng vào Trưởng Chi nhánh, và cô ấy thở dài não nề.

Cảm giác như dù không nghe thì tôi vẫn sẽ biết được câu trả lời của cô ấy vậy.