201-400

Chương 318: Cảm hứng

2025-10-02

3

Dù sao đi nữa, mục tiêu của chúng tôi đã được quyết định.

Dù chưa biết phải làm như nào nhưng trước mắt thì chúng tôi cần phải loại bỏ Chủ Nghĩa Duy Mỹ.

Đó không phải ưu tiên cao nhất nhưng cũng là một nhiệm vụ cần thiết.

“Chúng ta có nên thử sắp xếp lại một chút không nhỉ?”

“Hở?”

Ba người kia nhìn chằm chằm vào tôi khi nghe tôi nói vậy.

Tôi nhặt lấy một tờ giấy bất kỳ gần đấy rồi viết <Chủ Nghĩa Duy Mỹ>.

“Tôi định sắp xếp những mối nguy hại mà chúng ta cần phải giải quyết trong tương lai”

Trước hết là có Chủ Nghĩa Duy Mỹ rồi này.

Tiếp theo là gì nữa nhỉ.

“Đoàn kịch”

Ngay khi tôi vừa viết vào tờ giấy, Song Ahrin liền thở dài nói.

“Phải rồi”

Tôi viết <Đoàn kịch> vào một tờ giấy khác.

Theo những gì tôi nghe được từ lần trước thì vở kịch có đến ba hồi.

Đoàn kịch mà tôi và Song Ahrin đã nhìn thấy hiện đã hoàn thành xong hồi hai.

Chúng tôi cần phải ngăn chặn không cho hồi thứ ba được diễn ra, hoặc nếu đã diễn ra rồi thì phải giải quyết nó.

Tất nhiên, chúng tôi cũng có thể sẽ không bị cuốn vào chuyện đó nhưng…nếu đã bị cuốn vào hai lần rồi thì làm sao mà không có lần thứ ba được chứ.

Hãy cứ chuẩn bị tinh thần từ trước nào.

“Cuối cùng…”

Ngay khi tôi viết <Bệnh viện>, Yu Daon liền mở to mắt.

“Tôi thì đâu còn gì nữa đâu? Tôi đã thoát khỏi Bệnh viện rồi mà!”

“Đúng là như vậy, nhưng cũng không biết được là sẽ có chuyện gì xảy ra mà”

Tôi hắng giọng rồi nhìn tờ giấy.

Thành thật mà nói thì Yu Daon không sai.

Chúng tôi đã xử lý xong Viện trưởng, và hơn hết, tôi cũng đã biết rằng thực chất Yu Daon hồi phục bằng cách quay ngược thời gian của bản thân.

Nhưng điều tôi đang lo chính là bản thân Yu Daon.

Trưởng Đoàn kịch rồi là Quan sát giả, tất cả đều bất an về Yu Daon một cách kỳ lạ.

Có lẽ có điều gì đó mà tôi vẫn chưa biết về Yu Daon.

“Giờ nghĩ lại, cô Daon”

“Vâng?”

“...Không có gì đâu”

Không, nhưng mà nói vậy rồi hỏi Yu Daon rằng bố mẹ cô ấy là người như nào thì cũng hơi kỳ.

Tôi biết là cô ấy đã sống một cuộc đời như nào, nhưng tôi cũng không muốn mò vết thương của cô ấy rồi khoét sâu vào đó.

“Ah, tôi có thể trả lời bất cứ câu hỏi nào của anh Jaehun mà…!”

“Không, không có gì đặc biệt đâu. Tôi sẽ hỏi sau”

“Vâng!”

Tôi rời mắt khỏi Yu Daon đang trả lời đầy tươi tắn, gõ nhẹ vào tờ giấy với cây bút, rồi viết thêm một cái nữa.

<Em gái>

Dấu vết của đứa em gái mà tôi đã nhìn thấy thoáng qua tại Nhà thờ, đây cũng là một vấn đề.

Tôi nhìn bốn từ khóa đã được viết ra.

Ngoại trừ em gái tôi thì tất cả đều có quy mô lớn hết nhỉ.

Tôi là người duy nhất trông bình thường ha.

“Mỗi người chúng ta đều có vấn đề riêng nhỉ”

“Của tôi đâu phải vấn đề”

“...Nếu tôi bảo là vấn đề ở đây thì sẽ giống như là tôi đang chửi rủa em gái anh nên tôi sẽ không nói gì…”

Song Ahrin thở dài và nhìn về đây trước lời lẩm bẩm của tôi rồi lắc đầu.

“Thế bây giờ anh định làm gì?”

“Tôi định đi thu thập thông tin”

Lần này sẽ thật sự khác.

Đây không phải là thứ có thể được giải quyết chỉ bằng cách đâm đầu lao lên mà không nghĩ ngợi gì nhiều.

Tất cả đều nguy hiểm như nhau.

Cả Chủ Nghĩa Duy Mỹ rồi là Đoàn kịch.

Quả nhiên là tôi nên hỏi Trưởng Chi nhánh nhỉ?

Tôi đã nói là mình sẽ không kiếm sự giúp đỡ từ Trưởng Chi nhánh, nhưng cô ấy cũng không phải kiểu người sẽ không giúp đỡ sau khi nghe tôi nói.

Trong khi tôi đang lo nghĩ như vậy,

-Lật phật!

Sổ hướng dẫn mở ra.

Có vẻ là đã hết giận dỗi rồi nhỉ.

Dù sao thì tất cả mọi thứ rồi cũng sẽ được giải quyết theo thời gian thôi.

Vốn dĩ cũng có những việc phải để một thời gian thì mới có thể thấy được mà.

“Đừng làm quá như vậy. Tất cả mọi người đều gặp khó khăn mà. Cô Chaeyeon là một người tốt bụng, và những người khác cũng vậy”

-Lật phật!

Ngay khi vừa nghe tôi nói, sổ hướng dẫn đang chuẩn bị đóng lại liền đột nhiên cưỡng ép mở ra, và tôi bắt đầu đọc mục ghi chép.

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

[Chủ Nghĩa Duy Mỹ - Ghi chép của Kim Jaehun Phòng Hành chính]

1. Dị thể được nói đến là một thực thể nằm ngoài nhận thức thông thường.

2. Về cơ bản, đối tượng coi con người như nguyên liệu để tạo ra các tác phẩm nghệ thuật, và khi người thường nhìn thấy những tác phẩm này, họ sẽ cảm thấy sự mê hoặc tột cùng, hoặc ngược lại sẽ là sự sợ hãi to lớn.

3. Trong trường hợp cảm thấy bị mê hoặc, đôi khi sẽ có những cá nhân bắt chước phong cách nghệ thuật đó, và điều này có lúc lại gây ra những ảnh hưởng kinh khủng lên xã hội, vậy nên việc kiểm tra tinh thần của những người đã xem nghệ thuật của đối tượng này được khuyến khích.

4. Tuy nhiên, có một ngoại lệ là khi ‘triển lãm’ được tổ chức. Sự kiện này đơn giản chỉ là để đối tượng khoe khoang về nghệ thuật của bản thân, và những người tham gia thường sẽ mất ký ức ngay sau đó.

5. Tiếp nối một triển lãm sẽ luôn là một triển lãm lớn.

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

Sau đó thì không có viết gì cả.

“Đến đây là hết rồi sao?”

Trước câu hỏi của tôi, sổ hướng dẫn không mở sang trang nào khác cả.

Chẳng lẽ thật sự đến đây là hết rồi sao?

Nếu vậy thì chẳng lẽ tôi của Phòng Hành chính đã chết sau khi trải qua việc này à?

Thế thì có quá ít thông tin.

Quả nhiên là phải hỏi Trưởng Chi nhánh sao?

Cũng chẳng còn cách nào khác.

Tôi gọi điện cho Trưởng Chi nhánh.

-Tút tút…

Sau vài hồi chuông, một giọng nói máy móc vang lên từ đầu dây bên kia.

<Thuê bao quý khách vừa gọi hiện đang không liên lạc được, xin hãy để lại lời—>

Và không lâu sau đó, một tin nhắn được gửi đến.

[Sắp đến.]

Sau đó thì không còn liên lạc nào nữa.

Nếu biết gửi tin nhắn như này thì sao cô ấy không gửi thẳng như này luôn đi mà sao cứ phải gửi tin nhắn như một cụ già vậy chứ?

Trước mắt chắc thử nói chuyện với sổ hướng dẫn lần nữa xem sao.

“Thế còn Đoàn kịch thì sao?”

Sổ hướng dẫn không di chuyển.

Đang dỗi sao?

“Xin lỗi mà. Tớ phải làm gì cho cậu đây? Tớ mua gì đấy cho cậu ăn nhé?”

“Uầy, nhìn anh nói chuyện với một quyển sổ công khai như này đúng là kỳ lạ thật đấy”

“Ừm”

“Nhưng mà, cảm giác như là…mang tính văn học lắm luôn ấy…?”

Lời nói của ba người họ không ngừng chọc vào tôi.

“Này. Làm ơn đi mà”

Ngay khi tôi nói vậy, sổ hướng dẫn liền từ từ mở ra, và cùng lúc đó.

-Rầm!

Cánh cửa dẫn vào Phòng Nhân sự bật mở và Trưởng Chi nhánh đầu tóc rối bù đi vào.

“...Trưởng Chi nhánh?”

“Cậu Kim Jaehun!”

Trưởng Chi nhánh nhìn tôi trong khi vén mái tóc rối bù của mình.

“Tại sao cậu lại gọi ta?”

“Ờm…Trưởng Chi nhánh tại sao lại trông như này vậy?”

Trưởng Chi nhánh nhìn tôi, không chỉ đầu tóc rồi bù mà quần áo của cô ấy cũng bị rách đây đó.

“Thì ta vừa đi có công việc về xong mà?”

Cô ấy đã đi làm gì về vậy?

“Ta vừa trở lại sau khi giải cứu thế giới một chút”

Khi bản thân Trưởng Chi nhánh nói vậy thì có cảm giác đúng là cô ấy đã giải cứu thế giới về thật.

“Thế, có vấn đề gì sao?”

Trưởng Chi nhánh nhìn tôi trong khi chăm chú dùng tay chải lại mái tóc rối bời của mình.

“À, tôi muốn đi đến khách sạn một chút ấy mà”

“Tại sao cậu lại hỏi ta về chuyện đi đến khách sạn vậy. Cậu định dẫn ta đến đó à?”

“Không, đừng có mà nghĩ mấy thứ kỳ lạ chứ”

Cứ không muốn bị coi là già mà nói chuyện lôi thôi chẳng khác nào một bà cụ cả. 

“Tôi có biết rằng có một khách sạn có liên quan tới Chủ Nghĩa Duy Mỹ”

“...Cậu nghe được điều đó ở đâu vậy?”

Trưởng Chi nhánh đang mỉm cười dùng tay chải tóc bỗng khựng lại, và cô ấy nhìn chằm chằm vào tôi.

“Ừm…”

“Phòng Ứng phó nhỉ”

Trưởng Chi nhánh thở dài não nề.

“Ta phải làm gì với cái tên này mới được đây. Dù đã là chuyện không cần biết mà vẫn cố tình biết rồi đào sâu và bước vào nguy hiểm…”

Cô ấy thở dài não nề và nhìn tôi trong khi chải tóc.

“Thế, cậu muốn đến đó à?”

“...Ừm, cũng không phải là đi ngay lập tức mà—”

“Nếu không phải ngay lập tức thì là định sẽ chuẩn bị trước rồi mới đi nhỉ, cậu đang nhắm đến điều gì khi đến đó à?”

“...”

Mọi khi cũng không nhanh nhạy mấy mà sao hôm nay cô ấy nhanh nhạy vậy chứ.

“Là gì vậy? Ta sẽ không giận đâu nên là cứ nói đi”

Trưởng Chi nhánh, đã sửa xong mái tóc của mình được kha khá, mỉm cười nhìn tôi, và sau cùng tôi không còn cách nào khác ngoài khai sự thật với cô ấy.

“Tôi đang định giết Chủ Nghĩa Duy Mỹ”

“Uầy, cậu đúng là điên rồi mà”

Và sau khi nghe tôi nói, đôi mắt của cô ấy đang nhìn chằm chằm vào tôi liền sáng lên.

Cả cơ thể của tôi sởn gai ốc.

“Hình như cô đang tức giận đấy”

“Thế cậu nghĩ sau khi nghe được lời đó thì ta có tức giận hay không hả?”

“Tại sao cô lại tức giận vậy?”

“Không, cậu thực sự đang làm ta tức giận mà?”

Trưởng Chi nhánh nhìn tôi với đôi mắt đỏ mở to rồi thở dài não nề và nhắm mắt lại.

“Lý do là gì?”

“Cũng có nhiều lý do lắm nhưng mà…”

“Là chị gái của cô Jang Chaeyeon phải không?”

“...Đúng vậy”

Khi tôi gật đầu, Trưởng Chi nhánh lại thở dài lần nữa.

“Ta cũng biết đó là một việc đáng tiếc và cũng rất đáng buồn. Việc bị mất đi người thân yêu vì dị thể quản thúc chính là như vậy”

“...”

“Nhưng cái gì không được là không được. Cậu đã biết chuyện gì sẽ có thể xảy ra—”

“...Tôi nghĩ là Chủ Nghĩa Duy Mỹ đang có ý định phá hủy thế giới với một biến cố lớn”

“...Cậu nghe được điều đó ở đâu?”

Tôi ngắt lời Trưởng Chi nhánh, và cô ấy nhìn chằm chằm vào tôi.

“Cô có thể tin vào tôi chứ?”

“...”

Cô ấy nhìn thẳng vào tôi rồi nhìn sổ hướng dẫn trong tay tôi.

“...”

Và cô ấy nhắm chặt mắt một hồi rồi lại mở ra.

“Ta sẽ cung cấp cho cậu thông tin. Còn liệu ta có thể đi cùng hay không thì ta cũng không biết”

“Nếu thật sự không đi được thì ít nhất cô gửi anh Ahn Sanghyun đi cùng cũng được”

“Cậu ta đi công tác rồi mà?”

Tên đó chẳng bao giờ có mặt lúc cần cả.

Trưởng Chi nhánh đang tập trung suy nghĩ gì đó trong khi nhắm mắt đột nhiên cất lời.

“Khách sạn Cảm hứng”

“Cảm hứng sao?”

Cảm hứng à, sử dụng một cái tên rất hợp với bản thân nhỉ.

“Nếu tìm kiếm bằng định vị thì sẽ không thấy đâu, vậy nên trước hết hãy vào một trang video và tìm Khách sạn Cảm hứng”

Trưởng Chi nhánh nhìn xuống.

“Có lẽ sẽ có một video bị xóa, vậy nên hãy nhấn 9040 và đợi mười giây, rồi video sẽ xuất hiện…”

“Vâng”

“Hãy liên lạc với ta sau khi cậu xem nó, hoặc trước mắt hãy cứ suy nghĩ về thứ này thứ kia đi”

Nói vậy xong, Trưởng Chi nhánh đứng dậy trong khi phủi quần áo mình.

“Ta cũng sẽ thử suy nghĩ một chút. Vì cậu Kim Jaehun không phải kiểu người sẽ nói rằng thế giới sẽ bị diệt vong không vì lý do gì”

Và rồi Trưởng Chi nhánh từ từ bước đi và ra ngoài.

“...”

Tôi nhìn Trưởng Chi nhánh rời đi rồi về chỗ của mình và mở máy tính.

Sau khi mở một trang video, tôi nhập vào <Khách sạn Cảm hứng> trên thanh tìm kiếm.

Trên trang video mà tất cả mọi người đều xem, tôi tìm thấy một video có màn hình đen với tiêu đề <Vlog thám hiểm Khách sạn Cảm hứng>.

Tôi nhấp chuột vào video.

Video bắt đầu phát cùng với âm thanh nhiễu loạn, và tôi đánh mật khẩu.

0a443e71-cd3b-4035-a3ab-cb9607a180c1.jpg

aa33569a-a50a-4dae-9d33-b1784f529966.jpg

a3d3ee24-8aa1-4abd-bb21-24da49176bb8.jpg

Không lâu sau, video bắt đầu chạy.

Giọng nói của một người đàn ông vang lên.

<À à, cái này đang quay đàng hoàng rồi chứ nhỉ?>

Thông tin duy nhất mà chúng tôi đang có ngay lúc này.

Cả bốn người chúng tôi bắt đầu tập trung vào màn hình.