“Dù đã nghe tin tức rồi nhưng tôi vẫn hơi lo do anh không liên lạc gì”
Không lâu sau khi nhận được cuộc gọi từ tôi, Aileen đã đến nơi và đang liếc nhìn tôi.
“Vì tôi đã hơi bận rộn nhiều việc ấy mà”
Thật lòng thì tôi đáng ra phải liên lạc với cô ấy một chút.
Tôi cũng có món nợ đang mang với Aileen mà.
Sao cảm giác như ngày nào tôi cũng sống trong nợ nần vậy nhỉ.
Tất nhiên, tôi cũng đã giúp đỡ đến mức đấy nhưng…
“Cũng có thể mà”
Aileen nhún vai rồi nhìn tôi.
“Thế tại sao anh lại gọi tôi?”
“À, tôi định hỏi xem có địa điểm nào bị cấm vào không ấy mà”
Nếu là Cục Quản thúc thì rõ ràng là phải có rồi.
“Có nhiều lắm luôn ấy?”
Dù vậy, câu trả lời của Aileen đã vượt quá sức tưởng tượng của tôi.
“Nhiều lắm?”
“Không phải chỉ nhiều lắm thôi đâu. Phải nói là vô số kể”
Aileen nhìn tôi như thể tôi đang hỏi cái gì kỳ vậy.
“Chỉ sắp xếp lại thành danh sách thôi thì cũng đã phải hơn hai mươi cái rồi”
“Chỉ ở Gangseo thôi sao?”
“Ừm. Chỉ ở Gangseo thôi”
“...”
Rốt cuộc từ trước đến giờ chúng tôi đã sống kiểu gì vậy nhỉ.
“Vậy thì trong số đó có nơi nào liên quan đến nghệ thuật không?”
“Nghệ thuật sao?”
“Ừm. Kiểu như một tranh hoặc là…bảo tàng nghệ thuật hoặc…”
“...Đợi chút…”
Aileen khẽ nhíu mày rồi lấy ra chiếc máy tính xách tay cá nhân không biết cô ấy đã mang theo từ khi nào rồi bắt đầu gõ phím.
“Hừm…”
Tôi lắng nghe lời lẩm bẩm của cô ấy.
“Biệt thự Sao chổi…không phải…Công ty thương mại Sao Bắc cực…không phải…Lốp xe Người…không phải…Phòng Máy chủ…cũng không phải đây…”
Cô ấy lẩm bẩm trong khi lục qua các tập tin.
“Có vẻ là không có nơi nào liên quan trực tiếp đến nghệ thuật cả”
Ngay lập tức, tôi đã không thể giấu đi sự thất vọng trước lời của cô ấy.
“Vậy sao?”
Không biết có nên tìm sang cả những chi nhánh khác nữa không nhỉ?
Trong khi tôi đang nghĩ vậy, Aileen nhấp chuột vào một tập tin rồi à một cái.
“Có một chỗ đấy”
“Ừm?”
“Cũng không thực sự liên quan trực tiếp đến nghệ thuật, nhưng tôi có nghe được rằng tất cả những người đã đi vào đó đều được tìm thấy trong trạng thái kỳ lạ”
“...Ở đâu vậy?”
“Đây”
Aileen cho tôi xem màn hình của chiếc máy tính xách tay.
Ở trên đó là khung cảnh của một khách sạn xập xệ.
“Là một khách sạn nhỉ”
“Lúc nghe đến chuyện nghỉ dưỡng tại khách sạn thì tôi cũng không nghĩ là nó sẽ xảy ra đâu, nhưng mà thật sự xảy ra luôn này…”
Song Ahrin thở dài ở sau tôi.
“Đã có chuyện gì xảy ra ở đây vậy?”
“Cũng không có chuyện gì lớn đã xảy ra ở đây cho một nơi bị phong tỏa”
Aileen thản nhiên đáp lại câu hỏi của tôi.
“Chỉ là tỷ lệ sống sót ở đây quá thấp thôi”
“Đến mức không được ghi lại trong sổ hướng dẫn luôn sao?”
“Ghi lại trong sổ hướng dẫn thì chắc chắn đã làm rồi”
Cô ấy lấy ra sổ hướng dẫn từ trong túi áo.
“Nhưng theo tôi biết thì thông tin về nơi đó không hoàn hảo”
“Vậy nên Phòng Ứng phó đã chỉ khép lại nơi đó nhỉ”
“Mặc dù công việc của chúng tôi là cứu người…nhưng nếu nhìn vào những ghi chép ở đây, số người hy sinh lớn đến mức chúng tôi không thể làm gì khác ngoài cấm ra vào và từ bỏ việc giải cứu những người đã tiến vào trong”
Đến mức đó thì có vẻ Cục Quản thúc đang cố tập trung vào giảm thiểu tối đa số nạn nhân rồi.
Tôi quay lại nhìn ba người kia.
Song Ahrin thở dài, Jang Chaeyeon nhìn tôi như chẳng có chuyện gì, và Yu Daon mỉm cười rạng rỡ.
“Nếu chúng tôi bảo rằng mình sẽ đến đó thì sẽ bị ngăn cản chứ?”
“Tất nhiên rồi”
Aileen nhìn chằm chằm vào tôi như muốn hỏi là tôi đang hỏi cái gì vậy.
“Có lý do cho việc Cục Quản thúc bảo không được đến đó đấy. Tỷ lệ sống sót rất thấp hay là…dù sao thì là vậy đấy”
“...”
Tôi có nên gọi Trưởng Chi nhánh không nhỉ, hoặc là Phòng Cách ly cũng được.
Không biết có phải do thấy tôi đang trầm tư không, Aileen nghiêng đầu.
“Sao vậy? Có lý do nào mà anh nhất định phải đến đó à? Giống như Nhà thờ sao?”
“Nếu cô hỏi có phải là lý do giống lần đến Nhà thờ không thì không phải đâu”
Ánh mắt của tôi hướng về Jang Chaeyeon, và cô ấy nghiêng đầu.
“Sao thế?”
“Không có gì”
Tôi lảng mắt khỏi Jang Chaeyeon.
Bây giờ nhìn lại thì có vẻ là cô ấy không nhờ cuộc trò chuyện với Quan sát giả, nhưng nhắc đến chuyện đó cũng khó, cơ mà không nói ra cũng không được nhỉ.
“Có lý do nào mà anh phải đến đó không?”
“Cũng…có”
“Là gì?”
“Để bảo vệ hòa bình của thế giới này…?”
“...”
Aileen nhìn tôi với ánh mắt ngỡ ngàng và những người khác cũng làm tương tự.
“Thực sự chỉ có vậy thôi sao?”
“Ừm”
“Vậy thì anh chỉ cần nói với Trưởng Chi nhánh là được rồi mà”
“...Ưm…”
Tôi nên nói gì đây.
Thực ra, Quan sát giả, một nhân cách tương lai của Jang Chaeyeon đã làm cho thế giới bị diệt vong, đã đi vào cơ thể của Jang Chaeyeon rồi nói rằng trong tương lai cô ấy nhìn thấy được thì Chủ Nghĩa Duy Mỹ đang âm mưu thực hiện một biến cố lớn.
Trước khi việc đó xảy ra, tôi định sẽ tìm kiếm từng căn cứ của Chủ Nghĩa Duy Mỹ một thì không biết có được không nhỉ?
Cô ấy chắc hẳn sẽ nhìn tôi như một tên điên cho mà xem.
Không, bị nhìn như một tên điên thôi cũng chẳng quan trọng, nhưng Jang Chaeyeon có lẽ cũng sẽ bị liên lụy, và tôi thật sự không thích điều đó chút nào.
Nếu Jang Chaeyeon bị đưa đến một nơi nào khác thì cũng không tốt.
“Chắc hẳn đó là chuyện khó nói lắm khi mà anh đang lo lắng như này”
Rồi Aileen đọc biểu cảm của tôi và chống cằm lẩm bẩm.
“Ừm. Đúng vậy”
“Nhưng mà để lén lút cho anh đi thì cũng khó đấy”
“Hửm, thật sao?”
Không phải lần trước chúng tôi cũng đã được lén lút cho đi rồi sao?
“Cũng đâu thể làm gì được. Tôi đã được mệnh lệnh từ bên trên rằng dù có chuyện gì cũng không được tùy tiện cho các thành viên Phòng Nhân sự đi đến các khu vực bị phong tỏa rồi mà”
“...”
Vậy thì mấy người đó nên đứng ra bắt mấy thứ như Chủ Nghĩa Duy Mỹ đi chứ.
Họ bận đến mức nào mà mỗi một việc như này cũng không làm được nhỉ.
“Tôi hiểu rồi”
“...Anh thật sự hiểu rồi sao?”
“Ừm. Tôi chắc chắn sẽ không làm liên lụy đến cô Aileen”
“Tôi không quan tâm đến việc mình có bị liên lụy hay không”
Aileen thở dài trước lời của tôi.
“Tôi chỉ lo là anh sẽ bị thương thôi”
“Tôi đâu phải là đã từng cận kề cái chết chỉ một hai lần?”
“Anh tưởng rằng chỉ có một hay hai người đã chết khi đang làm vậy à? Trong ký ức của tôi thì có mấy người rồi đấy”
“...”
Trong khi tôi đang không biết nói gì trước lời của Aileen, điện thoại của cô ấy rung lên và Aileen trả lời.
“Ừm, là tôi đây…Hiểu rồi. Tôi sẽ đi ngay”
Cô ấy cúp máy rồi đứng dậy.
“Do là đội gọi rồi nên tôi đi đây”
“À, ừm. Xin lỗi vì lại gọi lúc cô đang bận rộn như này”
“Đừng bận tâm chuyện đó và cứ gọi tôi bất cứ lúc nào cũng được. Với cả…”
Aileen nhìn chằm chằm vào tôi.
“Anh có gây rắc rối gì thì cũng không sao cả, nhưng mà nhớ phải gọi tôi đấy”
“Ừm?”
“Nếu đã gây rắc rối thì tất nhiên hai người sẽ tốt hơn một người rồi”
“Đã có hai người rồi”
“Ba cơ mà?”
“Bốn nhé!”
Jang Chaeyeon lạnh lùng đáp lại trước lời của Aileen, Song Ahrin gật đầu, và Yu Daon trả lời đầy rạng rỡ.
Trước cảnh tượng đó, Aileen nhăn mặt rồi lại nhìn tôi.
“Dù sao đi nữa, nhớ phải gọi tôi đấy, rõ rồi chứ?”
“Tôi hiểu rồi”
Trong khi tôi đang tự hỏi là có nhất thiết phải gọi cô ấy không trong giây lát, Aileen đã đi ra khỏi cửa.
-Rầm!
Cánh cửa đóng lại, và ba người kia nhìn tôi.
Song Ahrin mở lời trong khi khoanh tay.
“Thế tại sao anh đột nhiên lại muốn tìm hiểu về cái khách sạn kia?”
“...”
Ánh mắt của tôi hướng về Jang Chaeyeon, và Song Ahrin trừng mắt đầy giận giữ trước cảnh tượng đó.
“Rốt cuộc thì mấy người đã nói chuyện gì mà bầu không khí lại thay đổi đến mức này vậy hả?”
“Tôi không biết là cô đang nghĩ gì, nhưng không có chuyện gì đặc biệt xảy ra cả”
“Ừm. Không có”
“Đó là nói dối nhỉ”
Yu Daon mỉm cười lẩm bẩm sau khi nghe Jang Chaeyeon và tôi nói.
“...”
“Không sao đâu! Tôi nghĩ là dù anh Jaehun có nói dối thì cũng có lý do hợp lý nào đó mà”
“...Tôi xin lỗi”
Rồi tôi nhìn Jang Chaeyeon và khẽ thở dài.
Sau cùng chắc cũng chỉ còn cách giải thích mọi chuyện rồi.
“Mọi người…Việc này cũng—”
“Tôi sẽ không nói với bất cứ ai đâu”
Trước khi tôi kịp nói xong, Yu Daon đã mỉm cười nhìn tôi.
“Tuyệt đối”
“Ừm. Tôi sẽ không nói đâu”
“Được rồi, nếu có chuyện gì thì tôi sẽ xóa ký ức của mấy người đó cho”
Jang Chaeyeon gật đầu, và Song Ahrin nói với giọng đầy tự tin.
“Tôi hiểu rồi”
Tôi gật đầu và giải thích cho ba người họ về cuộc gặp với Quan sát giả.
Và ngay cả chuyện của Chủ Nghĩa Duy Mỹ.
“...”
“...”
“...”
Cả ba đều im lặng sau khi nghe những gì tôi nói.
“Quy mô chuyện này có hơi lớn đấy”
Song Ahrin là người lên tiếng đầu tiên.
“Tất nhiên là chúng ta đã trải qua nhiều thứ…và đây cũng không phải là lần một lần hai chúng ta bị cuốn vào mấy chuyện có liên quan đến sự diệt vong của thế giới”
“Đúng vậy”
“Nhưng mà việc chúng ta trực tiếp đối đầu với dị thể quản thúc mà Cục đã đánh dấu là nguy hiểm thì có hơi…”
“Nguy hiểm sao?”
“Đúng vậy”
Cô ấy nói cũng có lý.
Không, chính xác thì phải là cô ấy nói đúng.
“Nhưng”
Cô ấy chậm rãi nói.
“Tôi cũng có món nợ với người đó”
Song Ahrin lẩm bẩm rồi nhìn Jang Chaeyeon.
“Đã bao nhiêu năm trôi qua rồi?”
“...Sáu năm”
“Phải rồi. Sống trong suốt khoảng thời gian đó mà không thể chết thì cũng chẳng khác nào địa ngục cả”
Song Ahrin lẩm bẩm rồi nhìn tôi.
“Tôi sẽ giúp”
“Tôi hiểu rồi”
Tôi nhìn Yu Daon, và cô ấy mỉm cười rạng rỡ.
“Tôi thì dù sao cũng luôn ở bên cạnh anh Jaehun mà”
“Cảm ơn cô”
“Và việc có thể chết khi có thể là một điều may mắn”
“...”
Lời đó lại còn mang ý nghĩa sâu sắc hơn nữa bởi vì người nói là cô ấy.
Tôi nhìn Jang Chaeyeon.
Cô ấy nhìn chằm chằm vào tôi.
“Anh thực sự ổn với việc đó sao?”
“Cái gì cơ?”
“Anh đâu biết gì về chị”
“Nhưng tôi biết cô Chaeyeon mà”
Và tất cả mọi người cũng đã giúp đỡ tôi khi tôi đi đến Nhà thờ vì em gái mình.
Có qua thì cũng có lại thôi mà.
“...”
Jang Chaeyeon mấp máy môi một hồi rồi gật đầu.
“Tôi…muốn giúp chị”
“Tốt lắm”
Vậy thì kế hoạch của chúng tôi đã được quyết định rồi.
Tấn công Chủ Nghĩa Duy Mỹ.
Chưa gì đã thấy khó rồi.
Giờ mới nhớ…
Tôi từ từ lấy sổ hướng dẫn ra.
Không biết là bây giờ đã ổn hơn chưa nhỉ.
“Cậu cảm thấy đỡ hơn chưa?”
“...Nhìn anh bắt chuyện với một quyển sổ như này đúng là kỳ lạ quá đi mà”
“Tôi nhớ mùi này”
“Mùi gì vậy?”
“Là mùi giấy cũ”
“Phải ha”
Tôi nhìn sổ hướng dẫn trong khi lắng nghe cuộc trò chuyện giữa Yu Daon và Song Ahrin bằng một bên tai.
Sổ hướng dẫn đã yên lặng mở ra với tiếng loạt xoạt.
[Sổ hướng dẫn cho nhân viên văn phòng]
Khỏe lại rồi nhỉ, may quá đi.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
[BT - Cách để không chơi đùa với trái tim của người khác]
1. Không được chơi đùa với trái tim thuần khiết của người khác.
2. Đặc biệt là đừng tùy tiện ôm bất cứ ai.
3. Hơn nữa đừng có mà tùy tiện ôm một ai đó chỉ vì cho rằng họ có vóc dáng hơi tốt một chút.
4. Bạn phải đồng ý với những điều khoản trên để tìm được mục muốn xem.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
“Nói gì vậy?”
-Thụp!
“Có vẻ là vẫn bị đau rồi”
Tôi đóng sổ hướng dẫn lại.

