Nếu là một tôi khác thì…
“Quan sát giả sao…?”
Jang Chaeyeon gật đầu trước lời của tôi.
“Bằng cách nào?”
Nếu Jang Chaeyeon đột nhiên giật đứt đầu mình ra ở đây hoặc trở nên kỳ lạ thì có lẽ sẽ hơi đáng sợ đấy.
“Tôi không biết là anh đang nghĩ gì, nhưng không phải vậy”
Jang Chaeyeon khẽ đáp lại.
Cảm giác như gần đây tất cả mọi người đều có thể dễ dàng đọc suy nghĩ của tôi vậy.
Tôi đã bao giờ là một người dễ bị đọc suy nghĩ như vậy đâu nhỉ.
“Không có gì đặc biệt đâu”
Cô ấy nhìn xung quanh.
“...Bởi vì anh đã cho tôi biết bí mật của mình, tôi nghĩ là mình cũng phải cho anh biết một bí mật”
Công nhận cũng không thể lắp đặt camera giám sát trong Căn phòng mà bạn không thể rời khỏi nếu không làm XX được.
Nó là dị thể quản thúc mà.
Dù sao đi nữa, đúng là cảm động thật đấy.
“Cô Chaeyeon…”
“Anh nhìn tôi với vẻ mặt đó nhiều hơn nữa cũng được đấy”
Jang Chaeyeon ưỡn ngực với vẻ mặt đầy tự hào rồi nhắm mắt lại.
Một cửa sổ trong suốt xuất hiện trên đầu cô ấy.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
[Tên: Jang Chaeyeon]
[Tuổi: 25]
[Đặc trưng: Niệm động lực]
[Khả năng: --sát]
[Tiểu sử: ------><>><>]
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
Cửa sổ trong suốt bất ngờ rung động rồi xuất hiện lại lần nữa.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
[Tên: Jang Chaeyeon (Quan sát giả)]
[Tuổi: 25]
[Đặc trưng: Niệm động lực]
[Khả năng: Quan sát]
[Tiểu sử: Cô đã có thể giải tự mình xoa dịu sự buồn chán, nhưng một bản thân khác đã không thể chỉ đứng yên quan sát. Cứ như vậy, một giao kèo đầy kịch tích đã được thực hiện]
[Điểm yếu: Gợi nhớ cô ấy về những ký ức khi xưa. Cô ấy sẽ thấm buồn trong nhìn bạn, nhìn người đã yêu cô ấy cho đến cùng, người mà cô ấy vẫn yêu]
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
“...Ừm”
Khi tôi nhìn xuống khỏi cửa sổ trong suốt, Jang Chaeyeon, người đang tỏa ra một bầu không khí hơi khác so với trước đó, nhìn tôi với một nụ cười gượng gạo.
“Chào anh”
“...Xin chào”
Tôi khẽ gật đầu.
Tôi thoáng lo lắng không biết có nên dùng cách nói thân mật với cô ấy hay không, nhưng có vẻ làm vậy sẽ chỉ giống như chạm vào vết thương của cô ấy khiến cô đau lòng hơn.
“Chuyện thành ra như này là do tình cơ nhỉ”
“Đúng là cũng có chút tình cờ thật nhưng…làm sao mà cô đến được đây vậy?”
“Không phải là tôi đến đây đâu”
Cô ấy trả lời trong khi gãi má.
“Nếu phải nói thì sẽ giống như mượn hơn”
“Nhập hồn sao? Hay là cô đang ở trong cơ thể của cô Chaeyeon?”
“Đúng ra thì sẽ là cấy ghép, nhưng mà…”
Cô ấy mỉm cười với vẻ khó xử.
“Nếu phải giải thích ra thì có lẽ sẽ chẳng bao giờ hết mất”
-Cạch!
Cùng lúc đó, tấm biển di chuyển.
<Căn phòng mà bạn không thể rời khỏi nếu không nói với người đó điều muốn nói>
Cô ấy muốn nói cái gì mà phải làm đến mức này vậy.
“...E hèm”
Quan sát giả hắng giọng rồi nhìn tôi.
“Trước hết, tôi muốn cảm ơn anh”
“Tôi cũng đã nhận được lời cảm ơn vào lần trước rồi còn gì”
“Khi ấy cả hai chúng ta đều có chút bối rối mà”
Cô ấy cười nhẹ.
“Cũng có lý…Vậy thì về chuyện cô muốn nói…”
“Anh luôn đi thẳng vào chủ đề nhỉ, đúng là không bao giờ thay đổi cả”
Nụ cười của cô ấy đượm buồn, và tôi đã phải im bặt một hồi.
Khó thật đấy, dù có nói gì thì sau cùng tôi vẫn sẽ làm cô ấy buồn bởi người cô ấy thích là một tôi khác.
“Không sao đâu, chỉ là tôi hơi nhớ chút thôi”
Cô ấy khẽ lắc đầu rồi nói.
“Tôi có nghe được rằng chị vẫn còn sống”
“Cô không biết sao?”
“Thì là do tôi đã bị đưa vào trong Khối lập phương trước cả khi kịp nhận ra chuyện đó mà”
Phải rồi.
Quan sát giả mỉm cười cay đắng.
“Khi Chủ Nghĩa Duy Mỹ đưa chị đi, tôi đã cố gắng cứu chị ấy trong suốt một năm. Tôi còn đã yêu cầu lực lượng tiêu diệt và cố tự mình đi vào nữa cơ”
Mỗi lần như vậy, Ahrin sẽ luôn ngăn tôi lại và nói ‘Cô bị điên à?’.
Cô ấy vừa cười vừa lẩm bẩm.
“Nhưng dần dà theo thời gian, tôi đã nhận ra. Rằng sẽ tốt hơn nhiều nếu chị ấy chết”
“...”
“Nhưng sau cùng thì chị ấy vẫn còn sống ha”
Cô ấy khẽ thở dài rồi nhìn tôi.
“Chủ Nghĩa Duy Mỹ là một tồn tại ác độc”
“Tôi biết rõ điều đó”
“Thứ đó gây khó chịu cho Cục Quản thúc nhưng không bao giờ đi quá giới hạn để mà Cục phải đi tiêu diệt nó. Thứ đó biết ta thiếu nhân lực, và nó cũng không hành động quá một mức độ nào đó”
Cô ấy đang nói vậy thì nhắm mắt lại.
“Nhưng đó là nói dối”
“Hả?”
“Những kẻ điên cuồng vì nghệ thuật thường có trí tưởng tượng khác thường”
Trước câu hỏi của tôi, Quán sát giả nói tiếp trong khi vẫn nhắm mắt.
“Bởi vì chúng rất tham lam mà. Trong đầu chúng chỉ toàn những suy nghĩ như là muốn những bức tranh mình vẽ trở nên tuyệt vời hơn, đẹp đẽ hơn, và hài lòng hơn với tất cả.”
“...Đúng vậy”
Chủ Nghĩa Duy Mỹ cũng có khuynh hướng đó thật.
“Và thứ đó đang nghĩ đến việc biến nhiều người hơn nữa thành tác phẩm nghệ thuật cùng một lúc”
“...Làm sao mà cô biết được chuyện đó?”
“Cái đó thì bởi tôi đã nhìn thấy hết đủ những thứ không thể xem nổi rồi mà”
Cô ấy vừa cười vừa vỗ nhẹ vào đầu tôi.
“Tôi xin lỗi”
Tôi không thể làm gì khác ngoài xin lỗi.
“Không, tôi mới là người phải xin lỗi chứ”
“Ừm?”
“Thành thật mà nói, khi ấy do cũng không được tỉnh táo cho lắm nên tôi không nhớ rõ đâu”
Cô ấy mỉm cười với vẻ hối lỗi.
“Và đây cũng là một thỉnh cầu tôi muốn nhờ anh nữa”
“Một thỉnh cầu sao?”
“Jaehun à”
“E hèm”
Trong khoảnh khắc, tim của tôi cảm giác như đã ngừng đập.
Quan sát giả nói tiếp trong khi vẫn nhắm mắt.
“Tôi biết anh là người sẽ luôn nỗ lực hoàn thành trách nhiệm một khi đã nhận lấy chúng”
“...”
“Và tôi cũng biết rằng anh là một người luôn giữ lời của mình, đến mức còn nhận lấy trách nhiệm và giải phóng tôi”
“...”
Tôi nên nói gì đây.
Tôi không phải kiểu người như vậy đâu.
Tôi đơn giản chỉ giải quyết bất cứ việc gì được giao cho thôi.
Không có lý do đặc biệt nào cả.
Nếu có việc thì sẽ giải quyết.
Những lần tôi nghĩ đến việc giải quyết một biến cố lớn thực sự không nhiều đến vậy.
“Không sao đâu. Anh luôn không biết gì cho đến tận lúc cuối cùng mà”
Quan sát giả mở mắt rồi mỉm cười.
“Và đây là lời thỉnh cầu của tôi dành cho anh. Không, đây là thỉnh cầu của bản thân tôi dành cho anh chứ không phải Chaeyeon”
Cô ấy chậm rãi nắm lấy tay tôi, mái tóc trắng của cô sáng lên dưới ánh đèn huỳnh quang.
“Bởi vì Chaeyeon sẽ không bao giờ nhờ vả anh điều gì cả”
“Cô Chaeyeon đúng là một người như vậy thật”
“Ừm, nhưng cô ấy cũng là kiểu người sẽ một mình đi cứu chị ấy vào một ngày nào đó”
“Điều đó cũng đúng”
Nếu là Jang Chaeyeon thì cô ấy chắc chắn sẽ làm điều đó và còn hơn thế nữa.
“Vậy nên tôi muốn nhờ anh từ trước”
“Ừm”
“Hãy giải thoát cho chị”
“...”
“Tôi không muốn anh phải cứu sống chị ấy. Ít nhất hãy cho chị được đón nhận cái chết”
Cô ấy nhìn tôi trong khi nói với giọng nghiêm túc.
“Và, nếu có cơ hội, anh cũng nên loại bỏ Chủ Nghĩa Duy Mỹ. Càng trì hoãn việc này thì thứ đó sẽ càng trở thành một mối đe dọa lớn đấy”
“...”
Loại bỏ Chủ Nghĩa Duy Mỹ ấy hả?
Làm sao mà chúng tôi có thể đạt được điều đó khi đến một đòn tấn công hiệu quả còn chẳng trúng được và luôn bị nó thao túng chứ?
“Tôi không phải là muốn đặt gánh nặng lên anh đâu”
Như thể đã nhìn thấu được biểu cảm của tôi, Quan sát giả vội vàng nói tiếp.
“Tôi cũng sẽ giúp đỡ trong tối đa khả năng của mình, và sẽ còn có rất nhiều sự giúp đỡ nữa mà”
“Nhiều sự giúp đỡ…”
Hiện tại trong đầu tôi chỉ nghĩ đến được mỗi Trưởng Chi nhánh thôi.
“Ngay cả Ahrin ở đây cũng trông rất khác so với Ahrin mà tôi biết…”
Song Ahrin cũng đã trở nên mạnh mẽ hơn mà.
“Hơn hết…”
Quan sát giả ngập ngừng.
“Còn có người phụ nữ tóc đen bên cạnh anh nữa…”
“Cô Daon sao?”
“Ừm, người bạn đó thật sự…rất khác biệt”
Khác biệt là sao?
“Dù sao đi nữa, nếu có những người như vậy thì tôi tin rằng anh có thể làm được”
“Có hơi vô trách nhiệm quá đấy”
“Phải ha”
Cô ấy mỉm cười cay đắng trước lời của tôi.
“Nhưng thế giới của tôi đã không còn nữa rồi mà. Vậy nên tôi mong rằng thế giới của anh sẽ ổn”
“...”
Sau cùng, nếu không muốn thế giới bị diệt vong thì anh sẽ phải trừng phạt Chủ Nghĩa Duy Mỹ vào một ngày nào đấy.
Đó là điều cô ấy muốn nói đây mà.
“...Trước mắt thì tôi sẽ thử một lần”
Cũng không phải là Quan sát giả đang kề dao vào cổ tôi, nhưng nếu cô ấy đã tiên tri rằng sẽ có ai đó kề dao vào cổ tôi vào một ngày nào đó thì cũng nên chuẩn bị trước thôi.
“Ừm, tôi cũng sẽ giúp anh”
“Cô sẽ mượn cơ thể của cô Chaeyeon để ra ngoài sao?”
Với năng lực ở cấp độ của Quan sát giả thì tôi có thể giao phó cho cô ấy mà không phải lo gì rồi.
“Dù sao thì đây vẫn không phải cơ thể của tôi mà”
Cô ấy khẽ mỉm cười như thể đã đọc được suy nghĩ của tôi.
“Thay vào đó, tôi sẽ giúp anh theo cách của mình”
“...Ừm, tôi hiểu rồi”
“Ừm, anh có thể tin vào tôi”
Tôi gật đầu, và cô ấy mỉm cười.
Sau một thoáng im lặng, Quan sát giả nghiêng đầu với vẻ bối rối.
“Ừm…tại sao cửa không mở vậy nhỉ?”
“Hừm…”
Tôi lại nhìn cánh cửa.
<Căn phòng mà bạn không thể rời khỏi nếu không nói với người đó điều muốn nói>
“Cô vẫn còn điều gì muốn nói sao?”
“...”
Cô ấy thoáng do dự trước lời của tôi.
“Tôi thật sự phải nói ra hết tất cả những gì muốn nói thì mới ra ngoài được nhỉ”
“Đây là đặc sản của Chi nhánh Gangseo đấy, theo một cách nào đó”
“Thì tôi đâu có biết”
Cô ấy nở một nụ cười khô khan rồi dang tay ra.
“Ôm tôi đi”
“Ừm?”
“Đừng nói gì cả và cứ ôm tôi đi”
“Ờm…”
“Nếu không cánh cửa sẽ không mở đâu đấy”
“...”
Dùng cửa để đe dọa đúng là hèn hạ thật mà.
Dù không làm vậy thì vừa nãy Jang Chaeyeon cũng đã ôm—
Trước cảm giác như có hương cam quýt bỗng phảng phất trong khoảnh khắc, tôi hắng giọng rồi gật đầu.
“Nếu là để ra ngoài thì cũng không còn cách nào khác”
“Thành thật mà nói thì không phải được ôm tôi là tốt lắm sao? Chẳng có gì để tiếc cả”
“May là cô Chaeyeon không có tính cách của cô”
“Vậy từ sau tôi sẽ bảo cô ấy trở nên giống tôi từng chút một”
Cô ấy cười tinh nghịch, và khi tôi chậm rãi bước đến, cô ấy liền thở dài rồi kéo mạnh vào tay tôi.
“Hự!”
Cô ấy ôm chặt lấy tôi, và khi tôi đang bị nghẹt thở, cô ấy liền thì thầm.
“Cảm ơn anh”
“...”
Tôi nên nói gì đây chứ.
Dù sao thì cũng không cần phải nghĩ đến điều đó.
“...Ửm…?”
Bởi vì cùng lúc tôi nghe được giọng nói uể oải của Jang Chaeyeon,
“Ah, ửm…?”
Cô ấy bắt đầu vừa lần mò cánh tay đang ôm vừa xoa lưng tôi với vẻ mặt bối rối.
“Tại, tại sao…? Đột nhiên…?”
Giọng nói của Jang Chaeyeon run rẩy.
Đây là lần đầu tiên trong đời tôi được nghe Jang Chaeyeon xao động như này đấy.
Sau cùng, tôi cũng cảm thấy muốn đùa giỡn sau một thời gian dài.
“Đây là điều ước của cô Chaeyeon mà?”
“...Điều, điều ước của tôi…?”
Tôi nhẹ nhàng tách ra rồi nhìn Jang Chaeyeon, và cô ấy đang nhìn tôi với khuôn mặt đỏ bừng.
“Thật, thật sao…?”
“Là nói dối đấy”
“...”
Ngay lập tức, một tiếng “Bộp!” phát ra từ trán tôi, và tôi chỉ có thể lăn lộn trên sàn nhà.
***
“Chúng ta cần phải tìm hiểu về Chủ Nghĩa Duy Mỹ một chút”
“Cái tên này vừa đi đâu về mà đã lại thốt ra mấy cái lời linh tinh này rồi vậy”
Trước lời lẩm bẩm của tôi sau khi tôi quay lại với Jang Chaeyeon, Song Ahrin thở dài não nề, và Yu Daon gật đầu.
“Nếu anh Jaehun muốn tìm hiểu thì tôi cũng sẽ tìm hiểu”
“Bằng cách nào hả?”
“Đi tham quan bảo tàng nghệ thuật chăng?”
“Thôi cô cứ im miệng là đủ rồi”
Tôi chìm vào suy nghĩ trong khi lắng nghe cuộc trò chuyện giữa hai người kia.
Bảo tàng nghệ thuật hoặc là…
“...”
Có một người mà tôi có thể hỏi vào những lúc như này.
Ngay khi tôi vừa đứng dậy khỏi chỗ, ba người kia liền nhìn tôi.
“Anh đi đâu vậy?”
“Đi đến gặp người để hỏi ấy mà”
“Trưởng Chi nhánh sao?”
“Không”
Không phải có một phòng ban chuyên phụ trách mấy địa điểm kỳ lạ sao.
Họ thậm chí còn trả lời cuộc gọi rất tích cực nữa chứ.
Ngay khi tôi vừa gọi, cửa vào Phòng Nhân sự liền mở ra cùng với lời đáp rằng người đó sẽ đến ngay.
“Anh gọi tôi à?”
Aileen nhìn tôi trong khi vuốt mái tóc vàng của mình.

