Sau khi người đàn ông rời đi, Trưởng phòng quay lại nhìn ba người.
“Có cần ta đưa về nhà không?”
“À, không cần đâu ạ. Em sẽ đi bộ”
Yu Daon mở cửa xe, và Jang Chaeyeon cũng theo cô đi xuống.
“Còn nhóc…”
“Em cũng xuống ạ”
Song Ahrin cũng đi xuống xe.
“Được rồi, vậy thì ta đi đây”
Trưởng phòng lái xe đi, và ba người họ nhìn theo chiếc xe rời đi rồi nhìn nhau.
“Cô Ahrin, cô ổn chứ?”
Yu Daon là người lên tiếng đầu tiên.
“Đã có chuyện gì xảy ra sao?”
“...”
Song Ahrin không trả lời câu hỏi của cô.
Cô ấy chỉ nhìn chằm chằm vào nơi khác rồi nhắm mở mắt.
“Tôi đi đây”
“Cô Ahrin”
“Cứ để cô ta như vậy”
Jang Chaeyeon giữ Yu Daon lại khi cô gọi cô ấy.
“Để cô ta đi”
“...”
Yu Daon nhìn Song Ahrin, và Song Ahrin chậm rãi bước đi.
Yu Daon lẩm bẩm trong khi nhìn Song Ahrin đang xa dần.
“Cô Ahrin không sao chứ?”
“Cô ta khóc rồi mà”
“Vâng?”
“Nếu đã khóc rồi thì sẽ ổn hơn chút”
Jang Chaeyeon gật đầu lẩm bẩm.
“...”
Hai người họ nhìn nhau rồi đường ai nấy đi.
***
Mặt trời đã ló dạng.
“...”
Tôi nhìn sổ hướng dẫn, xác nhận rằng những trang giấy vẫn không mở ra, rồi cầm điện thoại lên.
Trước mắt, có vẻ là sổ hướng dẫn sẽ khỏe lại theo thời gian, và do cũng đã truyền tải với cô ấy những điều cần nói, bây giờ tôi sẽ phải làm việc cần làm tiếp theo.
Có nên gọi điện hay không đây?
Tôi lặng lẽ nhìn mục danh bạ để là <Đồng nghiệp - Song Ahrin> rồi nhấn gọi.
Trong khi tiếng chuông điện thoại đang reo lên vài lần, tôi tiếp tục lo lắng về hành động của mình.
Thực sự thì tôi có nên gọi cho cô ấy không đây?
Hay là nên để cho cô ấy nghỉ ngơi thì hơn?
Trong khi tôi đang không ngừng lo lắng như vậy, tiếng bắt máy vang lên và tôi nghe thấy giọng của Song Ahrin.
<...Có chuyện gì à>
Tôi nên trả lời như nào khi cô ấy hỏi vậy đây?
Sau khi phân vân một hồi, tôi cất lời.
“Chỉ là, tôi muốn nói chuyện với cô Ahrin một chút thôi”
<...>
Im lặng.
Tôi nên nói thêm gì nữa đây?
Nếu cứ im lặng như này thì có lẽ Song Ahrin sẽ không gặp tôi mất.
“Chúng ta nói chuyện một chút đi. Tôi sẽ đến nhà cô Ahrin. Hoặc nếu cô Ahrin muốn gặp ở nơi nào thì chỉ cần nói cho tôi biết thôi và tôi sẽ đến đó”
<...An ủi như vậy là đủ rồi>
“Tôi chỉ là muốn nói chuyện với cô Ahrin thôi. Làm ơn”
<...>
Một tiếng thở dài khe khẽ vang lên từ đầu bên kia rồi đến giọng nói của Song Ahrin.
<Được rồi, làm vậy đi. Địa điểm là…>
Song Ahrin nói cho tôi biết địa điểm.
Không biết đó có phải là cách cô ấy thể hiện sự quan tâm của riêng mình hay không, nơi đó không cách quá xa nhà tôi.
“Cảm ơn cô”
<Gặp nhau sau một tiếng nữa nhé>
Một tiếng sao?
Có nhất thiết cần nhiều thời gian như vậy để chuẩn bị không?
Trong khoảnh khắc, thắc mắc đó thoáng nảy lên trong đầu tôi, nhưng tôi không nói nó ra thành lời.
“Tôi hiểu rồi. Gặp lại cô sau”
<Được rồi>
Cuộc gọi kết thúc, và tôi bắt đầu đi chuẩn bị.
Trong đầu toàn những suy nghĩ về việc nên nói gì.
***
Song Ahrin đã gọi tôi đến một quán cà phê.
Một quán cà phê gần đó mà hoàn toàn không có một vị khách nào.
Chủ quán đang một mình chăm chú gõ gì đó trên máy tính, và khi tôi gọi hai cốc cà phê, ông ấy chỉ mang chúng ra rồi lại quay về tập trung vào máy tính như thể đang bận rộn với công việc riêng.
Không lâu sau đó, Song Ahrin mở cửa đi vào.
“...Gì đây, sao anh đến sớm thế?”
“Tôi là người gọi mà nên phải đến sớm chứ”
Trước lời của tôi, Song Ahrin thoáng làm vẻ mặt phức tạp rồi quay sang nhìn chủ quán cà phê.
“Người đó không quan tâm đến cuộc trò chuyện của bất cứ aix. Ông ấy chỉ nghĩ đến công việc của mình thôi. Vậy nên tôi mới gọi anh đến chỗ này”
“Chúng ta định nói chuyện bí mật sao?”
“Dù không phải mấy chuyện bí mật thì tôi cũng không thích bị người khác nghe thấy chuyện giữa tôi và anh. Và tôi cũng thích chỗ này do nó yên tĩnh”
Đúng như Song Ahrin nói, đây là một quán cà phê yên tĩnh.
Ngay từ đầu thì cũng chỉ có mỗi Song Ahrin và tôi thôi mà.
“Tôi ổn”
Và rồi, Song Ahrin nhìn tôi và mở lời.
“Tôi biết về điều anh đang lo lắng, và tôi biết anh đang suy nghĩ điều gì. Tôi cũng biết rõ là mình đã cho anh nhìn thấy dáng vẻ như nào mà”
Cô ấy lẩm bẩm trong khi nhìn cốc cà phê đen trước mặt mình.
“Tôi đã cho anh nhìn thấy một dáng vẻ không nên thấy rồi. Tôi thực sự xin lỗi”
“Cô đâu cần phải xin lỗi”
“Không, tôi phải xin lỗi chứ”
Cô ấy ngẩng lên nhìn tôi.
“Không chỉ không giúp được gì nhiều mà tôi thậm chí còn để anh nhìn thấy dáng vẻ xấu xí của mình”
“Đó là một dáng vẻ chân thành mà”
“Cái dáng vẻ chân thành như vậy thì cũng không cần phải thể hiện ra đâu”
Cô ấy cầm cốc cà phê của mình rồi nhìn tôi.
“Tôi xin lỗi”
Cô ấy hơi cúi đầu, tóc của cô ấy rủ xuống.
Song Ahrin gạt tóc ra sau tai rồi nhìn tôi.
“Tôi sẽ không để việc đó xảy ra một lần nào nữa”
“...Chính tôi mới là người phải xin lỗi”
Dù gì đi chăng nữa, việc nói rằng một ai đó không giúp được gì chắc chắn sẽ khiến họ bị tổn thương
Khi đó có thể là vấn đề sống còn, vậy thì bây giờ chính là lúc để xin lỗi.
“Tôi đã được cô Ahrin giúp đỡ rất nhiều mà”
“Này, đừng có mà nói mấy lời mà anh không thực sự nghĩ chứ”
“Tôi nói thật mà”
“...”
Cô ấy nhìn chằm chằm vào tôi.
“Cái gì”
“Ừm?”
“Anh phải nói là tôi đã giúp được gì chứ?”
Sao đột nhiên lại hỏi một câu như thế vậy?
Tôi nhìn cô ấy với vẻ mặt bối rối, và cô ấy nhướng một bên mày.
“Đừng có mà chỉ nói chung chung rằng tôi đã có ích, anh phải nói ra là tôi đã giúp được gì”
Bối rối thật đấy.
Dù vậy, tôi không thể hiện điều đó ra mặt và chậm rãi nói tiếp trong khi lựa lời.
“Để mà nói trước tiên thì”
“Ừm”
“Cô Ahrin là một trong số ít những người mà tôi có thể nói đùa”
“Đó có thực sự là lời khen không vậy?”
“Điều đó quan trọng hơn cô nghĩ đấy”
“Cứ coi như là như vậy đi. Tiếp theo là gì?”
“Cô là một trong hai người tôi có thể họp bàn chiến lược cùng”
“Người còn lại là ai?”
“Cô Aileen”
“Cô ta cũng đã làm việc lâu rồi nên cứ cho là vậy đi. Và?”
“Nhờ có cô Ahrin mà các thành viên trong phòng chúng ta đã ít xích mích hơn”
“Cái…cái đó…”
Tôi nhìn Song Ahrin đột nhiên ấp úng.
“Sao vậy?”
Chẳng lẽ cô ấy đã cãi nhau với Yu Daon hoặc Jang Chaeyeon khi tôi không có mặt sao?
Thật à?
“À, không. Anh nói đúng. Ừm ừm. Đúng vậy”
Song Ahrin gật đầu.
Tôi nhìn cô ấy với vẻ mặt hoài nghi, nhưng cô ấy lại khoanh tay nhìn tôi như thể không có chuyện gì.
“Tiếp theo là gì?”
“Và cô còn giúp trong những lúc cần phải đi vào nơi này nơi nọ mà”
“Nghĩa là tôi có dùng năng lực này với con người bao nhiêu thì cũng không sao cả nhỉ”
“Tôi đâu có nói vậy”
Nghe tôi nói, Song Ahrin cười khẩy rồi thở dài thườn thượt trước khi lại nhìn tôi.
“Tôi thực sự ghen tị với Tóc Đen hoặc Tóc Trắng đấy”
“Cô Daon và cô Chaeyeon sao?”
“Hai người đó luôn có ích khi ở bên cạnh anh”
“Cô Ahrin, từ đầu thì việc đánh giá một người bằng việc liệu họ có ích hay không—”
“Không phải cái đó thì là gì?”
Song Ahrin nhìn tôi.
Từ lúc nào, cốc cà phê đang bốc hơi nghi ngút đã nguội ngắt.
“Nếu không phải cái đó thì anh đánh giá tôi bằng thứ gì?”
“...”
Khó xử ghê.
Cô ấy nhìn tôi, và tôi cũng cẩn thận lựa lời một lúc rồi mở miệng.
“Tôi sẽ hỏi ngược lại. Cô Ahrin đánh giá tôi bằng thứ gì?”
“Đừng có mà trả lời với một câu hỏi khác”
“...”
Tôi nhìn Song Ahrin một hồi, và một cửa sổ trong suốt xuất hiện.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
[Tên: Song Ahrin]
[Tuổi: 21]
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
Nếu nhìn vào đây, tôi sẽ biết được suy nghĩ của cô ấy và câu trả lời cô ấy mong muốn, và tôi cũng sẽ biết được câu trả lời mà mình nên tránh.
Tôi đã luôn sử dụng cách này để tránh chạm vào vảy ngược của người khác.
Nếu lần này tôi cũng sử dụng đến nó…
“...”
Việc này có thực sự đúng không?
Nếu làm vậy thì tôi sẽ có thể tránh nói ra những lời cô ấy không muốn nghe và nói chuyện tiếp.
Nhưng…
Tôi lại nhìn Song Ahrin.
Cô ấy đang nhìn chằm chằm vào tôi.
Đôi mắt của cô ấy khẽ rung động, và môi của cô ấy mím lại thành một đường thẳng như thể cô đang lo lắng gì đó.
Việc tôi chỉ nhìn vào những lo lắng của cô ấy thông qua cửa sổ trong suốt kia để tránh câu trả lời sai có phải là một hành động đúng không?
“...”
Tôi hạ tầm mắt của mình xuống và lại nhìn thẳng vào cô ấy.
Hãy nói thật lòng nào.
Những suy nghĩ của tôi.
“Những lúc ở cùng với cô Ahrin rất thoải mái mà. Vừa vui vẻ này, rồi còn có cả cái vui khi được trêu chọc nữa”
“Đó không phải là hữu ích”
“Đúng vậy. Bởi vì tôi đâu có đánh giá người khác bằng sự hữu ích”
Nếu được chọn ra lý do gây căng thẳng nhất đối với những người làm công ăn lương bình thường, đa số câu trả lời đều sẽ giống nhau.
‘Mối quan hệ giữa người với người’.
Có câu nói rằng trải qua nửa ngày với một người không hợp với mình chính là một cực hình mà.
Đó là chuyện đương nhiên thôi.
Cả hai sẽ cãi vã nếu tính cách hai bên không hợp nhau, và nếu đối phương lại còn là cấp trên của tôi tại một nơi có trật tự thứ bậc thì cuộc sống khi ấy sẽ khó khăn vô cùng.
Hiểu theo hướng đó, năng lực thực chất lại không quan trọng như ta nghĩ.
“Tôi thích cô Ahrin bởi vì cô rất thoải mái”
Song Ahrin nhìn tôi.
“Chỉ vậy thôi sao?”
“Cô Ahrin, không phải là chỉ vậy thôi đâu”
Với một công việc phải đặt cược mạng sống của bản thân, sự tin tưởng lẫn nhau lại quan trọng hơn bất cứ điều gì khác.
Đây là một ví dụ hơi phóng đại chút, nhưng nếu đồng nghiệp của tôi lại là một người với tính cách của Chủ Nghĩa Duy Mỹ, liệu tôi có thể tin tưởng họ không?
Chẳng thể nào tin tưởng được.
Bởi vì tôi không thể biết điều gì sẽ xảy ra cả.
“Tôi tin vào dáng vẻ của cô Ahrin, người mà dù đã trăn trở rất nhiều vẫn sẽ luôn đưa ra những lựa chọn lương thiện nhất và mang cảm giác tội lỗi”
Ngay cả trong vở kịch, Song Ahrin đã luôn làm vẻ mặt cay đắng khi có người chết.
“Theo nghĩa đó, tôi cảm thấy thoải mái và thích làm việc với cô Ahrin”
“...Đó không phải là cái tôi muốn hỏi”
Song Ahrin đột nhiên che mắt lại bằng một tay và thở dài sau khi nghe tôi nói.
Thế cô hỏi với ý gì vậy chứ?
“...Nhưng mà sao cũng được”
Cô ấy nhìn tôi và khẽ mỉm cười.
“Được rồi. Câu trả lời đó mới giống anh chứ, và hơn hết, tôi thích nó vì nó hợp ý tôi”
“Đột ngột vậy?”
“Được rồi”
Song Ahrin đứng bật dậy tại chỗ.
“Chắc là vẫn còn chút thời gian nhỉ?”
“Cái gì cơ?”
“Thời gian để đi chơi với anh ấy mà”
“Ừm?”
Cô ấy đột nhiên cầm cốc cà phê của mình lên và uống hết trong một hơi rồi nhìn tôi.
“Còn đơ ra đấy làm gì nữa? Không uống đi à?”
“Không, đợi tôi chút”
“Nhanh lên, tôi không có thời gian đâu”
“...Hà. Thật là”
Tôi cũng uống cạn cốc cà phê đã nguội ngắt của mình rồi đứng dậy đi theo cô ấy.
“Chúng ta đi đâu vậy?”
“Đi dạo một chút rồi đi ăn đi”
Cô ấy chỉnh lại quần áo của mình rồi đứng cạnh tôi.
“Anh có thời gian chứ?”
“Ừm, đúng là tôi có thật”
“Anh không có bạn gái nhỉ?”
“Làm gì có đâu?”
Cái người này đang trêu tôi à.
Khi tôi nhìn chằm chằm vào cô ấy, Song Ahrin liền cười khúc khích.
“Được rồi, đi thôi”
“Nhưng mà cô Ahrin này”
“Hửm?”
“Sao cô không trả lời câu hỏi của tôi vậy?”
“À, cái mà tôi đánh giá anh bằng thứ gì ấy hả?”
“Ừm”
“...”
Song Ahrin nhìn tôi một lúc rồi khúc khích cười.
“Tôi thử nghĩ về tất cả mọi thứ ngoại trừ sự hữu ích, và tôi đã quyết định ở bên cạnh anh”
“Ừm?”
Vậy là sao?
“Được rồi. Đi thôi nào”
Rồi cô ấy đánh mạnh vào lưng tôi, và tôi cũng chỉ còn cách đi theo cô ấy.
Dù sao đi nữa, may mắn là Song Ahrin có vẻ đã trông ổn hơn chút rồi.
***
Vài ngày sau, trong văn phòng Phòng Nhân sự.
“Cô Ahrin, dạo này vẻ mặt của cô tốt thật nhỉ?”
“Do tâm trạng của tôi thôi”
Song Ahrin mỉm cười đáp lại Yu Daon, rồi cánh cửa bật mở và Park Yeeun đi vào.
“Hộp vui nhộn của Trưởng Chi nhánh đến rồi đây!”
“Lại nữa sao?”
Cô ấy coi chúng tôi là gì vậy chứ?
Trong khi tôi đang lẩm bẩm, Park Yeeun đã nhanh nhảu mở cái hộp ra xoẹt một cái.
“Lần này chính là…”
“Chính là?”
“...Tèn ten!”
Park Yeeun lấy ra một cây búa đồ chơi.
Tôi có một cảm giác chẳng lành.

