201-400

Chương 312: Không phải

2025-09-22

5

Yên tĩnh đến bất thường.

Do là phần xử lý sau đó không phải công việc của chúng tôi nên cứ kệ đấy đi.

“...”

“...”

“...”

“...”

“...”

Tất cả mọi người đều đang nhìn về một hướng khác nhau.

Jang Chaeyeon nhắm mắt như thể không quan tâm.

Yu Daon cứ liên tục mấp máy môi như thể đang ngứa ngáy muốn nói gì đó.

Song Ahrin nhìn ra ngoài cửa sổ với đôi mắt sưng húp.

Park Yeeun thì lén liếc nhìn tôi và hỏi đã có chuyện gì xảy ra bằng mắt.

Trưởng phòng thì chỉ tập trung lái xe.

Và cuối cùng là tôi, giữ chặt sổ hướng dẫn trong lòng và phớt lờ tất cả mọi thứ.

Vô số suy nghĩ nảy lên trong đầu tôi.

Đây không phải là lần đầu tiên tôi nhìn thấy Song Ahrin khóc.

Cô ấy cũng đã khóc nghẹn trước mặt tôi một vài lần.

Vậy nhưng, đây là lần đầu tiên cô ấy khóc nhiều đến thế này.

Tôi nhớ lại những lời mà mình đã nói.

Điều gì đã khiến cô ấy buồn như vậy chứ?

Không, có lẽ ngay từ đầu tôi đã không phải là vấn đề.

Đừng quá tự ý thức về bản thân, Kim Jaehun.

Mày không phải một người có thể làm tổn thương người khác dễ đến vậy, hay là mày có thể làm cho họ vui vẻ.

Mày không được quên rằng mỗi người đều có cá tính riêng của họ.

Nhưng nực cười thay, ngay cả khi đang nghĩ vậy, tôi vẫn tiếp tục ngẫm lại từng từ mà mình đã nói.

“...”

Có lẽ nếu có lời nào mà tôi nói đã làm tổn thương cô ấy…

Chắc là khi tôi bảo cô ấy đi gọi Yu Daon và Jang Chaeyeon bởi vì cô ấy sẽ không thể giúp được gì.

Có lẽ khi đó tôi đã nên nói nhẹ nhàng hơn chăng?

Chẳng hạn như bảo cô ấy đi kiếm sự trợ giúp ngay cả khi sự hỗ trợ của cô ấy đã đủ, hoặc là bảo cô ấy hãy sống sót vì một mình tôi là đủ rồi.

Nhưng nếu tôi đã làm vậy, liệu Song Ahrin sẽ chịu nghe theo lời tôi chứ?

Song Ahrin mà tôi biết sẽ không bao giờ làm vậy.

Cô ấy sẽ nhìn tôi với vẻ mặt đầy tự tin, nói rằng bản thân có thể giúp đỡ.

Cũng không phải là tôi không hiểu cảm xúc của cô ấy.

Bởi vì tôi cũng cảm thấy tương tự mà.

Nếu như tôi đã làm tốt hơn chút.

Tôi lặng lẽ vuốt vẻ bìa của sổ hướng dẫn.

Nếu như tôi đã không nhất quyết xem mục đó, vậy thì việc này cũng đã không xảy ra.

Nhưng lần này cả hai chúng tôi đều đã thất bại.

“Chúng ta đến nơi rồi”

Chẳng biết tôi đã chìm trong suy nghĩ bao lâu, chỉ khi được Trưởng phòng gọi thì tôi mới bất chợt tỉnh lại.

“Ah, chúng ta đến nơi rồi ạ”

“Đúng vậy. Với cả nghỉ ngơi chút đi”

“À, vâng ạ”

“Vẻ mặt của cậu trông chẳng tốt chút nào.Mấy đứa khác thì…cũng tương tự”

Ánh mắt của Trưởng phòng đang nhìn thẳng vào tôi và Song Ahrin, nhưng có lẽ đây là cách ông ấy thể hiện sự quan tâm của mình khi không chỉ rõ hai chúng tôi.

“Vâng ạ, nhưng mà em có chút việc phải làm”

“Có cần chúng tôi đi cùng không?”

“Phải đó, anh Jaehun, chúng tôi cũng…”

“Không”

“Ưm…”

“Ah…”

Hai người họ im bặt trước câu trả lời của tôi.

Tôi ngăn hai người đang định đứng lên và cúi đầu với Trưởng phòng.

“Cảm ơn Trưởng phòng. Nhờ có anh mà ngày hôm nay em đã sống sót ạ”

“...Được rồi, lần sau có việc gì như này thì đừng có mà gọi ta đấy”

Trưởng phòng khẽ thở dài rồi vỗ nhẹ vào vai tôi, và tôi bước xuống xe, đi vào Cục Quản thúc.

Tôi nên đi đâu đây?

Tôi cần phải đi đâu để có thể chữa được cho sổ hướng dẫn đây?

Thành thật mà nói, bây giờ tôi chỉ có thể nghĩ đến được một nơi mà thôi.

Tôi nhấn nút thang máy đi lên văn phòng Trưởng Chi nhánh.

Cửa thang máy lặng lẽ đóng lại, và trong khi đi lên, tôi không rời mắt khỏi sổ hướng dẫn dù chỉ một chút.

Tôi có nên bắt chuyện không?

Nhưng làm vậy thì tôi sẽ cảm thấy có lỗi nếu lại đánh thức cô ấy.

Tôi phải làm gì đây?

Trong khi tôi đang băn khoăn nghĩ vậy, cửa thang máy mở ra, và ngay khi tôi chuẩn bị vội vã bước ra, một bàn tay  rắn chắc đã nắm lấy cánh tay của tôi.

“Cậu Kim Jaehun?”

Một giọng nói quen thuộc.

Trưởng Chi nhánh đang nhìn tôi.

“Có vẻ là công việc đã kết thúc rồi nhỉ?”

“Trưởng Chi nhánh”

Cô ấy nhìn tôi, và không chút do dự, tôi đưa sổ hướng dẫn cho cô ấy.

“Cô ấy bị ốm rồi”

“...Ừm?”

“Cô ấy bị ốm rồi, nên là xin hãy tìm cách để chữa cho cô ấy”

“Đợi, đợi đã…”

“Trưởng Chi nhánh!”

“Đợi đã”

Ngay khi tôi vừa nâng giọng lên, Trưởng Chi nhánh liền đặt ngón trỏ lên trán tôi và nhìn tôi.

“Ta biết là cậu đang vội, nhưng trước hết hãy cứ đi theo ta đã”

Và rồi cô ấy kéo tôi đi mà không nghe thêm lời nào từ tôi nữa.

-Cạch!

Trưởng Chi nhánh mở cửa đi vào rồi nhìn tôi.

“Xin cậu hãy giải thích”

“...”

Tôi nhìn cô ấy và từ từ giải thích.

Về việc tôi đã đi vào trong cuộn băng, những gì đã xảy ra ở đó, và ngay khi tôi mở mục tự tử, sổ hướng dẫn đã tự đốt một trang giấy của mình để tạo cho tôi một con đường thoát.

“...”

Sau khi nghe hết những gì tôi nói, Trưởng Chi nhánh nhắm mắt lại, khoanh tay và khẽ thở dài.

“Ra vậy”

“Trưởng Chi nhánh?”

“Cô ấy sẽ khỏe lại theo thời gian thôi”

Và rồi, cô ấy mở mắt nhìn tôi.

Đôi mắt đỏ của cô ấy nhìn thẳng vào tôi.

“Tất nhiên, ta nghĩ là việc đó cũng sẽ rất khó khăn. Từ góc nhìn của cậu Kim Jaehun, việc đó cảm giác như là xé rời một cánh tay của cậu Kim Jaehun và đưa ra làm thức ăn vậy”

“...”

Không phải đó là mất một phần lớn của cơ thể luôn rồi sao?

“Tất nhiên, sổ hướng dẫn thì……khác với chúng ta, sẽ không chết hay là bị tổn thương vĩnh viễn chỉ vì bị xé rời mất một cánh tay đâu, nên là đừng lo lắng quá”

Cô ấy nói như thể đang trấn an tôi.

“...Nhưng nếu cậu vẫn lo lắng thì đã có món quà ta tặng cho cậu rồi đấy”

“...”

Tôi nhìn cái kẹp sách được cắm trong sổ hướng dẫn.

“Thứ này sao?”

“Đúng vậy, cái đó”

“Tôi phải sử dụng nó như nào đây?”

“Cậu Kim Jaehun chắc là cũng biết rồi chứ?”

Trưởng Chi nhánh gãi má đáp lại câu hỏi của tôi với vẻ khó xử.

“Hình như cậu đã từng sử dụng nó trước đây rồi mà?”

“...”

Tôi lặng lẽ nhìn cái kẹp sách.

Phải rồi.

Thay vì bảo là từng sử dụng, sẽ đúng hơn nếu nếu rằng nó đã kéo tôi đi.

“Tôi hiểu rồi”

“...Cậu Kim Jaehun”

Khi tôi định quay người đi, Trưởng Chi nhánh liền gọi tôi từ sau.

“Đây là suy nghĩ của ta thôi”

Ngay khi nghe thấy giọng nói của Trưởng Chi nhánh, vô vàn suy nghĩ liền chạy qua đầu tôi.

Trưởng Chi nhánh sẽ nói gì với tôi đây?

Liệu cô ấy sẽ bảo tôi đừng để bị cảm xúc chi phối?

Hoặc là cô ấy sẽ bảo tôi phải suy nghĩ thông suốt hơn?

Hay là cô ấy sẽ bảo rằng tôi cần phải làm quen với cái chết của đồng đội để có thể lên được vị trí cao hơn trong Cục Quản thúc?

“Chúng ta không thể bảo vệ tất cả mọi thứ”

“Tôi hiểu rồi”

Cũng phần nào giống như dự đoán của tôi.

Ngay khi tôi đang chuẩn bị rời đi, Trưởng Chi nhánh liền nói tiếp.

“Mặc dù vậy, ta nghĩ là chúng ta phải cố gắng bảo vệ tất cả mọi thứ”

Tôi quay lại nhìn Trưởng Chi nhánh, và cô ấy mỉm cười rạng rỡ nhìn tôi.

“Một vị trí chỉ có thể đạt được thông qua sự hy sinh thì sẽ rất trống rỗng và khó khăn. Ta hy vọng rằng cậu nhất định sẽ đi lên cùng với người mình yêu và những người thân thiết, hoặc có thể cùng nhau chia sẻ niềm vui sau khi vượt qua gian khó”

Nụ cười của cô ấy trông như đang ẩn chứa một chút nỗi buồn,

“...Tôi sẽ ghi nhớ điều đó”

Nhưng tôi chỉ có thể gật đầu đồng tình với lời nói của cô ấy.

***

Sau khi về nhà, tôi liền đặt cơ thể mệt mỏi của mình xuống giường.

Nhưng không phải là chỉ để ngủ.

Tôi đặt chiếc kẹp sách vào trong sổ hướng dẫn rồi để nó ở đầu giường.

Thông thường, tôi sẽ thiếp đi ngay lập tức như thể ngất xỉu, nhưng hôm này thì khác, tôi hoàn toàn không thể nào ngủ được.

Khoảnh khắc tôi vừa nghĩ vậy,

“...Cậu đến rồi à?’

Một giọng nói kiệt sức vang đến tai tôi.

Tôi ngồi thẳng dậy nhìn về sau nhưng chẳng biết từ lúc nào mà tôi đã đang đứng, và trước mặt tôi là một đứa trẻ đang nhìn tôi với nụ cười mệt mỏi.

Cô ấy nhìn tôi, che đi bên mắt trái bằng tóc.

“Cậu đâu cần phải làm quá lên như vậy. Vết thương cũng không lớn lắm đâu”

“...”

“Đừng lo lắng quá. Tớ ổn mà”

Cô ấy nhẹ nhàng mỉm cười và loạng choạng bước đến chỗ tôi, đặt tay mình lên cánh tay của tôi.

“Cậu còn sống. Như vậy là đủ rồi”

“...”

Tôi nên nói gì đây?

Tôi có quá nhiều điều muốn nói và cũng nhiều điều cần nói, vậy nhưng rốt cuộc lại không biết nên nói gì.

Tôi chỉ nhìn cô ấy.

“Vết thương của cậu thì sao?”

Sau cùng, chuyện đầu tiên tôi nhắc đến là về vết thương của cô ấy.

“Có vết thương, nhưng mà có lẽ không nên nhìn thì hơn”

Cô ấy vừa cười vừa kéo tóc che đi mắt trái của mình hơn nữa”

“Đừng làm vậy chứ, nếu tớ xem—”

“Không”

Cô ấy dứt khoát ngắt lời tôi và ngẩng lên nhìn tôi.

“Nếu thực sự quan tâm đến tớ…”

Tục, ngón trỏ của cô ấy chạm vào cánh tay của tôi, rồi cô ấy nhắm mắt lại.

“Cậu có thể lắng nghe câu chuyện của tớ chứ?”

“...Ừm. Bao nhiêu cũng được”

“Tốt”

Cô ấy mỉm cười trước lời của tôi và từ từ cất lời.

“Có lẽ cậu nên sang Phòng Kế toán thử xem? Khi ấy cậu sẽ phải bất ngờ trước tất cả những việc mình có thể làm so với những gì cậu nghĩ đấy”

“...”

“Có rất nhiều lúc phải làm tăng ca, nhưng đó là chuyện thường ngày ở Cục Quản thúc mà. Vậy nên trong một lần đang tăng ca ở Cục Quản thúc như vậy, toàn bộ Phòng Kế toán ngoại trừ cậu đã bị tiêu diệt. Nguyên do là Giấc mơ của Bươm bướm”

Cô ấy nói tiếp.

“Ở đó, cậu sẽ làm gì khi là một trong số ít người sống sót đây?”

“...”

Cô ấy quay sang nhìn tôi.

“Hửm? Nếu là cậu thì cậu đã làm gì?”

“...Tớ sẽ không để việc như vậy xảy ra lần nào nữa”

“Đúng vậy”

Cô ấy mỉm cười.

“Cậu đã làm mọi cách để việc đó không xảy ra một lần nào nữa. Và rồi sau khi cách ly vô số dị thể quản thúc, sau cùng cậu đã bị kẹt lại trong cuộn băng và không thể thoát ra”

“...”

Cô ấy mở mắt nhìn tôi.

“Và cuối cùng cậu đã gặp tớ. Tớ kể cho cậu về những gì cậu sẽ phải trải qua, và cậu sẽ nói gì đây?”

“...Cũng chẳng thể làm gì được”

“Đúng vậy”

Cô ấy mỉm cười rạng rỡ sau khi nghe tôi nói.

“Cậu luôn như vậy. Cũng chẳng thể làm gì được. Vậy thì tớ sẽ đưa ký ức của mình cho cậu. Rồi sau khi nói vậy, cậu sẽ chuyển giao lại ký ức và những bản ghi chép cho tớ. Và rồi cậu sẽ nói cùng một lời mà không sai dù chỉ một từ”

Cô ấy lại nhìn chằm chằm vào tôi, như thể đang hỏi là tôi sẽ nói gì.

Nếu là tôi thì tôi sẽ nói gì nhỉ?

“...Hãy giữ chúng thật tốt để sử dụng hoặc cho đi khi cần. Nhưng đừng làm quá sức mình”

“...Đúng vậy”

Cô ấy gật đầu rồi nắm chặt lấy áo của tôi.

“Cậu sẽ không thay đổi. Dù cho thế giới có diệt vong, dù cho tất cả đều nguyền rủa cậu, dù cho tất cả đều yêu mến cậu. Ngay cả khi tớ thay đổi, lay chuyển như một chiếc phao, cậu vẫn sẽ luôn là cậu”

Cô ấy ngẩng lên nhìn tôi.

Cô ấy vừa cười mà cũng vừa khóc.

“...Tớ đã đánh đổi cậu để có thể cứu cậu. Tớ không hối hận gì cả. Chỉ là trái tim tớ đau đớn lắm thôi. Bởi vì con đường mà cậu đã đi quá khó khăn, và bởi tớ sợ rằng con đường cậu sẽ đi phía trước sẽ quá gian khổ và cô đơn”

“...”

Tôi từ từ đưa tay ra và dùng ngón cái lau những giọt nước mắt của cô ấy.

Cô ấy lắc đầu và lại nhìn lên tôi lần nữa.

“Ta sẽ đưa cậu đến gần với hạnh phúc. Dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa. Cơn đau ở mức độ này không là gì với tớ cả”

“...”

Hạnh phúc.

Tôi mở miệng định nói gì đó, nhưng vào khoảnh khắc đó, tôi đã mở mắt.

Ánh nắng ban mai xuyên qua mi mắt tôi, và báo thức vẫn chưa reo lên.

“...”

Tôi lặng lẽ nhìn sổ hướng dẫn.

Tôi nên nói gì đây?

“Hạnh phúc mà tớ có được bằng cách hy sinh cậu không phải là hạnh phúc thật sự”

Điều đó thì tôi có thể nói một cách tự tin.

Sổ hướng dẫn không hề di chuyển.

Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ.

Bình minh đang ló dạng.