“...”
Tôi nhìn trang giấy tan biến thành cát bụi và biến mất trước mắt mình.
Đó là một ghi chép.
Một ghi chép mà một tôi khác đã để lại.
Và sử dụng nó đã giúp tôi hồi lại một điểm Chí mạng…
-Rừ rừ…!
Và rồi, sổ hướng dẫn đang mở từ nãy đến giờ run lên vài lần rồi nằm gọn trong tay tôi như thể đã ngủ thiếp đi.
Một cảm giác thực sự chẳng lành.
“...”
-Cạch!
Tôi rút súng ra và nhìn con quái vật đang tiếp cận mình.
Thứ đó giơ tay lên,
[Chí mạng: 1->0]
Thế giới chuyển sang một màu trắng đen và trán của thứ kia loé đỏ.
Không chút do dự, tôi bóp cò.
-Bằng!
Viên đạn xuyên thủng trán của thứ kia và nó cứ vậy mà ngã ngửa về sau.
-Rầm!
Cả cơ thể của thứ đó đổ rầm xuống sàn, thân, chân, và cánh tay của nó rơi xuống yếu ớt.
Nhưng bây giờ không phải là lúc để nhìn thứ kia.
Tôi vội vàng lấy sổ hướng dẫn ra và nhìn nó.
“Này”
Tôi gõ nhẹ vào sổ hướng dẫn và bắt chuyện, nhưng những trang giấy vẫn không mở ra và tôi cũng không nghe được lời nói nào.
“Này, dậy đi”
Tôi gõ vào bìa của sổ hướng dẫn một lần nữa và cất lời, nhưng vẫn không có lời hồi đáp nào.
“...”
Trái tim của tôi trùng xuống vì bất an.
Tôi phải làm gì đây?
Bây giờ tôi có thể làm gì?
Suy nghĩ nào.
Trong khi tôi đang nhắm mắt cố gắng suy nghĩ,
-Loạt xoạt…
Âm thanh sổ hướng dẫn chậm rãi mở ra vang lên, và tôi vội vã nhìn nó.
“Này, cậu tỉnh lại rồ—”
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
[Sổ hướng dẫn cho nhân viên văn phòng]
1. Nếu đã nhận được tấm vé và thoát ra thành công, hãy đi thẳng về trước.
2. Sau khi đi thẳng, để có thể đến được lối ra, bạn phải nhắm mắt lại và lắng nghe âm thanh trong khi đi.
3. Hãy hướng đến nơi bạn nghe thấy tiếng cạch và mở cửa. Khả năng cao đó sẽ là lối ra, và có một tỷ lệ thấp là bạn sẽ đi sâu hơn vào trong.
4. Nếu ra được bên ngoài, bạn nhất định phải tìm được cuộn băng và thu hồi nó.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
Những con chữ hiện lên hoàn toàn xiêu vẹo.
“...”
Trông chẳng giống như là đang khoẻ chút nào cả.
Tôi bắt đầu chạy đi lặng lẽ nhưng cẩn thận trong khi cầm sổ hướng dẫn, giữ cánh tay ổn định và ngả người về trước.
“Đừng lo. Tớ nhất định sẽ đi ra”
Tôi nhắm mắt lại.
“Và tớ sẽ tìm xem mình có thể làm gì cho cậu”
Còn sống là tốt.
Tất nhiên, ai cũng muốn sống cả mà.
Nhưng tôi không muốn sống bằng cách dựa vào sự hy sinh của người khác.
Mặc dù tôi đã cố hết sức, nhưng tôi không muốn người đó phải vứt bỏ những gì của bản thân vì tôi.
“...”
Bởi vì một khi người đó hy sinh bản thân vì tôi, điều đó sẽ trở thành một gánh nặng không lồ trên trái tim của tôi.
Đó là lý do tôi không thể quên được Yu Daon.
Đó là lý do tôi không muốn sổ hướng dẫn cũng hy sinh bản thân vì tôi.
Tôi chạy đi với đôi mắt nhắm lại.
-Cạch.
Một âm thanh vang lên, và tôi mở cửa.
“...Hà…hà…!”
Ánh nắng mặt trời đổ xuống.
Là tầng 1.
Tôi đã ra được bên ngoài.
Vô số người đi lại bên trong đài truyền hình đang nhìn tôi.
Tất nhiên phải như vậy rồi.
Chỉ cần nhìn bộ đồ của tôi bây giờ thôi thì nó đã hoàn toàn nhăn nhó và bám bẩn đen kịt vì lăn lộn xung quanh.
“Này, anh là ai hả…!”
Và rồi một ai đấy gọi tôi, và tôi vội vàng lướt qua người đó và bắt đầu chạy về phía cầu thang.
“Này!”
Tôi cần phải đến Phòng Băng hình.
Tôi bắt đầu chạy đi, chen qua đám đông ồn ào, giữ chặt lấy sổ hướng dẫn trong lòng.
“Đó là một người lạ mặt! Mau bắt anh ta lại!”
Những người khác chạy đến trong khi hét lớn.
Tôi có nên nói rằng mình đang có công vụ ở đây không?
Hay là cứ vậy bắn một phát súng lên trời để khiến tất cả bình tĩnh lại?
Bảo rằng có công vụ thì sẽ mất thời gian, còn nếu bắn súng lên trời và lỡ trúng ai đó hay vụ náo loạn trở nên lớn hơn thì đúng là thảm họa.
Tôi nhìn về sau.
Nhưng người mặc đồng phục bảo vệ đang chạy về phía tôi.
Khoảng cách giữa hai bên đang càng lúc càng thu hẹp lại, và chân của tôi cũng không còn có thể tăng tốc được nữa vì đã bị bắt làm việc quá sức.
Tôi có nên thực sự sử dụng đe dọa không đây?
Ngay khi tôi vừa cho tay vào trong túi áo ngực,
“Anh trai!”
Một giọng nói vang đến từ đâu đó, và một người xuất hiện trước mặt tôi với một cái gùi trên lưng. [note80740]
Mái tóc đen điểm hồng phấp phới trước mắt tôi.
Park Yeeun nhìn tôi trong khi đang vác một cái gùi.
“Nhảy lên đi ạ!”
“Gì đây, cái này…! Không, quan trọng hơn, làm sao mà em thoát ra được!”
“Anh mau lên nhanh đi ạ!”
Trước mắt, tôi nghe theo Park Yeeun và vội vàng trèo lên gùi, rồi con bé bắt đầu chạy đi.
“Hừm…!”
Với mỗi bước chân của con bé, những người kia lại càng cách xa.
“Em đã nghĩ rằng nếu mang một người trên gùi thì họ sẽ được coi là hành lý ạ!”
“Em kiếm cái gùi này ở đâu ra vậy!”
“Phòng Đạo cụ ạ! Không phải em tuyệt vời lắm sao? Em thực sự đã suy nghĩ rất nhiều về việc mình có thể làm để giúp đỡ sau khi thoát ra đấy ạ!”
“Đừng nói linh tinh nữa và chạy đi…!”
Park Yeeun gật đầu trước lời của tôi và bắt đầu chạy.
“Gư…!”
Trái ngược với dự đoán của tôi, con bé chạy đi với một tốc độ kinh khủng.
“Nhanh quá…!”
Và những người nhìn thấy con bé làm vậy chỉ biết mở to mắt.
Con bé vượt qua những người khác và bắt đầu nhảy lên cầu thang, và leo lên ở một tốc độ kinh khủng.
“Giữ chặt vào ạ!”
“Anh vẫn đang giữ chặt đây…!”
Tôi dùng một tay nắm chắc vào gùi, tay còn lại giữ sổ hướng dẫn, bỏ mặc cơ thể cho dòng chảy.
Tầng 5, tầng 10, tầng 15…
Park Yeeun leo lên cầu thang với một tốc độ đáng kinh ngạc, và số tầng liên tục thay đổi.
“Tầng mấy ạ!”
“Tầng mười chín!”
Con bé dừng lại ở tầng mười chín, mở cửa, và chạy đi.
“Tiếp theo thì làm gì ạ!”
“Cho anh xuống!”
Con bé vội vàng cho tôi xuống từ cái gùi, và tôi mau chóng chạy đến mở cửa vào Phòng Băng hình.
Cuộn băng, cuộn băng…!
Tôi vội vã nhìn quanh tìm cuốn băng,
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
[Tên: Băng ghi hình]
[Tuổi: X]
[Đặc trưng: Phát lại]
[Khả năng: Phát lại]
[Tiểu sử: Một bộ phim đang chuẩn bị kết thúc]
[Điểm yếu: Cuộn băng này đã cháy đủ. Hãy phá hủy nó]
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
Một cuộn băng vẫn đang được bao trùm trong lửa và tan chảy.
Tôi nhanh chóng chạy đến đó và dẫm lên nó
-Rắc! Rắc!
Lửa lan ra cả giày của tôi, nhưng tôi không bận tâm và tiếp tục dẫm lên cuộn băng.
Cho đến khi cửa sổ trong suốt không còn xuất hiện nữa.
Ngay sau đó, cuộn băng biến mất.
-Ruỳnh!
Một tiếng động lớn phát ra từ bên dưới.
“Em sẽ đi xem thử ạ!”
Park Yeeun vội vàng chạy ra ngoài.
“...”
Kết thúc rồi sao?
Cơn mệt mỏi ập đến.
Tôi cũng chẳng hiểu chuyện gì vừa xảy ra cả.
Cuộn băng đó là gì, tại sao sổ hướng dẫn lại đột nhiên đốt cháy ghi chép quá khứ của tôi trong mục tự tử, tại sao tôi lại có được Chí mạng, và tại sao sổ hướng dẫn lại hoàn toàn bị hỏng?
Lâu lắm rồi tôi mới thật lòng muốn được nghỉ ngơi như này.
Sau khi sửa được sổ hướng dẫn bằng cách nào đó xong, tôi phải nghỉ ngơi một chút mới được.
Thật sự đấy.
***
Sau khi tách ra với người đàn ông, Song Ahrin tiếp tục chạy dọc theo dãy hành lang.
“Hà, hà…!”
Cô cắn chặt vào môi mình.
Thực sự uất ức.
Không, phải là thảm hại mới đúng.
Hơi thở của cô ấy đã gần như cạn kiệt, nhưng cô vẫn phải chạy đi.
Cô căm ghét bản thân vì đã chẳng thể làm được bất cứ điều gì, nhưng sự thật rằng tất cả những gì cô có thể làm là chạy đi trên đôi chân của mình để thông báo về mối nguy chỉ khiến cô trở nên thảm hại hơn nữa.
Dù vậy, toàn bộ sự thảm hại đó cũng chẳng thể nào bằng được nỗi kinh hoàng về việc người đàn ông sẽ chết.
Song Ahrin chạy đi.
Cô chỉ tiếp tục chạy đi.
Cô mở sổ hướng dẫn bằng một tay và bắt đầu tìm mục cần đọc trong khi chịu đựng cơn chóng mặt.
Chẳng biết là cô đã từ mình lật qua sổ hướng dẫn được bao lâu trong, chỉ khi ấy thì cô mới tìm được mục mà người đàn ông đã đọc.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
[Sổ hướng dẫn cho nhân viên văn phòng]
1. Nếu cứ đi tiếp, bạn sẽ nhìn thấy một con đường dẫn về phía bên trái.
2. Hãy đi ra ngoài qua cánh cửa, nhưng hãy cầu mong điều bạn tha thiết muốn. Bạn chỉ cần mong muốn thoát ra là được.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
-Thụp!
Cô đóng sổ hướng dẫn lại và chạy đi.
Không lâu sau đó, một con đường dẫn về bên trái xuất hiện, và Song Ahrin nhắm mắt lại rồi tha thiết cầu nguyện.
Cô còn chẳng có thời gian để lấy hơi, nhưng cô vẫn tiếp tục cầu nguyện.
Không phải là cầu nguyện để có thể thể thoát ra,
‘Xin đừng để anh ta chết. Xin hãy để tôi có thể làm được gì đó. Xin hãy để tôi trở hữu ích…’
Cô nhắm mắt lại và cầu nguyện, tìm kiếm một vị thần không tồn tại,
“Ah, ư…!”
Chỉ sau khi đâm vào một thứ gì đó cứng thì cô mới có thể mở mắt.
Là một cánh cửa.
Cô mở cửa không chút do dự,
“Cô Ahrin?”
“...?”
“Cô đang làm gì ở đây vậy?”
Rồi cô nhìn ba người đang ở trước mặt mình.
“...Cửa, mau lên…Kim Jaehun, nguy hiểm…”
Cô lẩm bẩm với giọng khàn khàn, và ba người kia trao đổi ánh mắt rồi bắt đầu chạy qua cô về phía cánh cửa.
“Có chúng tôi ở đây rồi!”
“Nghỉ ngơi đi!”
“Bọn ta sẽ đi!”
Tiếng bước chân của ba người kia dần xa cách, và Song Ahrin dựa vào tường trong khi dõi theo bọn họ.
“Hà, hà…hà…”
Cô trượt xuống trong khi thở dốc.
“Hàa…ha…haha…”
Và rồi cô vô thức bật cười.
Đúng là không thể nào buồn cười hơn được mà.
Cô là người ở cùng với anh ấy, nhưng sau cùng, cô cũng là người chẳng thể làm được gì.
Cô hoàn toàn chẳng thể làm được bất cứ điều gì, đến mức phải bỏ mặc anh ấy mà bỏ chạy đến đây.
“Haha…ha…”
Ngay khi nhận ra sự thật đó, sự thảm hại bắt đầu trào lên trong lòng cô.
“Ha, ha, ha……Ưa, hức…”
Cô cất lên tiếng cười khô khốc, rồi lại ôm chân và vùi mặt vào đó.
Cô có nên cứ ở yên như này không?
Không, làm vậy thì tên đó sẽ lại di chuyển để cứu cô.
Cô ghét điều đó.
Nhưng cô cũng ghét bản thân như này.
Cô chỉ đơn giản là ghét thôi.
Song Ahrin chỉ tiếp tục khóc trong khi ôm đầu gối.
Một cơn gió nhè nhẹ khẽ lướt qua mái tóc của cô, và ánh nắng mặt trời rọi vào.
“...”
Suy nghĩ rằng biến cố đã được giải quyết lướt qua tâm trí cô, nhưng cũng vì vậy mà cô lại càng ôm đầu gối của mình chặt hơn nữa.
Bởi vì cô không ở đó.
Bởi vì cô đã chẳng thể làm được gì.
Cô chỉ muốn ở lại đây thôi.
Trong khi cô đang nghĩ vậy, ánh nắng mặt trời đang rọi vào cô bị che khuất và một cái bóng đổ xuống.
“...”
Cô ngẩng đầu lên nhìn, và ánh mắt của cô chạm vào người đàn ông đang nhìn cô.
Người đàn ông đã bảo cô đi đang nhìn cô với vẻ mặt mệt mỏi, chiếc áo sơ mi của anh đã rách nát tả tơi, còn chiếc vét thì chẳng khác nào giẻ rách.
“Cô Ahrin”
“Đợi đã, cái này là, cái này…là…”
Cô vội vã xua tay, nhưng trước cảm giác thảm hại đang càng dâng lên, cô lại tiếp tục vùi mặt vào đầu gối.
Những giọt nước mắt không ngừng trào ra.
“...”
Người đàn ông không nói bất cứ lời nào.
Ngay sau đó, cái bóng biến mất và ánh nắng mặt trời lại rọi vào cô.
Anh ấy đã rời đi rồi.
Bởi vì cô là một gánh nặng, bởi vì anh ấy ghét cô, bởi vì cô vô dụng.
Khoảnh khắc cô đang nghĩ vậy và vùi mặt vào đầu gối sâu hơn nữa,
“Phù…”
Giọng nói của người đàn ông vang lên bên cạnh cô, và vai của cả hai chạm vào nhau.
Cô cảm nhận được nhiệt độ cơ thể âm ấm.
“...May là chỗ này khá vắng người”
Anh ấy khẽ lẩm bẩm.
“...Thì sao cơ chứ”
Cô lẩm bẩm với giọng khàn khàn, và người đàn ông im lặng một hồi rồi nói tiếp.
“Thì, chỉ là như vậy thôi”
“Hức…”
“...”
Và rồi, cô chỉ cứ vậy tựa vai vào anh ấy và khóc.
Người đàn ông đôi lúc sẽ vỗ nhẹ vào vai cô.
Cô cứ tiếp tục khóc như vậy.
Dựa vào hơi ấm ấm áp đó, cho đến khi mệt lả đi.

