“Chuyện này có thật sự đúng không ạ, Trưởng phòng?”
“Ta không biết!”
Jang Chaeyeo đánh bay người đang lao đến, và Yu Daon, đang quan sát cảnh tượng với vẻ mặt lo lắng, nhìn Heo Chan.
Nhưng Heo Chan cũng chỉ có thể nói rằng ông ấy không biết.
Bởi vì ông không biết thật mà.
Ông hành động theo trực giác của mình nhưng không phải lúc nào cũng có thể tin tưởng vào nó.
Nếu mỗi lần ông hành động theo trực giác đều thành công thì bây giờ ông đã là Trưởng Chi nhánh rồi chứ đâu phải là Trưởng phòng.
Dù vậy, ông không có lựa chọn nào khác ngoài hành động.
Vì bây giờ ngoài lựa chọn đó ra thì ông cũng chẳng nghĩ được gì khác.
“Nếu Jaehun đã ở đây lúc này thì…”
“Không biết anh Jaehun có ổn không nhỉ…”
“...”
Và ngay khi vừa nghe thấy lời của Heo Chan, ông kìm lại tiếng thở dài đang trào lên khi nhìn vẻ mặt buồn bã của hai người kia.
Vì cả hai đã luôn là những cấp dưới biết lắng nghe và làm việc giỏi nên ông cũng chưa bao giờ ghét hai đứa, nhưng bây giờ thì ông có hơi, không, thực sự rất ghét cả hai.
Nếu sống sót thì ông phải cho hai đứa thật nhiều công việc mới được.
Ông nhìn xung quanh trong khi nghĩ vậy.
Tất cả đều đã hoàn toàn bị phá hủy, một cảnh tượng bi thảm như thể vừa có chiến tranh xảy ra ở đây vậy.
Nếu bình thường cũng như này thì đã có thể sống sót trở về rồi, không biết có phải là thằng nhóc Kim Jaehun đó làm quá lên không nhỉ?
Suy nghĩ đó thoáng lướt qua đầu ông, nhưng ông không nói nó ra thành lời mà thay vào đó nhìn hai người kia.
“Jaehun sẽ ổn thôi”
“...”
“...”
Không trả lời như kia thì chắc là không tin vào lời ông nói rồi.
Ông cảm nhận được rằng quyền uy Trưởng phòng của mình đã rơi thẳng xuống đất, nhưng ông không nhất thiết phải nói điều đó ra, và việc ông gần như đã bỏ mặc các thành viên phòng mình cũng là thật, vậy nên ông cũng chẳng thể nói gì.
Ông chỉ giao phó toàn bộ việc nói chuyện cho Kim Jaehun, và thực tế thì cậu ta cũng đã đứng ra xử lý các thành viên trong phòng.
Ông không nghĩ hành động đó vượt quá quyền hạn của mình.
Mấy đứa đó là người mà Kim Jaehun đã tự mình dẫn về, và hơn tất cả, ông sợ.
Hồi phục, niệm động lực, và thôi miên sao?
Chỉ xét đến nhân sự và năng lực thôi thì ông cảm giác như cậu ta đang sở hữu những người mang năng lực mà có là át chủ bài của Phòng Cách ly mỗi chi nhánh thì cũng không đủ vậy.
Cũng bởi vì điều đó, ông đang càng lúc càng bị cuốn vào nhiều biến cố hơn, và hơn tất cả, ông không thể chịu được cảnh những đồng nghiệp cùng khóa vẫn sống sót trêu chọc mình.
Mặc dù là cấp dưới của ông, khi ở cùng với mấy người đó, ông cảm giác như sợi dây sinh mệnh vốn đã ngắn lại của mình nay lại càng ngắn hơn nữa vậy.
Ngay từ đầu thì tất cả những vấn đề này đều là bởi Kim Jaehun đã mang mấy đứa đó đến mà.
Ông đã không nói gì khi cậu ta đưa những người khác đến, vậy thì rốt cuộc là cậu ta có thù oán gì…
“...”
Ánh mắt của Heo Chan hướng về hai người đang chiến đấu một mình kia.
Vậy thì, có cách trả thù nho nhỏ nào mà ông có thể làm với Kim Jaehun trong khi giúp hai người này không?
Bảo là đánh cậu ta?
“Ực…!”
“Trưởng phòng?”
“...?”
Heo Chan lắc đầu trước cảm giác ớn lạnh kinh khủng đột nhiên ập đến trong khoảnh khắc, và hai người kia nhìn ông với vẻ mặt bối rối.
Thôi không làm cái đấy.
Trong tương lai cũng không làm.
Ông thầm hứa với bản thân rồi mở miệng.
Dù vậy, vẫn còn một cách.
“...Này mấy đứa”
Hai người kia nhìn Heo Chan trước lời của ông.
“Mấy đứa có biết Jaehun thích gì không?”
Cả hai nhìn chằm chằm vào Heo Chan, và ông mỉm cười.
“Ta sẽ giải thích kỹ trên đường”
***
“Đưa đây, đưa đây…!”
“Đợi đã”
Thứ đó vươn ra, và khi tôi giơ chiếc hộp lên cao, nó liền nhìn tôi với vẻ mặt bực bội.
“Đằng nào thì mấy người cũng đâu thể sử dụng cái đó! Mấy người là con người mà!”
“Được rồi, nếu người nói cho ta biết đường đến lối ra thì ta sẽ đưa cho ngươi”
Mấy chuyện như này mà cứ nói vòng vo thì sẽ chỉ tốn thời gian và tự làm mệt mình thôi.
Cứ vào thẳng vấn đề là tốt nhất.
Ngay khi tôi vừa nói xong, thứ đó liền im lặng, và Song Ahrin cười khẩy.
“Xem im lặng chưa kia?”
“Này, này. Đừng như vậy chứ, ra ngoài kia thì cũng chỉ có nguy hiểm thôi mà”
Thứ đó nói tiếp bằng giọng tuyệt vọng, và tôi trao đổi ánh mắt với Song Ahrin.
Sổ hướng dẫn thực sự không sai.
“Nguy hiểm hay không thì là do bọn ta quyết định”
Song Ahrin gật đầu trước lời của tôi, còn thứ kia thì làm vẻ mặt bối rối và nhắm chặt mắt lại.
“Được, được rồi…tôi hiểu rồi…Nếu hai người đi về con đường phía bên trái…ở đó sẽ có một cánh cửa. Đó chính là lối ra. Cứ đi thẳng, và đừng vào bất kỳ phòng nào”
“...”
“...”
Song Ahrin và tôi lại nhìn nhau, và như thể đã bàn bạc từ trước, tôi đứng dậy với chiếc hộp trong tay.
“Tôi sẽ đi rồi quay lại nên là hãy đợi ở đây, và nếu tôi không trở về thì…Cô hiểu rồi chứ?”
“Ừm, tôi hiểu rồi. Đừng lo”
“Dù, dù có đi thì cũng phải đưa chiếc hộp rồi hẵng đi chứ!”
Thứ đó vội vã hét lên, và tôi cùng Song Ahrin nhìn nó với vẻ mặt ngơ ngác như thế đã nhất trí từ trước.
“Tại sao tôi phải làm vậy?”
“Tại sao anh ta phải làm vậy?”
“Không phải tôi đã chỉ cho mấy người lối ra rồi sao!”
“Đâu có gì đảm bảo đó là lối ra? Chẳng may đó là một cái bẫy thì sao?”
“Và nếu an toàn thì anh ta chỉ cần quay lại đưa ngươi chiếc hộp thôi mà?”
Trước lời nói của Song Ahrin và tôi, thứ đó nhìn chúng tôi với khuôn mặt nhợt nhạt hơn nữa rồi giơ tay lên chỉ về phía sau của mình.
“Đó, đó không phải là đường đi…”
“Nhỡ như lần này người cũng nói dối bọn ta thì sao?”
“Lần này, là thật! Khực…!”
Thứ đó hét lên rồi bịt miệng mình lại.
Một thứ gì đó giống như dầu đen đang trào ra từ miệng nó.
“Nhanh lên…Nếu còn muộn hơn nữa…”
“...Chúng ta làm gì đây?”
“Làm gì tiếp đây?”
Tôi mở sổ hướng dẫn.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
[Sổ hướng dẫn cho nhân viên văn phòng - Phòng Cấp cứu]
8. Bạn phải đưa cho thứ đó chiếc hộp trước khi nó chết. Cho đến giờ vẫn chưa có trường hợp sống sót nào được ghi nhận khi để cho thứ đó chết hoặc ra ngoài với chiếc hộp.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
“Đưa cho thứ đó ngay thôi”
“Chắc là cũng không có vấn đề gì đâu”
Tôi vội vàng đặt chiếc hộp dưới chân thứ kia.
“Là đi về phía sau nhỉ. Vậy nhé”
“...”
Thứ đó vội vã cầm lấy chiếc hộp và mở ra mà không đáp lại, đồng thời, một thứ gì đấy màu đen—
“Chuyện, chuyện gì đấy? Này!”
“Đừng ngoảnh lại và đi đi. Đợi chút”
Tôi vội vã quay mặt đi và bịt mắt Song Ahrin lại rồi cứ thế bước đi.
Tôi không biết mình vừa nhìn thấy gì, nhưng khi nhớ lại cơn đau đầu ập đến trong khoảnh khắc đó, rõ ràng nó không phải là thứ gì tốt đẹp.
Tôi bịt mắt Song Ahrin lại và vội vã đi về phía sau, chỉ khi đến được cửa thì mới bỏ tay ra.
“Này, rốt cuộc là có chuyện gì vậy hả…”
“Không có gì đặc biệt đâu”
Sau khi đánh trống lảng, tôi lại mở sổ hướng dẫn.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
[Sổ hướng dẫn cho nhân viên văn phòng - Sau khi trốn thoát]
1. Dù đang ở trong phòng nào, một khi đã rời khỏi đó, hãy cứ di chuyển cho đến khi thấy được bất kỳ một phòng mới nào.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
“Thứ khốn nạn đó nói ngược lại rồi. Có nên quay lại đấm cho một cái không nhỉ?”
Tôi nhìn Song Ahrin đang bực bội rồi lại nhìn sổ hướng dẫn.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
2. Nếu rời khỏi thông qua bất cứ cánh cửa nào, bạn sẽ đến được sân khấu. Khi tiến vào sân khấu, ở đó sẽ có một người bán vé. Hãy hành động tương ứng với những gì người đó bảo khi nhìn bạn.
2-1. <Con người.> Cứ vậy mà đi.
2-2. <Nhân viên.> Bạn sẽ phải làm tổn thương đến một bộ phận cơ thể. Tổn thương càng nghiêm trọng thì càng dễ đi vào hơn. Nên ít nhất bẻ gãy một ngón tay.
2-3. <Người tham gia.> Bạn phải cư xử như thể một người điên. Việc đắm chìm vào vai diễn cũng tốt, nhưng sẽ còn tốt hơn nếu bạn mắc bệnh tâm thần. Hãy cẩn thận đừng để bị phát hiện.
2-4. <Lương thực khẩn cấp.> Xin hãy tham khảo mục [T- Phương pháp tự tử].
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
Nhìn thôi cũng đã thấy không dễ chút nào rồi.
Song Ahrin đang xem sổ hướng dẫn cùng tôi thở dài não nề như thế bị đau đầu, và tôi cũng bước đi, mong rằng Lương thực khẩn cấp sẽ không xuất hiện.
“Đi thôi”
“Đừng lo. Nếu Lương thực khẩn cấp xuất hiện thì tôi sẽ bị ăn thay cho anh”
“Cô nghĩ mình là cô Daon chắc”
Nghe Song Ahrin làm một câu đùa mà chỉ Yu Daon mới nói cảm giác có hơi không tự nhiên thật đấy.
“Cũng đâu còn cách nào khác”
“Làm gì mà không còn. Vẫn có đấy chứ”
“Cái gì?”
“Chúng ta phải bằng cách nào đó sử dụng vận may và năng lực của cả hai để trốn thoát chứ”
“Anh thực sự tự tin về lời mà mình nói ra nhỉ?”
“Để làm được vậy thì tôi cũng đã có nhiều thành tích khá tốt rồi đấy chứ nhỉ?”
“Không chịu thua dù chỉ một từ luôn ha, đúng là thấy ghét mà”
Song Ahrin cười khúc khích, và tôi cũng bật cười theo cô ấy.
Chúng tôi đi dọc theo dãy hành lang tối đen.
“...”
Một thứ gì đấy giống như một tấm rèm đang nhẹ nhàng lay động xuất hiện trước mặt tôi, và ảo giác âm thanh lại bắt đầu vọng đến.
Tôi quay sang Song Ahrin, và cô ấy cũng đang đờ đẫn nhìn chằm chằm vào đâu đó.
Rồi cô ấy từ từ bước về phía bức tường.
“Cô Ahrin”
“Hở?”
“Không phải hướng đó đâu”
“...Hở, vậy sao? Tôi cứ tưởng là hướng này chứ”
Song Ahrin lẩm bẩm với giọng bối rối rồi bước đến chỗ tôi.
“...”
Tôi nắm chặt lấy cánh tay của Song Ahrin, và cô ấy tròn mắt nhìn tôi.
“Nếu không biết đường hoặc thấy khó khăn quá thì cứ nói ra là được mà. Thật là, tại sao không một ai trong Phòng Nhân sự biết nói từ khó khăn vậy chứ?”
“...Anh cũng có khác gì đâu”
Song Ahrin lẩm bẩm và thả lỏng cánh tay.
“Anh có thể giữ chặt hơn nữa mà”
“Đó là sở thích của cô à?”
“Thực sự muốn chết hả?”
“Tôi chỉ nói đùa thôi mà, nên là đừng tấn công tinh thần chứ. Đau đầu lắm”
Cứ như vậy, chúng tôi tiếp tục bước đi chẳng biết là bao lâu, nói những thứ linh tinh để phớt lờ những ảo giác và ảo thanh, cho đến khi một cánh cửa xuất hiện trước mặt chúng tôi.
“...”
Song Ahrin nuốt nước bọt và đặt tay lên tay nắm cửa, đồng thời, cánh cửa mở ra.
“...”
“...”
Một căn phòng tối đen chào đón chúng tôi.
“...Đây mà là sân khấu à? Sao trông chẳng giống sân khấu chút nào vậy?”
“Nếu vậy thì ngay từ đầu nên nghĩ đến chuyện tại sao chúng ta lại đột nhiên phải đi đến sân khấu thì hơn đấy”
“Công nhận”
Đó là sai lầm của tôi khi mong chờ lẽ thường ở một nơi như này.
Tôi gật đầu rồi nhìn về trước, và một cái bảng được dựng lên ngay sau đó cùng với tiếng lạch cạch.
<Chào mừng. Xin hãy đứng về trước từng người một.>
“Để tôi—”
“Tránh ra”
Trước khi tôi có thể di chuyển, Song Ahrin đã đẩy tôi sang một bên và bước về trước.
<Người tham gia.>
Ngay khi tấm bảng vừa nổi lên, Song Ahrin liền nhìn tôi, và ngay sau đó, nước mắt bắt đầu trào ra từ khóe mi của cô ấy.
“Cô, cô Ahrin?”
“Hức, hức…!”
Và chẳng nói một lời, cô ấy bắt đầu oà khóc.
“Cô Ahrin!”
“Hức…!”
Song Ahrin vẫn khóc dù tôi có gọi cô ấy hay không.
Cùng lúc đó, cái bảng biến mất, và cô ấy vô cảm lau nước mắt rồi nhìn tôi như thể chẳng có chuyện gì.
“Cảm giác là như này à. Anh thử làm xem”
“...”
Trong lúc đó cô ấy đã tự thôi miên bản thân à.
Tôi khẽ lắc đầu rồi tiến về trước.
“...”
-Lạch cạch!
Cái bảng bật lên.
<Lương thực khẩn cấp.>
Ah, khốn nạn thật mà.
“...Này…!”
Song Ahrin vội vã hét lên,
-Lật phật!
[T - Phương pháp tự tử]
Và sổ hướng dẫn mở ra.

