201-400

Chương 308: Một bí mật không thể nói ra

2025-09-18

1

“Tỉnh táo lại đi, cô Ahrin”

“Anh mới là người phải tỉnh táo lại ấy”

Song Ahrin và tôi bước đi trong khi lẩm bẩm nói chuyện với nhau.

Những tiếng la hét vẫn đang vang lên trong tai tôi, và điều còn tồi tệ hơn nữa là…

Anh Jaehun! Ở bên này! Làm ơn!’

‘Ở đây. Cứu tôi’

‘Jaehun à! Cậu đâu rồi!’

Tôi nghe thấy giọng nói của mọi người, miễn cưỡng giãn hai bên mày đang tự nhiên nhăn lại rồi nhìn Song Ahrin.

“...”

Song Ahrin cũng đang chau mày như tôi và lặng lẽ bước đi mà không nói lời nào.

Cô ấy đang nghe thấy âm thanh gì vậy nhỉ?

“Cô Ahrin”

“Cái gì”

“Cô không sao chứ?”

“À, tôi ổn”

Song Ahrin gật đầu đáp lại câu hỏi của tôi.

“Tôi hiểu rồi”

“...”

Lại là sự im lặng.

Chúng tôi tiếp tục bước đi.

“...Phù…”

Và rồi, Song Ahrin, đã đang bước đi, hít một hơi sâu rồi nhìn tôi.

“Thật lòng thì tôi không ổn chút nào cả”

“Tôi đã nghĩ là vậy mà”

Nếu không thì cô ấy đã không có cái vẻ mặt trông như sắp chết như kia rồi.

“...”

Cô ấy lườm tôi một cái rồi từ từ nói.

“Tôi nghe thấy một âm thanh”

“Âm thanh như nào?”

“Nhiều người đang gọi tôi”

Nhiều người đang gọi cô ấy.

Là những người như nào đang gọi cô ấy vậy nhỉ?

Vẻ mặt của cô ấy thoáng để lộ sự cay đắng rồi trở về bình thường.

“Dù sao đi nữa, âm thanh đó không khiến tôi hoang mang, nhưng nó lại khiến tôi bận tâm”

“Nếu khó khăn quá thì cô cứ nói ra với tôi”

“Để làm gì chứ, đằng nào thì chúng ta cũng đâu thể nghỉ ngơi”

“Tôi có thể lắng nghe câu chuyện của cô, và có thể khi nói ra thì cô sẽ cảm thấy tốt hơn mà”

“...”

Song Ahrin nhắm mắt lại một hồi trước lời của tôi rồi mở ra.

“Được rồi. Tôi sẽ nói, nhưng bây giờ thì không thích hợp cho lắm”

“Vậy thì hãy đi nhanh thôi”

“Còn anh thì nghe thấy gì vậy?”

Trước lời của Song Ahrin, tôi cũng nhắm mắt lại rồi mở ra giống cô ấy.

‘Anh Jaehun!’

‘Anh trai!’

“Cứu tôi!’

Giọng nói của những người tôi biết cứ không ngừng vang đến.

“Tôi cũng không nghe thấy âm thanh dễ chịu gì”

“...Âm thanh gì?”

“Có lẽ tôi sẽ nói ra khi cô Ahrin nói trước chăng?”

“Đúng là lắm trò mà”

Song Ahrin bĩu môi lẩm bẩm trước lời của tôi nhưng vẫn đi theo sau.

Tôi tập trung bước đi và nhìn xung quanh.

Phòng Trình chiếu, không phải.

Ký ức Vạn vật, không phải.

Phòng Giải phẫu, không phải.

Phòng Cấp cứu.

“...Tìm thấy rồi”

Tôi lẩm bẩm nhìn cánh cửa, và Song Ahrin cũng nhìn lên giống tôi.

“Vậy là không cần phải chết ở đâu đó rồi nhỉ”

“Dù cho một tiếng có trôi qua thì cũng không chết được đâu”

“Làm sao mà anh có thể tự tin vậy chứ?”

“Tôi sẽ làm được bằng cách nào đó thôi. Để cô Ahrin có thể sống sót rời đi”

Dù có là sử dụng Chí mạng hay đe dọa sổ hướng dẫn cho xem mục chưa hoàn thành đi chăng nữa, tôi nhất định vẫn sẽ sống sót được bằng cách nào đó thôi.

“...”

Song Ahrin nhìn chằm chằm vào tôi, khẽ thở dài, rồi cầm lấy tay nắm cửa.

“Anh đấy, đừng có mà nói như vậy”

“Tại sao?”

“Dù sao thì cũng đừng có mà nói như vậy. Không, anh có thể nói với tôi, nhưng mà đừng có nói như vậy với người khác”

“Không, cuối cùng là tại sao chứ?”

“Ài, thôi được rồi. Đừng nói gì nữa”

Sao lại bực bội nữa rồi.

Song Ahrin mở cửa trong khi lẩm bẩm gì đó chẳng thể nào hiểu được, đồng thời, mùi thuốc xộc vào mũi chúng tôi.

“Gư…”

Cả hai chúng tôi đều nhíu máy, và khi tôi lại lấy sổ hướng dẫn ra từ trong túi áo, Song Ahrin liền đứng ép sát vào xem cùng tôi.

“Trong đó viết gì vậy?”

“Đợi chút”

Khi tôi mở sổ hướng dẫn, một mục mới đã được cập nhật.

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

[Sổ hướng dẫn cho nhân viên văn phòng - Phòng Cấp cứu]

1. Chúc mừng bạn đã vào được Phòng Cấp cứu trong vòng một tiếng. Trước hết, bạn sẽ không chết ở trong hành lang.

2. Tuy nhiên, mọi việc vẫn chưa kết thúc, và kể từ lúc này thì bạn phải cẩn thận làm đúng theo chỉ dẫn.

3. Trước hết, hãy tìm hộp cấp cứu.

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

“Đợi chút”

Song Ahrin, đang đọc sổ hướng dẫn cùng tôi, đã đứng dậy trước cả khi tôi có thể nói gì và vội vã bước đi tìm hộp cấp cứu.

Tôi cũng đi về hướng ngược lại với cô ấy và bắt đầu tìm hộp cấp cứu.

Hộp cấp cứu…Hộp cấp cứu…

Không lâu sau, một chiếc hộp nhỏ có hình một dấu thập màu xanh lá lọt vào tầm nhìn của tôi, và với một tiếng thở phào nhẹ nhõm, tôi gọi Song Ahrin cùng chiếc hộp trong tay.

“Cô Ahrin!”

Không có lời đáp.

“Cô Ahrin?”

Cái gì, chẳng lẽ đã có chuyện gì đó xảy ra trong khoảng thời gian vừa rồi sao?

Cảm nhận nỗi bất an đang trào lên, tôi vội vã gọi Song Ahrin và nhanh chóng bước đi,

“Cái gì? Anh tìm thấy rồi à?”

Rồi khi Song Ahrin xuất hiện trước mặt tôi với giọng nói đầy mệt mỏi, tôi liền nhìn chằm chằm vào cô ấy một hồi trước khi cất lời.

“Tôi cứ tưởng là đã có chuyện gì đó nghiêm trọng xảy ra do cô không đáp lại”

“Tôi hơi bối rối ấy mà. Cũng đâu phải là anh chỉ gọi tôi một hay hai lần”

Ý cô ấy là sao?

Tôi chỉ gọi Song Ahrin đúng một lần thôi mà?

Tôi nhìn chằm chằm vào Song Ahrin, và chỉ khi ấy thì cô ấy mới lắc đầu và thở dài như thể đã nhận ra gì đó.

“Không, tôi vừa nói nhảm ấy mà. Quên chuyện đó đi”

“...Ừm”

Gác lại suy nghĩ rằng tại sao tôi lại nói vậy trong ảo giác của cô ấy, tôi cầm lấy hộp cấp cứu, và Song Ahrin bước nhanh đến bên cạnh tôi.

“Tiếp theo phải làm gì?”

“Đợi chút”

Tôi lại xem sổ hướng dẫn.

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

[Sổ hướng dẫn cho nhân viên văn phòng - Phòng Cấp cứu]

4. Trong khi cầm chiếc hộp, hãy đi tìm thứ bị thương. Khi tìm thấy thứ bị thương, hãy đưa cho nó hộp cấp cứu và nói, ‘Tôi đang tìm lối ra’.

5. Thứ đó có lẽ sẽ yêu cầu chiếc hộp trước, nhưng bạn tuyệt đối không được đưa nó chiếc hộp trước. Ngay cả khi nó không phải con người, xin hãy nhớ rằng thái độ của thứ đó khi nó bị thương và khi không chắc chắn sẽ có sự khác biệt.

6. Dù vậy, bạn cũng tuyệt đối không được đưa chiếc hộp cho thứ đó luôn chỉ vì nó đã chỉ đường đến lối ra. Hãy rời đi với cái hộp hoặc là giả vờ rời đi. Khả năng cao là thứ đó đã nói dối bạn.

7. Nếu thứ đó có vẻ đang nói thật, khi ấy hãy đưa cho nó chiếc hộp. Nếu cho đến cuối cùng mà bạn vẫn không đưa cho nó chiếc hộp và chẳng may thứ đó chết, nhiều nhân viên sẽ đổ trách nhiệm lên bạn, và việc này thường không có kết quả tốt đẹp.

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

Thực sự có nhiều việc phải làm quá mà.

Chậc, tôi tặc lưỡi và nhìn Song Ahrin.

Song Ahrin, cũng đang xem sổ hướng dẫn, đặt tay lên mày như thể đang bị đau đầu rồi nhìn tôi.

“Thứ này đúng là dù có xem bao lần thì vẫn bị đau đầu mà”

“Đau đến mức nào vậy?”

“Chính xác thì giống chóng mặt hơn là đau đầu”

Những người khác bị chóng mặt khi xem sổ hướng dẫn sao?

Khi tôi đang nhìn sổ hướng dẫn với vẻ mặt khó hiểu, Song Ahrin liền quay sang nhìn tôi.

“Tôi thực sự ghen tị với anh vào những lúc như này đấy”

“Gì đây?”

“Chỉ là, anh có thể xem những thứ mình muốn và chịu đựng được ấy. Anh có thể thỏa mãn trí tò mò của mình như ý muốn”

“Không có ít người đã chết vì để thỏa mãn trí tò mò của mình đâu”

“Và anh là người đã may mắn thỏa mãn được trí tò mò của mình trong số rất nhiều những người như vậy đấy”

Tôi kìm lại tiếng cười suýt nữa bật ra trước lời của Song Ahrin rồi nhìn chiếc hộp.

“Trước hết hãy nhanh chóng tìm người bị thương đã. Phải làm vậy thì chúng ta mới có thể xem là có thể trao đổi thứ này hay không”

“Tại sao có cảm giác khi ở với anh thì tôi hay phải đe dọa và lừa gạt người khác vậy nhỉ?”

“Dù có ghét thì cô cũng chẳng còn lựa chọn nào khác đâu”

“Tôi đâu có bảo là mình ghét điều đó?”

Cô ấy khẽ mỉm cười.

Chẳng biết phải làm gì đây.

Song Ahrin bước đi với vẻ mặt giả vờ không biết gì và nhìn xung quanh.

“Hừm, tôi không cảm nhận được gì cả”

“Bởi vì sổ hướng dẫn đã bảo rằng đó không phải là con người rồi mà. Hãy thử đi tìm xem”

“Được rồi, vậy thì tôi sẽ đi đường nà—”

“Không. Để đề phòng lỡ như có chuyện gì đó xảy ra khi chạm trán, trước mắt hãy cứ đi chung đã”

“...Nếu đó là điều anh muốn”

Cách cô ấy nói cảm giác giống với giọng điệu tôi đến kỳ lạ.

Song Ahrin nhỏ giọng lẩm bẩm, và chúng tôi cùng nhau bước đi.

“...”

“...”

Trong khi đang đi xung quanh nơi rộng lớn đến kỳ lạ này, Song Ahrin đột nhiên lên tiếng.

“Thế anh đã nghe thấy gì?”

“...”

Cũng không có lý do gì để không nói cả.

Tôi im lặng một hồi rồi từ từ bắt đầu kể cho cô ấy.

“Mọi người gọi tôi”

“Những người như nào?”

“Cô Daon, cô Chaeyeon, Trưởng phòng, gia đình tôi…”

“Họ nói gì?”

“...”

Khi tôi im lặng một hồi, Song Ahrin liền liếc nhìn tôi như thể đang dò xét tâm trạng của tôi.

“Nếu không muốn thì anh cũng không cần phải nói đâu”

“Không, mà, ảo giác âm thanh sau cùng vẫn chỉ là ảo giác thôi”

Không có lý do gì để không nói cả.

Tôi chỉ đang lo nghĩ một lúc thôi.

“Họ nói rằng hãy giúp họ”

“Hãy giúp sao?”

“Ừm. Họ không ngừng bảo tôi hãy cứu họ, hãy giúp họ sống sót, dù sao thì, họ nói rằng hãy giúp họ”

“...Thế còn tôi?”

“Hả?”

Việc đó có quan trọng sao?

“Tôi không yêu cầu giúp đỡ à?”

“...Ừm. Cô Ahrin không yêu cầu giúp đỡ”

Có lẽ là bởi vì Song Ahrin đang ở ngay bên cạnh tôi chăng?

Khi tôi gật đầu, Song Ahrin liền làm một vẻ mặt hơi thoả mãn khác với khi nãy.

“Được lắm”

“Sao vậy?”

“...Thì, không phải điều đó có nghĩa là tôi rất mạnh mẽ và kiên cường sao?”

“...Có lẽ là vậy”

Cũng không nhất thiết phải nói rằng ‘Tôi không nghĩ vậy’ ở đây.

“...Ừm, phải đấy. Quả nhiên…”

Và trong khi quan sát Song Ahrin đang một mình lẩm bẩm gì đó không thể hiểu được với vẻ mặt thỏa mãn, tôi quyết định hỏi điều mà mình đã tò mò từ nãy đến giờ.

“Cô Ahrin đã nghe thấy gì vậy?”

Ngay lập tức, Song Ahrin thoáng im lặng, quan sát biểu cảm của tôi.

Có lẽ vì bản thân cô ấy cũng biết rằng sẽ không công bằng nếu không nói gì chăng.

“...Gia đình tôi”

Sau khi im lặng một hồi, cô ấy cất lời.

“Gia đinh sao?”

“Ừm. Mẹ, bố…và bà cụ hàng xóm…dù sao đi nữa, là những người đã từng đối xử tốt với tôi”

“Và?”

“...”

Song Ahrin lưỡng lự trước câu hỏi của tôi.

“...”

“Nếu không muốn thì cô không cần nói cũng được”

Tôi nói với cô ấy cùng một lời mà cô ấy đã nói với tôi.

Nếu cô ấy đã không muốn nói ra đấy đến mức đó thì tôi cũng không cần phải ép cô ấy làm gì.

Đi thôi.

Chúng tôi nên chuẩn bị để rời khỏi đây.

“Vậy thì đi thô—”

“Giọng nói của anh”

Trước khi tôi có thể nói xong, Song Ahrin đã nhỏ giọng lẩm bẩm.

“Anh không ngừng nói chuyện với tôi”

“Tôi sao?”

“Ừm”

“Tôi đã nói gì?”

“...Dù sao thì anh có nói chuyện với tôi thôi. Tôi cũng không nhớ rõ lắm”

Làm sao mà cô ấy không nhớ được chứ?

Chẳng lẽ tôi đã nói nhăng nói cuội gì đó sao?

Tôi nhìn chằm chằm vào Song Ahrin, và cô ấy chạm mắt với tôi rồi lại ngoảnh đi.

“Dù sao thì là như vậy đấy”

“Ừm. Tôi hiểu rồi”

Ngay khi tôi vừa gật đầu và định bước đi,

“Ưuuuu…”

Một âm thanh như tiếng rên rỉ liền vang lên từ đâu đó.

Song Ahrin và tôi nhìn nhau, và như thể đã hẹn trước, chúng tôi cùng hướng về nơi âm thanh phát ra.

Ở đó là một thứ gì đấy giống một con người đang nằm dưới đất.

Dù vậy, nó chỉ có một tay một chân, có một mắt và cũng chỉ có một tai.

Thứ đó đang thở dốc trong khi nhìn tôi và Song Ahrin, rồi ánh mắt của nó hướng về chiếc hộp chúng tôi đang cầm.

“Hộp, hộp cấp cứu…!”

Thứ đó hét lên với một giọng tuyệt vọng rồi ngay lập tức nhìn tôi và Song Ahrin.

“Đưa, đưa cho tôi thứ đó!”

Và rồi, Song Ahrin và tôi trao đổi ánh mắt.

“Bọn ta không thể cứ thế đưa cho ngươi được”

Tôi cất lời,

“Phải đấy”

Và Song Ahrin cũng gật đầu đáp lại như thể chúng tôi đã lên kế hoạch từ trước.

Dù không chắc lắm, nhưng có lẽ cả hai chúng tôi đều đang cười.