201-400

Chương 305: Đúng với vai diễn

2025-09-13

1

“...”

Tôi nhìn sổ hướng dẫn đang mở ra và chìm vào suy nghĩ. 

Có gì đó không đúng. 

Rất nhiều là đằng khác. 

Tất nhiên, việc có gì đó không đúng cũng chẳng bất ngờ đến thế. 

Nếu lần nào mọi việc cũng rẽ sai hướng như này thì đến bây giờ mà vẫn còn ngạc nhiên có khi còn lạ hơn đấy. 

“Mọi người chú ý”

“Được rồi, tôi đã tự hỏi khi nào thì chuyện này mới xảy ra mà”

“Ôi trời…”

Trước lời của tôi, Song Ahrin nhún vai đi đến chỗ tôi, và Trưởng phòng cũng bước đến trong khi thở dài. 

“Được rồi, cho ta xem đi”

Tôi lại nhìn sổ hướng dẫn đang mở ra. 

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

[Sổ hướng dẫn cho nhân viên văn phòng - Thế giới trong Cuộn băng]

1. Ở Thế giới trong Cuộn băng, bạn chính là nhân vật.

2. Hãy hành động sao cho phù hợp với nhân vật. Bạn không bao giờ được quên vai diễn của mình.

3. Nếu bạn đã hành động không đúng với vai diễn, hãy nhớ phải quỳ xuống và nói, ‘Tôi thật lòng xin lỗi. Xin hãy cho tôi quay lại lần nữa’.

4. Dù vậy, nếu có ai đó vẫn tiếp tục nhìn bạn, sau khi đứng dậy, hãy đi ra một góc và cầm bất cứ vật gì có thể quay phim lên. Hãy mong rằng họ sẽ nhầm bạn là nhân viên. 

5. Nếu cách được nêu trên không thành công, hãy tham khảo mục [T - Phương pháp tự tử].

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

Khi tôi đang nhìn mục [T - Phương pháp tự tử] đã lâu rồi chưa xuất hiện với chút vui mừng, Song Ahrin liền thở dài thườn thượt. 

“Đại khái thì chúng ta đã bị hút vào trong này rồi đúng chứ?”

“Có vẻ là vậy”

“Thế thì biết vai diễn của mỗi người kiểu gì đây?”

“...Hừm…”

Phải rồi. 

Phải biết vai diễn của bản thân là gì thì mới có thể hành động sao cho phù hợp với vai diễn chứ.

Cứ vô cớ bảo rằng ‘Không làm đúng theo vai diễn thì sẽ chết đấy nhé’ rồi giết đối phương thì không phải có hơi chơi xấu quá à.

“Này, mấy người đang làm gì ở đó hả?”

Và ngay khi tôi vừa nghĩ vậy, cánh cửa mở ra và một ai đó đi vào. 

Là một người đàn ông mặc com-lê.

“Mấy người thuộc phòng ban nào hả! Nói nhanh lên! Chỉ cần nhìn thôi cũng biết là nhân viên mới—”

“Phòng Nhân sự”

Và rồi, Trưởng phòng đã im lặng từ nãy đến giờ trả lời với một giọng trầm. 

“Tôi đang giải thích về cơ sở vật chất của công ty một chút cho mấy nhân viên mới đến vào ngày hôm nay”

“...Ồ, phải chăng…”

“Vâng, tôi là Heo Chan, Trưởng phòng Phòng Nhân sự”

Trưởng phòng nhìn chằm chằm vào người đàn ông, và tôi cũng nhanh chóng nhìn lên đầu anh ta. 

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

[Tên: Diễn viên] 

[Tuổi: -]

[Đặc trưng; Diễn xuất]

[Khả năng: Diễn xuất]

[Tiểu sử: Dù có được yêu cầu tạo ra một câu chuyện về một nhân vật không tồn tại đi chăng nữa, nhân vật đó vẫn sẽ chỉ là một người không tồn tại] 

[Điểm yếu: Bạn có thể giết người này, nhưng xin hãy suy nghĩ đến hậu quả kéo theo sau đó] 

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

Tôi đứng thẳng người dậy trong khi nhìn phần giải thích đột nhiên lại trở nên gai góc, và Song Ahrin cũng làm theo tôi. 

“Tôi xin lỗi. Đó là do tôi nghĩ là nên xem qua một chút về Phòng Chiếu phim và những nơi như vậy”

“Phòng Nhân sự ấy hả? Tại sao?”

Người đàn ông nhìn chằm chằm vào Trưởng phòng, và ông ấy trong khoảnh khắc im bặt như thể không biết nên nói gì. 

Im lặng. 

Ngay sau đó, khuôn mặt của người đàn ông đang nhìn chúng tôi dần trở nên vô cảm hơn. 

Trưởng phòng đổ mồ hôi lạnh. 

Không còn cách nào khác. 

“Tôi thật lòng xin lỗi”

Tôi từ từ giơ tay lên, và ánh mắt của tất cả mọi người đều hướng về tôi. 

“Tôi…do là mới được đến đài truyền hình lần đầu tiên nên đã làm ồn với Trưởng phòng đòi đi xem Phòng Chiếu phim, và ông ấy đã chấp thuận việc đó”

“...Tôi cũng không muốn nói điều đó ra”

Và may mắn là Trưởng phòng cũng đã phối hợp với lời nói của tôi trong khi không ngừng đổ mồ hôi. 

“...”

Người đàn ông nhìn tôi với khuôn mặt vô cảm, đồng thời, tôi cảm nhận được một cơn đau âm ỉ ở lồng ngực. 

Dù vậy, tôi vẫn nhìn người đàn ông mà không để lộ chút cảm xúc nào, và anh ta nhanh chóng thở dài, khuôn mặt vô cảm đã không còn nữa. 

“Cũng dễ hiểu thôi nếu cậu mới đến đài truyền hình lần đầu. Lần sau xin hãy cẩn thận hơn”

“Vâng, vâng ạ. Tôi thật lòng xin lỗi”

“...Mấy người không định đi ra à?”

Trưởng phòng cúi đầu xuống, người đàn ông nhìn chằm chằm vào cả Trưởng phòng và tôi. 

Song Ahrin, người đã im lặng từ đầu đến giờ, vỗ nhẹ vào vai tôi. 

“Tôi thật lòng xin lỗi”

Rồi cô ấy hơi cúi đầu. 

“Khi nãy do đã làm đổ mấy cuộn băng nên tôi định ở lại dọn dẹp một chút”

“...Nếu là như vậy”

Người đàn ông khẽ thở dài sau khi nghe Song Ahrin nói.

“Trưởng phòng, ông không nên quá dễ dãi với lính mới như vậy đâu. Vốn dĩ Phòng Nhân sự cũng đã không có nhiều người giỏi xin vào rồi…”

“Haha, đúng vậy. Tôi quả thật không có gì để nói cả”

Trưởng phòng gật đầu trong khi chảy mồ hôi lạnh trước lời của người đàn ông. 

“Vâng vâng, vậy thì xin hãy cẩn thận, và gặp lại mọi người ở văn phòng”

Người đàn ông mỉm cười và bước đi, sớm biến mất khỏi tầm mắt của chúng tôi phía sau cánh cửa.

“...Hà…”

Trưởng phòng thở dài, và một cọng tóc rơi xuống.

“Cứ tưởng là chết rồi chứ”

“Em sẽ mua dầu gội trị rụng tóc cho anh khi quay lại”

“Ta không cần”

“Phụt!”

Trưởng phòng chau mày trước câu đùa không hẳn là đùa của tôi, và Song Ahrin bật cười.

Có vẻ là tôi đã phần nào thành công trong việc thay đổi bầu không khí theo cách của mình rồi.

Tôi ngẩng lên nhìn màn hình.

Màn hình với chữ <Đang phát sóng> sáng đỏ khi nãy đã không còn sáng nữa.

“Chương trình phát sóng kết thúc rồi sao?”

“Chắc là đang chuyển cảnh hay gì đấy”

“...Giống như khi đó sao?”

“Ừm, giống như khi đó”

Song Ahrin và tôi trao đổi ánh mắt.

Song Ahrin đang mặc chiếc váy tím, và màn hình cùng ý thức bị bỏ qua.

“Là Đoàn kịch sao?”

“Cũng không biết nữa. Thành thật mà nói, tôi có một nghi vấn”

“Nghi vấn?”

“Không có chuyện chúng sẽ làm lại đâu”

“...Cũng đúng”

“Nói chuyện gì đó mà ta cũng biết đi chứ”

Tôi giải thích ngắn gọn về tình hình cho Trưởng phòng đang lắng nghe cuộc trò chuyện giữa tôi và Song Ahrin.

Về Đoàn kịch, rồi cả Hồi 1 và Hồi 2.

“Nói cách khác, đây là Hồi 3 sao?”

“Nếu là vậy thì có hơi kỳ lạ”

Song Ahrin gật đầu như thể đồng tình với lời của tôi.

“Không có dấu hiệu báo trước”

“Dấu hiệu báo trước?”

“Cấu trúc cũng kỳ lạ nữa”

Vở kịch mà những lần trước đều là những vở kịch chỉ có tôi và Song Ahrin ở trong đó lại đột nhiên biến thành một cuộn băng rồi cả người khác cũng đi vào sao?

Kỳ lạ thật.

“...”

Tôi cũng nói về việc đó với Trưởng phòng, và Trưởng phòng đã im lặng lắng nghe từ nãy đến giờ liền lắc đầu.

“Ta đồng tình với mấy đứa”

“Vâng?”

“Nếu có một điều mà ta đã luận ra được khi làm việc tại Cục Quản thúc thì đó chính là những kẻ được gọi là một nhóm đều có triết lý của chúng”

Trưởng phòng nhìn chúng tôi.

“Triết lý đó hằn sâu vào tâm trí chúng đến mức chúng không còn minh mẫn nữa để rồi đối địch với Cục Quản thúc và làm hại con người”

Điều đó không sai.

Song Ahrin và tôi gật đầu.

“Thế thì một kẻ địch mới—”

“Kẻ địch mới gì chứ? Đây chỉ là do chúng ta xui xẻo bị cuốn vào một dị thể quản thúc thôi”

“...”

“...”

Song Ahrin và tôi nhìn nhau, và Trưởng phòng thở dài.

“Vậy thì đi ra khỏi đây nhanh thôi”

“Trưởng phòng”

“Cái gì?”

“Thành thật với em đi ạ. Trước đây anh không phải Trưởng phòng Phòng Nhân sự đúng không?”

“Đừng có nói nhảm nữa và di chuyển chân đi”

Trưởng phòng, có vẻ là không muốn trả lời câu hỏi của tôi, nói vậy và đi ra khỏi cửa.

Song Ahrin và tôi nhìn nhau trong giây lát.

“Tôi sẽ không tẩy não ông ấy đâu”

“Tôi có nói gì đâu”

Và rồi, hai người chúng tôi đi theo Trưởng phòng.

***

Ngay khi chúng tôi vừa rời đi, sổ hướng dẫn lại mạnh bảo mở ra một lần nữa.

“Lại chuẩn bị có rắc rối rồi đấy”

Song Ahrin lẩm bẩm như thể đã phát ngán, và tôi nhìn cô ấy trước khi nhìn xuống trang sổ hướng dẫn mới mở ra.

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

[Sổ hướng dẫn cho nhân viên văn phòng - Băng ghi hình]

1. Khi đã nhận ra vai diễn của mình, đây là một điều mà bạn bắt buộc phải nhớ.

2. Bạn nhất định phải thoát ra trước khi đoạn băng kết thúc. Xin được nhắc lại. Vào khoảnh khắc đoạn băng kết thúc, bạn sẽ trở thành nhân vật. Bạn nhất định phải thoát ra trước khi đoạn băng kết thúc.

3. Có nhiều cách thoát, nhưng cách dễ nhất nhất là đi ra cùng với nhân viên.

4. Trong khi quay phim, có những lúc mà tất cả mọi thứ đều sẽ dừng lại để thay vô số các trang thiết bị như đèn chiếu sáng, máy quay, mic, v.v.

5. Vào lúc đó, nhất định phải tìm một vị trí trống và đi vào đó. Nếu là máy quay, hãy đảm nhận vị trí của người quay phim. Nếu là đèn chiếu sáng, hãy đảm nhận vị trí của đạo diễn ánh sáng. Bạn không cần phải có kỹ năng quay phim nên đừng lo lắng.

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

“...”

“...”

Tôi trao đổi qua ánh mắt với Song Ahrin sau khi cả hai cùng đọc sổ hướng dẫn.

“Nếu có Tóc Đen ở đây thì tôi đã bảo cô ta phá hủy mọi thứ rồi”

“Cô Ahrin, xin đừng nghĩ đến chuyện dùng cô Daon như chuột bạch”

Song Ahrin nhún vai, và cùng lúc đó, một âm thanh vang đến tai tôi.

-Cạch…!

Một âm thanh giống như tiếng phim bị kẹt vậy.

Vào khoảnh khắc đó, một câu hỏi chợt nảy lên trong đầu tôi.

“Cô Daon…”

“Hửm?”

“Làm sao mà cô Daon vẫn ổn?”

Vai diễn mà cô ấy đã nhận được là gì mà bây giờ cô ấy vẫn bình thường?

Chắc chắn là cô ấy đã trực tiếp đánh người.

Không phải hành động đó đã đi ngược với vai diễn của cô ấy rồi sao?

“...Đúng thật”

Song Ahrin lẩm bẩm, và cùng lúc đó, Trưởng phòng đang đi dọc theo dãy hành lang nhìn chúng tôi.

“Đi đến Phòng Nhân sự thôi”

Trưởng phòng đang không ngừng đổ mồ hôi lạnh.

-Cạch!

Việc quay phim lại bắt đầu.

***

“Phù!”

Yu Daon dùng mu bàn tay lau mồ hôi và ngoảnh lại.

“Những người này có gì đó kỳ lạ nhỉ?”

“Ừm”

Jang Chaeyeon gật đầu.

Trước mặt ba người họ là vô số người đang nằm la liệt.

Một vài bởi niệm động lực, một vài bởi Yu Daon.

Park Yeeun không hạ gục ai cả.

Không, đúng hơn thì là cô không thể.

“Sao hai chị có thể ngăn người khác như vậy chứ…”

“Bởi vì chúng đâu phải con người?”

“Vâng…?”

Chẳng lẽ Yu Daon cuối cùng cũng đã đạt tới mức độ không thể phân biệt được con người nữa rồi sao?

Park Yeeun nhìn Yu Daon với vẻ mặt sợ hãi, còn Yu Daon thì nhìn Park Yeeun với ánh mắt ngây thơ.

“Mấy thứ đó đâu phải là con người?”

“Vâng…?”

“Chúng không có mùi con người”

Mùi con người là sao?

Park Yeeun nhìn Yu Daon với vẻ mặt bối rối hơn nữa, và khi Yu Daon nhìn Jang Chaeyeon, Jang Chaeyeon cũng gật đầu.

“Tôi đã nhận ra được khi ném bay chúng đi. Đó không phải là con người”

Lúc ném bay đi mà chị ấy cũng có thể nhận ra được sao.

Cô chẳng biết nữa.

Park Yeeun gật đầu.

Phải.

Thôi đừng cố hiểu làm gì.

Cứ cảm nhận thôi.

Cùng lúc đó, một âm thanh bắt đầu vang đến tai cô.

“Không có người quay phim”

“Người quay phim…”

Hai người họ lẩm bẩm.

Chính vào lúc đó, Yu Daon và Jang Chaeyeon nhìn chằm chằm vào Park Yeeun.

“Em Yeeun, xin hãy cầm lấy cái máy quay đi”

“Cầm lấy máy quay đi”

Hai người họ vô cảm nhìn cô, và Park Yeeun đã phải run rẩy vì sợ hãi.