201-400

Chương 304: Băng ghi hình

2025-09-12

5

Cô phải làm gì đây?

Park Yeeun chẳng thể nào hiểu được tình huống hiện tại của bản thân.

“Được rồi, chuẩn bị…diễn…!”

Những người xung quanh đang cử động tay làm gì đó, và người đàn ông mặc com-lê trước mặt cô đang hét lớn gì đó.

Xét từ bộ vét xộc xệch, có vẻ là anh ta vừa mới diễn cảnh bị đánh.

Sau đó, người đàn ông quay lại nhìn ba người bọn họ.

“Không, ở đây cũng có kẻ địch sao…!”

Hóa ra họ là kẻ địch à.

Vừa mơ hồ suy nghĩ, Park Yeeun vừa chớp mắt nhìn Jang Chaeyeon.

Jang Chaeyeon đang làm một vẻ mặt khó xử.

“À”

Giờ nghĩ lại, chị ấy không thể sử dụng niệm động lực với người bình thường được.

Người đàn ông chạy về phía ba người họ.

Phải làm gì đây?

Cô chợt cảm thấy lo lắng, đồng thời, người đàn ông giơ nắm đấm lên.

“Háa…!”

Cái gì cơ, đột nhiên.

Anh ta định đánh thật sao?

Giá như có anh trai ở đây lúc này thì…!

Park Yeeun nhắm chặt mắt và rụt người lại,

Cùng lúc đó, Yu Daon lao về trước né, né nắm đấm của người đàn ông,

“Hự…!”

Rồi chị ấy dùng lòng bàn tay đánh bộp một cái vào yết hầu của người đàn ông, khiến anh ta ngã xuống giữ chặt lấy cổ của mình.

-Rầm!

Người đàn ông ngã sõng soài ra sàn bê tông.

“...”

“...”

“...”

Bầu không khí bị bao trùm bởi sự im lặng của nhiều người.

“...Tôi, tôi xin lỗi. Tôi theo bản năng đưa tay ra nên đã lỡ…”

Yu Daon đưa một tay lên che miệng nhìn hai người bọn họ, như thể hoàn toàn không hối lỗi chút nào về việc đánh người kia mà chỉ cảm thấy xin lỗi với hai người họ.

Và,

“...”

Park Yeeun đã phải cạn lời trước dáng vẻ đáng yêu không cần thiết đó.

Những người khác đang nhìn nhìn chằm chằm vào Yu Daon, còn Yu Daon thì đang làm vẻ mặt bối rối.

Khi thời gian cứ tiếp tục trôi đi như vậy,

“OK rồi!”

Người quay phim hô lớn với giọng sảng khoái.

“O, OK sao?”

Và trước khi họ có thể trả lời.

-Phụt!

Ánh đèn rọi vào ba người họ.

“Chúng ta sẽ đến cảnh quay tiếp theo!”

“Vâng, vâng…?”

Park Yeeun đáp lại với giọng bối rối, đồng thời, người đàn ông đang nằm sõng soài trên sàn cũng đứng dậy.

Người đàn ông cựa quậy người, rồi anh ta đứng thẳng dậy với đôi mắt vẫn trắng dã.

“...Người này vẫn còn bất tỉnh sao?”

Yu Daon lẩm bẩm với giọng bối rối, nhưng không ai trả lời chị ấy cả.

Thay vào đó, người đàn ông loạng choạng đi về phía chị ấy, và Jang Chaeyeon lẩm bẩm.

“Có gì đó không đúng”

“...”

Chỉ khi ấy thì Yu Daon mới chuyển sang vẻ mặt vô cảm nhìn người đàn ông và đứng vào tư thế.

Park Yeeun nhìn xung quanh.

Người quay phim vẫn tiếp tục chĩa máy quay về phía cô dưới ánh đèn sáng chói và âm thanh máy quay.

Dù vậy, cảnh tượng này quá đỗi yên lặng và quái dị…

“...”

Ực, Park Yeeun nuốt nước bọt và nhìn xung quanh.

“Chúng ta làm gì đây ạ…?”

Cô quay lại nhìn Jang Chaeyeon và Yu Daon.

Là tình huống khẩn cấp.

Có chuyện gì đó đang xảy ra.

Thực tế, vẻ mặt của hai người họ vẫn không khác gì so với khi trước.

-Bộp!

Yu Daon xoay người và gọn gàng tung một cú đá xoay vào cằm của người đàn ông, và anh ta lại ngã xuống lần nữa.

“Chúng ta có nên xông qua bằng vũ lực không?”

“Cứ thử làm vậy đi”

Jang Chaeyeon gật đầu trước lời của Yu Daon.

Đây chính là khả năng thích ứng của Phòng Nhân sự mà những người khác thường nói đến sao?

Dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, giữ bình tĩnh và nắm bắt tình hình hiện tại của bản thân—

“Chỉ cần chúng ta phá hủy tất cả mọi thứ thì đường đi rồi cũng sẽ xuất hiện thôi nhỉ?”

“Không biết”

“Mà, nếu không được cũng chẳng sao, anh Jaehun sẽ giải quyết cho chúng ta mà!”

“Phải đấy”

Park Yeeun nhắm mắt lại trong khi lắng nghe cuộc trò chuyện giữa hai người kia.

Làm như này có thực sự đúng không vậy?

Nhưng trước khi cô có thể suy nghĩ về điều đó,

-Rầm!

Khi Jang Chaeyeon vung tay, một tiếng nổ lớn liền vang lên.

***

“Đúng là gọn thật đấy”

“Quả nhiên là hạng hai có khác. Đúng là không thể coi thường cựu thành viên Phòng An ninh mà”

“...”

Theo thứ tự đó là phản ứng của tôi, Trưởng phòng, và Song Ahrin.

Tôi trong khoảnh khắc đã bối rối không biết phải làm gì khi cô ấy vung nắm đấm, nhưng khi nhìn thấy người đàn ông ngã xuống chỉ với một cú đánh của Yu Daon, tôi cũng chỉ biết gật đầu với Trưởng phòng.

Nhưng Song Ahrin thì chỉ nhìn vào màn hình với vẻ mặt bất mãn.

“Sao vậy, cô Ahrin?”

“Không còn thời gian nữa đâu. Nếu không tìm được thứ kia nhanh thì chúng ta sẽ gặp rắc rối lớn đấy”

Cũng không sai.

Dù vậy, tình hình bên đó có vẻ là vẫn chưa kết thúc.

Ba người họ đang ở trên màn hình với biểu tượng <Đang phát sóng> vẫn sáng đỏ, và ở giữa là người đàn ông nằm xuống đang được chiếu cận cảnh.

“...”

“...”

“...”

Tôi chờ xem chuyện gì xảy ra tiếp theo, nhưng ba người họ không di chuyển thêm nữa  như thể màn hình đã dừng lại

Chỉ có vậy thôi sao?

Khi tôi đang nhìn chằm chằm vào cảnh tượng đó, Song Ahrin liền càu nhàu với giọng đầy gai góc.

“Mấy đứa ngốc đó lại đi vào trong khi cải trang thành diễn viên mặc dù đã được bảo là sẽ cải trang thành lao công sao? Chẳng lẽ có mỗi việc đó thôi cũng không làm được à?”

“Cô Ahrin, chắc hẳn phải có hoàn cảnh nào đó mà”

“Này, dù có là hoàn cảnh gì đi chăng nữa, nếu là tôi thì cũng đã giải quyết ngay rồi đấy?”

Tất nhiên là vì cô sẽ tẩy não đối phương mà.

Tôi không nói suy nghĩ đó ra thành lời và tiếp tục suy nghĩ về tình hình.

Dù ba người họ không giỏi ăn nói cho lắm đi chăng nữa, họ cũng không phải kiểu sẽ bị cuốn vào tình huống.

…Chắc là không đâu.

Trước mắt thì chúng tôi đã giải quyết xong một vấn đề lớn rồi, và nếu bên đó cũng không được thì…tôi chỉ có thể mong rằng Park Yeeun sẽ làm gì đó thôi.

Cả Yu Daon lẫn Jang Chaeyeon đều không giỏi ăn nói cho lắm mà.

“Dù sao đi nữa, cứ để chuyện bên đó cho ba người họ thôi. Bây giờ chúng ta cũng đâu thể làm gì được”

Dù sao thì cũng không có cách nào để đi xuống.

Chúng tôi không thể đập vỡ cửa sổ rồi nhảy xuống, và dù có làm vậy thì chúng tôi cũng chẳng thể nào sống sót được.

Nếu là Yu Daon hay Jang Chaeyeon thì biết đâu đấy.

“Anh lại đang nghĩ đến người khác rồi đúng không?”

“Đâu có”

Tôi lắc đầu trong khi nhìn Song Ahrin đang trừng mắt lườm mình.

Người được Song Ahrin thích chắc sẽ phải vất vả lắm đây.

Lúc nào cũng hoài nghi như vậy cơ mà.

“Trước mắt hãy cứ thử tìm kiếm cuộn băng trong khi quan sát tình hình xem sao”

“Bằng cách nào?”

“Trưởng phòng”

Khi tôi nhìn Trưởng phòng, ông ấy liền lắc đầu như thể đã cạn lời.

“Này. Ta sẽ nói lại lần nữa, làm sao mà ta có thể tìm được mấy thứ trông có vẻ nguy hiểm trên thế giới này chứ? Nếu có thể làm vậy thì ta đã trọc đầu từ lâu rồi”

“Em xin lỗi ạ”

“Hãy cứ tìm từng cái một đi”

Sau cùng, chúng tôi quyết định sẽ tìm từng cái một.

“Em sẽ tìm ở bên này, cô Ahrin thì ở bên kia”

“Vậy thì ta sẽ phụ trách khu này”

Trưởng phòng và Song Ahrin tách ra đi đến chỗ của mình, và tôi cũng bắt đầu tìm kiếm cuộn băng.

Cách thức rất đơn giản.

Trưởng phòng sẽ tìm cuộn băng ghi hình khiến ông ấy cảm thấy hơi không ổn, còn tôi thì sẽ chỉ tùy tiện tìm kiếm xung quanh cho đến khi nhìn thấy gì đó bằng mắt mình.

Theo một khía cạnh nào đó, đây chính là cách thức hiệu quả nhất.

“...”

Trong khi đang cần mẫn tìm kiếm băng ghi hình, tôi liền dừng lại khi một suy nghĩ chợt nảy lên trong đầu.

Giờ nghĩ lại, chính xác thì nội dung của cuộn băng đó là gì vậy nhỉ?

Có chút kỳ lạ khi chúng tôi đang tìm kiếm thứ đó trong khi còn chẳng biết nó là loại băng ghi hình như nào.

“...”

Trong khi tôi đang nheo mắt lại tìm kiếm cuộn băng, một cửa sổ trong suốt xuất hiện, và tôi vội vã hướng mắt nhìn về đó.

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

[Tên: Cuộn băng bị cấm]

[Tuổi: Được tạo ra 10 năm trước]

[Đặc trưng: Phát lại]

[Khả năng: X]

[Tiểu sử: Cuộn băng mà vô số người đã thử phát lại vì tò mò giờ giờ đang tự mình tìm kiếm nạn nhân để phù hợp hơn với thời đại]

[Điểm yểu: Không bật cuộn băng, hoặc là đốt nó]

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

Cuộn băng này còn đang tiến hóa nữa à?

Sớm rồi nó sẽ được chứa trong USB mất thôi.

Dù vậy, cách giải quyết cũng không khó đến thế.

Tất cả những gì tôi cần làm là đốt nó.

Tôi từ từ lấy cuộn băng ra.

Được rồi, vậy thì—

“Tôi tìm được rồi!”

“Tìm thấy rồi này!”

“Tìm được rồi!

Và rồi, giọng nói của cả ba người chúng tôi đã tách ra để đi tìm cuộn băng vang lên cùng lúc.

“...Cái gì cơ?”

Việc này có hợp lý không vậy?

Tôi vội vàng bước ra nhìn Trưởng phòng và Song Ahrin.

“Gì đây”

“Đó là…”

“Giống hệt luôn”

Cả ba người chúng tôi đều đang giữ cùng một cuộn băng ghi hình.

Dù vậy, cửa sổ trong suốt không xuất hiện với cuộn băng của hai người kia.

Vậy thì chắc là cái của tôi rồi.

“Từ những gì em thấy được bằng mắt mình, cuộn băng của hai người trông có hơi khác”

“Cậu đang nói gì vậy?”

Ngay khi tôi vừa nói xong, Trưởng phòng liền nhìn tôi trong khi đổ mồ hôi lạnh.

“Trực giác đang bảo ta rằng cuộn băng này thật sự rất nguy hiểm, Jaehun à”

“...”

Tôi nhìn Song Ahrin, và cô ấy đảo mắt xung quanh rồi nói.

“Tôi, tôi cũng đã không ngừng đọc được suy nghĩ…hoặc có lẽ nên nói là, cảm nhận được suy nghĩ của con người từ thứ này…”

Giọng nói của cô ấy có phần không tự tin.

Cũng chẳng còn cách nào khác.

Vì Trưởng phòng và tôi giống nhau đến thần kỳ trong những việc như này mà.

“...Trước mắt thì chúng ta hãy sắp xếp lại tình hình đã”

Ba cuộn băng giống hệt nhau.

Và ý kiến của mỗi người chúng tôi đều đáng tin vì là được dựa trên năng lực của từng cá nhân.

Nhưng…

“Hãy cứ đốt cả ba đi”

“Làm vậy được đấy”

Song Ahrin gật đầu trước lời của tôi.

Tôi quay sang nhìn Trưởng phòng, và ông ấy nhìn tôi với vẻ mặt bối rối.

“Thật sao?”

“Sao anh lại trông như vậy ạ, Trưởng phòng?”

Tôi nhìn lên đầu Trưởng phòng để đề phòng nhưng không nhìn thấy gì đặc biệt bất thường.

Rồi tôi cũng nhìn lên đầu Song Ahrin.

Một lần nữa, không có gì bất thường cả.

“...”

Song Ahrin khẽ chau mày nhưng cũng không nói gì.

“...Không, có lẽ chỉ là cảm giác của ta thôi. Đốt chúng đi”

Trưởng phòng đưa tôi một cái bật lửa.

Sau khi xếp ba cuộn băng lên nhau, tôi dùng cái bật lửa.

Phừng, một ngọn lửa bùng lên, và những cuộn băng từ từ cháy sém.

“Cứ như này thì khi nào mới đốt xong đây”

“Hay là đổ thêm chút dầu vào ạ?”

“Cũng đúng”

Trưởng phòng nhún vai trước lời của tôi, và những cuộn băng bị đốt cháy từ từ chậm rãi.

Không lâu sau, phần nhựa tan chảy và một thứ mùi khó chịu lan ra khắp Phòng Chiếu phim.

“...Hừm…”

Song Ahrin nhíu mày, và những cuộn băng đã tan chảy như thể đã bị phá hỏng hoàn toàn.

“...Cũng không khó lắm nhỉ”

“Đúng vậy”

Song Ahrin và tôi lẩm bẩm với nhau và đứng dậy tại chỗ,

“Mấy đứa”

Trưởng phòng khẽ gọi chúng tôi.

“Vâng?”

“...Nhìn kìa”

Trưởng phòng vỗ vào vai chúng tôi.

Chúng tôi từ từ nhìn về nơi Trưởng phòng đang nhìn.

Trên màn hình với chữ <on air> màu đỏ là khung cảnh ba người chúng tôi đang nhìn vào màn hình.

Cùng lúc đó,

-Lật phật!

Sổ hướng dẫn mở ra.

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

[Sổ hướng dẫn cho nhân viên văn phòng - Thế giới trong Cuộn băng]

1. Ở Thế giới trong Cuộn băng, bạn chính là nhân vật.

2. Hãy hành động sao cho phù hợp với nhân vật. Bạn không bao giờ được quên vai diễn của mình.

3. Nếu bạn đã hành động không đúng với vai diễn, hãy nhớ phải quỳ xuống và nói, ‘Tôi thật lòng xin lỗi. Xin hãy cho tôi quay lại lần nữa’.

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

-Tách!

Ánh đèn flash lóe lên trước mắt chúng tôi.