201-400

Chương 302: Nhân viên mới

2025-09-11

1

Trong văn phòng Phòng Nhân sự, tôi nhìn điện thoại của mình và bắt đầu giải thích. 

“Vậy nên, hãy chia đội ra nào”

“Ồ, anh nói chuyện cứ như thể đã trở thành Trưởng phòng rồi ấy nhỉ”

“Bởi vì tôi thực sự là Trưởng phòng”

Song Ahrin im bặt trước lời của tôi. 

Lần trước, sau khi gặp mặt với Trưởng Chi nhánh, tôi đã thông báo cho các thành viên trong phòng rằng mình đã có được quyền hạn ở cấp độ Trưởng phòng. 

Tất nhiên, phản ứng của tất cả mọi người đều không tốt. 

Yu Daon lo rằng tôi sẽ chuyển đi, Jang Chaeyeon lo rằng gánh nặng của tôi sẽ tăng thêm, còn Song Ahrin thì khó chịu vì sợ sẽ chỉ có thêm mấy công việc phiền phức. 

Hơn nữa, có vẻ là liên lạc mà tôi nhận được từ Trưởng Chi nhánh đã gợi ý chính xác việc một người ở ‘cấp độ Trưởng phòng’ phải làm. 

“...”

Sau khi làm cho Song Ahrin đang phàn nàn im lặng, tôi nhìn điện thoại. 

<Tín hiệu của hiện tượng dị thường và dị thể quản thúc đã được phát hiện ra bên trong đài truyền hình...Xin hãy xâm nhập vào trong đó nhé. ^^>

Là tin nhắn mà Trưởng Chi nhánh tự viết. 

Khi tôi kéo xuống, nhiều nội dung hơn bắt đầu hiện ra. 

<Dạo gần đây thời tiết có vẻ se lạnh nhỉ.,, cậu Kim Jaehun? Tuy không phải là một bếp lửa ấm cúng, nhưng ta đã chuẩn bị…một nhiệm vụ…! Phù hợp với tuổi trẻ bùng cháy^^..>

<Cục Quản thúc đã chuẩn bị sẵn thẻ nhân viên nội bộ rồi.,, Và theo ta thì cậu nên mang theo một cô gái giỏi nói chuyện chút khi đi...>

<Ta đề cử cô Song Ahrin.,.>

<Mùa xuân cũng sắp đến rồi...Chúc cậu một ngày vui vẻ,,, với một đóa hồng @>>>>> phù hợp với mùa xuân.., Đến đây thôi tạm biệt nhé,,.>

“...”

Vẻ ngoài của cô ấy trông như bằng tuổi hoặc hơn tuổi tôi, vậy thì tại sao cách viết tin nhắn lại luôn như này nhỉ.

Dù sao đi nữa, tổng hợp lại thì như sau, 

1. Một hiện tượng dị thường và một dị thể quản thúc hiện đang xuất hiện bên trong đài truyền hình. 

2. Chúng tôi sẽ thâm nhập vào đó để bắt giữ và cách ly, hoặc là phá hủy chúng.

Nói cách khác, đại khái là chúng tôi sẽ chia ra thành hai đội. 

Một đội chính phụ trách việc thâm nhập và một đội hỗ trợ phía sau phụ trách việc phá hủy và thực chiến. 

“Mọi người nghe xong thì cũng đã hiểu được đại khái rồi nhỉ?”

Sau khi nghe phần giải thích của tôi, Song Ahrin gật đầu, còn Jang Chaeyeon và Yu Daon thì lén lút lảng mắt đi.

“Những người khác cũng có thể làm tốt nếu cố mà”

“Chỉ là mấy người đó không làm tốt bằng tôi thôi”

Song Ahrin nói với giọng đầy tự tin. 

Nếu không nói mấy lời đó ra thì cũng đã không mang tiếng rồi.

“Dù sao thì, đội sẽ được chia như nào đây?”

Song Ahrin nói với giọng điệu như chẳng có gì để hỏi và nheo mắt lại nhìn chúng tôi.

Ngay khi tôi ngẩng lên nhìn Song Ahrin, vẻ mặt của cô ấy liền trở nên vui vẻ hẳn lên. 

“Đương nhiên là anh sẽ đưa tôi theo rồi nhỉ?”

“Thì tôi cũng sẽ đưa tất cả mọi người theo mà”

“Nhưng tại sao anh lại nhìn tôi? Chẳng lẽ ngay cả Tóc Đen—”

“Trước hết, tôi sẽ quyết định những người tham gia ngay bây giờ”

Tôi phớt lờ Song Ahrin và lên tiếng. 

Những nhân sự khả dụng là các thành viên Phòng Nhân sự. 

Trong số đó, những người với kỹ năng giao tiếp xã hội tốt nhất sẽ thâm nhập vào trước. 

Vậy thì…

“Cô Song Ahrin sẽ đi với tôi”

“...Tôi biết mà”

Trước lời của tôi, Song Ahrin gật đầu như thế đó là điều hiển nhiên, còn Jang Chaeyeon và Yu Daon thì cũng không nói gì. 

“Và đội thâm nhập vào sau sẽ bao gồm Yeeun, cô Chaeyeon, và cô Daon”

“Hửm, cậu định đưa cả đứa nhóc theo sao?”

“Vâng ạ”

“Thật sao?”

Khi nghe thấy tên mình, Park Yeeun liền ngó đầu ra nhìn về phía chúng tôi. 

“Jaehun à, phải suy nghĩ thật cẩn thận về chuyện đưa đứa nhóc theo”

“Em đã suy nghĩ rất nhiều rồi ạ”

Đáp lại lời của Trưởng phòng, tôi nhìn Park Yeeun, và con bé gật đầu với đôi mắt lấp lánh. 

Ánh mắt của con bé đang tha thiết mong muốn được đưa đi. 

Dù sao thì tôi cũng định làm vậy từ đầu rồi mà. 

Nếu có thể sử dụng tất cả nhân sự thì đưa Park Yeeun theo khi có thể là đúng rồi. 

Với cả bản thân con bé cũng có vẻ thích thế mà. 

“Vậy thì, tôi và anh sẽ vào trước đúng chứ?”

Tôi không biết là rốt cuộc điều gì đang khiến cô ấy hào hứng như thế, nhưng Song Ahrin đang nhìn tôi với đôi mắt sáng lên như một đứa trẻ vào dịp Giáng Sinh vậy, và tôi chậm rãi lắc đầu trong khi nhìn cô ấy. 

“Không”

“...Không phải sao? Anh định đưa cả Tóc Vàng theo nữa à?”

“Không”

Aileen không nằm trong sổ nhân sự khả dụng 

Cô ấy thuộc Phòng Ứng phó mà. 

“Không, thế thì là ai chứ?”

“Cô biết rồi đấy”

Một người vừa giỏi giao tiếp xã hội và cũng vừa sử dụng được.

Ánh mắt của chúng tôi đều nhìn về một chỗ. 

“...Cái gì đây?”

Trưởng phòng, đang gõ phím ở tốc độ ánh sáng, nhìn chúng tôi. 

“Công nhận”

“Đúng chứ?”

“Nếu thực sự có chuyện gì đó xảy ra thì cũng sẽ dễ phản ứng hơn ha”

“Phải đấy”

“Gì đấy, chuyện gì đây?”

Trưởng phòng nhìn chúng tôi với vẻ mặt hoang mang, và tôi giơ tay lên. 

“Trưởng phòng, đến lúc làm việc bên ngoài rồi đấy ạ”

“Này, dù sao thì ta cũng là Trưởng phòng đấy…!”

“Trưởng Chi nhánh đã cho phép rồi ạ”

“Mình nhất định sẽ nghỉ việc tại cái công ty chết tiệt này vào một ngày nào đó”

Trưởng phòng nghiến chặt răng và đứng dậy tại chỗ. 

“Được rồi, vậy thì đi thôi”

Và như vậy, chuyến công tác huy động tất cả thành viên Phòng Nhân sự đã bắt đầu”

***

Phía trước đài truyền hình. 

Chúng tôi đi vào chiếc xe van được cho mượn bởi Cục Quản thúc và dừng lại trước tòa nhà. 

“Gì đây, là chỗ này à?”

Song Ahrin nhìn lên tòa nhà, hạ chiếc kính râm không biết đã đeo từ bao giờ xuống.

Một toà nhà cao tầng chỉ có thể nhìn thấy được khi ngẩng đầu lên, và những bức tường được tạo nên từ những tấm kính lớn. 

Ở tầng một, vô số những chiếc xe van đang đi đi lại lại, và nhiều người đang đi làm và ra về. 

“Đây là một trong những đài truyền hình lớn nhất nhỉ”

“Từ đầu nếu nói đến những đài truyền hình ở khu vực Gangseo thì cái này là nổi tiếng nhất rồi”

Tôi nhìn lên với Song Ahrin rồi ngoảnh lại, 

“...”

“...”

“...”

Tôi bắt gặp ánh mắt của ba người đang nhìn chằm chằm vào tôi. 

“Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt đó chứ”

“Anh trai, dù em có nghĩ thế nào đi chăng nữa, việc này có vẻ không đúng chút nào ạ”

Park Yeeun giơ tay cao nhìn tôi. 

Chiếc mũ vệ sinh con bé đang đội đung đưa theo mỗi chuyển động của con bé. 

“Tại sao lại là lao công vậy ạ, lao công ấy!”

“Thông thường thì việc dọn dẹp tòa nhà sẽ được phụ trách bởi công ty bên ngoài mà, nên là trà trộn vào cũng dễ hơn”

Chẳng cần phải diễn gì cả, chỉ cần quét dọn thôi.

“...Khó chịu quá”

Jang Chaeyeon vặn vẹo cơ thể như là bộ đồ không được thoải mái, còn Yu Daon thì đang nhìn bộ đồ của mình với vẻ hứng thú. 

“Uầy! Bộ này làm tôi chảy mồ hôi nhiều lắm luôn đấy! Đồ lót của tôi chưa gì đã ướt sũng cả—”

“Nào nào, mọi người dừng lại ở đó thôi”

Tôi ngắt lời Yu Daon và nhìn hai người kia.

Trưởng phòng trông như một trưởng phòng lâu năm không thăng thức tại một công ty lớn, còn tôi và Song Ahrin thì trông như những nhân viên mới. 

“...Có vẻ hơi trẻ quá nhỉ”

“Tôi sẽ nói dối đánh lừa những người khác, nên là anh tự lo chuyện của mình đi”

Song Ahrin đáp lại lời tôi với giọng cáu kỉnh rồi xuống xe. 

Tôi quay lại nhìn ba người kia một lần nữa. 

“Mấy người chỉ cần ra ngoài khi tôi gọi điện là được”

“Chúng tôi phải làm gì?”

“Trước hết thì…cứ đến nơi tôi bảo mọi người đến đã”

“Chỉ cần đi theo chỉ dẫn trên bản đồ thôi đúng không?”

“Đúng vậy”

“Tôi hiểu rồi!”

Yu Daon mỉm cười rạng rỡ, còn Park Yeeun thì thở dài. 

“Em cứ nghĩ là mình sẽ được làm gì đó ngầu hơn cơ…”

“Làm việc thì ngầu gì ở đây chứ? Chỉ cần được trả tiền thì tất cả đều là công việc hết thôi”

Lời nói đã bị xã hội làm cho chai sạn của Trưởng phòng hoàn toàn không đến tai Park Yeeun. 

Tôi nhìn Park Yeeun đang càu nhàu rồi quay sang hai người kia, và Yu Daon cùng Jang Chaeyeon gật đầu mỉm cười. 

“Cứ tin tưởng và giao mọi việc cho chúng tôi”

“Anh không cần phải lo lắng đâu!”

“Ừm, tôi tin cả hai người mà”

“Không, anh trai, còn em nữa!”

Tôi bỏ lại Park Yeeun đang hét toáng lên và xuống xe cùng Trưởng phòng. 

“Được rồi, trước hết, tôi sẽ nói nhiệm vụ đã được giao cho chúng ta”

Tôi bắt đầu họp bàn nhanh với Trưởng phòng và Song Ahrin. 

“Chúng ta bây giờ sẽ vào đài truyền hình dưới tư cách nhân viên của Phòng Nhân sự”

“Chúng ta cũng thuộc Phòng Nhân sự ở đây luôn sao?”

“Nếu cần thiết thì chúng ta cũng có thể sẽ phải ngồi bàn làm việc mà”

Dù làm gì thì chúng tôi vẫn nên làm những việc mình đã quen. 

Lỡ như họ đột nhiên đưa cho chúng tôi máy quay thì sao?

“Câu hỏi”

Trưởng phòng giơ tay lên, và tôi nhìn ông ấy.

“Thế nếu bị phát hiện thì làm sao?”

“Có cô Song Ahrin đang ở đây rồi thì không có chuyện chúng ta bị phát hiện ra đâu, đúng chứ?”

“...”

Song Ahrin khẽ thở dài trước ánh mắt của tôi và Trưởng phòng. 

“Đúng vậy, không cần phải lo về phần đó”

“Được rồi. Vậy thì thứ chúng ta cần tìm là một băng ghi hình”

“...Băng ghi hình?”

“Ôi chà, khi ta còn bé, đã từng có một bộ phim kinh dị nói về một con ma xuất hiện khi bật một băng ghi hình…” [note80185]

Tôi nói tiếp, để lời của Trưởng phòng vào tai này ra tai kia.

“Nghe nói rằng băng ghi hình đó có chứa thông tin không nên được lưu trữ, và ngoài ra, những người tiếp xúc với băng hình đó sẽ cố phát sóng nội dung của nó ra ngoài”

“Ô nhiễm thông tin và ô nhiễm tinh thần, hiểu rồi. Tại sao Cục Quản thúc không biết về nó cho đến tận bây giờ vậy?”

“Để khi nào thấy Cục Quản thúc làm việc đàng hoàng rồi hẵng hỏi vậy”

“Từ xưa đến nay, nhân viên văn phòng đã luôn cực kỳ căm ghét và nghi ngờ công ty của mình. Ta cũng đồng cảm với điều đó”

Song Ahrin gật đầu, và Trưởng phòng cũng gật đầu theo. 

“Được rồi. Vậy thì đi thôi”

Cứ như vậy, chúng tôi tiến vào trong đài truyền hình. 

***

Tôi chăm chú nhìn xung quanh đám đông ồn ào. 

“Trước hết thì chúng ta phải đi tìm cái băng ghi hình đã nhỉ?”

“Bằng cách nào?”

“Chẳng hạn như đến tìm ở Phòng Chiếu phim…”

“Cái phòng đó ở đâu?”

“Đợi chút…”

Giữa đám đông, một người trông như trưởng phòng và hai người có vẻ là nhân viên mới đang nói chuyện trong khi vùi đầu vào điện thoại. 

May mắn thay, những người khác có vẻ là không mấy để ý đến chúng tôi. 

“À, nó ở đây”

“Được rồi, thế thì đi thôi”

Có lẽ việc này sẽ dễ dàng hơn chúng tôi nghĩ. 

Ba người chúng tôi vội vàng bước đi. 

“Trưởng phòng, em đã nói điều này với anh nhiều lần rồi, nhưng nếu Trưởng phòng—”

“Được rồi. Nếu cảm thấy không ổn thì ta sẽ báo cho cậu biết ngay”

“Vâng ạ”

Vì biết trước được khi nào thì có tình huống nguy hiểm là một sự giúp đỡ rất lớn mà. 

Ba người chúng tôi đi vào trong thang máy. 

Cái thang máy này lớn thật đấy. 

“Phòng Chiếu phim ở tầng nào vậy?”

“Để xem, là tầng mười chín”

“Cao thật đấy…”

Tôi lẩm bẩm và nhấn nút lên tầng mười chín, và ngay trước khi cánh cửa đóng lại, 

-Rầm!

Một lượng lớn người bắt đầu đi vào trong thang máy. 

“Oái, đợi đã…!”

Trưởng phòng bị đẩy đi và biến mất vào trong đám đông, còn tôi thì chỉ suýt soát nắm được tay của Song Ahrin rồi kéo cô ấy lại và ôm vào lòng mình. 

“...!”

Song Ahrin co người lại trong khi hét lên không ra tiếng. 

Đột nhiên lại có nhiều người như vậy sao? 

Tôi ngẩng lên nhìn những người khác. 

“...”

“Tên, tên điên này…Thả ra…!”

Song Ahrin tiếp tục rụt người lại trong vòng tay của tôi. 

“Này, tên ngốc. Những người ở đây—”

“Suỵt”

Tôi dùng tay bịt miệng cô ấy, và Song Ahrin sững lại.

Nhưng tôi không có thời gian để quan tâm đến việc đó.

Tôi nhìn cửa sổ trong suốt đã xuất hiện trước mắt mình. 

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

[Tên: Tâm lý đám đông]

[Tuổi: X]

[Đặc trưng: Tâm lý đám đông] 

[Khả năng: Tâm lý đám đông]

[Tiểu sử: Tất cả những người này đi vào đâu và đang hướng đến đâu? Ngay cả kẻ đã tạo ra hiện tượng này cũng chẳng biết]

[Điểm yếu: Chúng sẽ tan biến khi không còn là đám đông nữa]

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

Là biến cố.

Ghi chú

[Lên trên]
Cái này chắc ai cũng biết hết rồi, ở đây là đang nói về phim "The Ring"
Cái này chắc ai cũng biết hết rồi, ở đây là đang nói về phim "The Ring"