201-400

Chương 298: Tình yêu này sẽ được lãng quên bởi một tình yêu khác

2025-09-08

1

“Ehehe…ehehehehe…”

Tôi rời mắt khỏi Park Yeeun, đang cười như một đứa ngốc trước cái TV lấp đầy cả bức tường và dàn loa âm thanh vòm bên cạnh, và nhìn xung quanh.

Đây là một căn nhà nhỏ.

Chỉ có mỗi hai phòng, và bên trong cũng không được tốt như tôi tưởng tượng.

“Em không chuyển nhà à?”

“Chuyển nhà làm gì dễ vậy ạ. Em đâu làm được nhiều tiền”

“Tại sao em lại không kiếm được nhiều tiền khi làm việc ở Cục Quản thúc cơ chứ?”

Ưu điểm khi làm việc ở Cục Quản thúc là gì?

Lương cực kỳ cao.

Cao đến mức mà ít nhất nếu tính số tiền đang sở hữu hiện tại thì tôi cũng không có khó khăn tài chính nào cả.

Tất nhiên, cách chi tiêu theo đó cũng sẽ tăng lên tương xứng, ai cũng sẽ vậy thôi.

“Em cũng đã vào làm được bao lâu đâu, và em hiện đang chi tiền của mình vào những chỗ tốt hơn”

“Chỗ tốt hơn à? Vậy ngay cả em cũng đi quyên góp à?”

Park Yeeun không nói gì trước câu hỏi của tôi.

“Cũng không đến mức quyên góp, chỉ là cho bạn một chút thôi ạ…”

“...Không phải đấy là bị lừa đảo rồi à?”

“Em làm vậy vì muốn mà”

“Đừng cho lâu quá. Có một đống người luôn nghĩ là sự giúp đỡ mình nhận được là quyền lợi của bản thân”

Giúp đỡ người khác đúng là một hành động rất cao quý.

Dù vậy, theo tôi thì những người như thế cần được giúp đỡ để có thể tự đứng dậy và bước đi hơn.

“Vâng ạ”

Park Yeeun gật đầu.

Không, nhưng kể cả vậy đi nữa, lương của con bé cũng thực sự khá cao mà.

“Và em mới chỉ làm việc được hai tháng thôi mà?”

“À”

Nếu thế thì cũng chấp nhận được.

Nếu tất cả mọi người đều giàu có chỉ bằng cách nhận lương một lần thì còn ai làm việc ở Cục Quản thúc lâu dài nữa chứ?

Lương tại Cục Quản thúc cao một cách vô lý, và điều còn vô lý hơn nữa là mức lương sẽ tăng theo thâm niên.

Nói đơn giản thì lương sẽ tăng lên vài lần mỗi năm.

Vậy là Trưởng phòng của chúng tôi…

“Thay vì cà phê, lần sau mình phải bảo ông ấy đãi một bữa nhà hàng thực đơn đầy đủ mới được”

“Dạ?”

“Không có gì đâu”

Trước câu hỏi của Park Yeeun, tôi lắc đầu rồi nhìn cô bé.

“Nếu có chuyện gì thứ cứ nói với anh, chẳng hạn như là về tiền…hoặc về tiền…hoặc là…phiền muộn…thì đừng nói với anh”

“Không, tại sao em lại không được kể phiền muộn của em với anh ạ?”

“Này, hỏi xin lời khuyên từ một người khác giới lớn tuổi như anh thì giúp được gì chứ”

Tôi cũng không già đến vậy, nhưng Park Yeeun chắc chắn nhìn tôi là một người cực kỳ trưởng thành mà.

“Vậy thì anh có  giới thiệu người nào không ạ?”

“...Hừm…”

Đây là một câu hỏi hơi khó.

Trong các thành viên Phòng Nhân sự, ai có thể là người cho Park Yeeun những lời khuyên thiết thực đây?

Trước hết là không phải Yu Daon rồi này.

Nếu là Yu Daon, khi gặp vấn đề nào đó, liệu cô ấy sẽ chỉ nói ‘Ra vậy! Đáng tiếc thật ha!’ rồi thôi, hoặc là nói ‘Có cần chị giết không?’ hay không nhỉ?

Chắc chắn cô ấy sẽ không nói ‘Có cần chị giết không?’ đâu.

Song Ahrin cũng không được.

Cô ấy quá hiểu rõ vấn đề, vậy nên cô ấy không được.

Thay vì cho lời khuyên, cô ấy sẽ cố trực tiếp giải quyết vấn đề.

Ví dụ thì nếu ta có xích mích với bạn, cô ấy sẽ đi làm loạn đầu của người bạn đó vào một ngày nào đấy.

“Hừm…”

Sau cùng, chỉ còn lại mỗi Jang Chaeyeon và Aileen…

“Cô Chaeyeon”

“Ồ, thật sao ạ? Em cứ nghĩ là anh sẽ nói chị Aileen hay là chị Song Ahrin cơ”

“Sao em lại loại cô Daon ra vậy?”

“...Hehe…”

Được rồi, đừng nói.

Tôi rời mắt khỏi Park Yeeun đang ngượng ngùng mỉm cười và nói.

“Cô Chaeyeon là một người rất kín miệng”

“Chị ấy không nói nhiều lắm nhỉ”

“Ý anh không phải như vậy. Cô ấy là kiểu người sẽ lắng nghe những điều em nói rồi đưa ra một câu trả lời ngắn gọn và sẽ không bao giờ nói ra ngoài”

Dù là cô ấy sẽ không đồng cảm nhiều lắm.

“Thế còn chị Aileen thì sao ạ?”

“Cô Aileen thì…”

Cô ấy cũng sẽ đưa cho lời khuyên tốt, nhưng mà…

“Nếu em hỏi xin lời khuyên, Aileen chắc cũng sẽ đón nhận tốt thôi, nhưng anh mong là em sẽ không làm vậy”

“Tại sao ạ?”

“Bởi vì cô ấy sẽ giữ điều đó trong lòng”

Bởi vì cô ấy có ý định chịu trách nhiệm.

Nên nói rằng cô ấy không thể tách bản thân ra khỏi người khác, hay cô ấy là một người tốt bụng đây?

Dù có là gì đi chăng nữa, cô ấy hẳn sẽ là người trả lời tốt nhất.

“Dù sao thì là như vậy đấy”

“Anh nhìn chúng tôi như vậy à?”

Và rồi, tôi quay đầu lại trước giọng nói phát ra từ sau lưng mình.

Yu Daon đang đứng đó với khuôn mặt buồn bã, Jang Chaeyeon đang khẽ mỉm cười, và Song Ahrin đang đứng đó khoanh tay với ánh mắt sắc lẹm.

“Thế còn cô Aileen thì sao?”

“Cô ta bảo là sẽ chỉ gửi quà thôi. Cái gì ấy, hình như cô ta có bảo là đã có chuyện đột xuất gì đấy”

Phòng Ứng phó cũng không dễ dàng gì nhỉ.

“Thế”

“Ừm?”

“Cái vẻ mặt ngơ ngác đó là sao hả?”

Song Ahrin khoanh tay sải bước đến chỗ tôi

“Tại sao tôi lại không được? Tóc Đen thì không được vì thiếu khả năng giao tiếp xã hội rồi, và Tóc Trắng thì được, thế còn tôi thì sao?”

“...”

Nói ra ngay trước mặt cô ấy sao?

Tôi phân vân một hồi rồi mở miệng.

“Ừ, ừm. Đó là bởi cô Ahrin vẫn còn trẻ mà”

“Anh đang nói rằng tôi không trưởng thành đúng với tuổi của mình ấy hả?”

“Nhưng cô Ahrin đúng là còn trẻ thật mà?”

“Anh đang nói rằng vì vẫn còn trẻ, tôi trông như một đứa em gái với anh hơn là một người ngang hàng à?”

“Cô cuối cùng cũng phát điên rồi sao?”

Tôi bỏ qua lời nói của Song Ahrin và nhìn những người khác.

“Mấy người đều mang quà theo rồi chứ?”

“Ừm”

Jang Chaeyeon đưa ngón tay, và ba chiếc hộp lớn được đặt cẩn thận trước cửa nhà.

“Theo thứ tự đó là tủ lạnh, điều hòa, và máy giặt”

“Các, các chị…”

Và ngay khi vừa nghe thấy lời đó, Park Yeeun liền nhìn ba người kia với đôi mắt rưng rưng.

“Em sẽ coi các chị là chị gái của em suốt đời…”

“Do chênh lệch tuổi tác nên bọn này vẫn sẽ là chị của em suốt đời thôi”

Và, nhìn con bé như vậy, Jang Chaeyeon tự tin nói trong khi khoanh tay.

***

“Em không có gì nhiều, nhưng mời mọi người dùng ạ”

Ban đầu chúng tôi đã định đặt đồ về, nhưng do Park Yeeun khăng khăng đòi tự nấu, vậy nên tất cả chúng tôi đều đang chờ đợi.

“Ăn cơm do trẻ vị thành niên nấu có sao không nhỉ?”

“Sao, không thích nhận đồ ăn từ trẻ vị thành niên à?”

“Tôi đang nghĩ, không phải đây là vi phạm luật lao động sao ấy?”

Hôm nay Song Ahrin đúng là cáu kỉnh thật đấy.

Tôi rời mắt khỏi Song Ahrin đang gầm gừ và nhìn về phía bếp.

“Xong rồi ạ!”

Và, Park Yeeun mang một cái nồi lớn đến.

Một cái nồi lớn sao?

“Là canh hầm quân đội ạ!” [note80057]

“Canh hầm quân đội…?”

Jang Chaeyeon lẩm bẩm như thể đã nghe thấy gì đó thú vị rồi chăm chú nhìn vào nồi canh hầm.

Canh hầm quân đội ở tiệc tân gia đúng là lạ thật đấy.

Có nên làm chút rượu không nhỉ?

“Cũng không có gì nhiều, nhưng mọi người ăn ngon miệng ạ!”

“Đúng là không có gì nhiều thật, nhưng chị sẽ ăn ngon miệng!”

Yu Daon mỉm cười và gật đầu trước lời của Park Yeeun, rồi cầm thìa lên thử món canh hầm quân đội.

“Hửm…?”

Vẻ mặt của cô ấy ngay lập tức chuyển thành khó hiểu.

“Sao, ngon chứ?”

“Không, nó không ngon”

“Dạ…?”

Yu Daon điềm tĩnh lắc đầu trước câu hỏi của Song Ahrin, còn vẻ mặt của Park Yeen thì trở nên trắng bệch.

“Cô Daon…!”

Đúng là cô ấy không có lời nào là không dám nói với cô bé mà.

Yu Daon ngay lập tức bịt miệng lại khi tôi nhìn cô ấy với ánh mắt khiển trách.

“Ngon, ngon lắm! Ngon đến mức quên lối về—”

“Nhưng mà đúng là không ngon thật này?”

“Không ngon”

Và trước khi Yu Daon có thể nói xong, Song Ahrin và Jang Chaeyeon, mỗi người đều đã thử một thìa, đồng thanh nói.

“Vị lạ thật. Kiểu hơi lờ lợ nhỉ?”

“Em chỉ cho vào mỗi gochujang thôi mà không cho đường à?”

“Ah…!”

Park Yeeun che miệng hét lên trước câu hỏi của Jang Chaeyeon.

Cái ‘Ah…!’ đó là sao đây.

Không còn cách nào khác.

Tôi cũng nên nói gì đấy tốt chút.

Vai trò của một người lớn là gì?

Người lớn là phải nói những lời hay ý đẹp và gieo mầm giấc mơ và hy vọng vào chúng.

Vốn dĩ khi còn trẻ, ta sẽ phải trải qua các lần làm sai rồi thử lại và sống.

Tôi nghĩ rằng vai trò của người lớn chính là dõi theo quá trình đó với ánh mắt ấm áp.

Nghĩ vậy, tôi cầm thìa lên và thử món canh hầm.

Lờ lợ, và không có chút vị ngọt hay umami nào.

“Uầy. Đúng là dở thật đấy”

“Anh trai…”

Khuôn mặt của Park Yeeun trông như sắp khóc trước lời của tôi.

“Không sau đâu. Việc nấu ăn đã bao giờ dễ đến vậy? Khó lắm đấy chứ. Ai cũng đã phải trải qua nhiều lần thất bại khi nấu ăn mà”

“Anh trai…”

“Nên là chúng ta đặt đồ về thôi”

“Tôi sẽ rửa bát”

“Không, để tôi làm cho”

“Anh trai!”

Jang Chaeyeon đứng dậy khỏi chỗ, còn Park Yeeun thì hét lên.

“Tôi sẽ giúp cô. Cô Ahrin và cô Daon xin hãy đặt chút đồ ăn về”

“Tôi với cô ta sao? Trời ạ, tại sao tôi lại phải—”

“Ăn gà thì sao? Chỗ này có vẻ làm ngon này!”

“Ah, con ngốc kia, cái thương hiệu đó bán thì đắt mà suất ăn lại còn ít nữa chứ. Đưa điện thoại đây”

Bỏ lại Song Ahrin và Yu Daon đang ồn ào phía sau, tôi đi vào bếp cùng với Jang Chaeyeon và Park Yeeun.

Và nào là ớt bột, gói thịt nguội, rồi là vụn rau củ đang bày bừa khắp chỗ.

“...Đây là một bãi chiến trường à?”

“Ư…”

Và, Jang Chaeyeon im lặng nhìn một hồi trước khung cảnh thảm khốc trước mặt, rồi nhìn Park Yeeun đang cúi đầu thấp xuống.

“Em xin lỗi ạ”

“Làm gì mà phải xin lỗi chứ”

Jang Chaeyeon xắn tay áo lên và bước đi.

“Chị sẽ giúp em dọn dẹp. Với cả, sẽ tốt hơn nếu em nấu ăn sạch sẽ. Điều này sẽ khiến người ăn cảm thấy thoải mái hơn”

“Ah…! Vậy khi nấu ăn thì chị chú ý đến cái gì nhất ạ?”

“Công thức”

“À…!”

“Đừng chủ quan. Chỉ cần làm đúng theo chỉ dẫn thôi là em đã đi được nửa đường rồi”

Trong khi Jang Chaeyeon và Park Yeeun đang vừa vui vẻ trò chuyện vừa dọn dẹp, tôi đeo găng tay cao su vào và bắt đầu rửa bát.

“Vậy thì, có nguyên liệu nào mà chị luôn thêm vào khi nấu ăn không ạ? Một thứ gì đó như nguyên liệu bí mật của mình vậy”

“Tình yêu, và sự chân thành”

“Vâng…?”

Jang Chaeyeon có vẻ là lại đang dạy cái gì đó kỳ lạ nữa rồi, nhưng tôi cũng không nghe được rõ lắm do tiếng nước.

“Đừng chơi nữa và tập trung vào dọn dẹp đi!”

“Đừng lo”

“Ah, em đã bào là mình có thể tự lo rồi mà!”

Tôi hoàn thành nốt việc rửa bát trong khi nghe hai người kia đáp lại.

May mắn thay, việc rửa bát đã được làm xong trước khi đồ ăn được giao đến.

***

 Sau khi ăn xong, Park Yeeun giữ chúng tôi lại khi và bắt chúng tôi ngủ lại cho bằng được, vậy nên tất cả chúng tôi đều đang ngồi trong phòng khách với vẻ mặt khó xử.

“Khi em còn nhỏ, cả nhà em thường sẽ ngủ cùng nhau ở phòng khách vào cuối tuần”

Park Yeeun trải chăn ga ra phòng khách, mỉm cười vui vẻ.

“Em sẽ nằm ở giữa xem phim hoạt hình, còn bố và mẹ sẽ luôn nằm bên cạnh nói chuyện với em cho đến khi cả nhà cùng đi ngủ”

Hây, Park Yeeun trải xong hết ga ra.

“Em còn hoài niệm khoảnh khắc đó hơn nữa vì biết rằng ngày đó sẽ không bao giờ quay trở lại”

Park Yeeun lẩm bẩm với vẻ mặt chua chát.

“...”

Khoảnh khắc đó, bố của con bé hiện lên trong tâm trí tôi.

Người đàn ông đã cứu Park Yeeun và ở lại Bệnh viện Gangseo rồi chết.

Anh ấy đã đạt được điều mình muốn, nhưng con gái anh đến giờ vẫn nhớ thương anh.

Tôi vô thức mở miệng.

“...Tự nhiên anh thấy hơi muốn xem phim hoạt hình”

“Anh đang an ủi em đấy à?”

Park Yeeun nhìn tôi với vẻ trêu chọc trước lời của tôi, và không nói một lời, tôi chỉ cầm điều khiển lên và bật TV.

Một bộ phim hoạt hình trẻ con bắt đầu được chiếu.

Những màu sắc sặc sỡ lọt vào mắt tôi, và căn phòng khách tối đen vì tắt đèn bắt đầu sáng lên màu cầu vồng.

“Ừm. Công nhận tôi cũng khá muốn xem thật”

Và Song Ahrin cũng ngả người về phía tôi và lẩm bẩm.

“Ừm, tôi cũng vậy”

Cả Jang Chaeyeon.

“...”

Và cả Yu Daon.

Tất cả chúng tôi đều ngồi xem bộ phim hoạt hình đang được chiếu trên TV, để lại một khoảng trống ở chính giữa chiếc chăn được trải rộng ra phòng khách.

“...”

“Còn ở đấy làm gì nữa?”

Tôi quay sang Park Yeeun, đang chỉ lặng lẽ ngồi đó, và cất lời.

“Em không định xem à?”

Park Yeeun im lặng nhìn tôi.

Con bé đang nhìn thấy cảnh tượng gì?

Liệu con bé đang hồi tưởng về quá khứ thay vì hiện tại, hay là con bé đang nhìn chúng tôi bây giờ?

Thật lòng thì điều đó cũng chẳng quan trọng.

“...Em sẽ xem ạ”

Park Yeeun bước tới với giọng nghẹn ngào và nằm xuống giữa chăn.

Trong im lặng, những nhân vật hoạt hình nói chuyện rộn ràng bằng giọng vui vẻ.

Park Yeeun nắm chặt lấy mép chăn và chùm nó lên tận đầu mình.

Con bé thu lại thành một khối nhỏ, rồi run lên như đang khóc, làm cho khối chăn rung động.

Tôi nhìn con bé một lúc rồi lại hướng mắt về TV.

Những ngày tháng đã trôi qua sẽ không quay trở lại.

Cũng vì vậy mà khi nuối tiếc thì đã luôn là quá muộn, và chỉ còn lại sự nỗi nhớ.

Nhưng rồi, quá khứ đó cũng sẽ được bao phủ bởi những ký ức mới vào một ngày nào đó.

Nhưng sẽ còn tốt hơn nếu đó là những ký ức hạnh phúc.

Đêm dần chuyển thành khuya, chúng tôi vẫn tiếp tục xem phim hoạt hình.

Cho đến khi những ký ức mới được tạo nên.

Ghi chú

[Lên trên]
Budae jjigae, hay canh hầm quân đội, là sự kết hợp của chả cá, tokbokki, xúc xích, kim chi, mì sợi, hành, ớt bột... cùng các nguyên liệu nước ngoài như thịt hộp, phô mai. Về nguồn gốc ra đời, sau thời kỳ chiến tranh Triều Tiên năm 1950, người dân Hàn Quốc phải vật lộn với tình trạng thiếu lương thực, những loại thực phẩm đóng hộp chế biến còn dư thừa tại các căn cứ quân sự Mỹ trở thành nguồn cứu đói cho người dân Hàn. Các đầu bếp Hàn Quốc đã nghĩ ra món ăn sáng tạo từ điện kiện thiếu thốn này.
Budae jjigae, hay canh hầm quân đội, là sự kết hợp của chả cá, tokbokki, xúc xích, kim chi, mì sợi, hành, ớt bột... cùng các nguyên liệu nước ngoài như thịt hộp, phô mai. Về nguồn gốc ra đời, sau thời kỳ chiến tranh Triều Tiên năm 1950, người dân Hàn Quốc phải vật lộn với tình trạng thiếu lương thực, những loại thực phẩm đóng hộp chế biến còn dư thừa tại các căn cứ quân sự Mỹ trở thành nguồn cứu đói cho người dân Hàn. Các đầu bếp Hàn Quốc đã nghĩ ra món ăn sáng tạo từ điện kiện thiếu thốn này.