Tất nhiên, bị dùi đâm vào thượng vị thì ai mà chẳng thấy đau.
Tôi cũng vậy.
“Gư…”
Tôi nuốt lại tiếng rên rỉ đang trào ra và khuỵu gối, và những người khác nhìn tôi như một tên điên và chạy tới.
“Cái, cái tên điên này…!”
Song Ahrin vò tóc mình và chạy đến chỗ tôi.
“Phải nói đi chứ, nói đi chứ!”
“Tôi nói rồi mà…”
“Và phải cho chúng tôi thời gian để phản ứng nữa! Cái gì chứ, không, đúng là không thể tin nổi mà—”
“Mau tránh ra!”
Và rồi, những người khác đi đến đẩy cô ấy ra và đặt tôi nằm xuống.
Ngay sau đó, một người đàn ông đeo kính vội vã chạy đến kiểm tra vết thương của tôi rồi nhìn Song Ahrin.
Ngay cả trong cơn đau, tôi vẫn nheo mắt lại để nhìn cửa sổ trong suốt của anh ta, và một cửa sổ trong suốt sớm xuất hiện.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
[Tên: Lee Juhyeong]
[Tuổi: 38]
[Đặc trưng: Chữa thương]
[Khả năng: X]
[Tiểu sử: Dù việc bị gọi là bình hồi máu dạng người rất phiền phức, nhưng anh vẫn không thể rời đi khi nhìn thấy ai đó bị thương]
[Điểm yếu: Một người bình thường. Nếu bị tấn công vào chỗ hiểm, anh ấy sẽ chết]
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
Anh ta nhìn tôi và mở miệng.
“Tôi là Lee Juhyung thuộc Phòng Cách ly Chi nhánh Gangnam. Nếu không có thông tin chi nhánh, phòng ban, và mật khẩu, việc điều trị sẽ không thể được thực hiện”
“Song Ahrin thuộc Phòng Nhân sự Chi nhánh Gangseo. Mật khẩu…?”
Song Ahrin đang chuẩn bị nói ra mật khẩu liền dừng nói, và người đàn ông nheo mắt.
Mật khẩu sao?
Tôi chưa bao giờ được nghe về cái đó.
Tôi cố gắng mở miệng để điều phối lại tình hình, ép đôi mày đang chau lại vì đau dãn ra.
“Đợi đã, chúng tôi—”
“Aileen, Trưởng phòng Phòng Ứng phó Chi nhánh Gangseo. Mật khẩu là Sương đọng ngợi ca buổi sáng”
Và rồi, Aileen xen vào, nhìn những người xung quanh rồi nói tiếp.
“Dù sao thì cũng không có gì để nghi ngờ cả. Họ là phòng ban đã thay mặt giải quyết cái chèn ở Chi nhánh Gangdong, và cũng đã giải quyết biến cố dưới tầng hầm, nên là tin đồn hẳn đã lan ra một chút rồi mà”
“...Chính là phòng ban này sao?”
“Đúng vậy”
“Thì ra phòng ban được nhắc tới trong lời đồn về tổ chức bí mật của Trưởng Chi nhánh Gangseo chính là những người này à”
Anh ta lẩm bẩm nhìn tôi.
“Thế, tại sao anh lại đột nhiên đến tận đây rồi đâm một cây dùi vào thượng vị của mình?”
“...Trước khi điều trị…”
Tôi hít một hơi sâu rồi nói tiếp trong khi liên tục hít vào thở ra.
“Nếu rút cái này ra thì một thứ gì đấy sẽ chui ra, và chúng ta phải giết nó”
“...Thứ gì sẽ chui ra cơ?”
Anh ta nheo mắt nhìn tôi, và những người khác nghe thấy tôi cũng nhìn chúng tôi với vẻ mặt đầy cảnh giác.
Cảm giác không được rồi.
Chẳng lẽ chúng tôi sẽ cứ vậy mà bị đuối đi sao?
Tất nhiên là chuyện đó có thể xảy ra rồi.
Bất cứ ai cũng sẽ không muốn bị cuốn vào một tình huống khi biết rằng họ có thể sẽ gặp nguy hiểm.
Ngược lại, họ sẽ thà chạy trong tình huống nguy hiểm còn hơn.
Tôi cần phải mau nói gì đó.
“Nếu tất cả cùng hợp tác, vấn đề sẽ có thể được giải quyết rất dễ dàng—Gah!”
Trước khi tôi có thể nói xong, người đàn ông đã rút cây dùi ra và đặt tay lên vết thương mà máu đang trào ra.
Đồng thời,
-Ahhhh…!
Một tiếng rít nhỏ vang lên.
Một thứ gì đó nhỏ chui ra từ vết thương của tôi.
Nhỏ sao?
Tôi ngẩng lên nhìn,
-Soạt…
Cánh tay giống như lưỡi dao, và dáng vẻ tái nhợt trông như quái vật.
Thứ đó nhìn chằm chằm vào tôi, và tôi nhìn chằm chằm lại nó.
Sao hả, người không ngờ rằng ta lại là một tên điên sẽ tự đâm vào bụng của mình với một cây dùi chứ gì?
Nếu vậy thì ngươi đã lầm rồi.
Ta có thể làm đến mức này để giành chiến thắng đấy.
Tôi nhếch khóe miệng nhìn thứ kia, và nó nhìn chằm chằm vào tôi.
Do là thứ đó đã thức tỉnh cảm xúc của con người, tôi biết nó đang cảm thấy gì.
Và nó sẽ hành động không theo lý trí với những cảm xúc đấy.
Nó sẽ chọn giết tôi thay vì là bỏ chạy.
Cùng lúc đó, thứ kia bắt đầu rạch mở bụng tôi,
“Aah…!”
Và ngay khi tôi vừa hét lên vì đau đớn, người đàn ông liền nắm lấy con quái vật và cứ thế kéo nó ra.
“Gah!”
Tôi gập người về trước do cơn buồn nôn đang trào lên và bắt đầu nôn ra khi người đàn ông đang đặt tay lên vết thương của tôi hét lên.
“Mấy người còn đứng đấy làm gì hả! Mau cách ly dị thể đi!”
Đồng thời, một lượng lớn người lao đến chỗ chúng tôi.
“Đợi đã, không phải là cách ly chúng—”
“Tránh ra!”
“Gư!”
Song Ahrin vội vã giơ tay ra, trong lúc đó, người đàn ông giữ lấy cơ thể tôi rồi lăn trên đất, và tôi chỉ có thể thốt ra một tiếng thét ngắn từ cơn đau ở bụng.
Đồng thời, vô số nhân viên Cục Quản thúc bắt đầu một cuộc tấn công tập thể.
Không phải vào tôi mà nhắm vào Bướm Mẹ bò ra từ vết thương của tôi.
“Dẫm lên!”
“Bắt lấy thứ đó!”
“Giết nó đi!”
Một cảnh tượng hỗn loạn kinh khủng hiện ra.
Người thì đang tấn công con quái vật bằng dùi cui, người thì dùng súng, và còn có người ném lửa.
Dù sao đi nữa, những người đó không hề nghi ngờ chúng tôi và chỉ chăm chăm vào tóm gọn con quái vật.
“...Hà…hà…”
“Bây giờ thì không còn đau nữa rồi”
Và rồi, giọng nói của người đàn ông vang vào tai tôi.
“...Hà…”
Nghe anh ta nói, tôi đặt tay lên vết thương của mình.
Tất cả những gì tôi cảm nhận được chỉ có lớp da trần.
“...Anh tin chúng tôi sao?”
Không có vết thương nào, nhưng tôi vẫn nhíu mày trước cơn đau nhói ở bên trong và nhìn người đàn ông, và anh ta nhìn tôi với vẻ mặt như thể tôi đã hỏi một điều hiển nhiên.
“Không phải đó là điều đương nhiên sao? Con người phải tin vào nhau chứ. Nếu không thì làm sao mà được?”
“...”
Có lẽ là tôi đã có một suy nghĩ xấu quá rồi chăng.
Tôi nhìn người đàn ông đang mỉm cười với tôi bằng khuôn mặt dịu dàng, rồi ngẩng đầu lên trước âm thanh ma sát ở phía xa.
“Cậuuuu Kiiiiim Jaaaeehuuuun!”
Cùng lúc đó, một người đàn ông lăn tới, tạo ra một đường lửa trên mặt đất.
Là Ahn Sanghyun.
“Tôi có nghe được là cậu đã gặp nguy hiểm! Cậu không sao cả chứ?”
“Nếu đã nghe rồi thì hãy đến sớm hơn chút chứ”
“Tôi xin lỗi. Trong khi đang lăn xung quanh thì tôi lại nhìn thấy thứ muốn phá hủy thế là cũng vô thức thẳng tiến luôn”
Đúng vậy, tôi không cần phải nghĩ là mình có thể quản lý Ahn Sanghyun đàng hoàng làm gì cả.
“Bắt được rồi!”
Và rồi, một người phụ nữ vội vàng đi đến chỗ chúng tôi với một thứ gì đó giống một hộp thủy tinh trong tay.
“Của mọi người này”
“Vâng? À, ừm…”
Cô ấy đưa cái hộp cho Yu Daon, và Yu Daon bối rối nhận lấy cái hộp rồi nhìn người phụ nữ.
“Chúng, chúng tôi phải làm gì với cái này đây?”
“Còn làm gì nữa chứ! Phải mang nó đi thôi!”
Người phụ nữ nhìn chúng tôi với vẻ mặt như hỏi chúng tôi đang hỏi gì vậy.
“Không phải mấy người đã bắt được nó sao?”
“Đúng vậy?”
“Vậy thì mấy người phải mang nó đi chứ?”
“Đúng…vậy?”
Những người khác gật đầu.
“Thế là xong rồi à?”
“Chúng tôi thì xong rồi nhưng…”
“Tan làm thôi ha!”
Xì xào! Những người xung quanh bắt đầu tụ lại thành các nhóm nhỏ và rời đi.
Không có ai thắc mắc là việc gì đã xảy ra hay tại sao lại như vậy.
Họ chỉ tụ lại như những nhân viên văn phòng đã xong việc và rời đi đến nơi cần đi.
“Anh đã hồi phục xong hết rồi chứ?”
“À, vâng”
“Vậy thì tốt. Nhìn cách mọi người hy sinh thân mình để bắt dị thể quản thúc như này, quả nhiên là những người mà Trưởng Chi nhánh Gangseo có thể tin tưởng và giao công việc mà”
Anh ta mỉm cười, vỗ vào vai tôi vài cái rồi đứng dậy.
“Vậy thì tôi xin phép đi trước. Các thành viên cùng phòng đang chờ tôi tan làm mà”
Khi ngẩng lên, tôi nhìn thấy vài người đang đợi anh ta.
Có vẻ là họ đang sốt ruột về việc tan làm trễ còn hơn là nghi ngờ hay hoài nghi.
“Xin hãy về nhà cẩn thận”
Rồi anh ta bước đi, và sớm chỉ còn lại năm người chúng tôi ở đây.
“Anh Ahn Sanghyun đâu rồi?”
“Tên đó vừa tan làm rồi?”
“...”
“...”
“...Đi thôi”
Trước lời của Jang Chaeyeon, chúng tôi đều bắt đầu đi về nhà trong khi lê lết đôi chân.
Mệt mỏi và kiệt sức.
“Ôi…”
Ngay khi vừa ra ngoài đến cây cầu, không khí trong lành liền chào đón chúng tôi, và tất cả đều hít thở hơi sâu và nhìn xung quanh.
“Mệt quá, thật sự đấy…”
Song Ahrin nhíu mày lẩm bẩm, còn Jang Chaeyeon với Aileen thì không nói một lời tựa vào lan can với vẻ mặt mệt mỏi.
“Tôi vẫn ổn!”
Và Yu Daon vẫn tràn đầy năng lượng như mọi khi.
“...Cái thể lực đó không có vẻ gì là của con người nữa rồi”
Song Ahrin lẩm bẩm nhìn Yu Daon rồi quay sang tôi.
“...Ngày mai gặp lại. Tôi đi đây”
“Không. Ngày mai nghỉ ngơi đi”
Nếu đã làm đến mức này rồi thì ngày mai chúng tôi nên nghỉ ngơi.
“Và chúng ta sẽ đi làm tiệc tân gia vào ngày sau đó”
“Thực sự đi à?”
“Nghĩ lại thì chúng ta vẫn chưa mua quà chúc mừng khi Yeeun trở thành nhân viên chính thức mà”
Nếu con bé đã trở thành nhân viên chính thức, chúng tôi ít nhất cũng nên tặng quà cho con bé chứ.
“Hừm…”
Song Ahrin gật đầu sau khi suy nghĩ một lúc.
“Được rồi. Vậy thì tôi đi đây”
“Tôi cũng vậy”
“Tôi cũng đi luôn đây”
Jang Chaeyeon và Aileen cũng gật đầu rồi rời đi.
Chỉ còn lại mình tôi và Yu Daon.
“Ah, vậy thì tôi cũng đi về đâ—”
“Cô Daon”
Trước lời của tôi, Yu Daon quay lại nhìn tôi.
“Vâng?”
“Cô không sao chứ?”
“...”
Yu Daon chớp mắt trước câu hỏi của tôi.
“Ý anh là sao?”
“...”
“...”
Yu Daon và tôi nhìn nhau một hồi, rồi Yu Daon ngoảnh mặt khỏi tôi.
“Chỉ cần anh Jaehun vẫn còn công nhận tôi thì tôi vẫn sẽ ổn thôi”
“Tôi chưa từng không công nhận cô Daon mà”
“...”
Yu Daon khẽ mỉm cười trước lời của tôi.
“Cảm ơn anh”
Tôi cảm giác như khung cảnh phía sau cô ấy không hiểu sao lại lưu lại trong tâm trí tôi.
“Thôi nào, anh Jaehun!”
Và như để phá tan bầu không khí, Yu Daon mỉm cười và hét lớn.
“Chúng ta cũng nên về nhanh thôi! Hay là anh định ngủ lại nhà tôi như lần trước sao?”
“Tôi thực sự rất xin lỗi về lần đó”
“Làm gì phải xin lỗi chứ! Tôi thật sự đã rất vui mà!”
“Tôi thì không ổn đâu, chính xác hơn thì tôi thực sự cảm thấy xin lỗi”
“Anh không cần phải làm vậy đâu mà!”
Yu Daon bước đi trước, và trong khi đi theo cô ấy, tôi hướng ánh mắt về phía con sông.
Ánh trăng rọi xuống con sông, và trong khoảnh khắc, tôi cảm giác như có thứ gì đó ngọ nguậy.
Chúng tôi chắc chắn đã loại bỏ Bướm Mẹ.
“Anh Jaehun!”
“Tôi đang đến đây”
Dù gì đi nữa, đó chắc hẳn đã phải là một đòn gây thiệt hại nặng nề.
Với Bờ sông, và cả với Giấc mơ của Bươm bướm.
Tôi đi theo Yu Daon và sắp xếp lại suy nghĩ của mình.
Trước mắt, chúng tôi đã thắng.
***
“Trời, tiệc tân gia gì chứ…”
Park Yeeun càu nhàu trong khi chăm chỉ đi loanh quanh ký túc xá.
Dù gọi là ký túc xá, nhưng nó cũng không khác gì một căn nhà với hai phòng ngủ cả.
Và đúng như một thiếu niên tràn đầy năng lượng, cô không dọn dẹp nhà cửa nhiều lắm.
“Xem nào. Dọn cái này này, rồi là cái kia kìa”
Cô cần mẫn dọn dẹp rác và quần áo, tân trang lại ngôi nhà.
“Hà…hà…”
Mãi cho đến khi người ướt đẫm mồ hôi thì cô mới ngồi phịch xuống ghế sofa và thả lỏng cơ thể.
“Tuyệt đối không bao giờ, mình làm…tiệc tân gia lần nào nữa…”
-Kính cong.
Chuông cửa reo lên ngay khi cô vừa nói xong.
“Vâng!”
Và khi cô vội vã chạy ra mở cửa,
“Chào, anh đến rồi đây”
Một người đàn ông với khuôn mặt quen thuộc đang đứng đó vẫy tay.
“Anh trai đến…rồi à…?”
Giọng của Park Yeeun nhỏ đi, và ánh mắt của cô hướng về chiếc hộp sau lưng anh ấy.
“Cái gì đây ạ?”
“Quà tân gia ấy mà. Anh thấy chỉ mua mỗi TV thôi thì hơi thiếu quá nên cũng mua cả loa âm thanh vòm luôn”
“Cả, cả đống này hết bao nhiêu đây ạ…”
“Cũng không nhiều đâu”
Như thể đống đó thực sự chẳng tốn bao nhiêu, người đàn ông ra hiệu, và vài người liền di chuyển cái hộp đi.
“Em có thể mở ra dùng sau. Hoặc là lúc nữa khi những người khác đến thì chúng ta có thể cùng xem phim cũng được”
“Anh, anh trai…”
Cô đã từng gọi anh trai như này là chú sao?
Cô tuyệt đối sẽ không làm vậy lần nào nữa.
Anh ấy sẽ là anh trai cho đến suốt đời.
Trong khi Park Yeeun đang nhìn người đàn ông với ánh mắt đầy xúc động, anh ấy nói tiếp.
“Phải rồi. Tủ lạnh, máy giặt, và điều hòa cũng sẽ tới sớm thôi, nên là chuẩn bị sẵn đi”
“Vâng…?”
“Em không nghĩ là chỉ có mình anh mang quà đến đâu nhỉ?”
Park Yeeun đang nghiêm túc trăn trở trước lời nói của người đàn ông.
Cô có nên tổ chức tiệc tân gia hàng ngày luôn không nhỉ?

