201-400

Chương 290: ?̵͈͇̘̯̜̙̫͙͇̳̞̠͈͋?̸̱͖͆̆̀?̴̨̛͙͙̅͒́͊͂͌̃͑

2025-09-06

9

“...Anh Jaehun sao?”

Yu Daon lẩm bẩm với giọng cảnh giác trong khi đứng che như để bảo vệ tôi.

Tại sao lại là tôi?

Ban đầu chúng rõ ràng là đã nhắm đến Yu Daon, và thực chất, thứ mà tôi và Yu Daon đã đối đầu là một ‘con trưởng thành’ hoàn chỉnh.

Thứ kia rốt cuộc đã nhìn thấy và trải qua điều gì mà lại nhắm vào tôi cơ chứ?

Chỉ vì tôi đã đánh bại bọn chúng thôi sao?

Chẳng thể nào biết được.

Nhưng chưa tính đến cái điều không thể biết đó.

-Soạt…

Trong im lặng, mảnh vải bị xé rách trên tay con quái vật rơi xuống đất.

Đồng thời, vô số con quái vật lao đến chúng tôi.

***

Một trận chiến sẽ chỉ được gọi là một trận chiến khi nó được xác lập.

Sức mạnh, trí tuệ, và tất cả những yếu tố khác bao gồm cả hai cái đó phải cân bằng ở một mức nào đó thì mới có thể gọi là một trận chiến.

Và chúng tôi đã không còn sức lực để chiến đấu.

-Rầm!

Jang Chaeyeon vội vàng rút về sau rồi hạ tay xuống, và vô số con quái vật đang lao đến chúng tôi liền bị nghiền nát và ép chặt xuống.

Phớt lờ âm thanh răng rắc ghê rợn, tôi quay đầu nhìn lại,

“Phù…phù…!”

Song Ahrin đang không ngừng chảy mồ hôi hột trong khi chiến đấu bằng cách duỗi những sợi chỉ điều khiển vài con quái vật.

Vấn đề là lũ con quái vật chiến đấu tốt hơn những con cô ấy điều khiển, và cũng vì điều đó, cô ấy cứ phải liên tục di chuyển sợi chỉ để gắn vào những con khác và tiêu hao thể lực của mình.

Aileen cũng đang né tránh những đòn tấn công bằng cử động nhanh nhẹn và bắn súng.

Bất cứ ai nhìn cách cô ấy né tránh những đòn tấn công chỉ cách một kẽ tóc và bằng cách nào đó còn cố gắng ghim đạn vào đầu của kẻ địch cũng có thể thấy đó là những kỹ năng xứng đáng để được gọi là Trưởng phòng.

Yu Daon thì không có vấn đề gì lớn cả.

Cô ấy chỉ đơn giản là dùng cây dùi đâm vào cổ của con quái vật với cánh tay đã mọc lại từ bào giờ sau khi rụng ra thôi.

Tôi cũng đang cố chiến đấu hết sức.

-Bằng!

Viên đạn trúng vào giữa trán con quái vật.

Dù vậy, nó vẫn cứ thế lao thẳng về phía tôi lần nữa.

“Chết tiệt…!”

Tôi thốt ra lời chửi thề và lấy sổ hướng dẫn ra chặn lấy cánh tay đang lao tới rồi lại bóp cò phát nữa.

Tôi có cảm giác là mình vừa nghe thấy tiếng hét của một đứa trẻ từ đầu đó và chữ ký vừa lóe sáng, nhưng chắc chỉ là ảo giác thôi.

-Bằng!

Chỉ khi ấy thì con quái vật mới ngã xuống đất.

Tôi nhìn xung quanh.

Đây không phải là một trận chiến.

Đây là một trận phòng thủ chắc chắn sẽ thất bại.

Chúng tôi không thể bỏ chạy, và cũng không thể chiến đấu lại số lượng này ở đây và chiến thắng được.

Chỉ có một giải pháp duy nhất.

Chúng tôi cần phải nhắm vào con thủ lĩnh.

Nhưng không có người nào có thể chiến thắng con thủ lĩnh cả.

Không một ai.

Ngay từ đầu, một sinh vật yếu đuối được cấu tạo nên từ thịt và xương sẽ chẳng bao giờ có thể thắng được khi đối đầu trực diện với những con quái vật này.

Thông thường thì là vậy.

Nhưng ở đây chỉ có duy nhất một người.

Một người ngay cả khi không thể thắng thì cũng sẽ không thua trong một trận chiến về mặt vật lý.

Ánh mắt của tôi nhìn về Yu Daon.

Cô ấy đang nghiến chặt răng và đâm cây dùi vào sọ của con quái vật.

Cô ấy chỉ cần phải làm một việc mà thôi.

Gieo rắc vào thứ đó cảm giác nguy hiểm.

“Chúng ta hãy đi đến chỗ của con quái vật đó!”

“Anh bị điên à?!”

Song Ahrin mở to mắt trước lời của tôi, và Jang Chaeyeon cũng nhìn tôi với vẻ khó xử.

“Cứ như này mà đột phá không dễ chút nào cả!”

“Không, chúng ta phải làm vậy! Cô Daon!”

“Vâng!”

Trước lời của tôi, Yu Daon vội vàng chạy đến đây sau khi rút cây dùi ra khỏi sọ của con quái vật.

“Cô Daon cần phải đi!”

“Vâng!”

“‘Vâng!’ cái gì mà vâng hả! Cô định xuyên thủng đội quân này chỉ với cơ thể của mình kiểu gì! Anh ta mà bảo cô nhảy vào lò nung thì cô cũng nhảy vào luôn à!”

“Vâng!”

“Ầy!”

Song Ahrin đấm bụp bụp vào ngực mình như thể đang bực bội, và Yu Daon nhìn tôi với ánh mắt không chút dao động.

“Đẩy chứ?”

“Không phải đẩy đâu”

Jang Chaeyeon nhìn chằm chằm vào Yu Daon trong khi niệm động lực của cô ấy tạo ra những tiếng rầm ở phía sau.

“Cô Daon, cô có nhìn thấy thứ kia không? Con quái vật trông có vẻ trung tính ở đằng kia ấy”

Tôi vươn tay chỉ vào con quái vật hình người đang nhìn chúng tôi.

Với khuôn mặt trung tính của mình, con quái vật đang nhìn tôi với một biểu cảm chẳng thể nào đoán được là nó đang nghĩ gì.

“Trung tính…?…Vâng”

Yu Daon gật đầu.

“Cô Daon cần phải đối đầu với thứ đó”

“Đối đầu…”

Yu Daon suy nghĩ trong giây lát.

“Tôi có thể làm việc đó sao?”

Tôi hiểu điều cô ấy muốn nói.

Cơ mà tôi cũng không thể trả lời câu hỏi của cô ấy,

“Nhận lấy này!”

Aileen ném một gói đồ đến chúng tôi và lại tiếp tục bắn súng.

Chúng tôi vội vã mở gói đồ ra, và ở bên trong là những quả bom.

“Muốn dùng như nào tùy ý”

“...Cái này có hơi…”

“Tốt đấy chứ?”

Trước khi tôi có thể thể hiện sự khó xử, Yu Daon đã nhìn tôi trong khi cầm gói đồ lên.

“Tôi nghĩ là với cái này thì sẽ được đấy!”

Nếu cô ấy đã bảo vậy rồi thì tôi cũng chẳng nói gì được.

“...Cô Chaeyeon sẽ bằng mọi cách đưa cô Daon đến đó”

“...Cô ta sẽ không thể bay đến lành lặn đâu”

Jang Chaeyeon hơi mở to mắt và nhìn tôi trong khoảnh khắc rồi sớm gật đầu như thể cô ấy có thể làm việc đó.

“Khi chết thì tôi sẽ tạm thời mất ý thức nên là xin hãy đừng để tôi chết nhé”

“Tôi sẽ làm cho cô đáp chân xuống trước, nhưng để đề phòng thì hãy cứ bảo vệ đầu đi”

“Vâng”

Sau cuộc đối thoại không hề bình thường, đó Yu Daon gật đầu đáp lại, và Jang Chaeyeon khẽ hít một hơi.

“Nhìn về trước”

“Vâng”

Yu Daon gật đầu, và Jang Chaeyeon nhẹ nhàng giơ tay lên.

Cơ thể của Yu Daon bắt đầu nổi lên, rồi cô ấy thành thạo vào tư thế.

Không nói một lời, Jang Chaeyeon vung tay, và cơ thể của Yu Daon bắn đi như một viên đạn.

Chân của Yu Daon bay đi trước và đáp vào cơ thể của con quái vật trung tính một cách hoàn mĩ.

Có một tiếng vỡ nát vang lên rõ ràng, nhưng Yu Daon vẫn vui vẻ hét lên.

“Tôi không chết!”

Cùng lúc đó, cô ấy đứng dậy.

***

Thành thật mà nói, Yu Daon không thực sự biết tại sao cô lại phải làm việc này.

Nhảy vào và chiến đấu với con quái vật đó ấy hả?

Dù kẻ địch có là gì đi chăng nữa, cô cũng chỉ đang làm việc mình phải làm mà thôi.

Cô ngẩng lên nhìn con quái vật trước mặt mình.

Trong thoáng chốc, hình ảnh một bản thân khác hiện lên trong tâm trí cô.

Một con quái vật đã đánh mất trí tuệ và mục đích của mình, không biết làm gì khác ngoài lang thang trong Cục Quản thúc.

Mặc dù cô và người đàn ông đã kết liễu con quái vật, bản thân cô vẫn còn cảm thấy nghi hoặc.

Cảm giác như thể cô đã bỏ lỡ điều gì đó rất quan trọng vậy.

Nếu phải nó chính xác, đó là một cảm giác bứt rứt.

Tại sao Jang Chaeyeon và Song Ahrin thì lại khác một chút?

Tại sao cô—

Không, bây giờ không phải là lúc để nghĩ đến những chuyện như này.

Yu Daon lắc đầu và nhìn con quái vật ở trước mặt mình.

Không có gì tại nơi đáng ra phải có miệng, và tại chỗ thông thường phải có mũi thì lại được bao phủ bởi một lớp vỏ cứng trơn.

Chỉ có đôi mắt của nó là đang hơi sáng lên.

Có chỗ nào trông trung tính đâu nhỉ.

Cô hơi nghiêng đầu trong khi nắm chặt lấy cây dùi.

Tất nhiên, cô nên tấn công đầu tiên—

-Rầm!

Con quái vật vung tay.

Cô không thể chịu được đòn đó.

Cô chỉ đơn giản là không thể chết thôi chứ cũng không sở hữu năng lực thể chất vượt trội.

Cô còn chẳng có thời gian để cảm thấy đau.

Tầm nhìn của cô tối sầm đi rồi quay trở lại.

Hóa ra đầu cô đã nổ tung.

Yu Daon điềm tĩnh đếm ngược lại thời gian.

Cô mất khoảng ba giây để trở lại sau khi chết.

Cũng đáng để thử.

Yu Daon lao vào tấn công con quái vật.

Cô không hề nghĩ đến việc giành chiến thắng.

Sau cùng thì cô chỉ cần đe dọa thứ đó thôi.

Cô giữ chặt lấy quả bom để trong túi áo của mình.

***

Suy nghĩ đi nào.

Tôi nhìn Yu Daon bay đi rồi lại hướng mắt sang con quái vật cô ấy chuẩn bị đối đầu.

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

[Tên: Bướm Mẹ]

[Tuổi: Được tạo ra 20 năm trước]

[Đặc trưng: Ký sinh]

[Khả năng: Ký sinh]

[Tiểu sử: Nó đã chờ đợi trong một thời gian dài. Chờ đợi một con mồi mới xuất hiện]

[Điểm yếu: Chờ đợi không có nghĩa lý gì cả. Nguồn nguyên liệu là vô tận]

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

Cửa sổ trong suốt lại xuất hiện lần nữa.

Bướm Mẹ à.

Có vẻ là nó còn đã tiến xa hơn con trưởng thành một bậc.

Nhưng nếu có điều gì khiến tôi bận tâm thì…

Tôi nhìn dòng Đặc trưng và Khả năng được ghi bên dưới.

Đặc trưng là Ký sinh, và Khả năng cũng là Ký sinh.

Nhưng không phải đó đã là một trạng thái hoàn hảo rồi sao?

Dù cho thứ đó có ký sinh Yu Daon ngay bây giờ đi chăng nữa, Yu Daon cũng sẽ không trở thành con trưởng thành ngay lập tức.

Bởi vì tôi đã tận mắt chứng kiến điều đó.

Thứ đó cần thời gian để phát triển.

Khác với các tình huống luôn thiếu thông tin thì lần này tôi đã có vài phần thông tin mà mình có thể chắc chắn.

Hơn hết, thứ mà con quái vật đó đang nhắm đến là—

“Cẩn thận”

Khi Jang Chaeyeon vươn ra, con sâu bướm đang lao vào tôi liền nổ tung.

“Tôi cảm ơn”

“Ở sát cạnh tôi”

Tôi gật đầu trước lời của Jang Chaeyeon và đứng sát bên cạnh cô ấy.

Là tôi.

Đó là vì đôi mắt của tôi sao?

Hay là vì rào chắn tinh thần?

Hay là cả hai?

Bởi vì tôi đã nhận ra sự tồn tại của rào chắn tinh thần vào sự kiện Giấc mơ của Bướm bướm, và đó cũng là khi mắt tôi phát triển lên một bậc.

Và nếu thứ đó muốn hai cái này, vậy thì lý do là gì?

Lý do nó cần đôi mắt và rào chắn tinh thần của tôi chứ không phải khả năng hồi phục.

Nếu là để thống trị dễ dàng hơn thì cũng không có gì để nói.

Dù vậy, để đánh bại nhân sự Cục Quản thúc đến để trấn áp, việc cực kỳ mạnh đến mức vô lý theo đúng nghĩa đen sẽ tốt hơn nhiều.

Bởi vì chúng tôi sẽ chẳng thể làm gì trước một sức mạnh áp đảo cả.

Cũng giống như cách tôi không thể đánh bại Trưởng Chi nhánh hay Ahn Sanghyun dù có dốc hết sức vậy.

Tôi nhớ lại hành vi của Giấc mơ của Bươm bướm.

Để gia tăng lực lượng.

Không có lý do nào khác cả.

Nếu miễn cưỡng phải thêm một lý do nữa thì cũng chỉ có để tạo ra con trưởng thành.

Yu Daon có đủ tố chất để trở thành một con trưởng thành.

Cô ấy thực chất cũng đã từng trở thành một con trưởng thành.

Dù vậy, mục tiêu đã thay đổi.

Mục tiêu của chúng đã chuyển sang tôi.

Tại sao lại như vậy?

Có lý do gì để cố tình nhắm đến đôi mắt này và rào chắn tinh thần dù phải bỏ qua một cơ thể không thể chết sao?

Trừ khi chúng là điều cần thiết theo dòng chảy của thế giới sau này—

Đúng lúc đó, một cửa sổ trong suốt xuất hiện.

[Hiểu biết của bạn về ?̵͈͇̘̯̜̙̫͙͇̳̞̠͈͋?̸̱͖͆̆̀?̴̨̛͙͙̅͒́͊͂͌̃͑ đã tăng]

[Chí mạng: 0->1]

“...”

Cửa sổ trong suốt đột nhiên xuất hiện đã khiến tôi im bặt.

Theo dòng chảy của thế giới này, đôi mắt và rào chắn tinh thần của tôi là cần thiết sao?

-Bùm!

Một tiếng nổ lớn vang lên, và ánh mắt của tất cả chúng tôi đều hướng về đó.

Một ai đó đang ngồi dậy trong làn khói.

Không phải là Yu Daon.