Tôi nhìn cửa sổ trong suốt trước mắt mình và chìm vào suy nghĩ.
Chỉ có vài điều kiện cần thiết để một cửa sổ trong suốt có thể xuất hiện.
Đó phải là một người, một dị thể quản thúc, hoặc là có gì đấy tương tự.
Vậy thì có thể coi thứ tôi đang nhìn thấy trước mắt bây giờ là tương tự với một dị thể quản thúc hoặc chính là một dị thể quản thúc.
“Chúng ta có nên đi xuống không?”
“Đợi đã”
Tôi vươn tay ra ngăn Yu Daon lại khi cô ấy định bước xuống cầu thang và chìm vào suy nghĩ.
Có quá nhiều điểm không rõ ràng.
Kể cả khi đây là con đường được tạo ra bằng cách sử dụng con quái vật mang tên Ahn Sanghyun đi chăng nữa,
-Ahhh…!
Tiếng hét kinh khủng vẫn tiếp tục vang vào tai tôi.
Đó có thực sự là Ahn Sanghyun hay không?
Giọng đó khác với tiếng hét anh ta sẽ làm nếu bị bắt, và ngược lại, nói rằng anh ta đang chiến đấu với thứ gì đấy ở trong đó có khi còn đúng hơn.
“Cơ mà cái cầu thang này có vẻ là chưa từng được sử dụng lần nào trong một khoảng thời gian dài nhỉ”
Yu Daon lẩm bẩm trong khi nhìn xuống lối cầu thang.
“Bụi bám đầy như này cơ mà”
“Đúng thật”
Song Ahrin ngó đầu ra quan sát lối cầu thang, và Aileen khẽ nhíu mày.
“Từ đầu thì nó đã ở phía sau bức tường rồi mà. Tại sao lại có một thứ như này ở đây?”
“Ngay cả Cục Quản thúc cũng chưa hiểu rõ hết được về Bờ sông mà. Họ đã luôn phải đánh đổi mạng sống với mỗi lần đến đây”
Jang Chaeyeon điềm tĩnh đáp lại trước lời cằn nhằn của cô ấy.
Vậy mà họ vẫn nhờ chúng tôi làm việc đó.
“Vì Bờ sông quá đỗi bất thường mà”
“...Cái này thì trông như là đang nhìn khu vực buồng cách ly dưới lòng đất của Cục Quản thúc hơn là bất thường đấy…”
Aileen nói nhỏ dần vào cuối lời rồi nhìn tôi.
“Chúng ta nên làm gì đây?”
“...”
-Ahhhh…!
Âm thanh đó vẫn tiếp tục vang lên, và tôi đang đứng ở ngã rẽ giữa các lựa chọn.
Dù gọi là ngã rẽ giữa các lựa chọn, nhưng thật lòng mà nói, việc chúng tôi phải làm đã được quyết định sẵn.
“Đi thôi”
“Này, làm vậy có thực sự đúng không thế? Chính ra phải đi gọi viện trợ—”
“Cô đã nói rằng nơi này rất bất thường mà. Nếu từ bỏ bây giờ và không thể tìm lại được chỗ này sau đó thì cũng vô nghĩa”
Chúng tôi cần phải kết thúc nó ở đây.
Một cảm giác trách nhiệm kỳ lạ trào lên trong tôi.
Tôi có linh cảm rằng nếu không kết thúc chuyện này ở đây, sau này nó chắc chắn sẽ quay trở lại như một mối đe dọa lớn hơn.
Ngay cả bây giờ chúng còn đang nhắm vào tôi như này, vậy thì sau này chúng sẽ sốt ruột đến mức nào nếu không tiêu diệt được tôi cơ chứ.
Rồi trong khoảnh khắc, hình ảnh Yu Daon con trưởng thành hiện lên trong tâm trí tôi, và tôi nhìn Yu Daon, và cô ấy nghiêng đầu.
“Ừm, có chuyện gì sao, anh Jaehun?”
“Lần này thì cô Daon xin đừng tham gia vào trận chiến”
“...Vâng?”
“Nói vậy nhưng cũng đừng chờ đợi ở đây. Chúng ta không biết dị thể quản thúc nào sẽ tấn công cả”
Yu Daon nhìn tôi với vẻ mặt bối rối trước lời đó, và những người khác cũng nhìn tôi với vẻ mặt y chang.
“Tại sao vậy…?”
“...”
Giả sử như tôi thất bại và chết, mục tiêu tiếp theo của chúng đã được định sẵn.
Đó chính là Yu Daon.
Vậy thì viễn cảnh tương lai mà tôi đã nhìn thấy với Yu Daon trước đó sẽ trở thành hiện thực.
Nói cách khác, đó chính là sự diệt vong của thế giới.
Dù có chết đi chăng nữa, tôi cũng phải ngăn chặn điều đó.
Có lẽ đã từng có một tôi đã thất bại trong việc này.
À phải rồi.
Chỉ cần nhìn ghi chép mà tôi đã thất bại kia đã viết xuống là được mà.
Tôi lấy sổ hướng dẫn từ trong túi áo và mở ra, nhưng chỉ nhìn thấy mấy trang giấy trắng.
Không có sao?
Làm gì có chuyện đó được chứ?
Tôi mở ra đóng lại sổ hướng dẫn mấy lần nhưng nó vẫn hoàn toàn không hiện lên chữ nào.
Có lẽ vì tôi cứ liên tục mở ra đóng vào tìm chữ như vậy, nó liền mở ra một trang khác,
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
[Sổ hướng dẫn cho nhân viên văn phòng]
[Thái độ mà một nhân viên Cục Quản thúc cần có]
1. Hãy tự mình làm công việc của bản thân.
2. Ngay cả khi thứ bạn đang cầm trong tay có là vô số gánh nặng đi chăng nữa, đừng bao giờ từ bỏ mà hãy thử làm trước.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
Nếu phải giải thích đại khái thì mấy dòng này có nghĩa là ‘Tớ không biết nên là cậu tự mình làm đi’ nhỉ.
Được rồi, tôi sẽ làm vậy.
Tôi khẽ thở dài và đóng sổ hướng dẫn lại.
“Dù sao thì đó là những gì tôi nghĩ. Nếu cô Daon bị ký sinh thì đó sẽ là một chuyện lớn”
“Cho đến bây giờ thì vẫn không sao cả mà…”
“Cô cũng đã nhìn thấy khung cảnh đó rồi còn gì, cô Daon”
Tương lai đó.
Thảm kịch đó.
“...”
Yu Daon, đã hiểu điều tôi đang nói, chỉ im lặng, và Jang Chaeyeon bước lên trước.
“Được rồi. Vậy thì tôi sẽ dẫn đầu”
“Ừm. Cô Chaeyeon và tôi sẽ đứng phía trước”
“Được rồi”
“Thế thì tôi, Tóc Vàng thối tha, và Tóc Đen sẽ đứng sau à?”
“Cứ làm vậy đi”
“Được rồi, cứ làm thế đi. Bây giờ tôi cũng không biết gì nữa rồi”
Song Ahrin lẩm bẩm với giọng cam chịu, và tôi cùng Jang Chaeyeon bước xuống cầu thang.
Lối cầu thang quá hẹp.
Đến mức mà nó chỉ vừa đủ cho một người đi vào.
Tôi rút súng ra và bước xuống cầu thang trước.
-Két…
Bậc thang có vẻ là được làm từ gỗ mục kêu lên ken két, và tất cả chúng tôi đều cẩn trọng đi xuống cầu thang.
-Két…két…
Cầu thang liên tục phát ra tiếng cót két,
-Ahhh…!
Và âm thanh đó vẫn vọng đến từ phía xa.
“Cầu thang…dài thật”
Đúng như Jang Chaeyeon nói.
Cái cầu thang này quá dài.
Cảm giác như thể chúng tôi đã đi xuống năm tầng rồi, thế nhưng điểm cuối của cầu thang vẫn không thấy đâu, và trên hết, âm thanh đó vẫn không hề đến gần hơn chút nào.
“Này…Có phải là chúng ta đi vào nhầm đường rồi không? Lỡ như khi quay lại thì chúng ta không thoát ra được thì sao…?”
Song Ahrin lẩm bẩm với giọng đầy lo lắng, và Aileen lắc đầu trước lời của cô ấy.
“Không có chuyện đó đâu. Không khí vẫn đang lưu thông từ phía trên. Việc thoát ra không có vấn đề gì hết đâu, nên là cứ tiếp tục di chuyển chân đi—Đau! Cái gì…! Tại sao tôi lại tự đánh vào đầu mình…!”
“Có vẻ là cô đã bị suy nhược thần kinh rồi. Đã mất trí nhớ rồi mà lại còn bị như này nữa, cô nên tĩnh dưỡng chút đi chứ. Lúc trở về thì đi mua một căn biệt thự với số tiền đã kiếm được đi” [note79917]
Aileen nhìn chằm chằm vào Song Ahrin, nhưng Song Ahrin chỉ nhún vai và lảng tránh ánh mắt của Aileen.
Dù sao thì Aileen cũng đã đảm bảo rằng đường trở về không bị đóng lại.
Vấn đề ở đây là không biết khi nào thì cái cầu thang này mới kết thúc nữa.
Sau khi chúng tôi đi xuống thêm khoảng năm tầng nữa, điểm cuối của cầu thang cuối cùng cũng xuất hiện.
Sàn nhà màu xám chào đón chúng tôi, và bóng tối không hiện hữu một chút ánh sáng nào cũng chào đón chúng tôi.
Tôi bước đi trong khi chiếu đèn từ điện thoại.
“...Dường như ở đây không có gì cả”
Jang Chaeyeon lẩm bẩm bên cạnh tôi.
Cô ấy nói đúng.
Đây là một căn hầm cực kỳ chật hẹp, chỉ được khoảng mười pyeong. [note79918]
Tất cả những gì có ở xung quanh chỉ là những món đồ chơi cũ kỹ trông như đã được trẻ con sử dụng, và một cái xô không biết được là đã trải qua bao năm tháng.
-Ahhhh…!
Tiếng thét đó vẫn đang vọng đến từ xa.
“Nơi này trông cứ như căn cứ bí mật của một đứa trẻ vậy”
Song Ahrin, người đi xuống sau cùng, lẩm bẩm và nhìn xung quanh.
“Cả xe đạp cũng là loại dùng cho trẻ con, còn cái xô thì tôi không biết là để làm gì”
“...”
Một cái xe đạp, một cái xô, và cửa sổ trong suốt trước mắt tôi.
Tôi thử đọc lại cửa sổ một lần nữa nhưng cũng không có gì thay đổi cả.
“Nơi này phải nói là như nào nhỉ. Trông như mấy căn hầm…từ khoảng…bốn mươi năm về trước mà tôi đã từng thấy trên TV vậy”
Song Ahrin lẩm bẩm và nhìn xung quanh.
“Tôi đã nghĩ là nơi này phải như giống như một cái địa ngục với toàn là xác người cơ…”
“Cô có thấy tiếc không?”
“Cô nghĩ tôi bị tâm thần như cô chắc, Tóc Đen?”
Tôi để cuộc trò chuyện giữa hai người kia lọt từ tai này sang tai khác và chìm vào suy nghĩ.
Cội nguồn…cội nguồn…
Dù có nói là cội nguồn thì vẫn khó thật đấy.
Cội nguồn.
Đúng theo nghĩa đen chính là nguồn gốc của mọi việc.
Cội nguồn của Bướm…
Chẳng lẽ nào?
Tôi từ từ đi đến chỗ cái xô và nhìn vào trong.
Xác của một vài loài động vật, và một con sâu bướm đang ngọ nguậy bên trong.
“...”
Thì ra đây chính là cội nguồn.
“Đây là…”
Yu Daon đã đi theo tôi cũng nhìn con sâu bướm và lẩm bẩm với giọng bối rối.
“Cô đã nói rằng Bờ sông tạo ra những hiện tượng dị thường nhỉ, cô Chaeyeon?”
“Ừm”
“Vậy thì tất cả những hiện tượng dị thường đó đều sẽ gây ra biến cố cả sao?”
“Không đâu. Một vài hiện tượng dị thường chỉ đơn giản là xuất hiện rồi biến mất, và cũng có một vài trường hợp xâm chiếm khu vực”
“...”
“Giống như là động đất vậy. Đôi khi một cơn động đất mạnh xuất hiện, và cũng có lúc sẽ là một cơn động đất yêu. Nguyên lý của chúng cũng như vậy”
Jang Chaeyeon trả lời câu hỏi của tôi từ đằng xa.
Quả nhiên là như vậy.
Vốn dĩ hiện tượng dị thường này đáng ra đã chỉ lặng lẽ xuất hiện ở thế giới bên ngoài rồi biến mất.
Nếu tính theo mức độ, nó sẽ chỉ ở mức 1, thậm chí còn thấp hơn.
Một hiện tượng dị thường mà người khác còn chẳng thèm để ý tới.
Một hiện tượng dị thường vốn dĩ đã phải biến mất.
Nhưng nếu một đứa trẻ không biết gì nhặt nó lên thì nó sẽ lại thành một câu chuyện khác.
Sự ngây thơ của trẻ con nằm ở việc chúng sẽ không sợ hãi ngay cả khi nhìn thấy quái vật.
Và đang tiếc thay, thảm họa thì chẳng thể nào biết được điều này.
Thế là đứa trẻ rồi đã cho thứ này một vài con vật làm thức ăn và cũng sớm trở thành thức ăn của nó.
Không, nếu chỉ có mình đứa trẻ trở thành thức ăn thôi thì đã không có gì để nói.
Thứ này đã tiến xa hơn thế, và Cục Quản thúc cũng đã đối phó tương ứng với nó.
Thế nhưng tại sao bây giờ tôi lại đang chứng kiến tình huống này?
Tôi nhìn cửa sổ trong suốt một lần nữa.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
[Tên: Cội nguồn của Bướm]
[Tuổi: X]
[Đặc trưng: X]
[Khả năng: X]
[Tiểu sử: Mọi hành động đều có lý do của nó]
[Điểm yếu: Hãy cho nó thứ thức ăn nó muốn]
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
“...”
Giờ thì tôi hiểu được rồi.
Đây là một vấn đề.
Nếu không thì tôi đã không thể biết được lý do chúng lại tạo ra một căn hầm phía dưới những bậc thang này rồi.
Bởi vì điều này quá ‘logic’.
Nó khác những hiện tượng dị thường phi logic.
Tuy nhiên, có một vấn đề với lập luận này.
Tôi quay đầu nhìn những người khác.
Song Ahrin nhìn cái xô và kêu lên một tiếng ghê tởm, Aileen đang dùng chân đá mấy món đồ chơi, Yu Daon đang táy máy với bức tường, và Jang Chaeyeon đang ở bên cạnh tôi.
Bốn người họ chẳng có cách nào để có thể biết được thông điệp đó.
Vấn đề chỉ có thể được gọi là vấn đề khi con người có thể giải quyết nó.
Nếu không thì chúng sẽ không phải vấn đề mà chỉ là trò trẻ con, hoặc là một điều bí ẩn.
Vậy nên bốn người họ không thể có cùng lập luận giống tôi.
Nhưng nếu là tôi thì khác.
Như này có thể là kết luận hơi vội vàng, nhưng đây là một vấn đề mà chỉ có tôi, người có thể nhìn thấy qua đôi mắt này, mới giải quyết được.
Tôi nhìn Jang Chaeyeon.
“Tại sao Bờ sông lại xuất hiện vậy, cô Chaeyeon?”
“Tôi không biết”
Jang Chaeyeon điềm tĩnh đáp lại câu hỏi của tôi và lắc đầu.
“...”
Khó thật đấy.
Khi tiến vào hiện tượng dị thường phi logic này, thứ chờ đợi tôi lại là một câu hỏi logic.
Điều gì sẽ chờ đợi tôi nếu tôi trả lời câu hỏi này?
Hay là chỉ có một cái chết vô ích đang chờ đợi tôi?
Ngay khi tôi vừa nghĩ vậy, sổ hướng dẫn liền mở ra.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
[Sổ hướng dẫn cho nhân viên văn phòng]
[Thái độ mà một nhân viên Cục Quản thúc cần có]
1. Hãy tự mình làm công việc của bản thân.
2. Ngay cả khi thứ bạn đang cầm trong tay có là vô số gánh nặng đi chăng nữa, đừng bao giờ từ bỏ mà hãy thử làm trước.
3. Bạn có thể làm được.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
“...”
Đúng vậy, tôi có thể làm được.
Nghĩ rằng mình đang một bước tiến đến gần hơn với sự thật quan trọng, tôi quyết định trả lời câu hỏi đó.
Tôi vươn ra và bắt lấy con ấu trùng đang ngọ nguậy.
“...Anh Jaehun?”
Yu Daon nhìn tôi với ánh mắt khó hiểu,
-Phập!
Khi đặt con ấu trùng lên cổ mình, tôi liền cảm nhận được rõ ràng cảm giác cái răng của con ấu trùng đâm vào da thịt mình.
“Anh, anh, anh Jaehun!”
Yu Daon hét lên, và tầm nhìn của tôi đột nhiên tối đen.
Do là tôi đã cho nó ăn, giờ đến lúc nhận lấy câu trả lời rồi.

