Ahn Sanghyun.
Song Ahrin đã biết về anh ta từ trước cả chuyển khi về Chi nhánh Gangseo.
Một gã điên, một thảm họa sống, một người đáng lẽ ra đã được gửi đến Phòng Phá hoại thay vì Phòng Cách ly nếu một phòng ban như vậy có tồn tại.
Dù sao đi nữa, anh ta là một người không có danh tiếng tốt.
Một người được nói rằng chẳng bao giờ bị lay động bởi những lời lẽ mang tính logic, lúc nào cũng chỉ biết phá hủy mọi thứ.
“...Đúng là không sai vào đâu được mà”
Song Ahrin lẩm bẩm với giọng ngỡ ngàng trong khi nhìn cảnh tượng đang diễn ra trước mắt mình.
***
Sức mạnh và sức phá hủy áp đảo.
Đó chính là cuộc tàn sát đang diễn ra trước mắt tôi.
Chỉ còn lại mảnh vụn của những thứ từng là con người và những thứ từng là kỳ sinh trùng, và Ahn Sanghyun thì đang nở một nụ cười sảng khoái trong khi cả cơ thể ướt đẫm máu.
“Đúng là tuyệt thật đấy!”
“...Anh ta là người như này à?”
“Tôi đã bảo với anh rằng tên đó bị điên rồi mà”
Song Ahrin đáp lại lời lẩm bẩm của tôi với giọng bất mãn.
Tôi cứ tưởng cô ấy chỉ nói đùa thôi cơ, hóa ra là thật à.
“Dù sao đi nữa, cậu Kim Jaehun! Thật sự cảm ơn vì đã gọi tôi!”
Anh ta vẫy tay với tôi và nói bằng giọng điệu thoải mái.
“À, ừm”
Tôi ngoảnh mặt khỏi thảm cảnh đang bày ra trước mắt mình.
Vấn đề đúng là đã được giải quyết.
Những con ký sinh trùng đuổi theo chúng tôi đã được dọn dẹp bởi Aileen và Ahn Sanghyun.
Dù vậy, vấn đề gốc rễ vẫn chưa được giải quyết.
“Anh Ahn Sanghyun”
“Vâng!”
“Anh có nhớ là có tìm được thứ gì khác không?”
Ví dụ điển hình như là một cái tổ chẳng hạn.
“Ngay cả tôi cũng chẳng biết gì cả cho đến khi được Trưởng Phòng Aileen đây bắt đi! Trước đó thì tôi chỉ lang thang xung quanh thôi!”
Chỉ lang thang xung quanh thôi sao?
“Nghĩa là anh chưa từng chạm trán con ký sinh trùng nào cả?”
“Vâng, đúng vậy”
“...”
Tôi trao đổi qua ánh mắt với ba người kia.
Không hợp lý chút nào.
Không, có khi lại rất hợp lý đấy chứ.
“Có vẻ là lời nói của anh đúng rồi”
“Vậy thì lý do là gì?”
“Phừ phừ, có vẻ là lại có một câu chuyện nào đó mà tôi không biết rồi”
Khi tôi và Song Ahrin nhìn nhau với vẻ mặt nghiêm túc và bắt đầu nói chuyện, Ahn Sanghyun liền nhìn chúng tôi với nụ cười sảng khoái.
“Dù sao đi nữa, tôi có thể đi theo giúp mọi người chứ?”
“Vậy thì chúng tôi thực sự sẽ rất biết ơn đấy”
“Nếu cậu đã nói vậy…”
Ngay khi tôi vừa nói xong, anh ta liền bắt đầu từ từ chậm rãi lăn về trước.
“Phù, vậy thì, đúng như, phù, vừa nói, phù. Chúng ta đi thôi!”
“...Anh đang làm gì vậy?”
Tên này đang làm gì vậy?
Trước câu hỏi đơn thuần của tôi, Ahn Sanghyun từ từ lăn về trước với vẻ mặt như thể đang hỏi tại sao tôi lại hỏi một điều hiển nhiên như vậy.
“Không, phù, biết là sẽ có chuyện, xảy ra…vậy mà mọi người lại định đi bộ sao? Phù…!”
“...”
Hóa ra đây chính là lý do anh ta bị gọi là Tên Điên à.
Tôi nhìn Ahn Sanghyun đang lăn về trước khớp với tốc độ đi của chúng tôi với vẻ mặt bị sốc, rồi nhìn Aileen đang đi theo sau.
“Cô Aileen, cảm ơn vì đã đến. Nhờ có cô mà tôi đã sống sót”
“...Tôi đã cứu mạng anh à, cảm giác tuyệt thật đấy”
Aileen đáp lại lời của tôi với một nụ cười nhẹ.
Yu Daon và Jang Chaeyeon nhìn cảnh tượng đó với vẻ mặt bất mãn, nhưng Aileen vẫn nói tiếp mà chẳng để tâm gì.
“Tôi đã thử tìm qua tài liệu. Là vào thời gian xảy ra sự kiện Giấc mơ của Bươm bướm”
“À, thật sao?”
Từ lúc nào vậy?
Aileen chậm rãi gật đầu, có vẻ đã cảm nhận được sự ngạc nhiên trong giọng nói của tôi.
“Ừm. Đây là suy nghĩ của tôi sau khi đọc tài liệu đó và nghe câu chuyện của anh”
Aileen nhìn tôi.
“Không phải bọn chúng đang nhắm vào anh sao?”
“...Đúng vậy”
Khả năng phán đoán của Aileen rất nhanh nhạy, chắn hẳn là do kinh nghiệm làm Trưởng phòng trước đây của cô ấy không bị mất đi đâu cả.
Cảm giác như thể đã có thêm người để họp bàn chiến lược cùng ngoài Song Ahrin vậy.
Tâm trạng của tôi trở nên vững vàng hơn một chút.
“...Đến mức đó thôi thì nhìn sơ qua là biết được ngay ấy mà”
Song Ahrin lẩm bẩm bằng giọng bất mãn như thể đang không vừa lòng với việc đó.
“Điều quan trọng là việc cần làm tiếp sau đây. Vậy thôi”
“Cái đó thì…”
“Nếu nghĩ đến phạm vi hoạt động và những gì chúng làm từ đầu đến giờ thì cũng đơn giản thôi”
Aileen và tôi cùng lúc cắt ngang lời của Song Ahrin.
“Thay vào đó, do đã xác nhận được rằng chúng chỉ đang nhắm vào một mình Kim Jaehun, phương pháp để hạ gục tất cả bọn chúng cũng đơn giản hơn chúng ta nghĩ”
“Đúng vậy. Tôi chỉ cần làm mồi nhử là được”
“Ngược lại, nếu anh cố trốn đi đâu khác hay cố rời khỏi đây, đó chính là lúc chiến tranh du kích xảy ra và mọi việc sẽ còn khó khăn hơn nữa”
Tôi gật đầu đồng tình với Aileen rồi nhìn Ahn Sanghyun.
Ahn Sanghyun vẫn đang lăn đi với một nụ cười.
Tôi chẳng thể nào biết được là anh ta đang nghĩ gì nữa.
“...Ngay cả ý kiến của hai người cũng giống nhau đến vậy đúng là khó chịu thật mà”
Song Ahrin lẩm bẩm gật đầu.
“Được rồi. Thế thì cứ cho là như vậy đi. Tiếp theo chúng ta phải làm gì đây? Cứ vậy mà xông thẳng vào bên trong với anh làm mồi nhử luôn à”
“...Đó là lựa chọn đúng đắn nhất”
“Đúng vậy. Tôi cũng nghĩ rằng đó là lựa chọn đúng đắn nhất”
“Này, mấy, mấy người thực sự…bị điên rồi à…?”
Aileen và tôi gật đầu, và Song Ahrin đang nhìn chúng tôi làm vẻ mặt ngỡ ngàng.
“Anh thực sự định liều mạng đấy à?”
“Không đâu”
“Nếu đó không phải là liều mạng thì là gì cơ chứ!”
“Không phải những người khác sẽ giúp tôi sao?”
Song Ahrin ngậm miệng lại như thể đã không còn gì để nói trước lời của tôi.
“Không có gì phải lo cả, anh Jaehun!”
“Ừm, tôi tuyệt đối sẽ không để chuyện gì xảy ra cả”
“Haha! Tôi sẽ…phù! Sẽ quét sạch tất cả!”
“Họ nói vậy đấy”
“...Ah…Tự nhiên hơi đau đầu rồi…”
Song Ahrin giữ lấy thái dương của mình và loạng choạng trong khi nghiến chặt răng.
“Được rồi, tôi hiểu rồi. Nếu anh tuyệt vọng muốn chết đến thế thì ngăn cản anh làm vậy cũng là việc của tôi. Là định mệnh của tôi được chưa!”
“Cô Ahrin, dù sao thì cô cũng đâu cần phải xuất hiện đâu, và cô cũng chẳng thể chiến đấu từ xa, đúng chứ?”
“Im đi Tóc Đen”
Song Ahrin nhỏ giọng lẩm bẩm trước lời nói rạng rỡ của Yu Daon và nhìn tôi.
“Vậy, chúng ta sẽ làm gì đây?”
“Bây giờ thì phải xuyên qua thôi”
Khác với khi nãy, chúng tôi giờ đây đã có một cái máy ủi nằm ngoại lẽ thường ở bên cạnh.
Chẳng có lý do gì để không sử dụng nó cả.
“Anh Ahn Sanghyun”
“Phù, phù…Vâng!”
“Anh nghe thấy tôi chứ? Hãy tạo một con đường thẳng đi”
“Haha, đúng thật là…”
Anh ta nhìn lên tôi.
Vẻ mặt của anh ta tràn đầy nhiệt huyết.
“Người duy nhất sẽ bảo tôi làm một việc vui như vậy chỉ có cậu Kim Jaehun mà thôi”
“...”
Đột nhiên tôi bắt đầu hơi hối hận về lựa chọn của mình rồi.
Nhưng trước khi tôi có thể thay đổi lời nói của mình, anh ta đã cuộn tròn người lại.
“Tôi sẽ đi trước. Xin hãy đi theo tôi thật cẩn thận”
“À, ừm—”
-Rầm!
Trước khi tôi có thể nói xong, anh ta đã bắt đầu lăn đi, và cùng với một tốc độ tưởng như một vụ nổ siêu thanh, anh ta lăn thẳng về trước.
-Rắc!
-Choang!
-Ruỳnh!
Anh ta bắt đầu lăn đi xa, nghiền nát những khối thịt theo đúng nghĩa đen.
Tôi và Aileen thò đầu ra nhìn về phía bên kia cái lỗ khổng lồ.
“Bây giờ có đường rồi thì chắc chỉ cần đi theo thôi nhỉ”
“Cô có chắc đây là đường đúng không?”
“Chúng ta đi từ phía bên này mà. Chắc sẽ đúng thôi”
“Ra vậy”
“Mấy người này thực sự bị điên hết rồi…”
Song Ahrin, đã lắng nghe cuộc trò chuyện giữa tôi và Aileen, thở dài, và Yu Daon vượt qua cái lỗ rồi bắt đầu bước đi.
“Được rồi, vậy thì chúng ta sẽ đi về hướng này nhé?”
“Ừm, hãy cẩn thận trong trường hợp có thứ gì đó phía trước”
“Anh Jaehun không cần phải lo đâu!”
Yu Daon mỉm cười vui vẻ trước lời của tôi và bắt đầu bước đi.
“Vẫn là đội hình như trước sao?”
Và rồi, Jang Chaeyeon nhìn chằm chằm vào tôi với ánh mắt vô cảm.
“Do là cô Aileen đã đến rồi…”
Hừm.
Tôi nên xếp cô ấy ở đâu thì ổn nhỉ?
“Tôi sẽ đi với Yu Daon”
“Hở, tôi sao?”
Aileen lấy khẩu súng trường đang đeo sau lưng ra và đứng cạnh Yu Daon, còn Yu Daon thì mở to mắt khi nghe thấy những lời đó.
“Tôi đi lại có chút, ừm, tùy tiện đấy”
“Nếu đã biết thì cô nên đi lại cẩn trọng hơn đi. Trước hết, Yu Daon thì…”
Aileen nhìn Yu Daon.
“Do không có khả năng bắn tỉa từ xa và chỉ đứng một mình phía trước nên khả năng chịu đòn của cô ta rất tốt nhưng khả năng đánh chặn lại giảm đi rõ rệt”
“...”
“Tôi không biết là do cô không biết bắn súng hay chỉ lựa chọn không bắn, nhưng trước hết thì tôi ở bên cạnh có thể bù đắp cho những phần còn thiếu”
“Tôi nghĩ như vậy cũng được đấy chứ”
Cô ấy nói không sai.
Nếu Yu Daon cố tình để bị trúng đòn, ngoài việc cô ấy sẽ bị đau ra thì còn có thể xuất hiện biến số nữa.
“Nhưng cô Aileen cũng hãy cẩn thận đừng để bị thương”
“Tôi chưa bao giờ nghe thấy ai nói rằng khả năng bắn súng của tôi kém cả đâu”
Nếu xét đến cách cô ấy đã bắn súng khi nãy thì lời đó hẳn cũng không sai.
“Đừng có ngáng chân tôi”
“Tôi đã phạm phải tội lỗi gì để mà bây giờ còn phải lo cho cả người từ phòng ban khác cơ chứ…”
Jang Chaeyeon và Song Ahrin đang đối xử với Aileen bằng giọng điều đầy gai góc.
“Đây là cơ hội của chúng ta. Đi thôi”
“Anh ta nói vậy đấy”
Aileen làm vẻ mặt đắc ý, còn ba người kia thì ngược lại chỉ nhìn chằm chằm vào cô ấy.
***
Thành thật mà nói, chẳng có chuyện gì xảy ra cả.
Việc đó cũng đương nhiên thôi do Ahn Sanghyun đã lăn xung quanh như thể đang đốt cháy cả mặt đất mà.
Cũng nhờ vậy mà chúng tôi chỉ cứ thế bước đi trong khi còn chẳng phát hiện ra bất cứ thứ gì chứ đừng nói đến chiến đấu.
“Nhưng mà Bờ sông thực sự là một nơi như này sao?”
Nếu phải nói chính xác thì nó nên được gọi là căn cứ của Giấc mơ của Bươm bướm thay vì Bờ sông.
“Đây cũng chỉ là một phần của Bờ sông mà thôi”
Jang Chaeyeon trả lời với giọng điềm tĩnh.
“Bờ sông…thực ra rất nhỏ nhưng lại rất lớn”
“Tôi chẳng hiểu gì cả”
“Như cách chúng ta có các Chi nhánh Gangnam, Gangdong, Gangbuk, và Gangnam, anh cũng có thể coi như Bờ sông được chia ra thành các khu vực khác nhau”
“Nói cách khác thì đây là Bờ sông Gangseo, kiểu vậy nhỉ?”
“Có hơi khác chút…nhưng hiểu theo cách đó thì sẽ dễ hơn”
Jang Chaeyeon gật đầu, và Yu Daon, đang đi phía trước, ngửi mùi và giơ tay ra dừng chúng tôi lại.
“Mùi ngọt lịm”
“...”
Tất cả chúng tôi đều bắt đầu bước đi cẩn trọng hơn trong khi cảm thấy căng thẳng.
Chúng tôi đã đi được bao xa rồi?
Một bức tường trông như đã bị đâm thẳng vào bởi một thứ gì đó khổng lồ xuất hiện.
Nếu có điểm khác biệt nào thì không như những bức tường thịt chúng tôi đã nhìn thấy từ đầu đến giờ, cái này có vẻ là thực sự được làm từ đá.
Và nó không bị phá hủy.
“...Anh Ahn Sanghyun?”
Tôi nhìn xung quanh tìm kiếm Ahn Sanghyun nhưng không thấy anh ta đâu cả.
-Két…
Một tiếng cào vang lên từ phía bên kia bức tường.
-Két…két…két…
Ngay sau đó, âm thanh đấy càng lúc càng lớn hơn.
“...Đang đến”
Song Ahrin lẩm bẩm và giơ tay lên, và Aileen với Jang Chaeyeon cũng chuẩn bị vũ khí của họ.
“...”
Tôi cùng nâng súng của mình lên.
-Két.
Tiếng cào tường dừng lại,
-Ahhhh…!
Và bức tường đá đổ sụp xuống cùng với một tiếng hét như thể vọng ra từ sâu bên trong hang động.
“...”
Tất cả chúng tôi đều ngó đầu nhìn vào không gian phía bên kia bức tường.
Một lối cầu thang dẫn xuống một căn hầm nhỏ hiện ra trước mắt chúng tôi.
Cùng lúc đó, một cửa sổ trong suốt hiện lên.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
[Tên: Cội nguồn của Bướm]
[Tuổi: X]
[Đặc trưng: X]
[Khả năng: X]
[Tiểu sử: Mọi hành động đều có lý do của nó]
[Điểm yếu: Hãy cho nó thứ thức ăn nó muốn]
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
-Ahhhh…!
Âm thanh giống như một tiếng gào thét trầm đục vang lên còn lớn hơn nữa.

