“Sẽ ra sao nếu hai ta trải qua một khoảng thời gian dài cùng nhau nhỉ?”
“Ừm, để xem nào?”
Jang Chaeyeon nhìn xuống người đàn ông đang tựa vào vai cô.
Tại sao anh ấy lại đột nhiên hỏi một câu hỏi như vậy nhỉ?
Jang Chaeyeon mỉm cười, dùng đầu ngón tay vuốt nhẹ những lọn tóc đen của anh ấy.
“Em nghĩ là điều đó cũng sẽ tốt như vậy”
“...”
Người đàn ông không đáp lại lời cô nói.
Anh ấy chỉ nhìn về bầu trời xám xịt không có ngày mà cũng chẳng có đêm với vẻ mặt phức tạp.
Một khoảng thời gian dài đã trôi qua.
Dù cho họ có yêu nhau đến mức nào đi chăng nữa, dù cho khoảng thời gian cùng nhau có vui vẻ đến nhường nào, họ vẫn chỉ là con người.
Đôi khi cả hai sẽ cãi vã, và thậm chí còn có cả những lúc cả hai giữ im lặng suốt một tuần vì thực sự không có gì để nói.
“Ta hãy quên đi”
Vào một ngày nọ, Jang Chaeyeon đã phải bất ngờ trước lời của người đàn ông.
“Hở…?”
“Và hãy thoát ra khỏi đây”
Cô đã từ bỏ suy nghĩ trốn thoát từ lâu về trước.
Sau cùng thì cũng chẳng có ai chờ đợi họ, và dù đã thử nhiều cách để trốn thoát, cho đến cuối, họ vẫn chưa thành công lần nào.
“Ý anh khi bảo hãy quên đi là sao?”
“Đúng như những gì anh nói, hãy quên đi”
Người đàn ông đáp lại câu hỏi của Jang Chaeyeon với giọng điềm tĩnh.
“Nếu chúng ta cứ như này mà thoát ra ngoài, cả hai sẽ không thể sống một cuộc đời bình thường”
Dù cảm xúc của con người không bị mai một, chúng vẫn có một thứ gọi là ngưỡng.
Nó cũng giống như cách con người trở nên điềm tĩnh hơn và không còn hay cảm thấy khó khăn nữa khi về già vậy.
Đó là bởi vì họ đã trải qua nhiều thứ khó khăn hơn.
Thử thách mà một người phải đối mặt khi mới 5 tuổi khác với thử thách mà họ phải đối mặt ở tuổi 25.
Và khi ngưỡng của một người trở nên cao hơn, họ sẽ cảm thấy mọi thứ bớt thú vị đi.
“...Em không muốn đâu”
Và Jang Chaeyeon lắc đầu từ chối trước lời của anh ấy.
“Được rồi, nếu em không muốn vậy thì ta sẽ làm thế”
Và người đàn ông chỉ nhún vai như đã hiểu, trong tay anh là quyển sổ hướng dẫn mà anh thỉnh thoảng hay nhìn.
***
“Gư, khụ…!”
Anh ấy giữ chặt lấy vết thương đã bị nhiễm trùng và thở ra đầy nặng nhọc.
Cuộc trốn thoát đã thất bại.
Dù cho Jang Chaeyeon có mạnh đến thế nào đi chăng nữa, cô ấy cũng sẽ cảm thấy đau khi bị thương.
Đôi khi những con quái vật hình người đang lẩn trốn trên đường trốn thoát sẽ làm giảm tốc độ của họ, và rồi đến một ngày, người đàn ông đã bị đâm trúng bởi móng vuốt của chúng.
Cơn sốt hoàn toàn không hề giảm xuống.
Jang Chaeyeon biết.
Anh ấy sẽ chết.
Và rồi, người đàn ông đang thở nặng nhọc liền nhắm chặt mắt lại và hít một hơi sâu rồi mở mắt nhìn cô.
“Hai ta hãy cùng làm một lời hứa đi”
Người đàn ông nhìn cô với ánh mắt kiên định trong khi không ngừng đổ mồ hôi lạnh từ cơn sốt.
“...”
Những giọt lệ chảy xuống từ khóe mắt cô.
“...Em sẽ làm điều đó chứ?”
Và rồi, như thể chẳng hề để tâm đến nước mắt của cô, người đàn ông hỏi cô như thể đang thúc giục, và Jang Chaeyeon gật đầu đáp lại.
“...Em sẽ làm vậy”
“Ừm”
Anh ấy mỉm cười và nói ra những lời Jang Chaeyeon đã đoán được từ trước.
***
“...”
Sau khi nghe toàn bộ những gì Quan sát giả kể lại, Song Ahrin nhìn lên trời với vẻ mặt phức tạp.
“Việc đó hẳn là đã rất khó khăn nhỉ”
Jang Chaeyeon cũng nhìn cô ấy, và Quan sát giả cũng nhìn Jang Chaeyeon.
Và rồi, Quan sát giả cất lời.
“Cô có lẽ cũng như vậy”
“Cô đang nói về chuyện gì?”
Quan sát giả nhìn tôi mà không trả lời câu hỏi đầy hoài nghi của Jang Chaeyeon.
“Cả hai người đều đã ở trong Khối lập phương cùng nhau, đúng chứ?”
“Đúng…vậy?”
“Cả hai sẽ có những ký ức đã quên mất. Và…theo như em thấy, ‘em’ của hiện tại thì khác, nhưng mà…”
Cô ấy chỉ vào Jang Chaeyeon rồi chỉ về tôi.
“Dường như ‘anh’ thì vẫn giống vậy”
“...”
Tôi nghĩ là mình đã hiểu ý của cô ấy rồi.
Có lẽ là tôi của hiện tại…dù không thể nhớ ra được ký ức khi đó, nhưng mà tôi, người đã từng ở cùng với Jang Chaeyeon trong một khoảng thời gian dài, cũng đã bảo cô ấy rằng hãy quên đi.
Và khác với Quan sát giả, Jang Chaeyeon sau cùng cũng đã nghe theo tôi.
“Vậy thì ngay cả việc chúng tôi đã quên điều gì—”
“Em không biết”
Quan sát giả lắc đầu.
“Nhưng do đó là suy nghĩ và quyết định của anh, nó chắc hẳn phải là vì lợi ích của đứa trẻ đó”
“Đó là gì?”
“Em cũng không biết. Có lẽ cả hai đã tìm ra điều gì đó không bên biết chăng?”
Điều không bên biết sao?
Hoàn toàn chẳng có cảm giác nào.
“Cô có vẻ rất hiểu rõ về tôi nhỉ”
“Em ban đầu cũng hơi nghi ngờ rồi nhưng sau cùng cũng đã nhận ra”
Cô ấy mỉm cười trước lời lẩm bẩm của tôi.
“Anh vẫn luôn là anh. Dù cho có chuyện gì xảy ra trên thế giới này đi chăng nữa, anh vẫn có thể là chính bản thân anh”
“...”
Tôi ngẩng đầu nhìn lên trên trời và thấy một con mắt khổng lồ đang nhìn xuống tôi.
“Cô đã nhìn với thứ đó sao?”
“Không được sao? Hồi ấy em đâu có con mắt này”
“Không được”
Tự nhiên nghĩ đến việc một con mắt khổng lồ ở trên trời liên tục nhìn xuống mình đúng là có hơi đáng sợ thật đấy.
Con mắt đang nhìn tôi hướng về Song Ahrin, và Song Ahrin liền trừng mắt nhìn thẳng vào nó như thể đang khó chịu.
“Muốn nói gì thì nói thẳng luôn đi. Cứ lườm cái gì đấy hả?”
“Cô vẫn không thay đổi gì cả”
“Tự nhiên cư xử thân thiết vậy hả? Muốn ăn đạn vào mắt không?”
Quan sát giả bật cười trong khi nhìn Song Ahrin nói với giọng điệu gai góc.
Đó là một dáng vẻ dịu dàng và thư thái hơn Jang Chaeyeon của bây giờ.
“Nhưng may là bây giờ cô vẫn ổn”
“...Bây giờ?”
Song Ahrin nhìn Quan sát giả, và cô ấy chỉ nhún vai.
“Biết rồi thì cũng để làm gì đâu? Có những thứ trên thế giới này không biết thì tốt hơn mà”
“Thích ra vẻ chị gái gớm nhỉ?”
“Tôi đúng là chị của cô thật mà?”
“Ôi trời, làm sao mà cô cũng lại nói chuyện giống y hệt tên này vậy chứ?”
“Chắc là bởi vì chúng tôi đã sống chung với nhau rất lâu chăng?”
“Cái cách nói chuyện không biết ngượng đó cũng giống hệt”
Song Ahrin cáu kỉnh khoanh tay lại rồi nhìn Quan sát giả.
“Thế con mắt đó là sao? Vốn dĩ năng lực của cô là niệm động lực mà?”
“Đó không phải là thứ tôi đã học”
“Ôi, cô lại chuẩn bị nói ra mấy thứ chẳng thể nào hiểu được rồi đấy”
“Đó là thứ mà tôi trẻ hơn mà mấy người từng gặp đã học được. Do là đứa trẻ đó thường phải trải qua quãng thời gian khó khăn còn tôi thì toàn ngủ thôi mà”
“À, cái đứa dở hơi đấy hả?”
“...Là tôi trẻ hơn”
“Nếu còn trẻ thì cô đáng lẽ phải dạy dỗ con nhóc đấy cho tốt vào chứ. Đúng một đứa nít điên”
Có lẽ vì đã phải chịu đựng gì đó bởi con mắt kia mà lời nói của Song Ahrin đầy gai góc.
Quan sát giả nở một nụ cười khó xử rồi nhìn tôi.
“Nhưng mà đứa trẻ đó đâu rồi?”
“Đứa trẻ đó?”
“Đứa trẻ đó đấy, anh biết mà. Đứa trẻ mà em né tránh theo bản năng ấy”
Đứa trẻ mà cô ấy né tránh theo bản năng?
Cô ấy đang nói về ai vậy?
Khi tôi nhìn cô ấy với vẻ mặt khó hiểu, Quan sát giả liền bắt đầu giải thích.
“Đứa trẻ đó ấy, anh biết mà. Đứa trẻ với mái tóc đen và ánh mắt có hơi kỳ lạ”
“Cô Daon?”
“Tên của người bạn đó là Daon à”
“Cô Daon đúng là có tóc đen thật, nhưng mà ánh mắt của cô ấy đâu có kỳ lạ”
Không phải nên nói là cô ấy có một ánh mắt hồn nhiên thì đúng hơn à?
“...”
Quan sát giả nhìn tôi như thể đang nhìn một người kỳ lạ rồi gật đầu.
“Người bạn đó hiện đang ở một mình”
“Cô ấy đang ở đâu?”
“Về phía hang động. Do là lối ra cũng là cái hang, anh có thể đưa cô ấy đi trên đường cũng được”
“Tôi hiểu rồi, vậy thì cùng nhau—”
Tôi liền cất lời nhưng rồi phải dừng lại trong giây lát trước tiếng cười nhỏ nhẹ của Quan sát giả.
“...”
“Anh biết mà. Em sẽ ở lại đây”
“...Chẳng phải cô có thể cứ vậy mà vứt bỏ nơi này sao?”
Nơi này giờ đây đã không còn ý nghĩa gì.
Sự kiện Khối lập phương đã kết thúc rồi mà.
“Đúng vậy, làm thế cũng không sao cả”
Quan sát giả nhìn tôi và nở một nụ cười khó xử.
“...Nhưng điều đó không có ý nghĩa gì hết”
“Hả?”
“Em yêu anh”
“...!”
“Và em không chỉ đơn thuần là nói yêu anh đâu. Kể cả sau trải qua vô số ngày và quên đi bản thân mình, chưa từng có ngày nào mà em không yêu anh cả”
“Khụ, khụ!”
Đột nhiên cô lại nói cái gì vậy chứ?
Lời nói của Quan sát giả khiến tôi bị sặc rồi ho sù sụ, và Song Ahrin cùng Jang Chaeyeon cũng cứng đờ nhìn chằm chằm vào Quan sát giả trước lời của cô ấy.
Quan sát giả, người đã thốt ra những lời đó, chỉ mỉm cười nhìn tôi mà không nói gì.
“Làm sao mà anh lại có thể vẫn phản ứng giống hệt như khi em tỏ tình với anh sau mười mấy năm vậy chứ?”
“...”
Dù hơi bối rối một chút, tôi vẫn hắng giọng nhìn Quan sát giả.
“Ừm”
“Ừm. Vậy nên em không thể đi cùng anh được”
“...Ừm…”
Trước phản ứng mờ nhạt của tôi, Quan sát giả liền nói thêm.
“Nếu em bảo anh từ bỏ ba người kia và ở lại cùng em, liệu anh có thể làm việc đó chứ?”
“...Ah”
“Nếu em bảo anh đi theo em đến tận cùng trái đất và ngay cả thế giới bên kia, vậy nên hãy từ bỏ tất cả mọi thứ để ở bên em, liệu anh sẽ có thể làm vậy chứ?”
“...”
Tôi không thể trả lời câu hỏi của Quan sát giả, và cô ấy cũng mỉm cười nhìn tôi đang im lặng.
“Đúng vậy. Kim Jaehun mà em biết sẽ nói rằng điều đó là đương nhiên và đứng bên cạnh em”
“...Tôi xin lỗi”
Tôi không thể nói gì.
“Em không bảo là mình ghét anh đâu. Không, thay vào đó phải là ngược lại, bây giờ em vẫn rất yêu anh”
Quan sát giả nhìn tôi và nói tiếp với một nụ cười.
“Nhưng điều đó sẽ chỉ khiến mọi thứ trở nên khó khăn hơn cho anh thôi”
“...”
Một vị đắng ngắt lan ra trong miệng tôi.
Tôi cảm thấy có lỗi vì không thể đồng ý với lời của cô ấy, và cảm thấy có lỗi vì không thể tìm cách để khiến cô ấy được hạnh phúc.
“Nếu cô vẫn đi sang phía chúng tôi…”
“Em hiểu rõ tình trạng hiện tại của bản thân hơn bất cứ ai khác mà”
Quan sát giả nhắm mắt lại.
“Em chắc chắn sẽ trở thành một dị thể quản thúc”
“...”
Một người có thể khiến việc quản thúc trở nên bất ổn, và khi thức dậy lại làm cho một con mắt khổng lồ xuất hiện.
Và con mắt đó sẽ kích thích nỗi sợ của tất cả mọi người.
Tôi không thể nói rằng sẽ không có chuyện như vậy xảy ra.
“Em biết mà, nếu bị cách ly bởi Cục Quản thúc, ta sẽ phải sống trong một tầng hầm chật chội suốt phần đời của mình”
Quan sát giả bật cười.
“Vậy nên em sẽ ở lại đây”
“...Nếu cô sống ẩn dật…”
“...”
Quan sát giả mỉm cười lắng nghe tôi, và tôi cũng biết rằng tất cả những gì tôi đang nói chỉ là kiếm cớ.
“...Tôi hiểu rồi”
Tôi gật đầu và Quan sát giả mỉm cười.
“Ừm, nhưng mà em cũng sẽ không biết mất đâu”
“...”
“Anh với Ahrin hãy đi trước đi. Em…cần nói chuyện với em đó một chút”
“...Cô Chaeyeon”
“Mau lên nào, chúng ta sẽ có thể gặp lại mà”
Cô ấy mỉm cười.
“...”
“Đi thôi”
Sau cùng, Song Ahrin kéo tôi đi, và tôi chỉ có thể rời khỏi đó.
***
“...”
Jang Chaeyeon nhìn bản thân ở trước mặt.
“Tôi sẽ nói thẳng luôn”
Và khi cô chạm mắt với bản thân có một vết sẹo lớn trên cổ, cô ấy mỉm cười.
“Cô thích người đàn ông đó nhỉ?”
“...”
Cô cũng không có ý định giấu giếm, nhưng quả nhiên là cô ấy đã biết ngay lập tức.
Jang Chaeyeon gật đầu, và Quan sát giả thấy vậy liền mỉm cười.
“Nhưng mà Jaehun hoàn toàn chẳng chịu nghe lời khi nói về chuyện tình cảm, đến mức tôi còn phải tự hỏi rằng đó có phải cố ý hay không đấy”
“...”
Jang Chaeyeon nhìn xuống đất với cảm giác như mắt cô ấy đang tối sầm đi, và Quan sát giả gật đầu.
“Tôi sẽ giúp cô”
Jang Chaeyeon nhìn nụ cười dịu dàng của cô ấy và gật đầu.
***
Đường quay về dễ hơn tôi nghĩ.
Quan sát giả chỉ cử động tay một cái và đường trong hang liền trở về như ban đầu của nó.
Nhưng mà đó không phải là vấn đề.
“Tôi, tôi, tôi, tôi xin lỗi…”
Đúng là Yu Daon đã liên tục lẩm bẩm như thể đã hoàn toàn mất trí khi nhìn thấy cánh tay của tôi, nhưng mà...
“Không sao đâu, đằng nào thì tôi cũng chẳng còn cảm nhận được gì nữa rồi”
Tôi thực sự không cảm nhận được cánh tay phải của mình nữa rồi mà.
Và khi nghe thấy tôi nói vậy, Song Ahrin đã làm ầm lên liên lạc với Cục Quản thúc, còn Jang Chaeyeon thì trói tôi lại trên không cho đến tận bệnh viện.
Không lâu sau…
Khi Trưởng Chi nhánh siết chặt tay lại, quả táo bị bóp nát và nước ép chảy vào trong cốc.
-Rắc…rắc…
“Đây, nước ép táo”
Trưởng Chi nhánh mỉm cười rạng rỡ và đưa cho tôi cốc nước.
“Ta đã rửa tay trước rồi nên là uống đi, nó sạch lắm”
“À, không, Trưởng Chi nhánh, nước ép thì có hơi…”
“Ta đang bóp nát quả táo thay vì bóp nát đầu cậu Kim Jaehun đấy, thế cậu có uống hay không đây?”
“Tôi cảm ơn”
Nước ép táo ngọt thật đấy.

