201-400

Chương 274: Em đã chờ đợi cả đời

2025-08-18

5

Không cần phải thăm dò gì cả.

[Chí mạng: 2->1]

Dù có nói chuyện hay kéo dài thời gian một cách vô ích thì bên bất lợi vẫn là chúng tôi thôi.

Thế giới chuyển thành một màu đen trắng và chậm lại.

Trán của Quan sát giả lóe ánh sáng đỏ, và khi tôi bóp có, một viên đạn được bắn ra chậm rãi.

-Bằng!

Tia lửa bắn ra từ nòng súng, và viên đạn trúng vào trán của thứ đó như thể bị hút vào.

Đầu của Quan sát giả lại bật ngửa về sau, và Song Ahrin siết tay lại.

“Làm tốt lắm! Đối với mấy thứ như này thì cứ giết trước khi nói chuyện là đúng rồi!”

Ngay khi Song Ahrin vừa nói xong, Jang Chaeyeon liền đưa tay lên, và cơ thể của Quan sát giả bay lên không trung rồi bị đập xuống đất.

-Rầm! Rầm! Rầm!

Quan sát giả liên tục bị ném xuống đất từ lần này đến lần khác.

Jang Chaeyeon hít một hơi sâu và ngay khi vừa giơ tay lên, cô ấy bị văng về sau.

“Gư…!”

Jang Chaeyeon bị đánh bay ra xa trước cả khi có thể hét lên.

Cái đầu vừa bật ngửa về sau từ từ nâng lên.

-Keng…

Viên đạt bị biến dạng rơi xuống đất, và thứ kia lắc đầu.

Do là đã biết trước rồi nên việc đối phó có vẻ cũng dễ hơn hẳn

Quan sát giả lẩm bẩm.

“...Ngươi biết về nó sao?”

Thứ đó biết về Chí mạng?

Vậy nên nó có thể đối phó với Chí mạng?

Nhưng rõ ràng là tôi đã tận mắt nhìn thấy viên đạn trúng vào trán thứ đó vừa rồi cơ mà.

Điều đó có nghĩa là…

Ngươi đã bắn ta rồi. Vào một khoảng thời gian dài về trước

Quan sát giả, hay đúng hơn là Khối lập phương, gật đầu.

Phương pháp này có vẻ đúng rồi

“...”

Tôi nhìn thứ kia mà không buông lỏng cảnh giác.

Làm thế nào mà nó có thể chặn được Chí mạng?

Chủ Nghĩa Duy Mỹ thì không có tác dụng, Giấc mơ của Bươm bướm hoàn toàn không có điểm yếu, và giờ đây là Khối lập phương có thể chặn được Chí mạng.

Cái này có thực sự là Chí mạng không vậy?

Không, có một chuyện quan trọng hơn. Hãy giao dịch với ta—

Và rồi, Quan sát giả dừng lại khi đang cố cử động và nói gì đó.

“Giao dịch cái khỉ gì, thứ điên rồ này”

Song Ahrin lẩm bẩm rồi giơ tay lên, và Quan sát giả đột nhiên bắt đầu tự đấm vào mặt mình.

Trong mắt tôi thì cảnh tượng đó thực sự kỳ lạ, cảm giác như là có một con ma-nơ-canh đang đấm vào mặt của Jang Chaeyeon vậy.

“Dù sao đi nữa!”

-Bộp!

“Nếu không có bọn ta!”

-Bộp!

“Thì ngươi cũng sẽ không thể rời khỏi đây đâu!”

Mỗi khi Song Ahrin nhíu mày và hét lên, Quan sát giả sẽ lại liên tục tự đấm vào mặt mình cho đến khi máu chảy ra từ môi của nó thì mới dừng lại.

...Cũng không sai

Khi Song Ahrin thở hổn hển và hạ tay xuống, thứ kia liền lẩm bẩm trong khi lau đi vết máu bằng mu bàn tay, và trong lúc đó, Jang Chaeyeon loạng choạng bước về phía chúng tôi.

“Cô không sao chứ, cô Chaeyeon?”

“Ừm”

Jang Chaeyeon gật đầu trong khi chau mày như thể chỉ hơi chóng mặt.

May là cô ấy không bị thương.

Giá như có cả Yu Daon ở đây lúc này…

Không, đừng nghĩ đến mấy cái nếu như làm gì.

Cô ấy không có ở đây nghĩa là cô ấy không có ở đây.

Chẳng thể làm gì khác về điều đó được.

Tôi cố sắp xếp lại suy nghĩ của mình một lần nữa.

Đợi đã, nhưng mà…

Tại sao thứ đó lại không thể mang cơ thể đến?

Thực tế thì chẳng phải chỉ cần muốn là nó có thể dễ dàng mang cơ thể đến sao? 

Nếu không được, chẳng lẽ là vì có một hạn chế nào đó ngăn không cho nó làm vậy?

“...”

Không có quá nhiều thông tin.

Hiểu biết của tôi đã tăng lên, nhưng hiểu biết của tôi về bản thân Khối lập phương thì không cao đến vậy.

Nhưng nếu cứ tiếp tục như này, khả năng cao là một cuộc chiến tiêu hao vô nghĩa sẽ xảy ra.

Nếu là Jang Chaeyeon đã ở cùng tôi trong suốt một thời gian dài, liệu cô ấy đã sắp đặt trước điều gì để có thể giải quyết sự kiện Khối lập phương này?

Tôi nhìn về phía Jang Chaeyeon, và khi mắt chúng tôi chạm nhau, cô ấy liền nghiêng đầu và lại vươn tay ra để chặn đòn tấn công của Quan sát giả.

-Rầm!

Cùng với âm thanh không khí bị bóp méo, Jang Chaeyeon lùi lại, và Quan sát giả cũng lùi về sau.

Do là các ngươi không chịu lắng nghe, có vẻ là sau cùng ta chỉ còn cách tiết lộ điều đó

Quan sát giả lẩm bẩm với vẻ mặt vô cảm và giơ tay lên.

Dù sao đi chăng nữa, phải có ít nhất một con người ở lại đây

“...”

Lại là cái gì nữa đây?

Khi tôi nhìn Jang Chaeyeon và Song Ahrin, Song Ahrin liền nhíu mày và gật đầu. 

“Là thật đấy”

Trong lúc đó, tôi hơi cúi đầu cảm ơn Song Ahrin đã đọc thứ kia rồi quay lại nhìn Quan sát giả.

“Tại sao?”

...Nơi này trong mắt các ngươi trông như nào?

Thay vì trả lời câu hỏi của tôi, Quan sát giả đáp lại với một câu hỏi khác. 

“Nơi này chính là thế giới bên trong Khối lập phương”

Jang Chaeyeon đã chặn nó lại. 

Đúng, các ngươi có thể nhìn nó như vậy, nhưng không phải

Không phải sao?

Khi ba người chúng tôi nhìn thứ đó với ánh mắt bối rối, nó liền chỉ ngón trỏ xuống đất. 

Thế giới bên ngoài đã diệt vong rồi

“Cô Chaeyeon đã ngăn chặn ngươi rồi mà, vậy thì làm sao thế giới bên ngoài lại có thể bị diệt vong được chứ”

Vậy để ta hỏi ngược lại ngươi. Ngươi thực sự nghĩ rằng thế giới bên ngoài sẽ yên ổn chỉ vì ta bị ngăn chặn sao?

“...”

Tôi không thể tự tin trả lời là không phải. 

Vậy nên, bởi vì hạn chế được đặt ra bởi Cục Quản thúc, một con người phải ở lại nơi này

Thứ này lại đang nói về Cục Quản thúc nữa sao?

Gì mà càng lúc càng nói toàn mấy thứ khó hiểu.

Hiện tại thì các ngươi khó có thể hiểu được chuyện này

Thứ đó gật đầu rồi nói tiếp.

Nhưng điều ta muốn nói rất đơn giản. Nếu đã có nhiều người vào đây, chỉ cần phải có một người ở lại là được

“...”

Thế giới đã bị hủy diệt rồi sao?

Nếu xét đến những gì đã xảy ra trong cái chèn lần trước, đây là một dòng thời gian khác, một thế giới khác.

Với Giấc mơ của Bươm bướm là thế giới khi Yu Daon bị ký sinh và trở thành con trưởng thành.

Dù không phải là cái chèn nhưng đó là một thế giới mà Song Ahrin sau cùng đã lựa chọn trở thành Trưởng Đoàn kịch.

Vậy thì đây có lẽ đây là thế giới nơi chỉ có Jang Chaeyeon và tôi tiến vào trong mà không có Yu Daon để rồi cuối cùng đã không thể vượt qua được.

Nhưng mà thế giới bên ngoài đã bị hủy diệt rồi sao?

Dù cho Khối lập phương đã ở đây bao lâu đi chăng nữa, chắc chắn không thể nào có chuyện đã hơn cả thập kỷ trôi qua được.

Do là thời gian ở nơi này trôi theo một cách khác mà.

Thực tế, mặc dù tôi tưởng rằng mình đã trải qua một khoảng thời gian rất dài cùng Jang Chaeyeon ở trong đây, thời gian bên ngoài vẫn chưa trôi qua nhiều đến vậy.

Vậy cứ coi như là vài năm đã trôi qua đi, chẳng lẽ đã có một sự kiện nào đấy xảy ra khiến thế giới bị hủy diệt trong khoảng thời gian đó sao?

Cảm giác như là tôi vừa lỡ biết được một bí mật to lớn vậy.

Thứ đó ngẩng đầu lên, chẳng màng đến suy nghĩ của tôi.

Nhưng mà ta…không phải, thứ này hiện đang không có cơ thể, vậy nên nó không thể được coi là con người

“...”

Không thể được coi là con người vì không có cơ thể.

Vậy nên chỉ cần đưa ta cơ thể đó thì các ngươi có thể rời khỏi đây

“Này”

“Đợi đã”

Song Ahrin và tôi đồng thời lên tiếng.

“Nếu những gì ngươi nói là đúng, vậy thì chẳng phải trước khi bọn ta đến là không có một ai ở đây à”

“Đúng vậy”

Song Ahrin đã truyền tải chính xác điều tôi muốn nói.

Cô ấy nói đúng.

Giả sử là cần phải có một người ở lại nơi này, điều đó có nghĩa là hoàn toàn không có một ai ở đây trước khi chúng tôi đến.

Chẳng phải là có rồi sao?

Thứ đó dùng tay chỉ vào cơ thể, và tôi cùng Song Ahrin nhìn vào cơ thể của Jang Chaeyeon.

Đó đơn giản chỉ là cơ thể của Jang Chaeyeon được đặt cẩn thận trên mặt đất.

“Đó chỉ là một cơ thể thôi mà”

Đó chỉ là cơ thể của Jang Chaeyeon, không thể nói chuyện, không sở hữu ý chí, và chỉ là vẫn đang sống theo đúng nghĩa đen.

Nếu thứ quy định một con người là ý thức và trí tuệ thì Cục Quản thúc đã quét sạch toàn bộ sinh vật ngoại trừ con người mà vẫn để bỏ sót rồi

Thứ đó giơ tay lên, lải nhải những lời chẳng thể nào hiểu được.

Và ngươi đã sử dụng năng lực kỳ quái đó lên ta, làm cho ta không thể chạm vào, nhìn thấy, hay là can thiệp đến thứ này

“...”

Tôi sao?

Tôi đã không định giết thứ đó mà đã sắp đặt việc này?

Sự sắp đặt mà Jang Chaeyeon và tôi đã chuẩn bị.

Tôi biết rõ hành động của Jang Chaeyeon khi cô ấy đã trao niềm tin cho một người.

Cô ấy hoàn toàn không nghi ngờ họ.

Nếu tôi bảo rằng mình có đủ tự tin để đảo lộn trời đất và sẽ làm vậy, cô ấy sẽ tin rằng tôi sẽ đảo lộn trời đất và giúp đỡ tôi.

Và tôi sẽ nói gì với một Jang Chaeyeon như vậy?

Đương nhiên là sẽ chẳng có cách nào để biết được.

Thông thường thì là vậy.

-Lật phật!

Từ lúc nào, sổ hướng dẫn đã đang mở ra trong tay tôi.

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

[Sổ hướng dẫn cho nhân viên văn phòng]

[Dị thể quản thúc - Quan sát giả - Ghi chép của Kim Jaehun Phòng An ninh]

1.

2.

3.

4.

5. Hay trả lại cơ thể và chờ đợi. Cô ấy đã quyết định chờ đợi cho đến khi tôi đến.

6. Cô ấy hẳn đã quên rồi, bởi vì cô ấy đã hứa sẽ làm vậy.

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

Những mục trống không cho đến số 4, và hai dòng còn lại ở dưới.

“Được thôi. Đến mà lấy đi”

“...Làm vậy có thật sự đúng không?”

“...Lần này anh lại đang nghĩ gì nữa đây…”

Jang Chaeyeon bất an nhìn tôi, và Song Ahrin cũng run vai.

Được

Cuối cùng, một nụ cười cũng hiện ra trên khuôn mặt vô cảm của thứ kia, và cơ thể của Jang Chaeyeon nổi lên rồi bay về phía nó.

“Cô Chaeyeon”

“Ừm”

Tôi nói chuyện với Jang Chaeyeon trong khi nhìn cảnh tượng đó.

“Nếu tôi nói với cô Chaeyeon rằng hãy quên đi, liệu cô sẽ quên chứ?”

“Tôi đã bao giờ không làm vậy chưa?”

Jang Chaeyeon mỉm cười nhìn tôi.

Đúng là vậy nhỉ.

Cô ấy đã từng nói với tôi như vậy ở trong Khối lập phương.

‘Em sẽ quên’

Cơ thể của Jang Chaeyeon chạm vào thứ đó.

Cuối cùng thì…

Quan sát giả chạm vào cơ thể của Jang Chaeyeon với cảm xúc hoan hỉ chứa đựng trong giọng nói vô cảm của nó.

Giờ đây…mình đã có thể…đi ra ngoài…

Quan sát giả nhấc cái đầu của nó lên rồi cẩn thận đặt vào cơ thể của Jang Chaeyeon.

Và rồi, những ngón tay đã không cử động suốt từ đầu đến giờ bắt đầu cựa quậy.

Cuối cùng…cuối cùng…

Như thể đang vui sướng, thứ đó mở to mắt và vươn tay về phía chúng tôi.

-Bùm!

Cùng với một tiếng nổ lớn, một làn sóng xung kích ập đến chúng tôi, và Jang Chaeyeon vươn tay ra như thể đã đoán trước được việc này và đánh bật nó đi.

Thứ đó nhếch khóe miệng của mình lên.

Cảm ơn. Ta nợ các ngươi rất nhiều

“Biết ngay là kiểu gì thứ này cũng sẽ làm trò lừa đảo mà”

“Cô đã tin vào thứ đó à?”

“Không hề, nhưng chẳng phải anh là người đã trả lại cơ thể à”

Song Ahrin thở dài.

Dù vậy, xét đến dáng vẻ không chút nào là căng thẳng của cô ấy, tôi có thể cảm nhận được niềm tin của cô ấy vào tôi đến một mức nào đó.

Tôi gật đầu trong khi nhìn thứ kia.

“Ngươi sẽ không phải mắc nợ bọn ta đâu”

Hửm, cái gì…

Trước khi nó có thể nói xong, Quan sát giả đột nhiên dùng tay bóp chặt lấy cổ mình.

Gư, hự…!

Với vẻ mặt đau đớn, thứ đó nhìn chúng tôi như thể không tin được vào chuyện đang xảy ra.

Cái gì…!

Khuôn mặt của Quan sát giả trở nên đỏ ửng vì đau đớn, và trán của nó cũng lóe đỏ.

Tôi nhìn thứ đang tự bóp cổ mình với vẻ cay đắng.

Jang Chaeyeon lúc nào cũng như vậy.

Cô ấy luôn đáp lại niềm tin được trao cho mình.

Tôi có thể đã nhờ cô ấy làm gì được nhỉ?

‘Em sẽ quên’

Đó là lời cô ấy đã nói với tôi khi cả hai ở trong Khối lập phương.

Chúng tôi đã quên điều gì?

Một cuộc trò chuyện vô nghĩa?

Ký ức của cả hai?

Giờ đây ngay việc đã quên điều gì thì chúng tôi cũng đã quên mất rồi, nhưng liệu tôi và cô ấy ở một dòng thời gian khác có gì khác biệt không?

Nếu là tôi, tôi chắc hẳn đã lo lắng cho cô ấy.

Sau cùng thì tôi cũng sẽ chết sớm mà.

Con người không dễ nản lòng đến vậy chỉ vì họ chấp nhận cái chết của mình.

Họ sẽ chỉ cố cứu vớt những gì còn sót lại.

Tôi đang chết dần đó muốn cứu sống Jang Chaeyeon.

Một mình Jang Chaeyeon không thể phá vỡ được Khối lập phương, và việc tôi không thể một mình phá hủy Khối lập phương cũng đã vừa được chứng minh.

Ah…! Khư…!

Thứ đó rên rỉ trong khi bóp cổ bản thân, và cùng lúc đó, một thứ gì đấy bắt đầu thoát ra từ trong trán của nó với một ánh sáng đỏ.

“Cô Chaeyeon!”

“Ừm”

Jang Chaeyeon đáp lại lời gọi của tôi và vươn tay ra.

[Xé tọa độ: 2->1]

Thế giới trở thành một bảng kẻ ô.

Tôi nhìn về trán của Quan sát giả và Jang Chaeyeon siết chặt tay lại.

-Rắc!

Cùng với một âm thanh kinh khủng, một vết nứt xuất hiện trên trán của Quan sát giả.

Một lần nữa.

[Xé tọa độ: 1->0]

-Rắc!

Cùng với một âm thanh vang dội, trán của thứ đó bị xé toạc.

Khụ! Khụ!

Quan sát giả giữ chặt lấy cổ mình trong khi thở dốc.

Một vật thể hình vuông đang trôi nổi trên không.

Là Khối lập phương.

[Chí mạng: 1->0]

Thế giới chậm lại và chuyển sang một màu đen trắng, và một ánh sáng đỏ nở rộ ở chính giữa của Khối lập phương.

-Bằng!

Tôi bóp cò.

Cùng lúc viên đạn bị hút vào chấm đỏ, Khối lập phương cũng sáng lên và bắn ra một thứ gì đó.

Một tia laze.

Khi Yu Daon cố bắt lấy Khối lập phương trước đây, cái này cũng đã từng xuyên qua đầu cô ấy.

Nhưng tôi không cần phải di chuyển.

Tia laze nhắm vào đầu tôi lệch đi như thể đó là một điều hiển nhiên.

Cùng với tiếng xé gió, nó lướt qua vành tai của tôi.

Đồng thời, viên đạn trúng vào chấm đỏ.

-Rắc!

Khối lập phương nứt làm đôi cùng với một âm thanh lớn.

“...Ta đã nhìn thấy nó rồi”

Tôi lẩm bẩm, và Jang Chaeyeon, người vừa che chắn cho trán tôi, cũng gật đầu.

Cùng lúc đó, Khối lập phương hóa thành cát bụi và rơi xuống.

“...”

Sự im lặng bao trùm lấy không gian.

Hai Jang Chaeyeon.

Jang Chaeyeon Quan sát giả với vết sẹo kinh khủng trên cổ và Jang Chaeyeon đang ở bên cạnh tôi.

“...”

Sau một thoáng im lặng, Quan sát giả nhìn tôi.

Cô ấy mở miệng, nhìn tôi với ánh mắt tràn đầy nhớ nhung.

“Một thời gian dài…rất rất dài về trước…”

“...”

Giọng nói của cô ấy run rẩy như thể cổ họng bị nghẹn lại, và cô ấy nói tiếp với giọng the thé.

“Như anh…hỏi…”

“...”

Với yêu cầu đó và một niềm tin không hẹn ngày gặp lại.

“Em đã quên rồi”

Cô ấy mỉm cười, những giọt nước mắt chảy ra từ khóe mi của cô.