Tên của một tồn tại chính là dấu ấn của nó.
Bằng cách gọi tên một người, họ mới có thể là chính bản thân mình.
Để ví dụ cho dễ hiểu, nếu tôi gọi Song Ahrin là ‘Kim Jaehun’, cô ấy sẽ ngay lập tức mắng tôi là đang nói nhảm gì đấy.
Theo nghĩa đó, tôi đã gọi thứ đang ở trước mặt mình là Jang Chaeyeon.
“...Cái gì?”
Thứ đó nghiêng đầu nhìn tôi.
“Cô Chaeyeon, là tôi đây, Kim Jaehun”
“...Kim Jaehun…”
“Cô không nhớ sao? Vào sự kiện Khối lập phương—”
“Dừng lại!”
Thứ đó vươn tay ra ngăn tôi, và miệng tôi liền ngậm lại.
Nó bắt đầu tự lẩm bẩm một mình như điên, có vẻ là đang nhớ ra gì đó.
Tôi hơi quay đầu nhìn Jang Chaeyeon và Yu Daon.
Cả hai người họ đang nằm ra đấy.
Jang Chaeyeon đang rên rỉ với đôi mắt nhắm lại như thể cảm thấy khó chịu, còn cơ thể của Yu Daon đang dần cứng lại từng chút một như khi chúng tôi mới đến đây.
Jang Chaeyeon thì tôi không biết như nào, nhưng Yu Daon hiện đang trong tình huống nguy hiểm.
Chúng tôi cần phải giải quyết chuyện này thật nhanh chóng.
Và để làm vậy, chúng tôi tuyệt đối cần đến sự giúp đỡ của Quan sát giả.
Nếu cứ chiến đấu như này, chúng tôi nhất định sẽ không bao giờ thắng được.
“Kim Jaehun…Kim Jaehun…Mình đã nghe được nó ở đâu rồi…Là ở đâu…”
Quan sát giả liên tục lẩm bẩm tên của tôi trong khi giữ chặt đầu.
“Cô Chaeyeon”
“Đừng, đừng gọi tớ bằng cái tên đó”
Quan sát giả giật mình đáp lại lời của tôi và nhìn về đây.
“Tại, tại sao…”
“Cô đã ở đây bao lâu rồi?”
“Hở…?”
“Cô đã ở đây bao lâu rồi?”
“Một, một thời gian dài…”
Quan sát giả ngập ngừng đáp lại, đầu cô ta bắt đầu lắc lư.
Giờ thì tôi hiểu được đôi chút rồi.
Cảnh tượng mà tôi nhìn thấy vừa rồi chắc hẳn chính là quá khứ của Quan sát giả.
Đó có thể là một quá khứ không có Yu Daon, hoặc là một quá khứ hoàn toàn đi theo một hướng khác.
Sau khi chứng kiến cái chết của tôi, cô ấy sau cùng đã chịu khuất phục trước Khối lập phương sau một thời gian dài.
Tôi không thể đổ lỗi cô ấy vì điều đó được.
Dù cho có là tôi thì trong tình huống đó tôi cũng sẽ khuất phục mà.
Sự cô đơn dài đằng đẵng tất yếu sẽ hủy hoại con người.
Thay vào đó, tôi phải nói rằng cô ấy rất đáng nể khi đã cầm cự được cho đến tận lúc đó.
Dù sao đi nữa, đúng như những gì đã nói, cô ấy đã cầm cự trong một thời gian dài nhưng cuối cùng cũng chấp nhận Khối lập phương vào trong tâm trí mình.
Và rồi, sau khi chịu đựng nỗi đau trong một thời gian dài, cô ấy đã quyết định biến bản thân thành Chủ Nghĩa Duy Mỹ.
Lý do là…
Sự xâm chiếm của Khối lập phương sao?
Vấn đề bắt đầu từ đây.
Nếu cô ấy đã cắt đứt cổ mình để ngăn chặn sự xâm chiếm của Khối lập phương, thế thì ngược lại, có thể nói là đầu của cô ấy đang hoàn toàn nằm trong sự kiểm soát của Khối lập phương.
Điều đó cũng giống như một quả bom hẹn giờ vậy.
Dù tôi không biết là ai đang điều khiển Quan sát giả lúc này, nhưng trong trường hợp nào đi nữa, việc tôi phải cẩn trọng vẫn không thay đổi.
“...”
Tôi nhìn Quan sát giả vẫn đang ngập ngừng.
Tôi nên nói gì với cô ấy đây?
Ngay sau đấy, thứ đó liền lắc đầu và rên rỉ trong đau đớn.
“Cô Chaeyeon?”
“Im lặng”
Một giọng lẩm bẩm nhỏ nhẹ ngắt lời tôi.
Thứ đó từ từ ngẩng lên nhìn tôi.
“...”
Quan sát giả nhìn chằm chằm vào tôi trong im lặng.
Tôi theo bản năng biết được, người đang đối mặt với tôi bây giờ không phải là Quan sát giả đã đang nói chuyện với tôi khi nãy.
Đôi mắt điên cuồng đã dịu đi, để lại sự điềm tĩnh.
Lần đầu tiên kể từ lúc đến đây, thứ đó đang nhìn tôi với ánh mắt của Jang Chaeyeon mà tôi biết.
“Tại sao anh lại đến được đây? Không, từ đầu thì anh là ai?”
Thứ đó nhìn tôi, lẩm bẩm với giọng đầy gai góc.
Không, là cô ấy.
“...Là tôi đây, cô Chaeyeon”
“...Đã trôi vào đây sao?”
Cô ấy không đáp lại lời tôi mà chỉ nhìn chằm chằm về đây.
Sự hoang mang dần hiện lên trong mắt của cô ấy.
“Bằng cách nào, tại sao…Chẳng lẽ là một mối đe dọa…?”
Cô ấy cúi đầu và trầm ngâm lẩm bẩm gì đó rồi lại nhìn tôi.
“Mau rời khỏi đây ngay”
“Không có đường ra, và hiện tại cô Chaeyeon đang giữ các đồng nghiệp của tôi”
“...”
Cô ấy rơi vào im lặng.
“Tôi không thể làm gì về việc đó”
Cô ấy ngẩng lên nhìn tôi.
Khác với khi nãy, cô ấy đang mang một vẻ mặt điềm tĩnh.
“Đánh thức bọn họ dễ lắm. Do là họ chỉ đang ngủ thiếp đi nên anh chỉ cần lay họ dậy thôi”
“À”
“Nhưng tôi không thể giúp anh ra ngoài đâu. Anh sẽ phải chạy trốn thật tốt đấy”
“Tôi sẽ cố gắng”
“...”
Cô ấy nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của tôi rồi nhẹ nhàng vươn tay ra.
Ngay khi những ngón tay ma-nơ-canh lạnh lẽo vừa chạm vào má tôi, cô ấy liền lắc đầu rồi cúi xuống.
Với vẻ mặt đau đớn, cô ấy nhắm mắt lại trong giây lát rồi mở ra.
“Tôi đi đây”
Cô ấy lẩm bẩm rồi quay người bước đi.
-Cộp…cộp…
Tiếng chân ma-nơ-canh gỗ chạm xuống đất vang lên.
“Cô Chaeyeon?”
“Tôi sẽ đi xa nhất có thể”
“Cô Chaeyeon”
“Đây là tất cả những gì tôi có thể làm cho anh…tôi xin lỗi”
Với những lời đó, cô ấy tiếp tục bước đi với những bước chân nặng nề.
Đây là khoảng thời gian Jang Chaeyeon đã trao cho tôi.
Tôi vội vàng chạy đến chỗ hai người kia để đánh thức họ dậy.
“Cô Chaeyeon, cô Daon”
Tôi lay vai Jang Chaeyeon rồi Yu Daon.
“Gư…”
May mắn là Jang Chaeyeon đã nhanh chóng tỉnh lại.
“Cô tỉnh rồi chứ?”
“...Con quái vật đâu?”
“...Nó rời đi rồi”
“Ra vậy”
Jang Chaeyeon thở phào nhẹ nhõm nhìn tôi rồi quay sang Yu Daon.
“Chúng ta nên làm gì về cô ta đây?”
“Chúng ta phải đánh thức cô ấy chứ. Cô Daon!”
Tôi liên tục lay vai Yu Daon qua lại.
Không như Jang Chaeyeon, phải mất một lúc thì Yu Daon mới tỉnh lại.
“Ư…”
Sau khi tôi đã lay cô ấy không biết được bao lâu, cuối cùng Yu Daon cũng tỉnh lại và hít thở bình thường
“Anh Jaehun?”
“Tôi đây. Cô không sao chứ?”
“Ah…chuyện đó…”
“Cô Daon?”
Phản ứng của Yu Daon có hơi khác.
“Tôi ổn mà…”
Yu Daon lùi người ra sau với một nụ cười gượng gạo.
“Đừng lo lắng quá…anh đã đánh thức tôi nhỉ? Cảm ơn anh”
“Không…cô tỉnh lại là tốt rồi”
Có gì đó khác.
Giọng của cô ấy ủ rũ khác hẳn mọi khi.
“Cô Daon, có chuyện gì sao? Cô đã nhìn thấy điều gì đó tồi tệ à?”
“Tôi đúng là đã thấy một điều tồi tệ, nhưng…”
“Tôi không biết là cô đã nhìn thấy thứ gì, nhưng đừng tin vào nó”
Trước lời của tôi, Yu Daon lại mỉm cười gượng gạo lần nữa.
“Vâng, tôi hiểu rồi”
“...”
Có vẻ là việc này không thể giải quyết được ngay chỉ bằng cách nói vậy.
Vấn đề là hiện tại không có thời gian để giải quyết chuyện này.
“...Đi thôi”
Chẳng còn cách nào khác.
Thời gian lúc nào cũng bị giới hạn cả mà.
Tôi cảm thấy có lỗi với Yu Daon, nhưng hiện tại, đưa Song Ahrin ra ngoài là ưu tiên hàng đầu của chúng tôi.
Tôi đứng dậy tại chỗ và bắt đầu chạy.
“Chúng ta đang đi đâu đây?”
“Đến chỗ cô Ahrin”
May mắn là do Quan sát giả, hay Jang Chaeyeon, đã đi về hướng ngược lại, chúng tôi có thể đánh thức được Song Ahrin nếu đi đủ nhanh.
Khi vẫn chạy theo con đường quen thuộc, chúng tôi sớm đến được chỗ Song Ahrin đang đứng bất động.
Có vẻ là Quan sát giả vẫn chưa động vào cô ấy.
Tôi tiến đến chỗ Song Ahrin và kiểm tra tình trạng của cô ấy.
“Cô Ahrin”
Cô ấy nói là nếu tôi lay Song Ahrin thì cô ấy sẽ tỉnh dậy.
Tôi liên tục lay vai của Song Ahrin, và sau một thời gian kha khá, Song Ahrin cuối cùng cũng mở mắt.
“Hức…”
Cô ấy cứ vậy khuỵu xuống.
“Hức…ah…”
Và rồi cô ấy liền òa khóc mà không thể nói tiếp lời nào.
“...Ưa…!”
Như thể đã mất đi khả năng nói chuyện, cô ấy chỉ quỳ gối khóc nức nở.
“Cô Ahrin, là tôi đây”
“Tôi xin lỗi…tôi xin lỗi…”
Tôi vội vã kiểm tra tình trạng của Song Ahrin.
Cô ấy dường như không nghe thấy tôi nói gì mà chỉ không ngừng rơi nước mắt và lẩm bẩm lặp đi lặp lại.
“...”
<Hở?>
Và rồi, một giọng nói hồn nhiên bắt đầu vang vọng khắp không gian.
<Mình đang ở đâu đây?>
Không có thời gian để lãng phí.
Cứ như này thì thứ đó sẽ tìm ra chúng tôi mất.
Không, ngay từ đầu thì chỉ cần con mắt trên trời mở ra là chúng tôi sẽ bị tiêu diệt rồi.
“Cô Ahrin, tôi xin lỗi”
Tôi nhanh chóng vác Song Ahrin lên vai và bắt đầu di chuyển.
Dù đã đoán trước được phần nào nhưng Song Ahrin đã bị ảnh hưởng nghiêm trọng hơn tôi nghĩ.
Tôi biết là cô ấy sẽ gặp khó khăn khi mà thời gian tiếp xúc của cô ấy nhiều hơn chúng tôi.
Chúng tôi cần phải rời khỏi đây, nhưng vấn đề là chúng tôi không biết đường ra.
Chẳng còn cách nào khác.
Vẫn vác Song Ahrin đang khóc trên vai, tôi quay lại nhìn Yu Daon và Jang Chaeyeon.
“Chúng ta có thể tìm lối ra, và chúng ta có thể đối đầu với thứ đó.
“...Với thứ đó sao?”
Yu Daon lẩm bẩm, và Jang Chaeyeon hạ ánh mắt xuống đất.
“Đúng vậy. Việc đối đầu với thứ đó không hề dễ chút nào”
Và nếu phải chiến đấu với Yu Daon và Song Ahrin đang ở trong tình trạng này thì lại càng không có hy vọng nào cả.
Dù vậy, việc tìm đường ra ngoài cũng bất khả thi.
Sau cùng, chúng tôi chỉ có thể tìm kiếm trong cái hang đó.
“Cô Daon”
“...Vâng?”
Yu Daon phản ứng lại chậm hơn so với khi nãy.
“Hãy tìm lối ra cùng cô Ahrin. Đừng để bị phát hiện”
“...Vậy thì anh định làm gì, anh Jaehun?”
“Tôi sẽ câu thời gian, hoặc là thử hạ gục thứ đó”
Vào khoảnh khắc thứ đó mở con mắt trên trời lần nữa, lần này chúng tôi có thể sẽ hoàn toàn bị xóa sổ.
Chỉ có một cách để ngăn không cho thứ đó mở con mắt.
Chúng tôi cần phải ở trong tầm mắt của nó.
“Trong khi chúng tôi câu thời gian, cô Daon và cô Ahrin hãy tìm lối ra”
“...Tôi cũng…”
“Vậy thì sẽ không có ai lo cho cô Ahrin cả”
“Ah…chuyện đó, phải ha…”
Yu Daon gật đầu rồi nhìn Song Ahrin.
Cô ấy vẫn đang òa khóc như một đứa trẻ.
Tôi cẩn thận đặt Song Ahrin xuống, và Yu Daon đỡ lấy cô ấy.
“Chúng tôi đi đây. Ta đi thôi, cô Chaeyeon”
“Ừm”
Tôi quay lại với Jang Chaeyeon và bước nhanh.
“...Anh Jaehun”
Tôi dừng bước trước lời gọi của Yu Daon.
“Ừm, cô Daon”
“...Không có gì đâu. Tôi sẽ đợi”
“...Được rồi”
Tôi lại nhanh chóng bước đi, bỏ lại Yu Daon phía sau.
Ngay khi Yu Daon và Song Ahrin vừa biến mất khỏi tầm mắt, Jang Chaeyeon liền vỗ nhẹ vào vai tôi.
“Việc đó dường như rất khó khăn nhỉ”
“Chắc là vậy”
“Tôi cũng thế…Nếu đã ở lại lâu hơn chút, có lẽ tôi đã phải rất khổ sở”
Jang Chaeyeon lẩm bẩm với giọng buồn bã.
“...Cô Chaeyeon đã nhìn thấy gì vậy?”
“...Tôi…”
Jang Chaeyeon bắt đầu giải thích chậm rãi.
Những gì cô ấy đang nói giống hệt với cảnh tượng tôi đã nhìn thấy.
Không, là giống y chang luôn.
“...Tôi cũng vậy…”
Tôi bắt đầu kể lại những gì mình đã thấy với cô ấy.
Về Jang Chaeyeon đã khuất phục, về tôi đã chết, và cuối cùng là về Khối lập phương.
“...Ah”
Jang Chaeyeon nhắm mắt lại sau khi nghe tất cả những gì tôi kể.
“...Cô có vẻ là đã hiểu được đại khái rồi nhỉ?”
“...Tôi nghĩ vậy”
Cô ấy nhìn lên trời.
“Tôi…đã quyết định sẽ không tin vào con người nữa”
Cô ấy lẩm bẩm.
“Bởi vì nếu họ chết, tôi sẽ rất đau đớn”
“...”
“Nếu có thể tận mắt nhìn thấy trái tim của mình, có lẽ tôi đã buồn đến mức nó bị xé toạc ra làm đôi”
Người mà Jang Chaeyeon gọi là chị hiện lên trong tâm trí tôi.
Chị gái của cô ấy giờ đây đã là một tuyệt tác.
“Vậy nên tôi đã đi đến một kết luận. Rằng chỉ cần không tin tưởng, tôi sẽ không bị tổn thương”
“...”
Cô ấy nói không sai.
Sau cùng thì nó cũng không khác gì với lý lẽ rằng không yêu để không bị tổn thương bởi tình yêu mà.
“Nhưng tôi dường như đã lại mở lòng với anh rồi. Không, tôi thực sự đã lại mở lòng với anh”
Jang Chaeyeon nhìn tôi.
“Tôi vẫn ổn bởi vì anh còn sống. Anh vẫn quay trở về dù bị thương, và ngay cả bây giờ anh cũng đang ở bên cạnh tôi”
“...”
Cô ấy nhìn về trước.
Một con ma-nơ-canh đang loạng choạng bước đến chỗ chúng tôi với tiếng lóc cóc.
“Và, tôi kia…là một tôi chưa từng bảo vệ được người của mình dù chỉ một lần”
“Thì ra là vậy”
“Ừm. Nên là…tôi kia có lẽ đã từ bỏ”
“Tìm thấy rồi!”
Thứ đó hét lên, cắt ngang cuộc trò chuyện của chúng tôi.
Mái tóc trắng bị bẩn tung bay trong bầu không khí xám xịt.
“Tớ đã tưởng là mình sẽ lại phải nhìn xung quanh khắp nơi lần nữa do không tìm được các cậu đấy!”
Thứ đó mỉm cười.
Tôi cất lời trong khi nhìn cảnh tượng đó.
“Từ bỏ điều gì?”
Jang Chaeyeon cũng nhìn thứ đó, cúi người xuống, và cất lời.
“Rằng nếu chờ đợi, có lẽ một ngày mai tốt hơn sẽ đến”
“Vậy thì cô Chaeyeon của bây giờ đang tin vào điều đó sao? Rằng một ngay mai tốt hơn sẽ đến?”
“...”
Cô ấy quay lại nhìn tôi.
“Ừm, bởi vì tôi có anh mà”
Và rồi, cô ấy mỉm cười.

