Kỳ dị, đó là cảm giác tôi có được khi nhìn Quan sát giả trước mặt mình.
Đó không phải là cảm giác kỳ dị đến từ vẻ ngoài.
Thứ đó đang mỉm cười rạng rỡ và nói chuyện đầy vui vẻ, nhưng bên trong nó lại đang hiện hữu một cảm giác kỳ dị không thể diễn tả thành lời.
“Gì thế, tại sao các cậu đều nhìn tớ với vẻ mặt ngạc nhiên vậy?”
Jang Chaeyeon tóc dài đang mỉm cười nhìn tôi.
Không, là Quan sát giả.
Jang Chaeyeon cũng đang nhìn Quan sát giả với vẻ mặt căng thẳng.
“Này, đừng như vậy nữa và hãy mỉm cười đi nào!”
Khi thứ đó vung tay…
“Ưm…!”
Khóe miệng của tôi bắt đầu tự mình cử động.
Chính xác hơn thì phải nói là có một sức mạnh không rõ đang cưỡng chế nâng hai bên khóe miệng của tôi lên.
“Không phải cậu trông dễ nhìn hơn khi cười sao?”
Quan sát giả mỉm cười nhìn tôi rồi quay sang nhìn Jang Chaeyeon.
“Giờ thì, người bạn nhìn rất giống tớ cũng nâng khóe miệng lên đi nào!”
“...”
Jang Chaeyeon nhìn tôi.
Bây giờ tôi đã có thể hiểu được ý của cô ấy chỉ bằng cách nhìn vào ánh mắt.
Ánh mắt của cô ấy có vẻ đang hỏi là ‘Chúng ta chiến đấu chứ?’.
Có lẽ nếu giao chiến, chúng tôi cũng có thể tấn công bất ngờ…
Tôi chậm rãi lắc đầu.
Hiện tại không chỉ có mình tôi và Jang Chaeyeon.
Đằng sau chúng tôi còn có cả Yu Daon và Song Ahrin, và cả hai đang không trong trạng thái bình thường.
“...”
Jang Chaeyeon nhìn Quan sát giả và từ từ nâng khóe miệng của mình lên.
“Người bạn này cười không được tự nhiên lắm nhỉ?”
Trước cảnh tượng đó, Quan sát giả đặt tay lên cằm lẩm bẩm, và khóe miệng của Jang Chaeyeon cũng bắt đầu nâng lên một cách kỳ lạ.
“...”
Quan sát giả mỉm cười trước nụ cười của Jang Chaeyeon.
“Tuyệt. Vừa đúng luôn!”
Chỉ khi ấy thì Quan sát giả mới quay sang nhìn Yu Daon và Song Ahrin.
“Hừm…Đây là lần đầu tiên mình nhìn thấy người bạn này”
Quan sát giả đi qua và gõ nhẹ vào đầu Yu Daon đang hoàn toàn đứng yên, và cô ấy đổ ập xuống tại chỗ với một tiếng ‘Rầm!’.
Hình như là đầu cô ấy bị đập nát rồi.
“...”
Cô ấy sẽ không sao chứ?
Dù lo lắng, hiện tại tôi không thể cử động được.
“Ơ? Người bạn này…”
Quán sát giả đứng trước mặt Song Ahrin và chậm rãi vuốt ve má của cô ấy.
“Mình đã nhìn thấy người bạn này ở đâu đó rất nhiều rồi thì phải?”
“...”
Tất nhiên, Song Ahrin không nói một lời nào.
“Hừ…hừm…”
Quan sát giả tiếp tục nhìn chằm chằm vào Song Ahrin trong khi chau mày.
“Hình như là mình đã nhìn thấy người bạn này rất lâu về trước…”
Thứ đó tự lẩm bẩm một mình những lời chẳng thể nào hiểu được và gật đầu.
“Không biết nữa, nhưng mà mình thích người bạn này”
Và khi thứ đó búng tay, Song Ahrin ngay lập tức biến mất.
“...”
Tôi trao đổi nhanh qua ánh mắt với Jang Chaeyeon.
“Cậu có muốn đi cùng tớ không?”
Quan sát giả nhìn chúng tôi với một nụ cười tươi tắn.
Phải làm gì đây?
Trước hết, do là Song Ahrin đã bị đưa đi, chúng tôi không thể rời khỏi đây được.
Và ngay từ đầu thì chúng tôi còn chẳng biết cách ra ngoài.
“...Được thôi”
Tôi chậm rãi gật đầu, và thứ kia cũng gật đầu đáp lại với một nụ cười rạng rỡ trước hành động của tôi.
“Tuyệt! Tớ mừng là cậu sẽ đến! Người bạn nhìn giống hệt tớ cũng sẽ đến nhỉ?”
“..Ừm”
Jang Chaeyeon gật đầu.
“Được rồi! Vậy thì hãy đi lối này! Tớ sẽ giải phóng cơ thể của các cậu để cả hai có thể dễ đi theo!”
Với một nụ cười rạng rỡ, thứ đó đi về trước như thể đang nhảy múa, và Jang Chaeyeon nhìn tôi.
“Cứ đi theo đi”
Không như trước, cơ thể của tôi đã có cảm giác tốt hơn.
Dù vậy, tôi cũng không thể di chuyển theo ý mình.
Nhưng cũng không thể cứ vậy mà đi được.
Sau khi lấy ra sổ hướng dẫn từ trong túi, tôi liền ném nó đến chỗ Yu Daon đang nằm.
“Trông cậy vào ngươi đấy”
Tôi tin rằng sổ hướng dẫn sẽ hiểu những gì tôi nói.
“Được rồi chứ?”
“Đi thôi”
Tôi và Jang Chaeyeon chậm rãi đi theo sau Quan sát giả và nhìn xung quanh.
Một thành phố hoàn toàn chỉ có một màu xám.
Cũng không phải là không có con người, nhưng đa số, không, tất cả bọn họ đều cứng đờ như Song Ahrin.
“...Khung cảnh này”
Jang Chaeyeon lẩm bẩm.
“Thật quen thuộc”
“...Phải rồi. Thật quen thuộc”
Cảnh tượng này bất ngờ là vẫn còn đọng rõ trong ký ức của tôi, có thể là do tôi đã ở đó trong một khoảng thời gian dài chăng.
“Nó giống hệt như bên trong Khối lập phương nhỉ?”
“Ừm”
Khối lập phương mà tôi và Jang Chaeyeon đã đi vào khi mới gặp nhau lần đầu.
Tôi đã trải qua một quãng thời gian khá dài ở đó cùng với Jang Chaeyeon, dù là tôi không nhớ chính xác là cả hai đã làm gì.
“...”
Giờ nghĩ lại, tôi thực sự không thể nhớ rõ là mình đã làm gì.
Để suy nghĩ sau vậy.
Tôi đánh dấu việc này trong đầu rồi nhìn xung quanh.
“Trông giống hệt luôn”
“Ừm”
Khó tin là nơi này trông giống hệt bên trong Khối lập phương mà tôi đã bị mắc kẹt bên trong cùng với Jang Chaeyeon.
Sau cùng thì tôi đã đi loanh quanh trong đó suốt một thời gian dài mà.
“À, có một cục đá ở đó”
“À, ừm”
Jang Chaeyeon tránh cục đá trước mặt sau khi nghe tôi nói.
“...Sao mà anh nhớ được vậy?”
“Công nhận…?”
Tôi chỉ đột nhiên nhớ ra điều đó thôi.
“Chúng ta đến nơi rồi!”
Và rồi, Quan sát giả cất lời, cắt ngang suy nghĩ của tôi.
-Cộp! Cộp!
Mỗi khi thứ đó bước lên những hòn đá, một âm thanh khó chịu lại vang lên từ phần thân ma-nơ-canh.
Song Ahrin đang cứng đờ được đặt cẩn thận xuống đất, và Quan sát giả nhìn cô ấy như thể đang nhìn một thứ đáng yêu rồi di chuyển.
Và rồi, nó ngồi xuống một đống đá bất kỳ và nhìn hai người chúng tôi.
“Vậy, tớ có thể hỏi các cậu một câu thôi được không?”
Với giọng nói vui vẻ và khuôn mặt của Jang Chaeyeon, thứ đó nhìn chúng tôi với đôi mắt sáng lên.
“...Được thôi”
Khi tôi mở miệng, thứ đó liền cười tươi.
“Các cậu đến từ đâu vậy?”
“...Chúng tôi đến từ đâu sao?”
Khi tôi hỏi lại câu hỏi của nó, thứ kia liền gật đầu.
“Ừm! Vì tớ đã ở nơi này rất rất lâu rồi á!”
Rất rất lâu rồi sao?
“...Không phải là có ai đó đã tạo ra cô sao?”
“Tạo ra? Tớ ấy hả? Ai cơ?”
Thứ đó nghiêng đầu với vẻ mặt khó hiểu, mái tóc dài của nó đung đưa theo từng cử chỉ.
“Tớ chỉ là tớ thôi! Tớ đã ở nơi này kể từ khi có thể nhớ được rồi!”
“...Tên của cô là gì?”
Thứ chớp mắt một hồi trước câu hỏi của tôi.
“Tớ đâu có tên đâu?”
“...”
“Giờ thì trả lời câu hỏi của tớ đi! Các cậu đến từ đâu vậy?”
“...Chúng tôi đến từ cái hang đó”
“À! Là cái hang vừa rồi!”
Tôi chậm rãi gật đầu đáp lại, và thứ kia mỉm cười vui vẻ rồi nhìn tôi và Jang Chaeyeon.
“Nhưng mà trong cái hang đó đâu có gì? Tớ lúc nào cũng dạo chơi quanh đây cả mà!”
“...Chúng tôi chỉ vừa mới đến đây không lâu”
“À! Ra là vậy! Điều đó có nghĩa là các cậu là những người bạn mới vừa chuyển đến nhỉ!”
Thứ đó mỉm cười.
Một cảm giác không tự nhiên đến kỳ lạ, như thể tôi đang nhìn một đứa trẻ ngây thơ vậy.
Và vẻ mặt của Jang Chaeyeon khi nhìn cảnh tượng đó càng lúc càng tối sầm đi.
“Vậy những người bạn mới vừa chuyển đến—”
“Khối lập phương”
Jang Chaeyeon cất tiếng ngắt lời Quan sát giả, và nó hướng mắt nhìn về phía cô ấy.
“Hở?”
“Ngươi biết Khối lập phương chứ?”
“...Khối lập phương…”
Thứ đó lẩm bẩm trong khi chau mày.
“Hình như là tớ sắp nhớ ra, nhưng mà cũng không nhớ ra…”
“...”
Jang Chaeyeon hạ tầm mắt xuống.
“Sao vậy? Người bạn nhìn giống hệt tớ?”
“Ba mươi phút”
Jang Chaeyeon ngắt lời Quan sát giả.
“Ta đã trải qua vô số ngày trong Khối lập phương, nhưng khi thoát ra, chỉ mới có ba mươi phút trôi qua”
Jang Chaeyeon nhìn thứ kia.
“Ta theo đúng nghĩa đen đã từ bỏ việc đếm. Đằng nào thì ta cũng chẳng thể làm gì”
“Aha, ra vậy! Cậu hẳn là đã phải vất vả lắm nhỉ!”
“Con người sẽ phát điên khi chỉ có một mình”
Jang Chaeyeon lẩm bẩm.
“Ở đó, ta đã đánh mất khả năng nói”
“Đánh mất khả năng nói? Tớ không hiểu cậu đang nói gì cả!”
Thứ đó mỉm cười và đáp lại.
“Tôi không được phép hiểu những điều cô đang nói”
Đột nhiên, thứ đó cúi gằm mặt xuống và lẩm bẩm.
“..Cái gì cơ?”
“Hở? Tớ đã nói gì à?”
Thứ đó lấy lại tập trung và nghiêng đầu nhìn chúng tôi.
Tôi nhìn Quan sát giả vừa mới nói khi nãy.
Nó đang mỉm cười rạng rỡ và không rời mắt khỏi chúng tôi.
Jang Chaeyeon nhìn tôi.
Cô ấy đang ra hiệu bằng mắt với tôi.
Tôi cho tay vào trong túi áo và lấy ra khẩu súng.
“Khi lời nói đã không còn ý nghĩa gì nữa, con người sẽ mất đi khả năng ngôn ngữ của mình”
“...Đúng vậy”
“Nếu ở lâu thêm chút nữa thôi, tôi chắc hẳn đã phát điên rồi”
Jang Chaeyeon nhắm mắt rồi lại mở ra nhìn thứ kia.
“Ngươi là một bản thể khác của ta, kẻ chỉ có một mình”
“Ưm? Tớ hoàn toàn không hiểu cậu đang nói gì cả”
“Con người ở một mình chắc chắn sẽ phát điên”
Quan sát giả nghiêng đầu rồi lại cúi gằm mặt xuống lẩm bẩm lần nữa.
Jang Chaeyeon nhìn thứ đó rồi quay sang tôi.
“Kỳ lạ”
“Hả?”
“Vậy thì điều đó không giải thích được cho việc tại sao phần thân của thứ này lại là của một con ma-nơ-canh”
Cô ấy đang nói chuyện với tôi có chủ đích.
Tại sao?
“Công nhận”
Nhưng nếu cô ấy đang hành động như vậy, chắc hẳn phải có lý do nào đó.
Khi tôi tiếp lời cô ấy và trả lời, quả nhiên đúng như dự đoán.
“Cả hai cậu nãy giờ cứ bỏ tớ sang một bên và nói chuyện với nhau thôi ấy!”
Khi thứ đó dậm chân xuống, một tiếng ‘Ruỳnh!’ vang lên.
“Không vui chút nào!”
“Đúng vậy. Không vui chút nào”
Jang Chaeyeon gật đầu.
“Vậy thì hãy kể cho bọn ta đi. Câu chuyện của ngươi”
“Tớ đã bảo là tớ không có câu chuyện nào rồi mà!”
Thứ đó hét lớn rồi dậm chân lần nữa, đồng thời, trái tim của tôi lại bắt đầu chậm dần.
“Đợi đã…!”
Jang Chaeyeon bối rối nhìn tôi, nhưng tôi cũng chẳng biết phải làm gì cả.
Tôi vội vã ngẩng đầu lên nhìn thứ kia.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
[Tên: --\--]
[Tuổi: --/--]
[Đặc trưng: Quan sát]
[Khả năng: Quan sát]
[Tiểu sử: Đây là nghệ thuật hoàn hảo]
[Điểm yếu: -]
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
Không có gì thay đổi cả.
“Không có đợi đã gì cả! Các cậu phải nói chuyện với tớ nhiều hơn!”
Thứ đó lườm một cái và giơ tay lên.
“Gư!”
Cơ thể của tôi bị đẩy lùi về sau với một cơn đau như thể có thứ gì đó vừa đâm sầm vào ngực tôi.
“Hà…hà…”
Hơi thở của tôi nghẹn lại.
Cơ thể của tôi dần lạnh đi, và tầm nhìn trở nên mờ nhòe.
Nóng quá, không, lạnh quá.
Việc tôi có thể làm gì khi không có Chí mạng—
-Rầm!
Chính lúc đó, Jang Chaeyeon vươn tay và đánh bay Quan sát giả ra xa.
Cơ thể của Quan sát giả bay vút lên không trung rồi rơi thẳng xuống.
“Đi thôi”
Jang Chaeyeon kéo lấy tay tôi.
“Đi đâu!”
“Tôi biết nơi đó, và anh biết đường”
Cô ấy đang nói cái gì vậy?
Khi tôi nhìn cô ấy với ánh mắt như không hiểu gì, cô liền nhìn thẳng vào mắt tôi với ánh mắt kiên định.
“Nơi đó là Khối lập phương. Anh biết đường mà, nên là hãy dẫn đường đi”
“Không, dù cô có bảo tôi dẫn đường—”
“...Tin tôi đi”
Khác với mọi khi, ánh mắt cô ấy nhìn tôi tĩnh lặng đến đáng sợ.
“...Chúng ta đi đâu đây?”
“Phía trước”
Cô ấy lẩm bẩm và kéo tay tôi đi.
Tôi đi theo Jang Chaeyeon, và không lâu sau, những lời nói tựa như tiếng địa phương tuôn ra.
“Các cậu! Không! Không phải các cậu! Không! Đúng là các cậu! Làm ơn!”
“Ngay từ đầu đã không thể tồn tại hai tôi rồi”
Thứ đó vươn ra trong khi hét lên những tiếng không thể hiểu được, và cơ thể của tôi bắt đầu chậm lại lần nữa.
“Gư…!”
Jang Chaeyeon vội vã quay lại và ném một viên đá vào thứ kia, và khi viên đá đánh trúng Quan sát giả khiến nó ngã lăn ra đất, cơ thể của tôi liền trở về bình thường.
“Chúng ta cần phải tiến lên trong khi kìm hãm thứ đó!”
“Tôi biết!”
Khi cô ấy vừa chạy đi vừa ném đá nhiều lần, thứ kia lại bị ném trúng và ngã lăn ra đất.
“Hướng nào!”
Jang Chaeyeon gọi tôi một cách khẩn trương, và tôi nhìn xung quanh.
Đúng như cô ấy nói.
Con đường này không biết vì sao lại trông thực sự quen thuộc.
Hồi trước…tôi nhớ là mình đã đi qua đây cùng với Jang Chaeyeon…
“À, ừm. Hướng này!”
Khi tôi chỉ về bên phải, Jang Chaeyeon liền chạy về hướng đó không chút do dự, và tôi cũng chạy theo cô ấy.
“Các cậu không thoát được đâ—Á!”
Và rồi, một ai đó nhảy ra từ đống đổ nát và tấn công thứ đang đuổi theo chúng tôi.
“Ôi! Tôi cứ tưởng là mình chết rồi chứ! À không! Tôi thực sự đã chết một lần rồi mà!”
Yu Daon đang ngồi trên người Quan sát giả với sổ hướng dẫn trong tay.
“Anh Jaehun! Tôi đã đi theo sổ hướng dẫn! Hóa ra là anh ở đây!”
“Cô Daon! Mau tránh xa khỏi đó nhanh!”
“Việc đó có vẻ hơi khó đấy!”
Yu Daon lắc đầu rồi liền lấy ra cây dùi và bắt đầu đâm thứ kia.
“Hãy đi nhanh lên! Tôi sẽ câu giờ ở đâ—”
“Chết đi!”
-Rắc!
Trước khi Yu Daon có thể nói xong, cơ thể của cô ấy liền bị bẻ cong một cách quái dị và bị quăng đi đâu đó.
“Không được! Dừng lại đi! Tớ không thích vậy đâu!”
Và Quan sát giả đang đuổi theo chúng tôi trong khi khóc mếu máo như một đứa trẻ.
Khi tôi nhìn về phía Yu Daon, cơ thể bị vặn xoắn của cô ấy đã trở về trạng thái ban đầu và cô ấy lại lao vào Quan sát giả một lần nữa.
“Anh Jaehun! Đi đi!”
“Hướng này!”
Tôi tiếp tục chạy qua đống đổ nát.
Như thể cơ thể tôi đang nhớ lại con đường, tôi rẽ người không chút do dự tại các ngã rẽ và chạy qua con đường chẳng khác nào mê cung.
Tôi không biết là mình đang đi đâu nhưng tôi biết là mình nên đi hướng nào.
Tôi dừng bước trong khi thở hổn hển.
“...Hà…hà…”
Tôi ngẩng đầu nhìn về trước.
Ở đó là một tòa nhà khổng lồ hình khối lập phương.
“...Đây là…”
Jang Chaeyeon đi theo sau tôi, nhìn tòa nhà trong khi thở hổn hển.
“Là cái lúc đó…”
“Đúng vậy”
“Đừng có cản trở!”
Tôi có thể nghe được tiếng hét của thứ kia vọng đến từ phía xa, và cả âm thanh thứ gì đó gãy vụn vang lên khắp đống đổ nát tĩnh lặng.
“...Đi thôi. Ta cần phải nhanh lên”
“...Ừm”
Đây là cơ hội Yu Daon đã tạo ra.
Chúng tôi không thể bỏ lỡ nó được.
Tôi nhìn tòa nhà trong giây lát rồi vội vàng chạy vào trong.
Một nơi tối mịt và cũng không có ánh sáng.
Và có vẻ là thứ kia không đuổi theo chúng tôi đến tận đây.
“...May quá rồi”
“Không, đằng nào thì chúng ta cũng phải quay lại mà”
Còn có cả Yu Daon và Song Ahrin nữa.
Chúng tôi không thể cứ mãi ở đây được.
“Nếu thứ đó không đi vào đây, chắc hẳn phải có lý do nào đó”
Tôi từ từ bật đèn điện thoại lên và xem xét xung quanh.
Bên trong tòa nhà bị bao phủ bởi bụi bặm và cũng không có gì đặc biệt cả.
Không, đó chỉ là tôi đã nghĩ rằng không có gì.
“...Cái gì đây?”
Jang Chaeyeon lẩm bẩm và nhìn xung quanh.
Có vô số những con ma-nơ-canh đang bị treo trên tường, không con nào trong số đó có đầu.
Và ở giữa đống đó, cơ thể của Jang Chaeyeon đang được trưng bày trong một tủ kính.
<Tiêu đề: Quan sát giả>
Chỉ có dòng tiêu đề vô hồn chào đón chúng tôi.

