Giáng sinh. Ngày lễ trọng đại và vui tươi nhất trong nền văn hóa Thiên Chúa giáo.
Ngày mà trẻ con không khóc, ngày người lớn tận hưởng những bữa tiệc, ngày đôi lứa yêu nhau, là ngày các cửa hàng lấp lánh với những món đồ trang trí đầy màu sắc và tác phẩm đã tạo ra truyền thống Giáng sinh lộng lẫy và vui vẻ này không gì khác chính là Christmas Carol của Charles Dickens.
Giám đốc Kindersley, người vừa lật trang cuối cùng của bản thảo Christmas Carol đang đọc, lẩm bẩm với giọng nói như vừa mất đi một phần hồn.
“Đọc cuốn tiểu thuyết này khiến tôi cảm thấy mình như đang lãng phí khoảng thời gian Giáng sinh quý giá này quá…”
“Gần đây cô cũng bận quá mà. Đâu thể làm gì khác được.”
“Nếu tác giả tặng tôi cuốn tiểu thuyết này vào đúng Giáng sinh thì đó đã là món quà tuyệt vời nhất đời tôi rồi! Ựa, đáng ra tôi nên nghỉ ngơi vào lúc đó luôn mới phải.”
“Nếu thế thì cô đã đâu nhận được bản thảo này đâu đúng không?”
“Đúng vậy nhỉ, cơ mà… Huaaaaa!”
Đột nhiên Giám đốc Kindersley hét lên và tự vò đầu bứt tóc mình. Sau đó cổ thở dài một hơi như trút được gánh nặng, trở lại vẻ ngoài của một doanh nhân trẻ như thường lệ và nói tiếp.
“Nhân tiện, tác giả này?”
“Tôi đây, bản thảo có vấn đề gì à?”
“Đâu có! Lần này vẫn hoàn hảo! Thật sự là một cuốn tiểu thuyết trong mơ… Nhưng cuốn tiểu thuyết này… xuất bản nó vào gần Giáng sinh có phải sẽ hay hơn không, thay vì tới giờ mới cho xuất bản? Bởi cuốn tiểu thuyết này có chủ đề là Giáng sinh mà… nên tôi nghĩ nếu ta cho ra mắt dịp cận lễ thì sẽ nổi tiếng hơn.”
“À.”
Quả thật là nếu nghĩ đến chủ đề mà tác phẩm đề cập thì việc xuất bản gần Giáng sinh hơn sẽ thu hút nhiều độc giả hơn. Phát hành nó ngay sau Giáng sinh bây giờ có vẻ hơi lạc nhịp thật. Thường thì các tác phẩm theo mùa thường được ra mắt sớm hơn một mùa mà.
Tuy nhiên.
Điều tôi đang cố gắng làm không chỉ là tận dụng ngày lễ “Giáng sinh” thôi.
“Như thế không phải làm cô thấy phấn khởi hơn sao? Cô sẽ có cả một năm để mong đợi và chuẩn bị cho Giáng sinh.”
“À… phải, nhưng mà…”
Tôi đang cố gắng ‘tạo ra’ một ngày lễ mới, ngày “Giáng sinh” ở thế giới này. Trong quá trình đó, tôi hy vọng nhiều người hơn sẽ nghĩ về Giáng sinh. Tôi muốn họ cảm thấy hối tiếc vì đã không tận hưởng đủ nó, gợi cho họ lại những ký ức cũ về Giáng sinh, hỏi bạn bè của nhau về trải nghiệm Giáng sinh và đi đến kết luận “Giáng sinh là như thế này.”
Rồi khi Giáng sinh tiếp theo đến gần.
Tôi hy vọng mọi người sẽ chuẩn bị cho Giáng sinh một cách hoành tráng và tận hưởng một Giáng sinh lộng lẫy và hân hoan hơn bao giờ hết.
Bởi vì Giáng sinh vốn dĩ là một ngày như vậy.
Nếu cả con phố không tràn ngập tiếng hát những ca khúc thánh và đồ trang trí, thì nó không thể thực sự gọi là Giáng sinh được.
“Tưởng tượng thôi cũng thấy thú vị rồi đúng không? Hãy tưởng tượng cả một năm mong đợi cho Giáng sinh tiếp theo. Trẻ em sẽ không khóc, người lớn sẽ hồi tưởng về truyền thống Giáng sinh trong phòng làm việc, người trẻ sẽ có những lễ kỷ niệm sang trọng của họ, các thương nhân sẽ cười toe toét khi nghĩ đến việc bán hàng Giáng sinh và và hãy tưởng tượng xem, việc chuẩn bị Giáng sinh đã được chuẩn bị sẵn cả năm trời sẽ bao phủ thủ đô của đế chế như thế nào.”
“Tác giả này, chuyện đó không giống phong cách của cậu cho lắm… cậu định ở trong nhà cả ngày chỉ để đọc sách khi Giáng sinh đúng không?”
“Giám đốc à, cô hiểu tôi quá rồi.”
“Hehe. Dù sao, hình ảnh Giáng sinh mà cậu tưởng tượng nên có vẻ đẹp đến khó tin…”
Chắc chắn phải đẹp rồi. Bởi vì Giáng sinh vốn dĩ là một ngày đẹp mà và đó là lý do tại sao rất nhiều tác phẩm trong thế kỷ 21 lấy bối cảnh là đêm Giáng sinh tuyết rơi, tạo ra những câu chuyện lãng mạn và trẻ con hơn chúng ta có thể tưởng tượng.
Chẳng phải chỉ tưởng tượng thôi cũng đã trẻ con đến buồn cười sao?
Tuyết rơi vào đêm Giáng sinh. Những con đường lấp lánh với ánh đèn đầy màu sắc. Ở cuối đường có một chiếc đèn đường cũ kỹ đứng một mình. Có hai người đang đuổi theo nhau trên con phố nhộn nhịp, tỏ tình dưới ánh đèn đường mờ ảo.
Nó ngây ngô đến mức khiến ta nổi da gà.
“Chẳng phải nó càng hay hơn vì nó trẻ con sao?”
Quả thật, có những câu chuyện hay hơn vì chúng như thế.
.
.
.
Vào một ngày đầu năm mới sau Giáng sinh, Christmas Carol đã được xuất bản.
Tin tác phẩm mới của Homer đã được xuất bản lan truyền nhanh chóng khắp đế chế. Nó thậm chí không còn được coi là mới nữa.
“Mọi người, Giáng sinh vui vẻ! Chúc cả thế giới một năm mới hạnh phúc!”
“Tôi cảm thấy mình đã biến thành Scrooge rồi… tại sao bấy lâu nay tôi lại sống thờ ơ như vậy chứ hả tôi ơi?”
Cuốn tiểu thuyết được phát hành lần này là Christmas Carol của Charles Dickens.
Ngay cả những người đã quen với những tác phẩm văn học, có cho mình khả năng không “quá nhập tâm” vào tác phẩm cũng không thể không bị cuốn hút bởi không khí Giáng sinh của Christmas Carol.
Họ tặc lưỡi trước sự lạnh lùng của Scrooge, nhưng lại cảm nhận được nỗi đau nhói khi chứng kiến những đứa trẻ gầy gò và tương lai của chính Scrooge.
“Tôi sẽ không bao giờ trở thành người như Scrooge!”
“Thờ ơ với người khác là một tội lỗi chống lại Chúa! Chìa khóa đến thiên đường nằm ở lòng tốt và sự tử tế của ta! Chúng ta hãy giúp đỡ lẫn nhau! Hãy lắng nghe nhau và tưởng tượng ra những hạnh phúc của nhau! Tạo ra một tương lai tốt đẹp hơn bằng những ý nghĩ tốt đẹp là một đặc ân mà Chúa đã ban cho chúng ta!”
Về cơ bản, nó không khác gì một câu chuyện cổ tích cả, ở chỗ nó đề cao cái thiện và cảnh báo cái ác.
Christmas Carol là một cuốn tiểu thuyết với chủ đề trẻ con và không có gì phức tạp, chỉ đơn giản là về việc thưởng cho người tốt và trừng phạt kẻ xấu.
Một số nhà phê bình đã chỉ ra khía cạnh này để phê bình Christmas Carol. Họ cho rằng đó là một cuốn tiểu thuyết đầy những ý tưởng lỗi thời, đi ngược lại với làn sóng của thời hiện đại.
Những sau đó...
“Homer chính là cái tên của thời đại này! Chính mấy nhà phê bình như các người khi phủ nhận sự tôn nghiêm của Homer, mới là những kẻ đi ngược lại thời đại!”
“Cái gì cơ?”
Sau khi trải qua một cuộc ‘thảo luận’ với những người hâm mộ của Homer, ý kiến của họ nhanh chóng thay đổi.
Tuy nhiên, chỉ những phản ứng như vậy thôi vẫn chưa thể giải thích hết tầm ảnh hưởng của cuốn tiểu thuyết này.
Christmas Carol đã…
“Cha sứ!”
“Hoho. Sơ này, làm ơn đừng chạy trong hành lang. Các em có thể thấy và bắt chước theo đấy.”
“Dạ đúng, nhưng mà … à, các quý tộc từ Hội đồng đang…”
“Lại là một khoản quyên góp nữa sao? Hử, chúng ta cũng không thiếu thốn gì, nên tôi sẽ thảo luận với nhà thờ để chuyển khoản quyên góp đó đến nhà từ thiện thay vì…”
“Họ đã đến tận đây để làm tình nguyện.”
“… Hở?”
“Ngay lúc này, họ đang nắm tay các em nhỏ và lắng nghe những câu chuyện của bọn trẻ! Một số quý tộc thậm chí còn ôm các em và xin lỗi..”
Nó đã lay động trái tim con người.
Nó khiến họ cảm thấy xấu hổ vì sự ích kỷ và cảm thấy tội lỗi vì sự thờ ơ của mình.
Nó khiến họ đồng cảm với những nỗi buồn của người khác.
Do đó.
“Cha sứ, có lẽ các em nhỏ của chúng ta cũng…”
“…”
“Một khi các em rời khỏi cô nhi viện, các em có thể… tham gia vào Hội đồng… hay Hạ viện không?”
Nó khiến mọi người coi người khác là ‘con người.’
“…Chúng ta hãy cầu nguyện. Không, trước hết, chúng ta phải đi gặp những vị khách tốt bụng đã đến làm tình nguyện viên. Hãy nhanh lên.”
“Nhưng cha đã nói là không được chạy trong hành lang mà?”
“À, hả. Giờ nghĩ lại ta thấy thỉnh thoảng chạy trong hành lang cũng được.”
“…Hehe, vâng!”
.
.
.
“Thiếu gia, các báo cáo từ hai quỹ mà cậu đang điều hành đã đến rồi ạ.”
“Hử? Cứ để đó đi, ta sẽ xem sau.”
“Vâng. Quý này, số lượng nhà tài trợ đã tăng gấp vài lần so với năm ngoái. Người ta cho rằng đó là ảnh hưởng của Christmas Carol.”
“Thật nhỉ?”
“Ngài không ngạc nhiên sao?”
“À, không, ta đã đoán được từ trước rồi.”
Ảnh hưởng của tác phẩm Christmas Carol luôn áp đảo như thế, đến mức có thể nói là chạm đến toàn bộ xã hội.
Trong kiếp trước khi ở Trái đất, Charles Dickens là người đã tạo ra văn hóa ‘Giáng sinh’ và Christmas Carol đặc biệt nổi bật với sự phê phán xã hội mạnh mẽ của nó.
Tôi có hơi nói quá chút chút.
“Christmas Carol là kiệt tác đã biến Giáng sinh thành biểu tượng của hòa bình và sự hòa hợp.”
Người ta thậm chí có thể nói như vậy. Rằng ‘Giáng sinh’ về cơ bản là một tác phẩm của Charles Dickens.
“Sao ạ?”
“À, không gì, tương lai sẽ là như vậy.”
“Vậy sao? Có vẻ thiếu gia đặc biệt đánh giá cao tác phẩm này.”
“Xét về tác động của nó đối với xã hội, thì đúng vậy.”
Ngay cả sự căm ghét tột cùng hay ác ý kinh hoàng nhất, khi Chrismas Carol vang lên, sẽ không còn ai nghĩ đến những điều đó nữa.
Không ai có thể thờ ơ với người khác trong Giáng sinh.
Thùng quyên góp của Chúa mà ta hay thấy ở ga tàu mỗi dịp Giáng sinh, là một biểu tượng quen thuộc.
Cũng có nhiều ví dụ khác thể hiện sự hòa bình của Giáng sinh.
Giáng sinh là ngày lễ vĩ đại nhất trong nền văn hóa Thiên Chúa giáo và kể từ thời kỳ đế quốc, nền văn hóa Thiên Chúa giáo đã lan rộng ra một nửa thế giới.
Nhưng nếu phải kể ra ví dụ kịch tính nhất. Thì đó sẽ là Cuộc đình chiến Giáng sinh.[note80733]
“Ý ngài là khi Christmas Carol được nói đến, những người lính đang chiến đấu sẽ buông vũ khí và trở thành bạn bè sao?”
“Phải.”
“Dù có hư câu cỡ nào đi nữa, nếu cậu mà viết một câu chuyện như vậy thì mọi người có khi sẽ chỉ trích nó là quá phi thực tế đấy.”
“Phụt haha, phải nhỉ?”
Đúng vậy.
Tôi cũng cảm thấy, những nhà văn ở Trái đất có phần hơi tùy tiện trong cách kể câu chuyện của mình.

