Trans + Edit: M1NO
-----------------------
“Đó là ý tưởng của tớ. Tớ đã nhờ Kasahara lên kế hoạch để cậu có thể hàn gắn lại với bố mẹ cậu Sau đó, cậu ấy đã gợi ý chúng ta nên đi biển ở quê cậu. Kasahara nghĩ vì cậu mù đường nên cậu sẽ không nhận ra. Và nếu bọn tớ khiến cậu lỡ chuyến tàu cuối cùng và không còn tiền thuê chỗ nghỉ, cậu sẽ không còn lựa chọn nào khác ngoài việc quay về nhà bố mẹ.”
“Ra vậy…nhưng mà cậu không tính đến việc tớ cố chấp đến nhà bạn bè sao?”
“Trường hợp này thì tớ không nghĩ đến. Hay nói đúng hơn, tớ không tin là cậu sẽ làm vậy.”
“Cái này… không phải…”
“Tớ biết cậu sẽ không làm chuyện đó đâu.”
Tôi khoanh tay lại.
“Dù các cậu có thân thiết cỡ nào, thì việc một người bạn học cũ đột ngột xuất hiện ở nhà họ chắc chắn sẽ gây phiền phức ít nhiều cho chủ nhà đấy. Đó lý do tại sao tớ lại dám chắc đến vậy.”
“…”
“Cậu luôn tránh làm cho người khác khó chịu.”
“…”
“À thì… Ý tớ là, Kasahara vô cùng tốt bụng nên cậu ấy không thể từ chối lời đề nghị của mình. Vậy nên, nếu cậu muốn trách ai thì cứ đổ hết lên đầu tớ đi.”
“C-chờ đã, Yamamoto-kun!”
Kasahara lên tiếng.
“Tớ cũng có lỗi nữa. Tớ sẽ không để cậu nhận hết trách nhiệm chỉ để cho mọi chuyện êm đẹp đâu.”
“Thực ra, tớ mới là người đã tạo ra bầu không khí khó xử này và thuyết phục cậu, vậy nên tớ mới là người phải chịu trách nhiêm.”
“Không! Tớ cũng có lỗi!”
“T-thôi được rồi…!”
Kasahara quả thật cứng đầu hơn tôi tưởng.
“… Hahaha.”
“Hayashi, có gì đáng cười à?”
“À không… chỉ là, tính ra tớ chưa kịp làm gì mà hai cậu đã hòa hợp thế này rồi.”
“… Im đi.”
“Dù sao thì, tớ cũng sẽ không giận đâu.”
“… Ể?”
“Thật á?”
“Ừm.”
Hayashi gật đầu mỉm cười.
“Bởi vì tớ không muốn gây rắc rối cho hai người nữa.”
Cô nàng nhìn tôi khi nói.
… Lại là lý do đó nữa sao?
“Hơn nữa…”
Hayashi cúi đầu.
“… Có lẽ giờ tớ đã hiểu tại sao bố tớ lại nghiêm khắc với tớ đến vậy.”
“… Megu.”
“Chẳng phải cậu cũng đã nói với tớ rồi sao?”
“…”
“Tớ không muốn phải hối hận vì chuyện này.”
“Tớ hiểu.”
“Ừm… Nhưng, tớ xin lỗi. Nếu như lúc này tớ tự về một mình, tợ sợ rằng mình sẽ lại nổi giận và cãi nhau um sùm lên mất.”
Chà, cũng dễ hiểu thôi. Giới hạn chịu đựng của cô nàng… không cao.
“Đó là lý do tại sao… tớ biết đây là một yêu cầu thảm hại, nhưng một trong hai cậu có thể đi cùng với tớ chứ? Chỉ cần một thôi?”
“Một? Tại sao không phải cả hai đi nhỉ?”
“Bởi vì nếu như bọn mình đi cả, bọn họ có thể sẽ nghĩ xấu đó… kiểu như chúng ta đang dụ dỗ lôi kéo ông ấy làm một việc gì đó mờ ám vậy.”
“Ồ, thì ra là vậy.”
Bạn sẽ nghĩ thế nào nều sau một khoảng thời gian dài không gặp mặt con gái mình thì bỗng dung có hai người lạ mặt xuất hiện? Có thể họ sẽ nghĩ cô nàng đang bị lôi kéo vào giáo phái nào đó hoặc cổ đang dẫn một thầy bói lừa đảo nào đó đi theo. Và điều này hoàn toàn có thể làm phá hỏng đi niềm vui được sum vầy đoàn tụ của bọn họ.
“Chỉ một thôi à…?”
Kasahara lẩm bẩm.
… Chẳng hiểu sao, tôi lại nghĩ. Chắc chắn Kasahara sẽ nói rằng, “Vậy thì để tớ đi.” Thế nên tôi chờ cô nàng tiếp tục.
Kasahara… liếc nhìn nhanh qua chúng tôi rồi khẽ mỉm cười.
“Thế thì, Yamamoto-kun đi.”
“… Ể?”
“Tớ á?”
Dựa theo những gì mà tôi nghe cô ấy kể, Kasahara lẽ ra phải quen biết bố mẹ Hayashi. Hơn nữa, nếu là hòa giải mâu thuẫn do Hayashi gây ra, Kasahara hẳn là người có kinh nghiệm nhất trong chuyện này. Không còn nghi ngờ gì nữa, cô ấy mới là người phù hợp hơn tôi.
“… Lúc này, người mà Megu tin tưởng nhất, dù có hơi khó chịu và đau lòng… lại chính là cậu.”
“… Cậu nói gì cơ?”
Hayashi?... Tin tôi á?
Khi tôi lo lắng nhìn Hayashi, cô nàng lảng tránh ánh mắt tôi. Rõ ràng là nhỏ không cảm thấy thoải mái rồi còn gì.
“… Sao vậy?”
“À không, không có gì…”
… Tại sao cậu không nói gì đi chứ? Mấy cái tình huống kiểu này tớ không biết phải làm gì đâu.
“Xin lỗi! Hôm nay tớ có việc bận rồi!”
Trước khi Hayashi kịp trả lời, Kasahara đã lên tiếng.
“Vậy thì Yamamoto-kun, tớ giao lại cho cậu đó.”
“…”
“Được chứ?”
“… Biết rồi.”
Tôi chỉ còn biết gật đầu.
“Thôi vậy… hẹn gặp lại sau nha.”
Kasahara vội chạy đi. Trong khi chúng tôi đứng yên chỉ biết nhìn theo bóng cô ấy dần nhỏ lại.
“Chúng ta đi thôi ha?”
“Ừ.”
Khi bóng dáng Kasahara khuất hẳn ở góc đường, chúng tôi bắt đầu bước đi.
Từ xa, tiếng quạ kêu vang vọng khắp trời.
Tiếng sóng biển phía sau nhỏ dần, nhỏ dần từng chút
Mùi cà ri thoang thoảng từ đâu đó quanh đây.
Đài phát thanh thành phố thông báo đã 5 giờ chiều.
“Đã tối rồi.”
“Hửm?”
“Thời gian trôi nhanh thật đấy.”
“… Phải rồi ha.”
“Khi mà tớ cảm nhận được sự giao thoa của mùa, đó là lúc tớ nhận ra thời gian mặt trời lặn đã thay đổi.”
“Ừm.”
“Tầm này vào mùa hè là vẫn còn sáng đấy. Buồn thật, khi mà mùa hè sắp kết thúc và đông đang tới gần.”
“Tớ hiểu.”
Hôm nay cô ấy nói khá là nhiều.
Chẳng lẽ việc sắp gặp bố mẹ lại khiến cô ấy buồn đến thế sao?
“Cậu còn nhớ những gì tớ nói chứ? Rằng tớ không thể tiếp tục gây thêm rắc rối cho cậu, vậy nên tớ sẽ phải gặp mặt bố mẹ. Nhưng thực tế thì không chỉ có vậy đâu.”
“… Ừm.”
“… Hồi còn nhỏ, tớ còn chẳng bận tâm. Nhưng khi càng lớn, tớ lại càng nhận ra một năm trôi qua nó nhanh đến mức nào.”
Bằng phương pháp tâm lý học, ta có thể giải thích được hiện tượng thời gian dường như trôi nhanh hơn khi người ta già đi.
“Có lẽ, cuộc đời của một con người… Ngay cả khi tớ có sống đến tám mươi tuổi đi chăng nữa, rồi cũng sẽ có một ngày trôi đi nhanh thôi.”
“Tám mươi năm đời người, vậy là chúng ta đã đi qua khoảng một phần tư cuộc đời rồi.”
“Bố mẹ tớ thậm chí còn nhiều hơn.”
“… Đúng vậy.”
“… Từ nhỏ, bố tớ đã luôn căn dặn đi dặn lại rằng. Tớ nên trưởng thành hơn và đừng gây phiên phức cho người khác. Ông ý nói nhiều đến mức khó chịu, và tớ đã chống đối lại ổng. Không chỉ vậy, lúc đó tớ đã thật sự nghĩ rằng mình sẽ không gây rắc rối cho ai khác.”
“…”
“’Vậy thì đừng có nói mấy cái lời hiển nhiên như này nữa. Suốt ngày nói đi nói lại một câu. Biết rồi.’ … nhưng dù tớ có nói thế nào, ông ấy cũng không bao giờ lắng nghe. Và cuối cùng, tớ đã nghĩ rằng việc gì tớ phải quan tâm đến một người cố chấp không muốn hiểu như vậy chứ.”
“Ừm.”
“Nhưng rồi rốt cuộc, bố đã đúng.”
Nhớ lại chuyện cô chuyển đến Tokyo, gặp phải một gã đàn ông bạo hành và sống chung với hắn… và để rồi phải ở cùng với tôi, Hayashi đã tự chế giễu con người của mình trong quá khứ.
“Cậu có nghĩ ông ấy sẽ mỉm cười tha thứ cho tớ không?”
“… Nếu bố cậu là một người nghiêm khắc thì có thể ông ấy sẽ tức giận.”
“Sẽ cãi nhau chứ?”
“Nếu cậu không chịu thay đổi, thì có.”
“Vậy có nghĩa là… tớ chẳng trưởng thành thêm một chút nào sao?”
“…Tớ không biết.”
“…”
“Điều đó phụ thuộc vào những gì cậu nghĩ sau khi cãi nhau với bố cậu. Rằng liệu cậu có suy ngẫm lại về những gì mình đã làm? Hay là cậu sẽ quyết định cắt đứt mối quan hệ một lần nữa và không dính dáng gì đến ông ấy nữa?”
“… Nếu như tớ chọn vế sau thì tớ vẫn sẽ chỉ là một đứa trẻ con nhỉ.”
Hayashi cúi đầu.
“… Yamamoto.”
“Sao vậy?”
“Tớ nhờ cậu đi cùng để ngăn việc đó xảy ra đấy cậu biết chứ?”
“… Trọng trách khá lớn đó.”
“Xin lỗi.”
“Không cần phải xin lỗi đâu. Còn chưa gặp mặt cơ mà, phải chứ?”
Ngay cả khi bố của Hayashi tức giận. Ngay cả khi Hayashi cãi nhau với ông ấy. Ngay cả khi tôi không thể ngăn chặn sự xung đột giữa họ…
Để tránh kịch bản tồi tệ nhất, việc kiểm tra sơ bộ là quan trọng, nhưng… tôi nghĩ lời xin lỗi của Hayashi nên đến sau khi mọi chuyện kết thúc, tùy thuộc vào kết quả.
“Rẽ phải. Chúng ta sắp đến đích rồi.”
GPS trên điện thoại thông báo.
“Đến rồi.”
Hayashi ngước nhìn lên ngôi nhà gia đình đơn lập xinh đẹp và nói
“… Được rồi, vậy thì tớ sẽ bấm chuông.”
“Ô!”
Đúng lúc Hayashi sắp nhấn chuông cửa…
“… Ể?”
Cánh cửa mở ra với tiếng cạch. Người vừa bước ra là một người phụ nữ có khuôn mặt đoan trang.
“A!”
“…Megumi?”
“Mẹ…”
Giọng Hayashi run rẩy. Chỉ vài lúc trước, cô ấy còn nói năng vô cùng lưu loát. Tôi đã nghĩ có lẽ cô ấy sợ phải gặp lại bố mình, nhưng… rõ ràng là không phải vậy.
“Chuyện này… Mẹ, con…”
Trong lòng Hayashi lúc này là một mớ cảm xúc hỗn độn và chất chứa.
Nỗi day dứt tội lỗi vì đã xa cách bố mẹ, dù họ là người đã nuôi nấng cô.
Nỗi sợ hãi bị bố mắng…
“Mẹ ơi…!”
Và niềm hân hoan khi được đoàn tụ với bố mẹ, người mà cô nghĩ mình sẽ không bao giờ gặp lại nữa…
Vỡ òa cảm xúc, Hayashi oà khóc và lao vào lòng mẹ.
“…Thật tình, con đã đi lang thang ở đâu suốt thời gian qua vậy?”
Mẹ Hayashi nhẹ nhàng xoa đầu con gái.
“Con xin lỗi…”
“Không sao đâu, mẹ quen rồi… Con lúc nào cũng hành xử khó đoán như vậy mà.”
“… Con xin lỗi mẹ nhiều. Xin mẹ, hãy tha thứ cho con.”
“Mẹ hiểu. Mẹ hiểu rồi… Còn cậu là?”
Mẹ Hayashi chuyển ánh mắt về phía tôi, và tôi cứng người lại.
“Yamamoto.”
Lời giải thích của Hayashi khá mơ hồ.
“Mối quan hệ của con với cậu ta là gì vậy…?”
“Nhiều chuyện xảy ra lắm mẹ, và bọn con đang sống chung.”
“Ồ, thật ư…? Chẳng phải lần cuối con gọi điện trước khi cắt liên lạc rằnh con bảo con sẽ sống với một người hơn con năm tuổi, làm giám đốc ngân hàng và còn định kết hôn nữa mà? Cậu này trông không lớn tuổi đến vậy…”
“… Người đó bạo hành con, nên con đã bỏ anh ta rồi.”
“Hả…?”
Mẹ của Hayashi lộ rõ vẻ choáng váng, như thể điều bà vừa nghe thấy còn kinh khủng hơn rất nhiều so với những gì bà từng dự liệu.
“Và rồi… Tình cờ con đã gặp cậu ấy, cậu ấy đã che giấu con, nhưng gã đàn ông bạo lực đó đã tìm thấy con và làm loạn hết cả lên, thậm chí một người quen từ đại học còn cố gắng tấn công con nữa… Rất nhiều chuyện đã xảy ra, thật sự là rất nhiều… ugh.”
“Khoan đã, đừng khóc nữa. Để mẹ sắp xếp thông tin cái đã.”
“À ừm… Cho phép cháu xin giải thích thay ạ.”
Tiếp lời Hayashi, người đã bắt đầu khóc, tôi kể lại mọi chuyện đã xảy ra với cô ấy cho đến tận bây giờ. Không cần phải tô vẽ gì trong lời kể. Thực tế không cần, bởi những gì cô ấy đã trải qua quá cực đoan, đến mức không cần cường điệu hóa lên cũng có thể lấp đầy hai tập Light Novel rồi.
“Vậy ra đó là những gì đã xảy ra…?”
“Vậy nên, xin cô đừng trách cứ cậu ấy. Người đẩy Hayashi vào tình cảnh đó là kẻ đáng lẽ phải ở trong tù. Hắn là một gã đê tiện, đã đánh đập và khống chế tâm lý cậu ấy, ngay cả khi cậu ấy còn chưa đủ tuổi. Hayashi cũng là một nạn nhân. Nên…
“… Được rồi không sao đâu. Cô sẽ không giận đâu.”
“… Thật ạ?”
“Ừm… Kể từ khi con bé này ngừng liên lạc, cô đã hối hận rồi. Cô cứ nghĩ mình làm vậy là vì muốn tốt cho con, để dạy con… Nhưng có lẽ bọn cô đã quá nghiêm khắc với con bé rồi.”
“Đúng thật…”
“Mẹ nhập tâm ghê ha…”
“Haha, không biết con lây cái tính dẻo miệng đó từ ai nhỉ?”
“Từ ai cơ ạ?”
“…Hmm, chắc chắn không phải từ mẹ, vậy thì phải là từ bố con rồi.”
À, vậy thì chắc chắn là lây từ mẹ rồi.
“À phải rồi…”
Có vẻ Hayashi đã nhớ ra.
“Bố… Bố con có ở nhà không ạ?”
“…”
“Con cũng phải xin lỗi ông ấy… Tuy ông ấy có thể giận hoặc chúng con có thể cãi nhau, nhưng dù sao đi nữa, con vẫn phải xin lỗi.”
“…”
“Mẹ, bố con đâu rồi mẹ? Ông ấy không có ở nhà sao? Hay đang ở chỗ làm rồi ạ?”
Tôi có chút xúc động khi thấy Hayashi cứ hỏi đi hỏi lại về bố mình hệt như một đứa trẻ vậy.
“…”
Nhưng đồng thời, tôi cảm nhận được một thoáng bồn chồn kỳ lạ trong sự ngập ngừng đột ngột của mẹ cô ấy.
Nghĩ lại thì, tại sao bà ấy lại mở cửa trước khi Hayashi bấm chuông vậy?
Nếu quan sát kỹ, tôi có thể nhìn thấy mẹ cô ấy đang mang theo một chiếc túi du lịch lớn. Chiếc túi khá to đủ để đựng quần áo cho cả tuần.
Bà ấy... đang tính đi xa ư?
Không, nếu vậy… tại sao bà ấy lại do dự nhiều đến thế khi nói về nơi ở của bố Hayashi?
…. Đừng có nói là…
“Ông ấy… đã dậy chưa ạ?”
“Ể?”
“Megumi, con có muốn gặp bố không?”
“Dạ…?”
“Ông ấy… đang ở bệnh viện.”
“..........”
“Bố con không còn nhiều thời gian nữa.”
“Sao cơ…?”
(Hết chương 4)

