Tập 01

Chương 6: Phù Thủy lăn lộn

2025-09-26

1

Sau khi đồng ý đi tìm thủ phạm gây ra cả vụ biển hiệu và chậu hoa rơi, Monica liền tiến thẳng ra khu vườn cũ. Biển hiệu trong vụ đầu tiên đã được thu dọn khi buổi lễ nhập học kết thúc, nên có lẽ ở đó không còn manh mối gì nữa.

Còn mảnh vỡ của chậu hoa thì chưa được dọn dẹp, vẫn nằm nguyên trong vườn. Nơi này cũng hiếm người lui tới nên không lo có người ngoài phá hoại hiện trường.

Khi Monica bước qua cổng vào vườn cũ, bụi cây bên cạnh liền kêu xào xạc rồi rung lên.

“Yo, Monica. Công việc hộ vệ hoàng tử ổn không?” Nero nhảy ra từ bụi cây rồi lắc lắc người để những chiếc lá bám trên người rơi xuống.

Monica ngồi xổm xuống và nhìn thẳng vào mắt Nero.

“Nero, làm sao bây giờ?”

“Về chuyện gì cơ?”

“N-Người đã che chắn cho chị khỏi chậu hoa hôm qua, thực ra lại chính là hoàng tử...”

Quả là tai nạn không may khi cô không biết rõ diện mạo của người mình phải bảo vệ ra sao.

Nero lắc lư cái đuôi rồi đờ đẫn nhìn Monica.

“Chị là hộ vệ của hoàng tử, đúng không?”

“... Ừm.”

“Nếu chị mà lại được người ta bảo vệ thì không hay đâu nhỉ?”

Nero nói đúng hoàn toàn.

Monica bối rối vẫy tay lia lịa trong khi tuyệt vọng cố giải thích.

“N-Nhưng chị đã dùng ma thuật vô niệm để chắn hẳn hoi rồi mà!”

“Rồi rồi. Vậy chị đến đây làm gì?”

“Chị bị họ tình nghi là đồng lõa với kẻ thả chậu hoa... Nên chị đến đây để tìm ra thủ phạm, và chứng minh mình trong sạch...”

Nero im lặng một lúc lâu rồi nhìn Monica với vẻ mặt ngán ngẩm hệt như con người thật sự.

“Chị là hộ vệ của hoàng tử, đúng không?”

“... Vâng.”

“Nếu bị coi như sát thủ thì không hay đâu nhỉ?”

Monica chẳng còn lời nào để đáp lại nữa.

“... Dù gì chị cũng chỉ là một Hiền Nhân được đôn lên từ danh sách dự bị mà thôi... Chỉ là một kẻ vô năng sống thu mình mà thôi... Chị muốn về cabin cơ...”

Nghe Monica rên rỉ như vậy, Nero chỉ biết thở dài.

“Thật là, đúng là hết cách với chủ nhân mà. Nào, vui lên đi. Muốn em dùng chân vuốt ve cho đỡ buồn không?”

“... Muốn.”

Monica sụt sùi bế Nero lên lại gần mặt mình. Chú mèo giơ chân trước lên và dùng phần đệm ấn nhẹ má cô. Cảm giác mềm mại ấy giúp cô bình tĩnh lại đôi chút.

Nero chờ Monica ngừng khóc rồi hỏi, “Vậy, chị đang đi tìm thủ phạm nhỉ? Bắt đầu từ đâu đây?”

“Ừm. Chị muốn tìm chỗ chậu hoa rơi xuống trước.”

Chậu hoa vẫn chưa được dọn sau vụ việc ấy, các mảnh vỡ nằm rải rác trên mặt đất đúng vị trí lúc nó rơi. Monica nhặt lên vài mảnh.

“... Xem ra trước đây nó là cái chậu khá lớn dùng để trồng xen canh. Nó hình tròn, lớn cỡ này...” Cô dùng tay tạo thành một vòng tròn.

Tai Nero giật giật, nhìn Monica nghi ngờ.

“Chỉ nhìn mảnh vỡ mà biết nó hình dạng thế nào được sao?”

“...? Chỉ cần vậy thì cũng đoán được đại khái mà?” Cô bối rối nhìn lại Nero.

“Đoán thế nào được!”

“Thế à?” Monica nghiêng đầu trước lời của Nero nói, và đặt mảnh vỡ lên lòng bàn tay.

Nếu là gì đó có thể vừa trong một bàn tay, cô có thể đoán được trọng lượng của nó. Và từ các mảnh vỡ rải rác, cô đã tính ra được kích thước, hình dáng và trọng lượng gần đúng của chậu hoa.

(... Trên mảnh vỡ không dính đất. Hoặc là một chậu rỗng, chắc là chưa từng được sử dụng, hoặc đã được rửa sạch trước đó...)

Hình dung lại chậu hoa trước khi vỡ, Monica từ từ ngẩng đầu nhìn lên học viện. Học viện Serendia thường trang trí ban công bằng hoa nên phần lớn ở đó đều có chậu. Thậm chí ban công không có chậu còn ít hơn, nên Felix nhờ Monica điều tra cái này cũng dễ hiểu.

(Hôm qua gần như không có gió. Cộng thêm sức cản của ma thuật gió mà mình dùng...)

Monica nhìn bằng mắt rồi ước tính chiều cao tòa nhà, tính tốc độ rơi của chậu hoa. Lan can ban công khá cao nên khó mà ném mạnh xuống được. Có thể đoán người đó chỉ ngả người ra ngoài rồi thả chậu hoa rơi.

(Chậu rơi xuống đất mềm nên phần nào giảm lực tác động. Và còn các mảnh vỡ nhỏ thế này, rồi rải rác khắp nơi nữa...)

Dù có chút sai số, cô cũng đoán được chậu hoa rơi xuống từ ban công nào.

(... Từ đằng kia. Trên tầng bốn, ban công thứ hai từ bên phải.)

Khi cô xác nhận vị trí phòng, Nero dùng chân trước kéo gấu váy Monica.

“Monica, em cũng muốn vào trong trường.”

“... Không được. Nếu bị phát hiện, họ sẽ đuổi em ra ngay.”

“Không bị phát hiện đâu. Mà dù có bị thật, lũ loài người ấy sẽ phải mê mẩn trước mị lực của em.”

Đúng là nếu gặp những người yêu mèo trong học viện thì sẽ được cưng chiều, nhưng nếu gặp người nghiêm khắc, như thầy Thornlee chẳng hạn, thì chắc chắn sẽ bị đuổi đi.

“Không được làm vậy đâu, nghe chưa?” Monica nhắc lại, rồi bước tới tòa nhà để điều tra ban công.

***

“Ơ, cậu làm gì ở đây thế?”

Đang leo cầu thang trong khu giảng đường, Monica nghe thấy một giọng quen thuộc vang lên từ phía dưới. Cô khựng lại và quay đầu nhìn xuống. Lana, bạn cùng lớp đã giúp cô tết tóc hồi sáng, đang bắt đầu bước lên cầu thang, mái tóc vàng lanh của cô đung đưa theo từng nhịp bước.

(M-Mình... p-phải làm sao đây? N-Nói gì bây giờ? Chuyện được nhờ điều tra ban công, phải giữ bí mật, đúng không nhỉ? Hay cứ nói là đi làm chút việc vặt... chắc cũng ổn, ha?)

Monica đứng im tại chỗ, đầu cúi xuống, tay bắt đầu xoắn lại với nhau. Không nghĩ ra lý do hợp lý nào, cô chỉ biết ú ớ mấy tiếng “À... ừm...”

Lana nhìn cô, một tay xoắn xoắn lọn tóc của mình.

“Sau khi cậu bị gọi lên phòng Hội học sinh, chẳng thấy quay lại gì cả. Mình lo lắm đấy.”

“… Hể?”

Bạn cùng lớp đang lo lắng cho mình.

Chỉ điều đó thôi đã khiến tim Monica lỡ mất một nhịp. Trước khi nhận ra, gương mặt cô đã dịu lại. Hai tay ôm lấy má, cô ngượng ngùng nói.

“À... thì... mình được Hội học sinh nhờ, làm một chút việc...”

Khi ánh mắt của Monica lúng túng đảo quanh hành lang, Lana nhìn cô đầy bối rối. Có lẽ chuyện một thành viên Hội học sinh nhờ một học sinh chuyển trường như cô giúp đỡ là hơi kỳ lạ.

“Hừm. Thế, cậu đang định đi đâu?” Lana hỏi.

“Ừm... T-Tầng bốn dãy phía Đông, phòng thứ hai tính từ trong ra...”

“À, phòng nhạc số hai nhỉ. Vậy thì đi lối này.”

Lana bước xuống lại cầu thang đang leo dở, rồi ra hiệu cho Monica đi theo. Sao lại đi xuống? Không phải định lên tầng bốn sao? Monica thấy lạ nhưng vẫn bước theo. Lana hít mũi tự tin rồi nói:

“Giờ này hành lang phía trên đông lắm vì các lớp đang đổi tiết. Đi đường này sẽ nhanh hơn.”

Không rõ Lana đoán được Monica sợ đám đông hay chỉ là ngẫu nhiên. Dù sao thì Monica cũng thấy cực kỳ biết ơn.

“C-Cảm nhơn...”

Dẫu đã chuẩn bị sẵn tinh thần để cảm ơn, cô lại cắn vào lưỡi như mọi khi. Mặt cô đỏ ửng lên, Lana bật cười.

“Gì vậy chứ, cậu kỳ ghê đó!” Cô cười khúc khích, có phần trêu chọc nhưng vẫn rất dễ thương. Nụ cười ấy chẳng có phần nào là ác ý. “Không có chi!” Nói rồi, cô lại tung tăng bước tiếp.

“Nếu giờ này cần đi cầu thang, thì đi bên phía Đông sẽ tiện hơn đấy. Mấy nơi như phòng trang điểm nhé, ở phía đó cũng ít người hơn.”

“... Phòng trang điểm?”

Monica hơi ngẩn ra. Dường như ở Học viện Serendia có hẳn vài căn phòng dành riêng cho nữ sinh chỉnh sửa lại lớp trang điểm. Quả đúng là ngôi trường dành cho con em quý tộc có khác.

(Đó là kiểu phòng, mà mình sẽ chẳng bao giờ dùng đến ha...)

Đang mải nghĩ vậy thì Lana đột ngột dừng bước. Ánh mắt cô hướng về phía cầu thang phía Đông. Rõ ràng họ vừa định leo lên cầu thang đó để đến phòng nhạc, vậy mà Lana lại đứng lại với vẻ mặt nhăn nhó. Ở chiếu nghỉ, vài nữ sinh đang tụm lại trò chuyện. Có một cô gái đang bị những người còn lại bao vây.

(Ơ, n-người đó, là...)

Cô gái với mái tóc màu hạt dẻ đang cúi đầu đầy bối rối giữa vòng vây chính là Selma Karsh. Cô là Ủy viên Y tế của lớp, cũng là người từng đến thăm Monica sau khi cô được đưa đến phòng y tế. Bao quanh cô là ba nữ sinh khác. Dẫn đầu có vẻ là một cô gái có mái tóc màu caramel, giọng cô nghe lảnh lót và vang dội hơn cả.

“Này, biết tin gì chưa? Nghe nói Aaron đột nhiên lâm bệnh và phải nghỉ học luôn đấy. Nghe đâu cậu ta hay lui tới mấy chỗ chẳng đứng đắn gì. Biết đâu lại vớ phải thứ bệnh gì đó kinh khủng, đúng không? Buồn thật đấy nhỉ, Selma! Cậu đã tận tụy với cậu ta đến thế mà!”

Hai cô gái đi cùng thì giơ quạt che miệng và phụ họa thêm vài câu, “Tội nghiệp thật” và “Đúng thế, thật đáng thương mà”. Nhưng sau quạt, môi họ lại nhếch lên nụ cười khinh khỉnh.

Lana nhìn cô gái tóc caramel rồi thì thầm đầy chua chát, “Đó là Caroline đấy.” Có vẻ cô biết người kia, nhưng nhìn biểu cảm thì mối quan hệ giữa họ rõ ràng chẳng tốt đẹp gì.

“Này Selma. Nhà tôi sắp tổ chức dạ tiệc đó, tôi nhất định sẽ mời cậu!”

“Chao, quả là một ý tưởng tuyệt vời mà, Tiểu thư Caroline! Những vết thương tình cảm thì chỉ có thể được chữa lành bằng tình yêu mới thôi!”

“Dù sao thì hôn ước với Aaron cũng bị hủy rồi đúng không? Nên tìm người khác đi, Selma. Một người thật tốt ấy!”

Ngay khi một trong hai cô kia gợi ý như vậy, Caroline liền phẩy quạt cười, mắt nhìn chằm chằm vào Selma.

“Vậy thì, chú của tôi thì sao? Chú ấy đang tìm vợ mới. Hơn cậu hơn ba mươi tuổi, nhưng vừa đẹp trai vừa giàu đó.”

Dù bị nói tới mức ây, Selma vẫn không nói gì. Cô chỉ siết chặt hai bàn tay mang găng, cúi đầu im lặng.

Lana quay sang Monica thì thầm, “Tốt nhất là cứ đi nhanh qua họ luôn, đừng dính dáng vào. Đi thôi.”

Lana đi trước, nhanh chóng bước lên cầu thang, còn Monica vội vàng theo sau. Khi đến chiếu nghỉ, Lana nói với Caroline, người đang đứng chắn ở đó, “Này, cho bọn tôi đi qua được không?”

“Ái chà, đây chẳng phải là Lana Colette, con gái của vị Nam tước mới nổi đây sao? Vẫn chẳng biết phép tắc như mọi khi nhỉ? Gia tộc tôi có dòng dõi lâu đời và địa vị cao hơn hẳn gia tộc cô đấy. Trước tiên sao cô không chào hỏi một câu cho phải phép đi?”

Trước lời khiêu khích của Caroline, đôi chân mày thanh mảnh của Lana dựng hẳn lên.

“Tôi không biết việc chắn cầu thang và tám chuyện dài hơi là phong cách của mấy gia tộc quyền quý đâu đấy. Này, cô nhanh tránh ra đi được không? Đến cả con bò xổng chuồng còn biết nhúc nhích khi chủ kéo dây mà... Ối, thất lễ rồi. Có lẽ cái mông của cô nặng quá nên không bước đi nổi nhỉ.”

“Ai là bò hả?!”

Caroline giận dữ giơ tay đẩy mạnh vào vai Lana, cô khẽ kêu một tiếng và chao đảo. Nhưng vì đã ở gần chiếu nghỉ nên cô chỉ bị lảo đảo một chút là lấy lại thăng bằng.

Nhưng Monica ở sau lưng lại bị Lana đang loạng choạng va phải và mất thăng bằng. Trước khi kịp hiểu chuyện gì xảy ra, cơ thể Monica đã nghiêng hẳn và lơ lửng giữa không trung.

“Monica!”

Lana quay lại và đưa tay bắt lấy cô, nhưng không kịp.

(... M-Mình, đang rơi.)

Ngay khoảnh khắc ấy, đầu óc Monica hoạt động với tốc độ đáng kinh ngạc.

(Nếu dùng ma thuật gió ở đây, họ sẽ biết mình là pháp sư mất. Vậy dùng kết giới phòng thủ quanh cơ thể thì sao? Không, không được. Làm vậy khi ngã trông sẽ không tự nhiên chút nào... Vậy thì... mình...)

Ngay lập tức, Monica triển khai một kết giới phòng thủ mà không cần niệm chú. Nhưng thay vì bao bọc lấy cơ thể mình, cô lại tạo kết giới lấp vào khoảng trống giữa các bậc thang.

Nếu biến cầu thang thành một con dốc thì dù có ngã cũng không bị đau nhiều. Monica đã tận dụng kỹ năng điều khiển ma lực cực kỳ tinh vi của mình, thứ được mệnh danh là giỏi nhất vương quốc để tạo ra lớp kết giới trải dài khắp cầu thang. Và cô bắt đầu lăn xuống đó.

Đúng như tính toán, vì lăn trên một con dốc nên cô không bị đau mấy... Nhưng mà.

Cầu thang có nhiều bậc, còn con dốc thì không.

Vậy nếu ngã lăn xuống, thì lăn bên nào sẽ khiến động lượng lớn hơn?

... Khỏi phải nói, là cái thứ hai rồi.

Và đúng như dự đoán, cơ thể Monica lăn xuống, rất nhanh và rất mạnh.

“Hiumyaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!?”

Thật đúng là kỳ tích khi cô không cắn vào lưỡi dù lăn với tốc độ chóng mặt như thế xuống cầu thang. Đà khiến cô lăn qua cả cầu thang, rồi tiếp tục trượt dài trên sàn nhà cho đến khi va thẳng vào một nam sinh đang đi ngang qua.

Monica bật ra một tiếng “Pigyaa!” choáng váng, kèm tiếng rên rỉ khe khẽ của người vừa bị cô đâm sầm vào. Nước mắt rưng rưng, cô vội bật dậy và cúi gập người xin lỗi nam sinh kia, khi này đã ngồi phịch xuống đất.

“Xin... xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi ạ!”

Người cô va trúng là một chàng trai trẻ có mái tóc bạc buộc gọn ra sau. Monica đã từng thấy người này một lần, nhưng trong lúc hoảng loạn thế này, đầu óc cô chẳng thể nhớ ra nổi.

“... Không bị thương chứ?” Cậu hỏi, rồi đưa tay ra định đỡ cô đứng dậy.

Monica vẫn tiếp tục lắp bắp xin lỗi, thậm chí còn không nhận ra bàn tay đang đưa ra trước mặt mình.

“Em xin lỗi! Xin lỗi vì đã gây rắc rối cho anh!”

“......”

Chàng trai không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn Monica. Một lúc sau, anh đưa những ngón tay đeo găng về phía đầu cô. Theo phản xạ, cô giơ tay lên che đầu vì tưởng rằng mình sẽ bị đánh. Nhưng những ngón tay ấy chỉ nhẹ nhàng vén phần tóc mái trên trán cô sang một bên.

“Trán hơi đỏ đấy. Có đập vào đâu không? Còn chỗ nào đau nữa không?”

“... Ơ, a...”

Đến khi ấy Monica mới nhận ra người kia không hề trách cô. Ngược lại, cậu còn đang lo lắng cho cô. Ngón tay chạm vào trán cô có chút lành lạnh.

(...? Ma thuật băng ư? Nhưng anh ấy không niệm chú... Lẽ nào, ma lực đang vô thức rò rỉ ra ngoài?)

Khi Monica còn đang trầm tư, Lana từ trên cầu thang hớt hải lao xuống.

May mà đã kịp giải trừ kết giới trên cầu thang, nếu không Lana cũng ngã lăn theo mất. Nghĩ vậy, Monica khẽ thở phào nhẹ nhõm.

“N-Này! Cậu không sao chứ?!” Lana kêu lên.

“... À, vâng...”

Thấy Monica khẽ gật đầu, Lana thở phào nhẹ nhõm. Cô cũng đã rất lo cho Monica.

Monica còn đang không biết nên nói “Cảm ơn vì đã lo cho mình” hay “Xin lỗi vì đã khiến cậu lo lắng” sẽ tốt hơn, thì chàng trai tóc bạc chen vào.

“Vậy thì, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà ầm ĩ thế?” Cậu nhíu mày hỏi.

Monica lúc đó mới chợt nhớ ra cậu. Chính cậu ấy đã từng dùng ma thuật băng để khiến Aaron O’Brien im miệng khi cậu ta la hét om sòm.

“Đó là Phó Hội trưởng Hội học sinh, ngài Cyril Ashley.” Lana thì thầm bên tai Monica.

Thì ra đây chính là “vị Phó Hội trưởng hay lo xa” mà Felix từng nhắc tới.

“Ai ở đây có thể giải thích tình hình cho tôi không?” Cyril hỏi.

Lúc này Caroline, vẫn đang đứng ở chiếu nghỉ cầu thang, liền bước xuống với dáng vẻ ung dung. Gương mặt cô ta thoải mái, nụ cười tự tin hiện rõ.

“Tiểu thư Lana Colette đằng đó, đã đùa nghịch quá trớn và đẩy một học sinh khác ngã khỏi cầu thang đấy ạ.”

“Hả?!”

Lana nhướn đôi lông mày mảnh của mình và kêu lên. Caroline không những không tỏ vẻ áy náy, mà còn đổ hết lỗi lên đầu người khác.

“Chính cô là người đã đẩy tôi mà!? Vào Monica ấy!”

“Chao ôi, giờ còn muốn đổ lỗi cho tôi á? Đúng là gan thật đấy, thật chẳng ưa được mà, đặc biệt là với một đứa con gái nhà giàu mới nổi như cô.”

Hai cô gái đi cùng Caroline lập tức lên tiếng phụ họa, “Đúng đó, đúng đó.” Cảm thấy yên tâm, Caroline cong khóe môi, ngước mắt đầy tự tin về phía Cyril.

“Tất nhiên là ngài Ashley đây sẽ tin một thành viên của gia tộc Norn lâu đời và cao quý như tôi hơn là một cô con gái của Nam tước mới nổi này, đúng chứ ạ?”

Lana nghiến chặt răng khi nghe lời lẽ đó.

Monica hiểu rõ. Kể cả khi bạn không làm gì sai cả, thì chỉ một câu “Nhà ngươi có lỗi” của người có địa vị cao hơn thôi là đủ để hoán đổi sự thật.

“... D-Dạ, thưa...”

Khi Monica lắp bắp định nói, Cyril trừng đôi mắt xanh sang cô, hai tay đã khoanh lại. Có thể chỉ là ảo giác, nhưng Monica cảm thấy bầu không khí xung quanh đột ngột lạnh đi. Cái nhìn của cậu khiến cô sợ hãi cúi đầu và co rúm lại.

Chàng trai này trước đó đã lo lắng cho cô khi cô ngã từ trên cầu thang xuống. Nhưng nếu giờ cô lên tiếng buộc tội Caroline, e rằng cậu cũng sẽ chẳng để lọt tai. Cyril là thành viên của Hội học sinh, họ có nhiệm vụ duy trì trật tự trong trường. Mà học viện này thì chẳng khác gì một mô hình thu nhỏ của xã hội quý tộc. Ở đây, địa vị là tất cả.

(Chắc mình có nói gì, cũng vô ích cả thôi...)

Monica nhìn Cyril với ánh mắt cam chịu. Cô cắn chặt môi.

(Nhưng dù vậy đi nữa...)

Nếu Caroline chỉ định giả vờ ngây thơ không biết gì thì Monica đã buông bỏ. Nhưng cô ta lại thẳng tay đổ tội cho Lana. Nếu Monica không làm gì, Lana sẽ bị xem là người gây chuyện.

... Cô ấy sẽ phải gánh một lỗi lầm không thuộc về mình.

(Riêng chuyện đó, tuyệt đối, không được...)

Monica hé đôi môi khi này đã tái nhợt.

(Làm ơn, cử động đi, cổ họng của mình ơi...)

Cô gần như bật khóc khi thầm cầu nguyện như thế, rồi cuối cùng cũng cất được tiếng nói.

“E-Em chỉ... chỉ bị trượt chân ngã, m-mà thôi...!”

Cô không thể chỉ đích danh Caroline, nhưng ít nhất cũng có thể giúp Lana thoát tội. Monica dồn hết tấm lòng nhìn về phía Cyril.

“Không ai sai cả... Chỉ là em... em bất cẩn quá thôi, xin lỗi ạ!”

Cô cúi đầu thật sâu.

“Khoan đã!” Lana kêu lên đầy bất bình.

Nhưng Monica vội ngắt lời.

“Thế nên là, ừm, giờ thì... ổn rồi ạ! E-Em xin lỗi v-vì đã gây náo loạn như thế...!”

Một khi nạn nhân là Monica rời đi, mọi chuyện sẽ kết thúc.

Nghĩ vậy, cô liền cắm đầu vụng về chạy lên cầu thang và rời khỏi hiện trường.

***

Sau khi phóng một mạch lên cầu thang, Monica cố điều chỉnh hơi thở gần như thở dốc của mình. Tiếng răng liên tục va vào nhau lập cập nghe sao thật chói tai.

(... Không sao, không sao đâu. Nếu mình có thể kiềm chế được, nếu mình không nói bất cứ điều gì thừa thãi, mọi chuyện sẽ ổn thôi...)

Cô phủi bụi trên gấu váy, rồi chỉnh lại đôi găng đã hơi tuột ra. Bây giờ, cô muốn tập trung vào việc tìm kiếm tên sát thủ đang nhắm vào mạng của Felix. Vụ chậu hoa rõ ràng đã được dàn xếp trước. Một âm mưu ám sát rõ ràng. Với tư cách là hộ vệ của cậu, cô không thể bỏ qua chuyện này.

(Nhưng tại sao hung thủ lại nhắm vào Điện Hạ cơ chứ...?)

Felix và những người khác dường như tin rằng đồng phạm của Aaron O’Brien, kẻ đã biển thủ, đã làm vậy vì tức giận. Tuy nhiên, Monica có cảm giác rằng sự việc không chỉ như vậy.

Aaron O’Brien đã ngụ ý rằng hắn ta có một đồng phạm. Vậy thì, tại sao kẻ đồng phạm đó lại không nghĩ đến việc trừ khử Aaron để bịt miệng?

(Nó, như thể một phương trình chưa hoàn chỉnh, đầy lỗ hổng vậy...)

Cô cần thêm thông tin để lấp đầy những khoảng trống ấy. Tự nhủ rằng bây giờ, cô cần thu thập thông tin đó, cô dừng lại khi đến căn phòng mà mình đang tìm - phòng nhạc số hai trên tầng bốn của tòa nhà phía đông.

Cô nghe thấy tiếng đàn piano vọng ra từ bên trong. Có vẻ như ai đó đang chơi đàn. Cô tự hỏi liệu bản thân có gặp rắc rối nếu tự ý vào mà không xin phép không? Tuy nhiên, cô muốn tiến hành cuộc điều tra của mình càng sớm càng tốt.

Sau một hồi đấu tranh nội tâm, cô gõ nhẹ vào cửa rồi mở ra.

Phòng nhạc thật trang nhã, giống như một phòng khách nhỏ, đập vào mắt cô là một cây piano tuyệt đẹp. Đàn piano là một loại nhạc cụ xa xỉ và ngoài tầm với của những kẻ thường dân. Ngồi bên cây đàn piano đó, những ngón tay lướt nhẹ trên phím đàn, là một nữ sinh với mái tóc vàng quăn. Nhìn màu sắc của chiếc khăn quàng cổ, có lẽ cô là một học viên năm ba.

Cô gái ngừng chơi, không nhìn lấy Monica một lần rồi nói.

“Tôi hiện đang sử dụng phòng này. Nếu cần gì, xin hãy quay lại sau.”

“D-Dạ, e-em xin lỗi. Ban công, ừm... em, ờ, đã để quên đồ trên đó...”

Đáp lời Monica, cô gái trẻ tóc vàng chỉ lặng lẽ lật giở bản nhạc của mình, rồi, như tự nói với bản thân, “Làm nhanh lên đấy.”

Monica lẩm bẩm lời cảm ơn và nhanh chóng bước ra ban công. Đúng như dự đoán, có một số chậu hoa được xếp thành hàng ở đó. Chúng trông tương tự cái đã bị thả trong khu vườn cũ.

(... Có ba chậu đã được trồng cây rồi, và...)

Chỉ có một chậu hoa trống, và nó đang úp ngược gần mép ban công. Monica ngồi xổm xuống để xem xét nó. Cô nhặt nó lên, nhưng không có gì bên trong. Nó thực sự chỉ là một chậu hoa rỗng úp ngược.

(Tại sao, chỉ có chậu hoa này là bị úp ngược?)

Cô tự hỏi, rồi đặt chậu hoa trở lại vị trí cũ. Chậu hoa úp ngược cực kỳ bẩn, và đất đã bám vào găng tay của cô. Cô nhẹ nhàng phủi chúng đi, nhưng đất vẫn bám chặt. Ngay khi trở về phòng ký túc xá, cô sẽ phải giặt găng tay đầu tiên, bởi lẽ, Monica chẳng có đôi dự phòng nào.

Để tâm đến đất bám trên đôi găng tay của mình, cô nhìn sang lan can ban công. Vì để ngăn người rơi xuống, nó khá cao. Monica thì thấp bé nhẹ cân, nên sẽ rất khó khăn khi cố nâng một chậu hoa nặng qua lan can để thả xuống.

(... Có khi nào)

Monica ngẩn ngơ suy nghĩ, và bất chợt tiếng đàn piano dừng lại. Giật mình, cô nhìn lại về phía phòng nhạc. Nữ sinh đang ngồi bên cây đàn piano đang nhìn cô, vẻ mặt lạnh lùng.

Nhìn lại mới thấy, cô gái kia cực kỳ xinh đẹp. Ngay cả Monica, người không có mắt thẩm mỹ tốt, cũng có thể nhận ra rằng cô ấy là một mỹ nhân.

Khi Monica choáng ngợp trước vẻ đẹp tuyệt trần kia, cô gái đóng nắp đàn piano và nói.

“Tôi quay lại lớp học đây. Tôi mong khóa cửa lại luôn, cơ mà...”

“A-À, e-em xin lỗi! Em ra ngay!”

Monica khóa cửa ban công. Rồi, khi cô nữ sinh xinh đẹp đang khóa đàn piano, Monica rụt rè hỏi.

“Ừm... Chìa khóa của phòng này, thường thì... để ở đâu ạ?”

“Để sử dụng phòng nhạc, em phải mượn chìa khóa từ phòng giáo viên. Nếu muốn dùng phòng này, em cần phải nộp đơn xin sử dụng phòng nhạc số hai.”

Monica lẩm bẩm lời cảm ơn, rồi vội vã rời khỏi phòng nhạc.

Đôi mắt màu hổ phách của cô gái xinh đẹp vẫn dõi theo bóng lưng cô biến mất cuối hành lang.

***

Sổ sách kế toán, giờ đây bị phá hỏng và rối tung rối mù hết lên, là món quà chia tay của Aaron O’Brien dành cho hội học sinh. Khi Felix lặng lẽ xem lại những cuốn sổ đầy rẫy những thông tin sai lệch, Elliott, người đang xem xét mấy tờ biên lai, bình thản nói.

“Này, ta đánh cược xem. Con sóc nhỏ kia bao lâu thì bỏ cuộc? Tôi cược ba ngày.”

“Cậu không ưa cô ấy à?”

Đúng là Monica Norton không mấy đáng tin cậy, nhưng thái độ của Elliott đối với cô vẫn quá rõ ràng.

Elliott khịt mũi, đáp lại lời của Felix.

“Àa, tôi không ưa đó. Cô ta, nhìn kiểu gì cũng chẳng phải là quý tộc, đúng chứ? ... Dám theo học tại học viện này, thật quá ư là ngạo mạn mà.”

Cậu nói một cách thờ ơ, nhưng giọng nói lại pha lẫn sự ghê tởm rõ ràng. Nhìn sang Felix, cậu hạ giọng nói.

“Tôi ghét kinh khủng bè lũ thường dân chẳng biết thân biết phận ấy.”

“Ừ, ta biết.”

Hầu hết các học viên theo học tại Học viện Serendia đều xuất thân là con em quý tộc, nhưng vẫn có rất nhiều người thuộc tầng lớp chuẩn quý tộc hoặc thấp hơn nữa. Nói chung, miễn là có đủ khả năng chi trả học phí, ai cũng có thể đăng ký. Nhưng nhiều người, bao gồm cả Elliott, không hài lòng về điều đó.

“Dù vậy đi nữa, cậu xấu tính quá đó, Elliott. Chỉ mấy lớp học nhìn ra được khu vườn cũ thôi đã là bao nhiêu rồi cơ chứ? Ta thực sự không nghĩ rằng, một học sinh chuyển trường như cô ấy có thể đi hết từng lớp một mà kiểm tra đâu.”

“Chẳng phải vẫn còn tốt hơn là chúng ta làm và gây chú ý sao. Mà còn vụ lẻn ra khỏi phòng vào ban đêm... nói sao nhỉ, không dám nghĩ đó là hành vi của một thành viên hoàng tộc đâu đó.”

Lời nói của Elliott đầy gai góc, cậu nheo đôi mắt cụp xuống của mình nhìn Felix. Cậu ta có lẽ không vui vì Felix đã hành động một mình.

Nhưng Felix chẳng buồn để ý đến cái nhìn chỉ trích của cậu ta, chỉ tiếp tục lướt cây bút lông trên trang giấy trước mặt với vẻ mặt lạnh lùng.

“Ta muốn giải quyết mọi rắc rối trong học viện một cách kín đáo nhất có thể. Ta chẳng muốn Công tước Clockford can thiệp chút nào.”

Công tước Clockford là ông ngoại của Felix, và là một trong những quý tộc có sức ảnh hưởng nhất vương quốc. Còn Học viện Serendia thuộc quyền quản lý của ông. Nếu một sự cố lớn xảy ra nơi đây, nó sẽ như bôi tro trát trấu vào mặt Công tước... điều mà hoàn toàn không thể được dung thứ. Ngay cả khi bị gọi là “Con chó của Công tước”, Felix cũng không bao giờ có thể làm trái ý ông. Tuyệt đối không.

“Và quan trọng hơn cả... Felix Arc Ridill mà bị người đời bàn tán là kẻ vô năng chẳng thể xử lý một vụ việc cỡ này, thì sẽ đáng quan ngại lắm đấy.”

Khi Elliott định tiếp lời, có tiếng gõ cửa nhẹ vào phòng hội học sinh. Sau khi cất tiếng “Mời vào”, cánh cửa từ từ mở ra, để lộ một cô gái nhỏ nhắn.

Đó là Monica Norton. Học sinh chuyển trường, hiện đang học năm hai. Một cô gái gầy gò, không có gì, từ ngoại hình tới hành vi và mọi thứ khác, phù hợp với khuôn mẫu của Học viện Serendia.Cảm thấy thương hại cho cô gái đang bị Elliott bắt nạt, Felix nhẹ nhàng gọi cô.

“Chào, Tiểu thư Norton. Có tiến triển gì không?”

Mới chỉ vài giờ thôi, nên khó có thể có tiến triển. Ngay từ đầu, Felix đã chẳng mong đợi gì ở cô gái này.

Nhưng, cô học sinh chuyển trường nhỏ nhắn kia lại nắm chặt ngón tay, và nói bằng giọng bé, bé tí xíu.

“... Em biết được, hung thủ... là kẻ nào, rồi ạ.”

Ghi chú

[Lên trên]
Ý là lăn bên nào thì sẽ lăn nhanh hơn ấy
Ý là lăn bên nào thì sẽ lăn nhanh hơn ấy