Cho dù là buổi sáng của ngày lễ tốt nghiệp đi chăng nữa, cũng không có nghĩa là chuyện đặc biệt sẽ xảy ra.
Tôi hiểu điều đó.
Nhưng biết đâu lại có người đang chờ mình sẵn thì sao.
Cũng thoáng kì vọng như vậy, nhưng khi tôi bước ra khỏi căn hộ thì đúng là chẳng có Sendai-san nào đang chờ tôi cả. Vì trước đây, đã có lần Sendai-san xồng xộc chạy đến nhà tôi, nên hôm nay tôi mới thầm nghĩ biết đâu hôm nay cũng như vậy thôi. Chưa kể tôi còn nhiều lần làm ngơ tin nhắn cô ấy gửi tới nữa, nên có lẽ cô ấy chẳng bận tâm gì đến tôi đâu.
Thật lòng tôi không mong đợi gì cả, với lại cô ấy đến thật thì tôi mới là đứa khó xử.
Tôi lững thững bước đi trên con đường quen thuộc hằng ngày.
Sau khi đến trường, thì chỉ còn lại một lần cuối mặc đồng phục học sinh đi trên con đường này nữa thôi. Đó là lượt đi về sau khi lễ tốt nghiệp kết thúc. Nghĩ đến đây, tự nhiên cũng thấy hơi chạnh lòng.
Bất cứ khi nào có một điều gì đó kết thúc, cũng đều khiến người ta trở nên ủy mị.
Giữa thời tiết ấm áp của một buổi sáng tháng ba, tôi đi qua những con phố để đến trường.
Trời đẹp thế này, lẽ ra tâm trạng phải thấy phấn khởi, ấy vậy mà bước chân lại nặng nề. Ngay cả bộ đồng phục cũng như đè trĩu, khiến nhịp bước chậm lại. Thành ra, trông tôi đi còn thong thả hơn cả mọi khi.
Mà cho dù chậm rãi đến đâu đi chăng nữa, cũng không có nghĩa là trường học sẽ biến mất hay lễ tốt nghiệp bị hủy bỏ. Tất nhiên, giao kèo với Sendai-san cũng không vì thế mà mất hiệu lực.
Rồi tôi đi vào trường với tâm trạng uể oải, bước lên từng bậc thang.
Đang băng qua hành lang, thì Sendai-san từ lớp học ồn ào kế bên bước ra.
Cô ấy cài nút áo sơ mi đến tận nút trên cùng, cà vạt cũng thắt hẳn hoi rất phù hợp với buổi sáng của lễ tốt nghiệp. Khi ngày hôm nay kết thúc, tôi sẽ không bao giờ được nhìn thấy dáng vẻ này nữa, cũng không hẳn tôi muốn khắc ghi hình ảnh này vào tâm trí mình nhưng lại không thể rời mắt khỏi Sendai-san.
Biết là không được bắt chuyện, nhưng tôi vẫn muốn gọi cô ấy.
Sendai-san.
Muốn gọi lắm cái tên mà tôi đã gọi không biết bao nhiêu lần, nhưng khi ở trên trường thì lại không thể cất ra thành tiếng.
Cứ bị nghẹn lại nơi cổ họng.
Cho dù bị ai nhìn thấy cũng không còn quan trọng nữa.
Vào hôm hai đứa đi xem phim, tôi đã trả lời với Sendai-san như vậy, nhưng quy tắc thì phải tuân theo. Giá mà cả tôi lẫn Sendai-san đều giữ đúng quy tắc cho tới hôm nay, thì có lẽ bây giờ, đã không thấy ưu uất đến mức này.
Tôi định rời mắt khỏi Sendai-san.
Thế nhưng cô ấy đã nhận ra tôi trước khi tôi kịp nhìn sang chỗ khác.
Miệng của Sendai-san mấp máy.
Tôi tập trung hết tất cả tinh thần vào đôi tai, cố gắng loại bỏ những tạp âm đan xen trên hành lang để lắng nghe giọng nói của Sendai-san, nhưng chẳng biết từ lúc nào, Ibaraki-san đã xuất hiện và kéo Sendai-san đi, thế là lời cô ấy chưa kịp thành tiếng thì đã tan vào hư không. Còn bóng dáng cô ấy cũng mất hút vào trong lớp học.
Tiếng thở dài cũng nghẹn lại.
Mặc dù đã quyết định được đáp án, vậy mà cứ hễ nhìn thấy Sendai-san là tôi lại lưỡng lự.
Từ khi những việc liên quan đến thi đại học kết thúc, tôi đã luôn suy ngẫm sẽ làm gì sau lễ tốt nghiệp. Nội việc nghiêm túc suy nghĩ về vấn đề này thôi là đã bất thường rồi. Bởi vì kết cục này đã được quyết định từ đầu, và cũng đã nói rõ ràng với Sendai-san rồi.
Một khi đã hứa thì phải giữ chứ không thể hứa suông được.
Nghĩ được vậy nhưng cứ mãi đắn đo.
Tôi tiếp tục băng qua hành lang đã không còn thấy bóng dáng Sendai-san và đi vào lớp của mình. Đặt cặp xuống ghế rồi đi sang chỗ ngồi của Maika.
Tôi không thích bầu không khí ướt át cho lắm, cơ mà người bị bỏ lại một mình là Ami đang khóc nức nở trước cả khi lễ tốt nghiệp bắt đầu nữa. Maika thì đang nỗ lực dỗ dành Ami.
Quả nhiên, cả đôi chân lẫn đồng phục đều nặng trĩu.
Chỉ nghĩ tới việc bước đi thôi cũng cảm thấy chán chường.
Tôi cố gắng cất tiếng chào buổi sáng với hai người bạn, rồi nhìn sang Ami hỏi thăm “Cậu ổn chứ?"
"Shiori~"
Với đầu mũi đỏ chót, Ami gọi tôi bằng giọng như thể sắp tận thế rồi ôm chầm lấy tôi.
"Biết thế tớ chọn chung trường đại học với hai cậu luôn rồi. Đừng bỏ tớ lại mà~"
"Có phải là không bao giờ gặp nhau nữa đâu, cậu làm quá lên không à."
Tôi nói vậy rồi vuốt lưng vỗ về Ami.
"Nhưng mà..."
Ami vẫn tiếp tục bù lu bù loa, khiến giọng cậu ấy khản đặc lại.
Tôi vừa nhẹ nhàng vỗ lưng cậu ấy vừa an ủi những câu như "Lúc nào cũng có thể hẹn gặp được mà", rồi "Mùa hè tụi mình cùng nhau đi chơi".
Tay xoa miệng vuốt nhưng trong đầu tôi chỉ toàn nghĩ tới Sendai-san, nên tôi cũng tự thấy mình đúng là một đứa bội bạc. Nói chứ, tôi cũng muốn tìm cách làm gì đó với bản thân mình lắm, khi mà từng giây từng phút chỉ nghĩ đến cô ấy suốt từ khi kì thi đại học kết thúc tới giờ rồi.
"Thôi nín đi mà, Ami, mắt cậu sắp sưng húp lên rồi kìa."
Maika vỗ lên vai Ami.
Sau khi khóc lóc như một đứa trẻ, Ami mới chịu buông tôi ra, vừa trả lời "Tớ biết rồi", vừa cầm khăn tay chậm lên mắt. Tôi cũng không rõ Ami đã khóc từ lúc nào nhưng đúng là mắt của cậu ấy bắt đầu sưng lên rồi, chuẩn bị tham dự lễ tốt nghiệp vậy mà sắc mặt cậu ấy tái nhớt hẳn đi.
"Cả Shiori nữa."
Nói rồi, Maika đưa tôi bịch khăn giấy bỏ túi.
"Tớ có khóc đâu."
"Chưa khóc thôi, chứ cũng sụt sùi rồi kìa."
"Đúng thật."
Ami đang khóc mà nhìn tôi xong lại bật cười.
Tổn thương ghê.
Tôi vẫn chưa rớt giọt nước mắt nào mà.
Tôi trả bịch khăn giấy lại cho Maika rồi lấy tay dụi mắt.
Hôm nay, tôi không thấy buồn đến mức phải khóc.
Tuy là khác trường đại học với Ami, nhưng không có nghĩa là không gặp lại nhau nữa. Chưa kể từ giờ, tôi vẫn được ở cùng với Maika.
-----Người mà tôi không bao giờ được gặp nữa, chỉ có Sendai-san mà thôi.
Khi ngày hôm nay kết thúc, mối quan hệ của hai chúng tôi cũng chấm dứt, không còn gặp lại nhau nữa.
Cho nên, trước khi đến lễ tốt nghiệp, tôi quyết định sẽ tạo ra một vài kỉ niệm. Tôi đã từng có suy nghĩ rằng không muốn đánh dấu lên tấm lịch của mình những việc đã làm cùng với cô ấy, nhưng nếu ngày kết thúc đã gần kề, thì có lẽ tạo thêm một vài kỉ niệm cũng không thành vấn đề.
Nào là tặng chocolate vào ngày Valentine, nào là cùng nhau đi xem phim, nhìn chung cũng chỉ là những việc nhỏ nhặt. Nên dẫu cho có khác thường với mọi khi thì cũng sẽ sớm quên đi thôi.
Kí ức không phải là thứ đọng lại mãi mãi.
Một lúc nào đó, chúng sẽ phai mờ rồi tan biến thôi.
Đôi khi ta còn quên mất chuyện của một năm trước cơ mà.
Tuy tôi không biết phải mất bao lâu để những kí ức thời cấp ba phai nhạt đi, nhưng nếu không ôn lại chuyện xưa thì ắt hẳn chúng sẽ sớm bị xóa nhòa thôi.
Khổ nỗi, lúc này đây tôi đang vô cùng hối hận vì đã nghĩ "Tạo thêm một vài kỉ niệm cũng không thành vấn đề".
Vị của chocolate ngày Valentine.
Nụ hôn trao nhau vào ngày hai đứa cùng đi xem phim.
Tôi đã nhớ về chúng không biết bao nhiêu lần, phai mờ đâu chẳng thấy mà chỉ thấy chúng ngày càng trở thành những kỉ niệm sâu đậm hơn thôi.
Chẳng có việc gì là suôn sẻ cả.
Vốn dĩ chỉ muốn để lại chút kỉ niệm, mà giờ chúng lại nặng nề hơn tôi tưởng.
“Shiori.”
Tiếng gọi của Maika đã kéo tôi quay về với hiện thực.
“Khóc rồi kìa.”
Maika cầm khăn giấy vươn tay tới lau hai bên má cho tôi.
“......Tớ tự lau được rồi.”
Tôi vừa định dùng tay lau đi nước mắt vừa nhìn sang Maika.
Trong mắt cậu ấy không hề ánh lên vẻ cười nhạo.
Tôi bèn xin cậu ấy một tờ khăn giấy mà lúc nãy đã trả lại vì không cần tới.
“Maika, cảm ơn cậu.”
“Lễ tốt nghiệp sắp bắt đầu rồi nhỉ.”
Maika nói bằng giọng dịu dàng.
Ami cũng gật đầu đáp lại “Ừ” bằng giọng như bị nghẹt mũi.
Bầu không khí lại chuẩn bị chùng xuống thì Maika vỗ tay cái bốp.
“Phải rồi, trước khi trường đại học khai giảng, ba đứa mình cùng đi chơi đâu đó đi!”
“Ồ, ý hay đó!”
Giọng hào hứng của Ami vang lên.
Ngày giờ và địa điểm.
Ba đứa thảo luận để chốt lịch được một lúc, thì giáo viên bước vào lớp. Mọi người di chuyển đến nhà thể chất và không lâu sau đó thì lễ tốt nghiệp bắt đầu.
Mở màn bài phát biểu của hiệu trưởng, sau đó là chào hỏi những vị khách quý được mời tới.
Nối tiếp là những tiết mục không khác gì mấy so với năm ngoái. Những lời phát ra từ trên lễ đài chẳng làm tôi rơi nước mắt hay cảm động gì cả, lễ tốt nghiệp được bao trùm trong bầu không khí có phần trang trọng quá mức nhưng đâu đó vẫn thấp thoáng nỗi buồn khiến khóe mắt tôi cay nhòe.
Tôi dụi mắt, nhìn quanh tìm Sendai-san.
Nhưng giữa một biển đồng phục thế này thì khó mà nhìn ra được nên tôi lại cúi đầu xuống.
Nếu như lên năm ba mà tôi vẫn học cùng lớp với Sendai-san, thì liệu bây giờ tôi có trở thành một bản thân khác không?
Nếu như lên năm ba mà tôi vẫn học cùng lớp với Sendai-san, thì liệu tôi có thể tin tưởng cô ấy hơn không?
Hình ảnh về một bản thân khác không thể nào tồn tại cứ lởn vởn mãi trong tâm trí.
Nếu như tôi phá vỡ quy tắc mà bắt chuyện với Sendai-san trước mặt mọi người, thì cho dù học khác lớp, liệu tôi có thể thay đổi bản thân và tin vào cô ấy hay không?
Vắt óc suy nghĩ cỡ nào cũng không biết và không thể tìm ra đáp án chính xác.
Mà đáp án chính xác có tồn tại hay không cũng chẳng rõ nữa.
Tôi ngẩng mặt lên.
Trên lễ đài, cựu hội trưởng hội học sinh đang đọc bài tri ân.
Nếu người đó mà là Sendai-san thì tôi có thể nhìn thấy cô ấy rõ hơn rồi.
Nghĩ vẩn vơ chuyện đó xong, tôi khẽ lắc đầu lấy lại tinh thần.
Toàn trường hát đồng ca, rồi các học sinh lại quay về lớp.
Chúng tôi nhận bằng tốt nghiệp từ giáo viên chủ nhiệm.
Tôi rời khỏi trường cùng với Maika và Ami, ba đứa vẫn tán nhảm những chuyện trên trời dưới đất không khác gì với mọi khi, rồi tôi tạm biệt hai người họ. Chưa đầy năm phút sau đó, tôi nghe thấy tiếng gọi từ đằng sau.
(Còn tiếp)

