Tập 4 - Vụ việc kẹo hạt dẻ giới hạn mùa thu (Quyển hạ)

Chương 4: Hạ khứ nghi sinh (Phần 1)

2025-03-28

9

[note70870]

(Ngày 1 tháng Năm – Nguyệt san Funado, Chuyên mục Trang 8)

Chuyên mục nhỏ này đã liên tục đưa tin về các vụ phóng hỏa liên hoàn chấn động thành phố thời gian vừa qua, nhưng bàn tay của quỷ dữ vẫn chưa dừng lại. Vào ngày 12 tháng Tư, một vụ cháy đã được phát hiện tại một góc khu Phố mua sắm Hanayama. Vật bị cháy là một chiếc xe tay ga đỗ trong bãi đậu xe của một khu chung cư. Vì đây là khu vực đông dân cư, nên có thể nói vụ tấn công lần này táo bạo hơn mọi vụ khác. Nhờ người của sở cứu hỏa nhanh chóng có mặt tại hiện trường, may mắn là vụ cháy đã không gia tăng thêm nữa. Chúng tôi, Câu lạc bộ Báo chí, đã xác định vụ cháy này có liên quan đến các vụ phóng hỏa liên hoàn đã nói ở trên. Thủ phạm đáng khinh bỉ ẩn nấp đằng sau vụ việc này không thể che giấu sự tồn tại của mình được nữa. Chúng tôi có khả năng phân biệt ngay lập tức giữa các vụ phóng hỏa, hay vô tình cháy và thậm chí cả hành động của những kẻ ngu ngốc mù quáng cố bắt chước thủ phạm vụ phóng hỏa liên hoàn ban đầu. Nhưng làm thế nào chúng ta có thể ngăn chặn những vụ tấn công này? Mục tiêu tiếp theo có thể sẽ là thị trấn Ueno, Quận 1 hoặc 2, nhưng chúng ta có thể làm gì ngoài việc ngồi yên và chấp nhận tình hình như hiện tại?

(Urino Takahiko)

---

Bài báo đã khuấy lên một chấn động lớn. Lượng độc giả của chúng tôi cũng tăng vọt.

Cho tời giờ, thùng rác trong các lớp học lúc nào cũng đầy ắp các bản Nguyệt san Funado vào những ngày phát hành. Tháng này, vẫn còn một số bản bị vứt đi, nhưng ít nhất tôi có thể thấy những độc giả ở khắp ngóc ngách.

Số vị khách đến Phòng Chuẩn bị In ấn cũng tăng lên, chủ yếu là những học sinh vô tình vứt tờ Nguyệt san Funado đi và muốn xin thêm. Cũng có một học sinh năm nhất muốn lấy lại các số báo cũ từ trước khi nhập học. Nhưng điều làm tôi ngạc nhiên là có một nhóm hai nữ sinh.

“Làm sao cậu biết được địa điểm tiếp theo sẽ ở đâu? Thật đáng ngờ!”

Họ nói vậy giống như những gì thầy Nitta của Phòng Tư vấn học sinh, người đã không còn ở đây nữa, từng nói cách đây nhiều tháng. Tất nhiên, với lý do đó là bí mật liên quan đến thông tin viết bài, chúng tôi đã lịch sự mời họ rời đi.

Mô thức đằng sau các vụ phóng hỏa liên hoàn là một bí mật và các thành viên câu lạc bộ đều hiểu rõ điều này.

Lý do chính thức là để ngăn chặn các vụ bắt chước phạm tội. Như tiền bối Doujima đã nói, sẽ thành vấn đề nếu Nguyệt san Funado thúc đẩy sự xuất hiện của những vụ phạm tội sao chép. Nhưng đó không phải là lý do thực sự.

Trên thực tế, điều đó có lẽ ai cũng biết.

Kéo dài tin tức nóng hổi vẫn tốt hơn chứ.

   

Tháng Năm đến và câu lạc bộ cũng đã có cơ cấu mới.

Bài báo trước hẳn có hiệu quả kích thích rất tốt, vì chúng tôi đã bảo đảm chiêu mộ thêm được các thành viên mới cho câu lạc bộ. Có năm học sinh mới xin gia nhập.

Tuy nhiên, xét theo kỳ vọng cá nhân, tôi đã muốn có gấp đôi số đó cơ. Thật đáng tiếc khi tất cả đều là con trai. Tôi hình dung rằng câu lạc bộ sẽ có triển vọng tốt hơn nếu có một vài cô gái tham gia, nhưng chúng tôi đâu thể làm gì được.

Có một cô gái có vẻ như sắp đăng ký đến nơi nếu chúng tôi cố thuyết phục, nhưng chúng tôi đã không làm vậy. Sẽ rất phiền toái nếu Câu lạc bộ Báo chí không phải một tập hợp của toàn những người thiện chiến. Chúng tôi hoàn toàn không cần phải ép những người thiếu ý chí tham gia câu lạc bộ. Sau khi tiền bối Doujima nghỉ, Monchi cũng sớm nối gót ra đi. Có lẽ đó là điều tốt nhất cho cả hai chúng tôi.

Đây là cuộc họp biên tập đầu tiên của tôi với tư cách là chủ tịch câu lạc bộ, và tôi có trách nhiệm đưa ra định hướng hoạt động. Nhìn Itsukaichi và năm đứa năm nhất với ánh mắt khinh thường, tôi chậm rãi bắt đầu bài phát biểu của mình.

“Trước khi chúng ta bắt đầu cuộc họp, anh muốn nói đôi lời… Câu lạc bộ Báo chí hiện đang đứng trước một ngã rẽ quan trọng. Hai năm trước, Nguyệt san Funado chẳng khác tờ giấy vụn được đặt trên bàn của các học sinh mỗi tháng.”

Tôi nói một cách nghiêm trang, sau đó chuyển sang giọng điệu mạnh mẽ hơn.

“Nhưng năm ngoái, đã có chút chuyển biến. Liệu chúng ta có thực sự hoàn thiện được sự thay đổi đó hay không, liệu chúng ta có thể khiến học sinh Trường cao trung Funado thích thú cầm đọc Nguyệt san Funado hay không, phụ thuộc vào hành động của tất cả các bạn, những thành viên mới. Trong thời gian này, các bạn sẽ học cách làm những công việc cơ bản. Khi xong, chúng ta sẽ, bằng nỗ lực chung của tập thể, đặt một kết thúc quyết định cho loạt bài viết trọng tâm đã được đăng từ năm ngoái.”

Các thành viên mới lắng nghe với vẻ mặt ngoan hiền. Tôi vẫn không thể biết liệu họ có hữu ích hay không, nhưng thật may là họ biết cách lắng nghe trong yên lặng.

“Các bạn biết rằng Nguyệt san Funado hiện đang cố gắng tìm ra thủ phạm đứng sau các vụ phóng hỏa liên hoàn đúng không?”

Tất cả đều đưa ra một cái gật đầu nhẹ.

Sau một hồi im lặng, tôi thông báo mục tiêu của câu lạc bộ trong năm học này.

“Chúng ta, Câu lạc bộ Báo chí, sẽ ngăn chặn hành vi phạm tội… và nếu có thể, bắt giữ thủ phạm.”

Cả phòng xôn xao. Có vẻ như không ai nghĩ rằng chúng tôi sẽ đi xa đến vậy. Một đứa năm nhất rụt rè hỏi.

“Chuyện đó có thể làm được không ạ?”

“Tất nhiên rồi.”

Tôi tuyên bố.

Từ trong cặp, tôi lôi ra sáu tập tài liệu. Đây chỉ là mấy cái gáy kẹp hồ sơ loại rẻ tiền, giá một trăm yên mỗi cái. Có lẽ tốt hơn nếu mua loại gáy bền bỉ hơn vì đằng nào tôi cũng sẽ phải chi từ khoản trợ cấp cho câu lạc bộ, nhưng tôi đã nghĩ chi phí in ấn đã đắt rồi nên mới cắt giảm ở khoản kẹp tài liệu này.

Tôi phát cho mỗi người một cái.

“Trong này chứa hầu hết dữ liệu mà anh đã thu thập được. Chúng là bản sao đen trắng, nên các bức ảnh có thể hơi khó nhìn, nhưng với những dữ liệu này cùng sự trợ giúp của các bạn, chúng ta chắc chắn có thể tìm được thủ phạm.”

Trong lúc lật từng trang tài liệu, Itsukaichi thốt lên với giọng ngạc nhiên.

“Cậu tự in hết những thứ này à? Thật là tận tụy…”

Đúng vậy, một công việc khá nặng nhọc với rất nhiều giấy tờ. Thực ra, tôi đã nhờ Hiya giúp đỡ, nhưng tôi quyết định giữ thể diện và không nói gì về điều đó.

Hồ sơ này chứa các số báo cũ của Nguyệt san Funado, ảnh chụp hiện trường vụ án và nhiều đánh giá của tôi về chúng. Ngoài ra còn có lời khai của nhân chứng, dù Satomura từ Câu lạc bộ Làm vườn hiện là đang nhân chứng duy nhất của chúng tôi. Ngoài ra, các bài về những vụ phóng hỏa được đăng trên các mục tin xã hội hay địa phương của báo chí cũng được lưu trong đây. Và tất nhiên, tôi cũng đã sao chép các phần liên quan của Kế hoạch Phòng chống Thảm họa, thứ được xem như là lịch trình hành động của thủ phạm.

“Đây là tất cả những gì hiện có trong tay anh.”

Có lẽ mấy đứa năm nhất không hiểu được ý nghĩa đằng sau những lời nói đó. Khi mấy người khóa trên còn ở đây, tôi đã không tiết lộ tất cả thông tin mình có. Đó là vì tôi không thích ý nghĩ rằng Monchi và tiền bối Doujima rồi sẽ rời khỏi câu lạc bộ với những ý tưởng của tôi.

Nhưng tình thế đã thay đổi. Tất cả thành viên câu lạc bộ mới này sẽ trở thành tay và chân của tôi, vì vậy tôi sẽ không phải che giấu thông tin nào nữa. Tuy nhiên, sự liên hệ ẩn không được viết ra trong tập tài liệu. Cứ để đó để lũ năm nhất tự tìm hiểu.

…Nếu chúng không thể nhận ra ngay cả sau khi tôi đã đưa bao nhiêu vậy, thì thật là tệ cho chúng. Điều đó có nghĩa là bọn này không dùng được.

“Số báo tháng này có nói thị trấn Ueno sẽ là mục tiêu, đúng không ạ?”

Một tên năm nhất đeo kính lên tiếng. Thật mừng là có thành viên mới đã xem số báo mới nhất, nhưng phát biểu của cậu chưa chính xác, vì vậy tôi đính chính lại.

“Thị trấn Ueno, Quận 1 hoặc Quận 2. Quận 3 thì không sao.”

"Tại sao?"

“Em là… Ichihata, đúng không? Em sẽ hiểu nếu cậu đọc tài liệu.”

Tôi nhìn một lượt các thành viên. Một số người đã bắt đầu đọc tập hồ sơ. Tôi đặt hai nắm tay lên bàn.

“Anh sẽ để các em tự kiểm tra lý do dần, nhưng không còn nghi ngờ gì cả, mục tiêu phóng hỏa tiếp theo sẽ là ở thị trấn Ueno, Quận 1 hoặc Quận 2. Anh cũng đã thu hẹp ngày giờ xảy ra vụ án.”

Sự chú ý của bọn năm nhất lại đổ dồn về phía tôi.

“Vụ án sẽ được thực hiện vào đêm muộn ngày thứ Sáu, tức ngày 9 tháng Năm. Vì có khả năng sẽ quá nửa đêm, nên có thể nói chính xác hơn là vào ngày 10, tức là thứ Bảy. Đó là lúc kẻ phóng hỏa xuất hiện. Chúng ta có bảy người. Chúng ta chắc chắn có thể làm được.”

Đúng như dự đoán, Itsukaichi có nhiều kinh nghiệm hơn những đứa năm nhất. Trong khi nhìn vào bản đồ thành phố Kira lấy ra từ tập hồ sơ, cậu ta lẩm bẩm.

“Khi cậu nói Quận 1 và Quận 2, nghe có vẻ như là một khu vực khá nhỏ, nhưng… thực tế thì nó khá lớn.”

Một học sinh năm nhất khác lên tiếng.

"Đường sá ở thị trấn Ueno dài như thể vô tận vậy. Em không chắc chúng ta có thể đi được bao xa với chỉ bảy người."

Tôi hơi bực mình vì cái giọng nhẹ như không của cậu ta, nhưng tôi phải thừa nhận rằng những lời đó cũng đúng. Thị trấn Ueno chắc chắn là một khu vực rộng lớn. Đó là lý do tại sao Đồn thị trấn Ueno của Sở cứu hỏa thành phố Kira không phụ trách đến Quận 3 của thị trấn Ueno, như đã ghi trong bản kế hoạch.

“Em nói đúng. Đó là lý do tại sao chúng ta phải tìm những đồ vật mà kẻ phóng hỏa có thể nhắm tới, sau đó tập trung sự chú ý vào những vật đó.”

“Anh đã biết thời gian và địa điểm, thậm chí còn có thể biết được đối tượng nữa sao?”

Cậu năm nhất đeo kính kêu lên đầy phấn khích, tôi gật đầu hài lòng.

“Gần như vậy, bằng việc thu thập và phân tích dữ liệu… nhưng chưa chuẩn xác lắm.”

Tôi không thể để lộ bất kỳ dấu hiệu nào thể hiện trí nhớ của mình còn đang mơ hồ ngay trong cuộc họp biên tập đầu tiên được. Tôi liếm môi, rồi nói một cách nghiêm trọng.

“Đầu tiên là một đụn cỏ, sau đó đến một thùng rác trong công viên, một đống phế thải, xe đạp bỏ hoang, xe ô tô bỏ hoang, băng ghế dài ở trạm xe buýt, một chiếc xe tay ga ở một khu căn hộ, theo thứ tự đó… Nói chung, ta có thể thấy rằng những đồ vật bị đốt cháy đang dần tiến gần hơn đến khu vực có người sinh sống. Hay nói cách khác, tội ác đang dần trở nên tàn khốc hơn.”

Những thành viên mới của câu lạc bộ có chút bối rối, nhưng tôi vẫn tiếp tục.

“Tức là, có khả năng cao là sẽ xảy ra một vụ cháy lớn hơn vụ cháy xe tay ga ở bãi đậu xe của khu căn hộ vừa xong.”

“Ví dụ thôi, đó có thể là thứ gì …?”

Itsukaichi hỏi.

Tôi nhún vai.

“Không chắc. Chúng ta không thể thực sự thu hẹp đối tượng bị nhắm đến ở đây, nhưng vẫn tốt hơn là không có phương hướng nào cả.”

Tôi mỉm cười, điều này giúp làm dịu bầu không khí căng thẳng trong phòng. Nghĩ lại thì, khi anh Doujima còn là chủ tịch câu lạc bộ, anh ấy chưa bao giờ chủ động xoa dịu bầu không khí cả.

Được rồi, chúng ta có thể làm được. Tôi vỗ tay cái nhẹ.

“Chúng ta sẽ lập nên thành tựu trường tồn cho Câu lạc bộ báo chí của Trường cao trung Funado, và bằng chính đôi tay của chúng ta. Bây giờ, hãy trao đổi thông tin liên lạc với nhau nào.”

   

Vào đêm muộn thứ Sáu, ngày 9 tháng Năm, tại thị trấn Ueno, thành phố Kira.

Khi tôi ẩn mình trong bóng tối ở một góc phố, điện thoại di động của tôi sáng lên với những tin nhắn liên tiếp.

“Em đang ở gần ngã ba ở Quận 2.” từ Ichihata.

“Em đã tới được vị trí của mình rồi.” - Honda, năm nhất.

“Em OK.” Từ một học sinh năm nhất khác, Haraguchi.

“Tớ đang ở gần ngã tư thứ ba ở Quận 1 thị trấn Ueno.” từ Itsukaichi.

Tôi đã yêu cầu họ phải cho tôi biết vị trí tuần tra của mình, nhưng chỉ có Ichihata và Itsukaichi làm theo chỉ dẫn. Còn mấy tên còn lại nghe mà không hiểu hả... ừm, mặc kệ. Dù thế nào thì điều quan trọng trong đêm hôm nay là thị lực, chứ không phải trí thông minh.

Đáng ra, chúng tôi sẽ có bảy người thực hiện nhiệm vụ trinh sát, nhưng mới chỉ có bốn email được gửi đến. Ngay sau cuộc họp biên tập, một đứa năm nhất mà tôi chưa biết tên đã thản nhiên nói thế này:

“Em không nghĩ rằng đây sẽ là một câu lạc bộ có những hoạt động nghiêm túc như vậy. Em xin nghỉ.”

Tôi không buồn giữ.

Có một thành viên mới khác tuy không bỏ cuộc, nhưng không thể đến cuộc trinh sát vì gia đình cậu ta có vẻ rất nghiêm khắc. Tại thị trấn Ueno có một khu vui chơi. Tôi không thể nói rằng sẽ không có nguy cơ bị kiểm điểm vì lang thang ở đó vào đêm khuya. Vì cậu ta không muốn mạo hiểm, nên tôi cũng không ép.

Chúng tôi đi xe đạp tuần tra trên phố. Nếu đi bộ mà có chuyện gì xảy ra, chúng tôi sẽ không thể di chuyển nhanh được.

Sẽ hẳn rất đáng ngờ nếu tôi loanh quanh lâu la tại một chỗ, vì vậy tôi đã vạch ra một tuyến đường tuần tra cho mình. Tôi đi qua các con hẻm của khu phố dân sinh, sau đó băng qua một đường tránh. Trung tâm của một ngã tư lớn được thiết kế như một công viên, với một chiếc đồng hồ gắn trên đỉnh một cây cột trụ màu trắng. Kim đồng hồ cho biết bây giờ là mười một giờ bốn mươi bảy phút, gần nửa đêm. Tôi nhìn xuống dầm dưới của tuyến đường sắt trên cao. Thực ra, tôi muốn thường xuyên quan sát khu vực dưới các thanh dầm đó, dọc toàn bộ chiều dài của tuyến đường sắt trên cao, nhưng đèn đường thì quá mờ và cũng không có cửa hàng nào gần đó cả. Bên dưới đó là một dải đất được dùng làm bãi đậu xe được rào lại và tỏa ra một bầu không khí bất an. Tôi đến đây để tóm kẻ phóng hỏa, nhưng sẽ không ổn lắm nếu tôi lại bị kẻ xấu xa nào, những kẻ hay tụ tập ở đây vào lúc nửa đêm, bắt gặp. Vì vậy, tôi quyết định chỉ quan sát khu vực đó từ một khoảng cách an toàn.

Tôi quay đầu, đi dọc theo con đường tránh và quay trở lại khu dân cư. Tuyến đường tuần tra này mất khoảng mười phút một lượt đi. Thỉnh thoảng có một số xe tải và xe van chạy qua bên dưới đường tránh, nhưng cả khu dân cư đang chìm trong giấc ngủ.

Ở vòng đầu tiên, tôi ngắm xem liệu có thứ cho kẻ phóng hỏa đốt không. Có khả năng mai là ngày thu gom rác, do tôi thấy một đống túi nhựa ở các khu để rác. Ngoài ra còn có một căn hộ để rải rác những tờ báo cũ và hộp các tông bên ngoài lối vào, chủ nhà hoặc là không biết về các vụ cháy liên hoàn, hoặc không tin rằng mình sẽ trở thành mục tiêu. Nếu nó mà cháy, toàn bộ dãy nhà có thể bị thiêu rụi trong trường hợp xấu nhất. Ở ngã tư nhỏ có một biển báo ghi "Tai nạn giao thông – Tìm nhân chứng". Tôi chạm vào nó và thấy rằng chất liệu được làm bằng nhựa. Nó sẽ cháy tốt đấy.

Khi tôi đang tiếp tục quan sát, tôi phải rên lên một tiếng khó chịu.

“Ư.”

Một thứ ánh sáng đỏ phản chiếu qua chiếc gương cầu lồi rực sáng cả màn đêm.

Không phải là lửa, mà là đèn quay, giống loại hay gắn trên nóc xe cảnh sát. Có một chiếc xe tuần tra đang từ từ di chuyển xuống con phố hẹp.

Tôi cảm thấy ngạc nhiên, rồi bực mình. Cảnh sát đang tuần tra khu vực này. Có thể đó là một phần trong công việc của họ, nhưng nhiều khả năng là do loạt vụ phóng hỏa.

Bất kể thế nào, nếu nhìn thấy một ánh sáng thu hút như vậy, thủ phạm có thể sẽ rút lui. Khỏi cần nói, thế là sẽ không có gì để chụp ảnh, không có ai để bắt nếu kẻ phóng hỏa không hành động.

“…Nhanh lên và biến đi đi!”

Tôi thầm chửi thề.

Trong khi đó, tôi cũng cầu rằng họ sẽ không đến chỗ tôi. Bất kể động cơ của tôi chính đáng đến mức nào, tôi vẫn là một học sinh đang lang thang giữa đêm khuya. Tôi đâu thể ngẩng cao đầu cho cảnh sát thấy được.

Chiếc xe tuần tra rẽ ở đoạn giữa đường, may mắn là nó không đến gần tôi. Rất có thể họ không nhìn thấy tôi. Tôi đã được chiếc gương cầu lồi cứu nguy.

Tôi tiếp tục đi tuần trong khi nghĩ ngợi về chuyện đêm nay có thể sẽ thành ra vô ích mất nếu cứ có thêm mấy cái xe tuần tra dò dẫm quanh đây.

Mặc dù đã là thượng tuần tháng Năm, nhưng ban đêm vẫn còn lạnh. Thực tế, thời tiết riêng đêm nay đặc biệt lạnh có lẽ vì có một đợt không khí lạnh quay trở lại. Tôi đang đạp xe ngược gió và vì chỉ mặc trên người một chiếc áo gió mỏng nên cảm thấy không dễ chịu chút nào. Khi đang đi, tôi bị thu hút bởi ánh đèn của một chiếc máy bán hàng tự động, nhưng trong đó toàn đồ uống lạnh. Nhớ lại thì, có một cửa hàng tiện lợi dọc trên đường tránh. Tôi có thể mua thứ gì đó ấm áp ở vòng thứ hai. Khi nghĩ tới đó, tôi đã quay trở lại điểm xuất phát ban đầu.

“…Phù.”

Thở dài nhẹ nhõm, tôi bắt đầu vòng thứ hai.

Nếu tôi đi quá nhanh thì có thể sẽ bỏ lỡ điều gì đó không chừng. Trong khi đạp xe chầm chậm, tôi tự hỏi về tình hình những người khác. Tôi đã bảo họ gửi email nếu có phát hiện ra điều gì bất thường và gọi điện cho tôi trong trường hợp khẩn cấp, nhưng điện thoại di động của tôi vẫn nằm im. Không phải là tôi thấy buồn chán, nhưng tôi cảm thấy việc chỉ đạp xe thế này thật vô nghĩa, nên tôi lấy điện thoại ra và soạn email.

“Tớ hiện đang tuần tra tại thị trấn Ueno, Quận 1. Có bình luận nào hay ho khi ta bắt được thủ phạm không?”

Email đó được gửi cho Hiya Yuuto. Thực ra tôi muốn cậu cũng tham gia cuộc trinh sát cùng chúng tôi, nhưng cậu đã từ chối, nói rằng, "Nếu tớ mà bắt được thủ phạm, công lao sẽ thuộc hết về tớ. Mọi người sẽ bỏ qua công sức và thời gian mà Câu lạc bộ Báo chí, hay đúng hơn là, cậu đã bỏ ra, và chúng ta không thể để thế được." Cậu hoàn toàn đúng, và tôi rất biết ơn vì sự cân nhắc này.

Thời gian được hiển thị cùng với email tôi gửi đi, và nhờ đó tôi biết rằng đã sang ngày mới, từ thứ Sáu ngày 9 sang thứ Bảy ngày 10.

Mấy phút trôi qua, nhưng chẳng có hồi âm nào. Tôi hiếm khi gửi email cho Hiya, nhưng cậu ấy không có vẻ của một người trả lời email chậm. Chà, sắp 1 giờ sáng rồi, nên chắc cậu ta đã đi ngủ. Khi tôi đang nghĩ đến khả năng đó, thì thư hồi âm đã đến.

“Đừng đêm già trước. Mà thôi, đêm nay đẹp đấy.”

Nghĩ rằng hay là cậu nhầm cái gì, tôi trả lời ngay.

“Đây là một đêm căng thẳng đối của tớ đấy. Già cái gì?”

Sau khi gửi tin nhắn đó, tôi lại leo lên xe và bắt đầu đạp thì tôi hiểu ra. Cậu ta hẳn có ý là, "Đừng đếm gà trước khi trứng nở". Ờ thì, tôi không thể phủ nhận rằng cậu nói đúng. Tôi đã cân nhắc gửi cho anh ấy một email khác rằng, "Tớ không thể tuần tra vào một đêm lạnh như này mà không giữ suy nghĩ tích cực được". Tuy nhiên, tôi quyết định rằng tôi có thể làm điều đó sau khi nhận được email phản hồi của cậu ấy, vì vậy tôi tiếp tục đi.

Tôi tiền gần tới lối đi dành cho người đi bộ nằm trên đường tránh và nhìn lên cột đồng hồ ở ngã tư. Đang là mười một giờ bốn mươi bảy phút, gần nửa đêm… Không, không đúng. Tôi nghĩ vậy. Tôi không cho rằng thời gian trên điện thoại di động của tôi lại sai, vậy thì chiếc đồng hồ này hẳn đã hỏng rồi. Họ đã cố gắng hết sức để làm cho nơi đây trông ấn tượng như một công viên, nhưng họ lại quá cẩu thả trong việc bảo trì cái đồng hồ.

Tôi nên đi qua để kiểm tra khu vực bên dưới dầm cầu, hay nên đi dọc theo đường tránh để đến cửa hàng tiện lợi? Khi tôi đang chờ tín hiệu đèn đỏ, cân nhắc hai lựa chọn, điện thoại di động của tôi rung lên. Tôi tưởng đó là tin nhắn của Hiya, nhưng nó không ngừng rung. Nhận ra đó là một cuộc gọi đến, tôi vội vàng xuống xe và rút điện thoại ra, và nhìn thấy một cái tên không thể ngờ tới hiện lên như người gọi đến: "Osanai Yuki".

Osanai, gọi điện cho tôi vào lúc này sao?

Tất nhiên, tôi luôn vui sướng khi nhận được cuộc gọi từ cô gái mà tôi đang hẹn hò chứ. Ngay cả lúc này, tôi không thể không nở một nụ cười thoải mái, dễ chịu được. Nhưng tôi ngay lập tức suy nghĩ lại. Osanai chưa bao giờ liên lạc với tôi vào ban đêm. Tôi còn không nhớ cô ấy đã từng gọi điện cho tôi hay thậm chí gửi email vào thời điểm này.

Có chuyện gì xảy ra vậy?

Tay tôi tê cóng vì cơn ớn lạnh bất ngờ xuất hiện. Có lẽ một phần cũng do hoảng loạn, tôi đã không nhấn nút nhận cuộc gọi ngay. May mắn thay, điện thoại vẫn rung và cuối cùng tôi cũng đã ấn nút nhận cuộc điện thoại đến này, mặc dù tôi không đếm được chuông đã đổ bao nhiêu lần nữa. Hít một hơi thật sâu, tôi nói.

"…A-lô?"

“Ồ, Urino, cuối cùng cậu cũng nghe máy rồi.”

Một giọng nói trong trẻo không ngờ đến chạm vào tai tôi, có vẻ như không phải là tin xấu.

“Có chuyện gì cậu gọi muộn thế?”

“Tôi nghĩ là cậu chưa ngủ.”

Thực ra, bình thường tôi sẽ cố gắng đi ngủ sớm, nhưng cũng dễ hiểu khi Osanai không biết chuyện đó.

“Ờ thì, tớ vẫn thức. Có chuyện gì thế?”

“Tôi đang đọc sách… Urino, cậu không chỉ vẫn thức, đúng không? Để tôi đoán xem cậu đang làm gì lúc này nhé?”

Giọng cô tinh nghịch. Tôi từ từ đẩy xe đạp đi men theo con đường tránh.

“Đoán xem, nhưng cậu không đoán được đâu.”

“Cậu chắc chứ?”

Một chiếc xe tải lớn chạy qua. Tiếng bánh xe và động cơ có lẽ đã truyền đến đầu dây bên kia, vì tôi có thể nghe thấy tiếng cười khúc khích.

“Tôi nghĩ là tôi sẽ đoán đúng đấy.”

“Đoán xem.”

“Xem nào…”

Sau một hồi im lặng đầy kịch tính, cô tiếp tục.

“Cậu đang đi tuần ở thị trấn Ueno phải không?”

Tôi dừng lại.

Một chiếc xe thể thao khác lao vút trên con đường tránh. Tiếng động cơ chói tai có lẽ cũng lọt qua cuộc gọi điện thoại.

“Cậu có thể biết được từ tiếng vừa rồi mà?”

Cô lại cười.

“Không, tôi chỉ nghĩ là cậu sẽ làm việc này vào tối nay thôi.”

Với ý định làm cô ngạc nhiên với thành quả của mình sau này, tôi đã không kể cho Osanai về hoạt động này… mặc dù tôi đã nói với cô rằng Câu lạc bộ Báo chí đang có kế hoạch bắt kẻ phóng hỏa.

Sự thật, về kẻ phóng hỏa luôn hành động vào đêm muộn vào thứ Sáu của tuần thứ hai trong tháng, không được ghi trong Nguyệt san Funado, nhưng hẳn Osanai đã tự mình đi đến kết luận đó được. Tôi cho rằng chắc chắn có thể nắm bắt được mô thức này bằng cách đọc kỹ các bài báo.

Lúc đầu tôi hơi ngạc nhiên khi cô ấy đoán được hành động của tôi, nhưng cũng dễ hiểu thôi. Không có gì lạ cả.

“Ừm, cậu nói đúng. Ở đây khá lạnh đấy.”

“Ừ, tối nay trời lạnh. Cậu có mặc áo khoác không?”

Tôi đổi tay cầm điện thoại.

“Cậu gọi để ngăn tớ lại à?”

Ể?”

“Lúc trước, khi tớ tuyên bố sẽ truy đuổi kẻ phóng hỏa, cậu đã khá là phản đối. Không phải cậu gọi đến là muốn ngăn tớ sao?”

Nhưng tôi bất ngờ nhận được câu trả lời có vẻ quạu.

“Không phải đâu. Đúng là lúc đó tôi đã bảo cậu dừng lại rồi, nhưng hôm nay tôi không nghĩ đến chuyện đó nữa.”

“Vậy thì sao?”

“Tôi định bảo cậu cẩn thận đừng để bị cảm vì đêm nay trời lạnh đấy. Sự quan tâm của tôi có làm phiền cậu không?”

Tôi chưa từng thấy Osanai gắt gỏng trước đây, và tự hỏi vẻ mặt của cô bây giờ trông như thế nào. Thật đáng tiếc khi đây lại là một cuộc gọi điện thoại. Trong khi cố nhịn cười, tôi trả lời.

“Tất nhiên là không. Rất cảm kích sự quan tâm của cậu nhé .”

“Ừ. Dù sao thì, hãy cẩn thận và cố gắng hết sức. Tôi cũng sẽ vậy.”

Đúng lúc đó, tai tôi nghe thấy có tiếng động ồn ào khiến giọng của Osanai không còn nghe rõ nữa.

Ban đầu tôi cứ tưởng một chiếc xe tải hạng nặng khác đã đi trên đường tránh, tiếng bánh xe và động cơ gây ra át đi mọi âm thanh khác. Nhưng tôi đã nhầm. Thực ra đó là một âm thanh rất lớn phát ra từ phía Osanai, và tôi đoán được đó là tiếng gì. Nó nặng nề và có nhịp điệu đều đặn, tiếng động của một đoàn tàu đang di chuyển trên đường ray. Âm thanh đó át đi giọng nói của Osanai.

Có lẽ nhận ra rằng mình cũng không nghe được nữa, Osanai ngừng nói. Tôi im lặng và tiếp tục giữ điện thoại di động trên tai trong khoảng chục giây cho đến khi tiếng ồn dừng lại. Chắc Osanai cũng đang làm như vậy.

Có lẽ tiếng ồn đã kéo tâm trí của Osanai đi đâu mất, vì cô chỉ để lại một câu thế này sau khi tiếng đoàn tàu đã tắt.

“Tôi hết pin rồi.”

Nói xong, cuộc gọi đột ngột kết thúc.

Tôi mừng vì Osanai quan tâm đến mình. Nếu có ai đó quan sát tôi lúc này, có lẽ họ sẽ nghĩ rằng tôi trông thật đáng sợ với nụ cười sung sướng trên khuôn mặt. Tôi phải nhắc nhở bản thân không được tỏ ra thô kệch như vậy.

May mắn thay, nụ cười đó không kéo dài lâu. Vài phút sau cuộc gọi của Osanai, tôi đang trên đường đến cửa hàng tiện lợi tìm thứ gì đó âm ấm để uống thì điện thoại di động của tôi lại reo lần nữa.

Tôi nghĩ liệu có phải Osanai lại gọi tôi vì cô quên nói điều gì đó không.

Nhưng tôi lại nhầm.

“Honda à?”

Tên trên màn hình hiển thị là “Honda”. Đó là cuộc gọi đến từ một đứa năm nhất.

Tôi vẫn chưa nhớ nhiều hình ảnh về cậu ta, ngoại trừ ấn tượng cho thấy cậu sẽ không hữu ích lắm. Tuy nhiên, đó vẫn là một cuộc gọi điện thoại từ một thành viên Câu lạc bộ Báo chí đang thực hiện tuần tra. Bàn tay của tôi đang nắm chiếc điện thoại di động cảm giác thật căng thẳng.

Một tràng nói vang lên ngay khi cuộc gọi kết nối.

“Anh ơi, Anh ơi! Chúng qua mặt được ta rồi! Cháy rồi! Chết tiệt, cháy lớn quá! Một mình em không thể xử lý được!”

Phải mất thêm một phút đồng hồ quý báu để thằng nhóc Honda đang hoảng loạn kia báo cho tôi biết vị trí xảy ra hỏa hoạn.

   

Mục tiêu bị đốt lần này hóa ra lại là xe đạp bỏ hoang, giống như hồi tháng Giêng, nhưng điều này cũng không phá vỡ quy luật tăng dần quy mô của tội ác. Trong khu vực trống trải dưới dầm tuyến đường sắt trên cao, hơn chục chiếc xe đạp đang hừng hực trong một ngọn lửa cháy dữ dội.

Nhìn thấy tôi, Honda gọi lớn, trông như sắp bật khóc.

“Anh ơi, lúc em đến thì mọi chuyện đã như thế này rồi…”

Không để ý tiếng kêu ca đau khổ của cậu ta, tôi bàng hoàng nhìn vào ngọn lửa.

Thật dữ dội. Tôi không biết xe đạp có thể cháy như thế này. Nhưng tôi ngay lập tức nhận ra rằng không phải vậy. Xe đạp được làm bằng kim loại, vì vậy chúng không nên cháy to như thế. Ví dụ, một chiếc xe tay ga đã bị đốt cháy vào tháng trước, nhưng chỉ có phần yên xe dễ bắt lửa bị cháy thôi.

Điều đó có nghĩa là thứ đang cháy ở đây là dầu. Kẻ phóng hỏa chắc hẳn đã xếp xe đạp và đổ dầu vào!

“E-Em có nên gọi những người còn lại không?”

Có vẻ như Honda đã liên lạc với tôi trước tiên, và vẫn chưa nói với các thành viên khác của câu lạc bộ. Việc tuân thủ trình tự báo cáo tuy đáng khen ngợi, nhưng…

“Hãy tự quyết đi chứ.”

“V-Vâng.”

Cậu ta chán nản và bắt đầu cầm điện thoại di động.

Tôi giật mình. Cuộc tuần tra đêm nay không phải để ngắm nghía hiện trường vụ cháy. Tôi quát Honda, người đang chậm chạp gõ email.

“Để sau đi! Còn thủ phạm thì sao? Có nhìn thấy ai không?”

Honda sững sờ, cúi đầu xuống, sau đó lẩm bẩm điều gì đó mà tôi nghe không rõ.

“Nói rõ lên!”

“Em không nhìn thấy ai! Lúc em đến đây, nó đã cháy thế này rồi!”

Tôi tặc lưỡi. Ngay cả khi năm người chúng tôi đã giăng lưới, mà vẫn không thể bắt quả tang được thủ phạm. Hay có lẽ vẫn chưa quá muộn?

"Mọi người…"

Gọi họ đi, và chúng ta sẽ tìm kiếm khu vực xung quanh. Đó là những gì tôi định nói, khi tiếng còi báo động hú lên bên tai tôi. Đó là xe cứu hỏa hay xe cảnh sát vậy?

“À, họ đây rồi.”

Honda mỉm cười nhẹ nhõm, như thể cậu đã tìm thấy một vị thần cứu thế. Tôi liền mắng.

“Đừng vui mừng vì điều đó! Chết tiệt, họ đến sớm quá.”

“Hử?”

"Chúng ta phải rời khỏi đây. Dù đến đây trước mà chẳng có cơ hội điều tra gì cả!"

“N-Nhưng…”

Lùi lại một bước, Honda khẩn khoản.

“Nhưng chúng ta không phải là người đốt lửa mà.”

“Vậy thì cậu định giải thích thế nào đây? Nếu đó là cảnh sát thì sao? Họ sẽ bắt chúng ta vì đi lang thang vào ban đêm!”

Tôi suy tính và tuyệt vọng cân nhắc các lựa chọn hiện có. Bây giờ đã đến nước này, tất cả những gì chúng tôi có thể làm là chạy thôi. Tôi có cảm giác rằng chiếc xe đang tiến đến chính là xe tuần tra lúc trước.

Nhưng nếu chúng tôi rút ở đây, thì cuộc trinh sát hôm nay sẽ chẳng có kết quả gì. Kìm nén cơn giận dữ với tên đàn em vô dụng, tôi quát lên ra lệnh.

“Gọi lũ còn lại. Không phải email, gọi điện cho họ. Bảo họ về nhà vì cứu hỏa đã đến. Bảo bọn nó cũng cẩn thận với cảnh sát.”

"Vâng…"

"Nhanh lên!"

Tôi hét lên rồi quay lại hiện trường vụ án.

Khu vực bên dưới đường sắt trên cao được bao quanh bằng lưới thép, nhưng không che chắn hoàn toàn mà có những khoảng hở trên tấm lưới. Thủ phạm hẳn đã mang xe đạp qua những khe hở đó từ bãi đậu xe hoặc bãi rác. Có mấy bụi rậm xung quanh, nên chắc nó cũng sẽ cháy thôi. Thay vì đốt tất cả xe đạp cùng một chỗ, thủ phạm đã sắp xếp những chiếc xe đạp ở một khoảng cách vừa đủ kiểm soát được, sau đó đốt lửa. Vài cái xe chỉ đơn giản là bị đổ xuống, và chưa bắt lửa.

Tôi liếc nhìn soi xét xung quanh một cách.

Honda không biết điều này.

Không ai khác biết điều này.

Tôi đã đưa cho bọn nó thông tin, vì vậy nếu đọc kỹ, bọn nó hẳn đã có thể nhận ra, nhưng không ai nhận ra cả. Đó là vấn đề về khả năng của mấy tên đó, nên hết cách rồi. Nhưng tôi thì biết.

Kẻ phóng hỏa luôn để lại dấu hiệu tại hiện trường vụ cháy.

Đó không phải là một dấu hiệu lớn, mà là một dấu vết nhỏ rất dễ bị bỏ qua. Nhưng tôi đã nhận thấy nó. Ở đây cũng phải có một dấu hiệu.

Nghe tiếng của Honda khi cậu ta hét oang oang chỉ dẫn của tôi, cũng như tiếng còi báo động đang tiền đến gần, tôi quan sát nhanh hiện trường vụ cháy. Tôi điên cuồng tránh mắt khỏi ánh sáng của ngọn lửa vì nó cứ liên tục hút ánh nhìn của tôi vào. Tôi phải nhìn mọi việc từ một góc nhìn rộng hơn. Rộng hơn…

Và rồi tôi tìm thấy nó. Một tấm biển kim loại có dòng chữ “Không được vào”, gắn trên lưới thép.

Có một vài vết lõm nhỏ trên biển báo, dấu vết của việc nó bị đập liên tục bởi một vật nhỏ, cứng, và tôi biết vật đó là gì. Nhưng tấm biển báo không chỉ có những vết lõm. Nó còn bị một vết xước mới từ góc trên bên phải đến góc dưới bên trái. Chỉ có phần đó là bị bong một ít sơn ra, để lộ bề mặt kim loại bên dưới.

Đó chính là dấu hiệu. Đây chắc chắn là tác phẩm của kẻ phóng hỏa đó. Và Câu lạc bộ báo chí trường trung học Funado đã để hắn trốn thoát.

Thật bực mình, nhưng không còn thời gian nữa.

“Này, chúng ta ra khỏi đây thôi.”

Honda mở miệng định nói gì đó, nhưng đến lúc này lại ngập ngừng. Không thèm để ý đến cậu ta, tôi nhảy lên xe đạp.

Ghi chú

[Lên trên]
Chú thích tựa chương: Tên chương gốc là [うたがわしい夏] nghĩa là "một mùa hạ nghi ngờ". Nhan đề "Hạ khứ nghi sinh" là do người dịch tự đặt theo nghĩa gốc, dịch nghĩa Hán Việt là "những nghi ngờ nảy sinh khi mùa hạ trở lại". Tên của bốn chương trong bản dịch từ đầu tập ba đến hiện tại là một bài tứ thời Hán tự.
Chú thích tựa chương: Tên chương gốc là [うたがわしい夏] nghĩa là "một mùa hạ nghi ngờ". Nhan đề "Hạ khứ nghi sinh" là do người dịch tự đặt theo nghĩa gốc, dịch nghĩa Hán Việt là "những nghi ngờ nảy sinh khi mùa hạ trở lại". Tên của bốn chương trong bản dịch từ đầu tập ba đến hiện tại là một bài tứ thời Hán tự.