Một ngọn lửa lớn được thắp lên ngoài bìa rừng Mierte, các hiệp sĩ cứ thế mà ném xác lũ goblin vào đó. Làn khói bốc lên đen khịt, như một thứ độc tố từ địa ngục hòa với không khí trong sạch nơi đây. Graia và Mira trò chuyện, quan sát những người lính làm việc, họ không nói một lời phàn nàn, cứ thế dọn dẹp mớ hỗn độn mà cô bày ra.
“Tiểu thư Mira à? Tôi sẽ nhớ lấy cái tên đó. Chưa bao giờ tôi nghĩ rằng có một triệu hồi sư mạnh mẽ đến nhường này.”
“Tôi chắc đây cũng chẳng phải là chuyện lạ gì đâu.”
“Đúng là chúng chỉ là goblin.” Graia lắc đầu, nhìn chằm chằm vào Hắc Hiệp Sĩ đứng cạnh Mira. “Nhưng tiểu thư đây có thể hạ chúng rất nhanh gọn… đã thế còn ở độ tuổi này! Chắc hẳn cô có một sư phụ rất tuyệt vời đấy.”
“Hmm, chắc vậy đấy.” Tiếp tục là một lời nói dối vô hại. Cô chẳng có sư phụ nào cả, nhưng cứ nói thế còn hơn là bịa ra một câu chuyện nào đó để che đậy.
“Thưa ngài, tôi xin báo tin!” Một hiệp sĩ vội vã chạy đến chỗ Graia. “Con quái vật trốn thoát hiện vẫn chưa được tìm thấy. Một nhóm đã quay trở lại nhưng chúng tôi sẽ tiếp tục truy vết.”
“Ra vậy. Ta chưa bao giờ nhìn thấy một sinh vật nào như nó. Thật đáng tiếc là nó đã trốn thoát. Cứ tiếp tục tìm kiếm trong lúc mọi người dọn dẹp đi.” Nhận được thông tin, Graia triệu tập một người khác để báo tin về đồn trú. Người đưa tin nhìn vào Hắc Hiệp Sĩ, dường như hơi lo sợ nhưng lại bị vị đội trưởng nhận ra. “Cậu nghĩ sao? Đây là một Hắc Hiệp Sĩ, một bộ giáp tinh linh được triệu hồi đó.”
Graia tươi cười nhìn tinh linh gần như thể chính anh đã triệu hồi nó vậy.
“Một vật triệu hồi á, thưa ngài? Khá hiếm thấy đó. Thần đã nghe về giáp tinh linh, nhưng chưa bao giờ tưởng tượng chúng lại… đáng sợ đến vậy.”
“Đúng vậy! Ta cũng rất ngạc nhiên đó.”
Mira nghe lỏm cuộc trò chuyện của họ, một vài phần đã khơi dậy sự hứng thú của cô. Triệu hồi sư thực sự đã trở nên hiếm hoi như vậy sao? Chắc chắn là class không nổi bằng mấy class khác, đặc biệt khi so sánh với Tu Sĩ chuyên về các kỹ năng hồi phục và hỗ trợ. Đó là những phần tử không thể thiếu khi lập tổ đội. Nhưng dù thế thì, triệu hồi sư cũng không phải là quá hiếm.
Có thể là quá trình ban đầu có hơi cực nên nhiều người đã từ bỏ việc theo đuổi con đường triệu hồi sư những năm gần đây. Hồi xưa, pháp sư nào cũng sẽ bắt đầu với một kỹ năng tối thiểu, triệu hồi sư cũng vậy, họ sẽ bắt đầu với kỹ năng Khế ước. Nó không thể dùng để tấn công hay phòng thủ, chỉ có thể dùng lên những tinh linh bị đánh gục từ đó cho phép những pháp sư sử dụng chúng như thú triệu hồi.
Về cuối game, các triệu hồi sư sẽ vô cùng hùng mạnh, nhưng những ngày đầu thì cùng cực thôi rồi. Bởi mấu chốt là nếu một người muốn ràng buộc tinh linh, người đó sẽ phải tự mình gây toàn bộ sát thương lên tinh linh đó. Họ không thể nhờ bạn bè hay thuê người làm mềm rồi vào húp được. Vậy nên là có nhiều người sau khi đọc qua những thứ đó trên diễn đàn là họ từ luôn class này.
Nhưng Danblf đã kiên trì đến cùng. Sau khi tích trữ một lượng lớn vật phẩm hồi phục và thuốc nổ, Danblf đã dành hai giờ tại Chiến trường Cổ đại Yubeladius để chiến với các tinh linh giáp cho đến khi cuối cùng anh cũng rành buộc được một tinh linh. Đó chính là Hắc Hiệp Sĩ, và kể từ đó, họ đã tạo dựng một mối quan hệ sâu sắc và lâu dài như chủ nhân và thuộc hạ.
Theo nhiều cách, thành công của anh đã trở thành một kiểu quảng cáo cho class này. Những người khác đã đổ xô trở thành triệu hồi sư vì họ ngưỡng mộ Danblf, đọc về những chiến công của anh trên các diễn đàn. Mira lo rằng do không có sự hiện diện của cô trong ba mươi năm qua, class này có thể đã sa sút. Đã một thời gian dài rồi; rất nhiều chuyện có thể đã xảy ra.
“Xin lỗi, tôi hy vọng ngài có thể trả lời một vài câu hỏi.” Mira nhân cơ hội khai thác càng nhiều thông tin từ Graia càng tốt trong khi các kỵ sĩ tiếp tục dọn dẹp chiến trường.
~*~
“Chà, cảm ơn vì cuộc trò chuyện, và hãy bảo trọng trên đường về.”
“Đó thường là lời của tôi mới phải. Nhưng sau khi chứng kiến cô trong trận chiến, tiểu thư Mira, tôi không chắc điều đó có cần thiết không!” Graia cười sảng khoái và đưa tay phải ra. “Chuyện này quả thực rất thú vị. Tôi hy vọng lần tới chúng ta gặp nhau, cô sẽ dùng những kỹ năng đó và cho người của tôi thêm nhiều việc dọn dẹp để làm!”
“Hừm. Đến lúc đó rồi tôi sẽ xem mình có thể làm gì.” Mira mỉm cười trước giọng nửa đùa nửa thật của Graia, nắm lấy bàn tay đang chìa ra.
“Heh, chúng tôi sẽ chờ.” Và với lời đó, Graia và người của ông lên đường trở về nhà, tiếng bước chân hành quân đều đặn của các kỵ sĩ vang vọng sau lưng họ.
~*~
Mira đứng trên cánh đồng cháy xém và cố gắng xử lý những thông tin cô vừa biết được. Graia là một cuốn sách mở, đã dành thời gian để trả lời từng câu hỏi mà cô ném ra cho ông. Hầu hết là về tình hình hiện tại của Vương quốc Alcait.
Có vẻ như Danblf không phải là Trưởng lão duy nhất biến mất ba mươi năm trước. Tám trong số Cửu Hiền Nhân đã mất tích. Lần lượt, họ biến mất trong vòng một năm sau khi Danblf biến mất. Mặc dù các phó tướng và học giả của họ đã cố gắng hết sức, họ thiếu đi sức mạnh phép thuật thuần túy của các Trưởng lão trong tháp và đã bị đẩy đến giới hạn của mình khi cố gắng thực hiện trách nhiệm. Vương quốc gần như không có khả năng phòng thủ.
May mắn thay, ít nhất một trong số họ, Đại Pháp sư Luminaria, Thiên Tai, đã xuất hiện trở lại một cách khó hiểu mười năm sau khi biến mất. Trước sự trở lại đó, việc mất đi các Trưởng lão vẫn là một bí mật chỉ có các cấp cao nhất của chính phủ biết. Chính theo sự thúc giục của Luminaria mà một thông báo công khai chính thức đã được đưa ra.
Trưởng lão Luminaria. Đó là một cái tên mà Mira biết rất rõ. Cả hai đều là pháp sư và đã duy trì một sự cạnh tranh thân thiện kể từ khi trò chơi ra mắt.
Avatar của Luminaria có mái tóc dài màu đỏ thẫm nổi bật. Cô ấy cao và đẫy đà, với vẻ ngoài tuyệt đẹp khiến bất kỳ người mẫu nào cũng phải xấu hổ, chính là đối tượng khao khát của mọi đàn ông. Và vì cô ấy được một người đàn ông điều khiển, các cuộc trò chuyện của họ rất thẳng thắn, tục tĩu, và toàn chuyện của đám con trai.
Thành thật mà nói, nhớ lại những cuộc nói chuyện đó trong khi trông giống như bây giờ khiến Mira cảm thấy hơi khó chịu. Nhưng có vẻ như Luminaria đã biến mất ba mươi năm trước, giống như Danblf, hay đúng hơn là nhân vật của cô ấy. Và rồi cô ấy bí ẩn xuất hiện trở lại một thời gian dài sau đó, giống như Danblf, mặc dù có trục trặc với ngoại hình của anh. Nhưng những điểm tương đồng thật kỳ lạ.
Luminaria là một người bạn và cũng là một người chơi, cô ấy có thể đã trải qua điều tương tự. Có lẽ cô ấy sẽ có thể cho Mira biết chuyện gì đang xảy ra.
Điểm dừng tiếp theo của cô: Thánh đô Silverhorn, quê hương của Ngân Tháp Liên Hoàn, nơi kiến thức phép thuật từ khắp lục địa được thu thập.
~*~
Khi Mira rời cánh đồng và đi xuống con đường rừng về phía Silverhorn, bầu trời lấp ló qua những ngọn cây bắt đầu tối dần, màu đỏ son trộn lẫn với màu xanh lam. Kiểm tra thời gian trong menu trạng thái, cô thấy đã hơn năm giờ chiều.
Nếu cô nhớ không lầm, Silverhorn cách cánh đồng gần một giờ đi bộ, và cô còn chưa đi được nửa quãng đường. Lý do rất đơn giản: cô đã đi đường vòng quá nhiều. Từ việc mải mê ngắm những con bướm hút mật hoa cho đến quan sát những con giun đất đào xuyên qua đất, sự chân thực và không khí của thế giới vừa quen thuộc lại vừa mới lạ này đã kích thích sự tò mò của cô đến mức mất tập trung.
Mira đóng menu trạng thái, cảm thấy một cơn đói cồn cào. Nhớ lại một chiếc bánh táo trong Túi Đồ của mình, cô chạm vào biểu tượng, và nó đột nhiên xuất hiện trong tay cô.
Đôi mắt cô nheo lại khi nhìn chằm chằm vào chiếc bánh. Nó đã ở trong kho đồ của cô ít nhất một tuần theo như cố nhớ, và cô đã mua nó hơn ba mươi năm trước, theo cách tính hiện tại.
Nhưng trông nó vẫn ổn.
Do dự, cô đưa chiếc bánh lại gần mặt và hít một hơi. Mùi hương ngọt ngào của vani và gia vị tràn ngập mũi cô, và dạ dày cô réo lên một tiếng. Quyết định xong, Mira há to miệng và cắn một miếng lớn. Kết cấu giòn xốp của lớp vỏ bánh và hương vị ngọt xen lẫn chua thanh của táo ngay lập tức tràn ngập miệng cô, kích thích vị giác của cô. Mira thậm chí chưa bao giờ nếm một chiếc bánh táo trong thế giới thực trước đây, nhưng cô chắc chắn rằng đó là thứ ngon nhất cô từng ăn.
Như được khích lệ, cô mở Túi Đồ của mình một lần nữa và lấy ra một chai sữa táo. Đây là món khoái khẩu lâu năm của các class pháp sư. Pha trộn sữa và táo, thức uống màu hổ phách nhạt, sánh mịn này giúp tăng tốc độ hồi mana.
Cô đưa nó lên miệng. “Ngon quá…”
Lời khen trượt ra khỏi môi cô. Kết cấu và hương vị của cả hai đều hoàn hảo, và cô nốc cả hai mà không gặp vấn đề gì.
Cô thở dài khe khẽ khi ngắm nhìn bầu trời, quan sát những đám mây trôi qua và cảm nhận thế giới bằng tất cả các giác quan của mình. Cảm giác của ngọn gió trên mái tóc, mùi hương sống động của khu rừng, sự mệt mỏi từ các thớ cơ. Và hương vị của chiếc bánh và sữa táo.
Sự thật đơn giản không thể bị phủ nhận. Càng thu thập nhiều thông tin và càng xem xét tình hình của mình, cô càng khó tin rằng đây không phải là thực tế.
Mira quyết định chấp nhận nó như một sự thật.
Cô sẽ hành động dựa trên tiền đề rằng thế giới xung quanh cô là thật. Nếu cô sai, thì cũng không có hại gì. Đây sẽ chỉ là một câu chuyện vui để kể sau này. Nhưng nếu cô hành động như thể đây không phải là sự thật, cô có thể vô tình làm điều gì đó không thể đảo ngược, cái chết có thể thực sự là cái chết, không thể hồi sinh. Và việc bỏ rơi ai đó có thể sẽ quay lại ám ảnh cô sau này.
Nhưng phải giải quyết công việc trước mắt đã. Cô cần phải tìm Luminaria. Bạn của cô đã sống trong thế giới này hai mươi năm và có thể biết chuyện gì đã xảy ra. Với quyết tâm mới, Mira lên đường đến Silverhorn.
~*~
Một sinh vật với thân mình màu xám tro, đôi mắt hung dữ, và nước dãi chảy ra từ cặp nanh sắc như dao cạo xuất hiện trước mặt Mira. Cô nhận ra con thú khi nó gầm gừ tiến lại gần.
Đó là một con Chó Răng Kiếm, một trong những con thú đầu tiên mà người chơi mới gặp trong AEO.
Chó Răng Kiếm là một loài săn mồi phổ biến, khá thông minh và hung dữ. Con thú này dài hơn một mét từ đầu đến đuôi, một kẻ thù nguy hiểm ngay cả đối với một người trưởng thành. Và nó giờ đã tìm thấy một cô gái nhỏ, yếu đuối đi lạc xa làng mà không có ai bảo vệ. Áo choàng của Mira dường như gợi ý rằng cô là một pháp sư nào đó nhưng không sao cả, cô trông giống như một cô gái không có khả năng tự vệ.Kẻ săn mồi tự tin thu hẹp khoảng cách giữa nó và con mồi dễ dàng này.
Nhưng ngay cả những con chó hoang cũng không nên nhìn mặt mà bắt hình dong.
Mira ra tay. Tay phải của cô di chuyển trong không khí với tốc độ nhanh như chớp, và đôi mắt của con Chó Răng Kiếm tràn ngập nỗi kinh hoàng một khoảnh khắc trước khi cơ thể nó gục xuống. Những vệt máu tóe trên những thân cây xung quanh như những đóa hoa nghiệt ngã, trên không vẫn còn vài túm lông đang cháy dở.
Hiền Nhân thuật hạng hai, Tiên thuật, Thiên: Sóng xung kích, phóng ra một làn sóng động năng. Đối với một pháp sư tầm cỡ như cô, đòn đó cứ như ấn một nút ‘xóa’ với những con quái cấp thấp vậy. Cô biết mình vẫn có thể sử dụng Triệu hồi thuật nhưng cô vẫn đang tìm chỗ để chắc chắn rằng Hiền nhân thuật của mình vẫn còn dùng được.
“Thế là xong một mục khác trong danh sách.”
Kinh ngạc trước mùi lông cháy, Mira quay người và tiếp tục đi mà không nhìn lại.

