Vol 1

Chương 02

2025-10-02

4

‘Cái quái gì vậy chứ?!’ Danblf vắt óc, cố nhớ lại mình đã làm gì trước khi bất tỉnh.

Về phía vị đội trưởng kia, anh đang ngơ ngác nhìn cô gái còn đang thơ thẩn. Trong lúc chờ cô ‘bật nguồn’ trở lại, một cấp dưới đã tiến lại gần và báo cáo với anh rằng có một con quái đã trốn thoát. Tuy nó bị thương song nó vẫn rất nhanh và chạy thoát được trước khi họ kịp kết liễu nó.

Vị đội trưởng lệnh cho đội chia ra để tiếp tục truy đuổi nhưng cô gái kia vẫn chưa thể tin vào thứ mình đang thấy. Chắc chắn, đó là avatar nữ mà Kagami đã tạo ra đêm qua. Nhưng tại sao chứ? Anh tạo ra cô ấy, đúng vậy. Nhưng anh đã ấn vào xác nhận thay đổi đâu chứ? Đúng không? 

Dần dần, vài chi tiết cỏn con nổi lên từ sâu thẳm trong ký ức anh. Anh hủy thay đổi, đăng xuất… Nhưng anh chả nhớ được gì thêm.

‘Hay là mình quên đăng xuất. Mình ngủ quên luôn à? Cái đấy cũng có thể xảy ra trước khi kịp ấn hủy. Mọi thứ sau khi em gái gọi ăn sáng mơ hồ quá.’

Trong lúc hoảng loạn, một ý nghĩ lóe lên trong đầu anh. Dùng thiết bị trên tay để mở menu hệ thống, Danblf tìm đến màn hình trạng thái, nơi hiển thị thông tin về nhân vật của mình.

Tên: Danblf Gandador. Chuẩn rồi.

Class: Triệu Hồi Sư. Vẫn đúng.

Quê hương và căn cứ của anh cũng chính xác. Chỉ số phép của anh vẫn cao bất thường, mấy chỉ số thể chất thì vẫn như bao pháp sư khác. Các chỉ số bổ sung từ trang bị đặc biệt để bù đắp cho những chỉ số thiếu hụt trông cũng đúng.

Mọi thứ hoàn toàn giống như anh nhớ. Anh không đăng nhập vào sai nhân vật. Danblf vẫn chưa bị xóa. Đây là những chỉ số mà Kagami đã dành bốn năm qua để cày.

Nhưng khi anh chuyển sang danh sách trang bị trên màn hình trạng thái, hy vọng của anh tan biến.

Avatar rõ ràng đang mặc bộ đồ pháp sư độc nhất vô nhị của Danblf—được chính Quốc vương Alcait đặt làm khi Danblf được phong làm Triệu hồi Đại lão. Mỗi món đều độc nhất và được làm bởi những người chơi khác, những thợ thủ công nổi tiếng. Chỉ có nhân vật uy nghi như Danblf mới có thể sở hữu những vật phẩm đó; vấn đề là ở đó đấy.

Nếu là trước đây, đây sẽ là một nhân vật đầy uy nghi, tao nhã, lịch lãm - Danblf trong chiếc áo choàng lộng lẫy của mình. Nhưng giống hệt trên ảnh phản chiếu trên áo giáp của vị đội trưởng, có một thiếu nữ xinh đẹp đang nhìn vào anh từ màn hình trạng thái.

Tin rằng đây là lỗi gì đó, cô nắm lấy vạt áo choàng rồi kéo nó qua đầu. Trên màn hình trạng thái cũng chuyển thành ‘không’. Một tay cầm chiếc áo choàng, cô kiểm tra cơ thể lộ thiên của mình trong khi mái tóc bạc của mình, mái tóc bạc tung bay trong gió.

Bộ ngực săn chắc của cô giờ chỉ vừa một nắm tay, làn da cô trắng nõn. Một vòng ba khiêm tốn và một đôi chân dài. Đây chính là peak cơ thể phụ nữ mà Kagami đã tạo nên bằng hộp trang điểm.

“Whoaaa! Whoa, whoa, whoa! Cô đang làm gì vậy?!” Sau khi ra lệnh xong cho cấp dưới, vị đội trưởng quay lại và thấy người phụ nữ đang trần truồng và không hề đề phòng. Bằng một động tác tao nhã, ông khoác chiếc áo choàng đỏ của mình quanh vai cô. Những kỵ sĩ còn lại trong tầm mắt đã kiên cường kiềm chế con thú trong mình, vội vàng quay lưng lại với cảnh thiên đường này.

‘Chà, bọn NPC phản ứng được thế này luôn hả’ cô nghĩ.

Những người chơi hay có thể dẫn theo một đoàn NPC đi cùng, cô nghĩ trường hợp này cũng vậy. Tưởng rằng vị đội trưởng là một người chơi và tất cả hiệp sĩ còn lại cũng là người chơi nốt hoặc là những AI đã được nâng cấp trong bản cập nhật đêm qua.

“Nào cô gái!” vị đội trưởng lên tiếng. “Một người phụ nữ gia giáo phải biết rõ việc phơi bày thân thể là điều không nên. Cô nên cảm thấy may mắn vì đang đứng trước những hiệp sĩ đầy cao quý, trung thành đó. Trên thế giới này có đầy rẫy những kẻ có thể lợi dụng cô trong tình huống này, cô gái trẻ à, cô không nên mất cảnh giác vậy đâu.”

Đáng lo là phản ứng của họ chỉ càng làm anh chắc chắn việc giờ anh đã là một cô gái. Có lẽ bằng cách nào đó, cô đã phạm sai lầm rồi hoàn thành việc đổi nhân vật. Cô phải nhanh chóng làm xong việc rồi cống thêm một nghìn yên để sửa nhân vật lại trước khi có ai đó phát hiện ra thôi.

Cô cau mày. Trong khi vẫn được che phủ bởi chiếc áo choàng của vị đội trưởng, cô mặc lại chiếc áo choàng của mình rồi nhìn lại vào màn hình trạng thái để chắc chắn rằng mình không trần truồng. Sau đó, cô mới trả lại đồ cho vị đội trưởng.

“Đó là vòng người chơi sao? Cô ấy là mạo hiểm già à?” anh lẩm bẩm, liếc nhìn cánh tay cô gái trong khi mặc lại chiếc áo choàng lên vai.

‘Vòng người chơi?’ cô tự hỏi. Anh ấy đang nói về cái gì vậy chứ?

Vị đội trưởng rõ ràng đang nhìn vào thiết bị trên cổ tay cô, nhưng cô chưa bao giờ nghe được thuật ngữ đó trước đây. Nếu anh ấy là chỉ huy, đã thế lại còn là chỉ huy của một đơn vị tinh nhuệ, Ma Kị Sĩ, rõ ràng anh ấy phải là một người chơi kỳ cựu. Nhưng mà người chơi nào cũng có thiết bị này trên cổ tay mà, tại sao anh ấy lại ngạc nhiên chứ? Cứ mỗi câu trả lời lại có thêm nhiều câu hỏi được đặt ra.

“Nếu anh hỏi tôi có phải mạo hiểm giả không thì, đúng rồi đấy.” Dù mọi thứ có khó hiểu đến đâu, ít nhất cô biết điều đó vẫn là thật.

Chất giọng của cô vẫn còn đang gây sốc cho chính cô. Một tông cao, dễ thương song lại đi với một thói quen ăn nói của Danblf tạo nên một cảm giác ngứa ngáy khiến cô nhăn mặt.

Đó là một phần trong thói quen nhập vai của Danblf. Kagami cho rằng một nhân vật có dáng vẻ uy nghi như vậy thì nên có một chất giọng uy nghi tương xứng. Và sau bốn năm, thói quen ăn nói đó đã đi vào trong dòng máu cô.

Dù ngữ điệu không ăn nhập với avatar hiện tại, cô lại thấy việc thay đổi thói quen của mình thật kỳ lạ, không thoải mái chút nào. Cô bắt đầu xem rằng liệu mình nên nói chuyện như thế nào khi đang là phụ nữ, nhưng rồi cũng gạt nó ra khỏi đầu vì giờ đang có một vấn đề cấp bách hơn cần giải quyết.

“Ra vậy, cô là mạo hiểm giả nhỉ,” vị đội trưởng xác nhận. “Chà, chúng tôi rất cảm kích sự giúp đỡ của cô, cô gái trẻ. Nhưng tôi có thể hỏi về hắc kỵ sĩ đó không? Tôi chưa bao giờ thấy bất cứ thứ gì giống như vậy. Cô đã sử dụng loại kỹ thuật nào?”

“Ý anh là sao? Rõ ràng đó chỉ là một kỹ năng Triệu hồi thôi mà.”

Cô nói xong liền sử dụng lại [Triệu Hồi: Hắc Kỵ Sĩ] của mình, kẻ thuộc hạ xuất hiện trở lại. Các kỵ sĩ xung quanh cảm thấy bất an trước áp lực của nó, nhưng vị đội trưởng lại nhìn với vẻ rất hứng thú. Ông kinh ngạc nhìn hắc kỵ sĩ và khí tức đáng sợ bao quanh nó, hoàn toàn tương phản với vẻ ngoài mỏng manh của chính người phụ nữ.

“Triệu hồi! Thật tuyệt vời. Và đó là một bộ giáp tinh linh… Thật hiếm có.” Mải mê suy nghĩ, vị đội trưởng nhìn chằm chằm vào hắc kỵ sĩ, đi vòng quanh nó và xem xét vóc dáng hùng vĩ của nó.

Có hai loại tinh linh được các triệu hồi sư sử dụng. Tinh linh cổ đại rất mạnh nhưng khó tìm và khuất phục, trong khi tinh linh nhân tạo, được tìm thấy trong các tạo vật của con người, thì dễ xử lý và thuần hóa hơn.

Một kỹ thuật triệu hồi cấp thấp có thể được sử dụng để gọi ra các tinh linh nhân tạo từ những bộ áo giáp, áo giáp của những người trải qua chiến sự sẽ tạo ra Hắc Kỵ Sĩ, và áo giáp của những người hy sinh để bảo vệ người vô tội sẽ tạo ra Thánh Kỵ Sĩ. Mặc dù trên danh nghĩa đó là một câu chú rất dễ, nhưng việc Danblf liên tục sử dụng Hắc Kỵ Sĩ đã rèn giũa nó thành một kiếm sĩ có thể cạnh tranh với các tinh linh được triệu hồi hàng đầu.

Có hơi lạ khi vị đội trưởng lại coi một kỹ thuật triệu hồi sơ đẳng như vậy là một cảnh tượng hiếm thấy. Các triệu hồi sư sử dụng các kỹ thuật cấp thấp mọi lúc. Kiếm một người chưa từng sử dụng chúng còn khó hơn ấy chứ.

“Tôi tự hỏi yêu cầu hỗ trợ đã được gửi đi khi nào,” vị đội trưởng nói. “Đừng hiểu lầm tôi, cô gái, chúng tôi rất biết ơn vì sự giúp đỡ với những bầy quái vật xuất hiện thường xuyên như vậy. Tuy nhiên, sẽ tốt hơn nếu biết trước cô sẽ tham gia cùng chúng tôi.”

Lời phàn nàn của vị đội trưởng trái ngược với vẻ mặt vui mừng của ông. Rõ ràng là các kỵ sĩ đã rất vất vả với trận chiến này, nhưng bình luận của ông lại thêm nhiều lớp bí ẩn cho tình hình. Thứ nhất, bầy quái vật thường được xử lý bởi bất kỳ ai trong số Cửu Hiền Nhân đang làm nhiệm vụ vào ngày hôm đó, không cần sự hỗ trợ của kỵ sĩ. Thứ hai, bầy quái vật không xuất hiện thường xuyên như vậy.

“Hừm, nhưng những cuộc tấn công này chỉ xảy ra mỗi tháng một lần. Điều đó có vẻ không quá khó để xử lý.”

Có lẽ một số người coi đó là quá thường xuyên, nhưng cô đang có một cảm giác khác từ cuộc trò chuyện này. Dường như có một sự khác biệt cơ bản về thế giới quan giữa cô và vị đội trưởng.

“Mỗi tháng một lần? Có lẽ đó là trường hợp của mười năm trước. Chúng tôi đã có ba cuộc xâm nhập trong bốn tuần qua.” Vị đội trưởng nhìn cô một cách hoài nghi, rồi buồn bã quay lại nhìn Hắc Kỵ Sĩ, xem xét nó như thể đang so sánh vóc dáng của họ.

“Anh nói… mười năm trước sao?” Đó là dấu hiệu báo động mà cô đang tìm kiếm. Thời gian trong AEO trôi qua với cùng tốc độ như thời gian trên Trái đất. Mười năm trước sẽ là sáu năm trước khi trò chơi bước vào chế độ open beta.

“Thôi nào cô gái trẻ! Tôi chắc chắn mạo hiểm giả nào cũng biết qua giai thoại về cuộc chiến chống lại ác quỷ từ trên trời và Cuộc phòng thủ của ba đại quốc rồi mà. Sau đó, tần suất của bầy quái vật xuất hiện đã tăng gấp đôi.”

“Cuộc phòng thủ của ba đại quốc á? Tôi chưa bao giờ nghe về nó.”

“Thật sao? Hừm. Chà, tôi đoán lúc đó cô chỉ là một đứa trẻ, còn quá nhỏ để đi thám hiểm.”

Cô mở thiết bị hệ thống của mình để tìm kiếm câu trả lời. Một màn hình hiện lên và cô bắt đầu điều hướng qua các menu. Đối với các kỵ sĩ, cô dường như chỉ đang chọc vào không khí trống rỗng trước mặt, như thể đang xua muỗi. Vị đội trưởng kiên nhẫn chờ cô nói điều gì đó khi một vẻ bối rối lan rộng trên khuôn mặt cô.

Cô bỏ qua dòng thời gian toàn diện được hiển thị trong mục Lịch sử, thay vào đó là nhìn chằm chằm không nói nên lời vào một mục duy nhất ở đầu danh sách.

Năm 2146 Lịch Ark, ngày 23 tháng 4, nó viết. Nhị hoàng tử của Vương quốc Milston đã ra đời. Cậu được đặt tên là Atolzard.

Thông báo khai sinh không phải là điều làm cô sốc. Hoảng hốt, mắt cô liếc nhanh lên góc trên bên trái nơi hiển thị ngày và giờ hiện tại.

Năm 2146 Lịch Ark, ngày 12 tháng 5, 3:12 chiều.

“Hôm nay là ngày bao nhiêu?” cô yêu cầu, nhìn thẳng vào mặt vị đội trưởng.

“Hôm nay là thứ Tư, thưa cô.”

“Không, không, không! Là ngày tháng năm nào?”

“Ồ.” Vị đội trưởng kỵ sĩ lùi lại và mở một chiếc đồng hồ quả quýt bằng bạc. “Hôm nay là ngày 12 tháng 5 năm 2146.”

Trò chơi đã bắt đầu vào năm 2112.

‘Đây không phải là một lỗi’, câu trả lời của vị đội trưởng kỵ sĩ khớp với câu trả lời được hiển thị trên màn hình hệ thống của cô. Trừ khi đội ngũ phát triển đã quyết định bỏ qua vài thập kỷ thời gian trên đồng hồ trong game, ba mươi năm đã trôi qua kể từ khi Kagami bất tỉnh.

Cô lướt qua dòng thời gian, và một chuỗi vô tận các sự kiện lịch sử không thể nhớ được cuộn qua. Chắc chắn rồi, vào ngày 20 tháng 6 năm 2136, một sự kiện có tên Cuộc phòng thủ của ba đại quốc đã được ghi lại.

Nắm lấy một lọn tóc bạc của mình, cô đưa nó lên mũi. Cô hít một hơi thật sâu, ngửi thấy mùi hương thoang thoảng giống như vani của một loại dầu gội ngọt ngào. Sau đó, cô đưa lọn tóc vào miệng. Nó gần như không có vị, nhưng lưỡi và môi cô có thể cảm nhận được từng sợi tóc riêng lẻ.

Nếu VR đủ năm giác quan đã được cập nhật vào trò chơi, các ghi chú cập nhật sẽ được ghi lại ở đâu đó trên dòng thời gian. Hai bản cập nhật trước đó vẫn được liệt kê trong các tệp lịch sử, cùng với tài liệu, nhưng không có đề cập nào về việc nâng cấp ngoài thời điểm đó.

Bí ẩn ngày càng sâu sắc và đáng lo ngại hơn.

Cô bắt đầu đặt câu hỏi về những giả định trước đó của mình. Tại sao cô đột nhiên có thể nếm được cỏ và ngửi được không khí? Một công nghệ như thế này có thực sự ra mắt bất ngờ trong một trò chơi điện tử không? Làm thế nào nó có thể hoàn hảo đến từng chi tiết và cách thể hiện như vậy?

Tất cả dường như hoàn toàn không thể, nhưng các giác quan của cô không nói dối.

Điều đó chỉ còn lại một trường hợp rất khó xảy ra. Một trường hợp mà cô không muốn tin là sự thật.

Cô đóng menu và nhìn thẳng vào vị đội trưởng, người đã càng thêm bối rối trước hành vi kỳ lạ của cô.

“À! Tôi nhận ra chúng ta chưa chính thức giới thiệu, thưa cô. Tên tôi là Graia Astol, Đội trưởng Phi đội một của Ma Kị Sĩ.” Đội trưởng Graia cúi nhẹ người khi kết thúc phần giới thiệu của mình. Đôi mắt ông đầy hứng thú khi nhìn lại người phụ nữ. “Và trong khi rõ ràng cô là một pháp sư tài giỏi, tôi vẫn chưa biết cô là ai. Cô có thể cho tôi vinh dự được biết danh tính của mình không, thưa cô?”

Ai lại không biết về Danblf, một trong những Cửu Hiền Nhân của Alcait, người mà ngay cả từ "siêu phàm" cũng có vẻ không đủ để mô tả? Thêm nhiều sự không chắc chắn nảy sinh.

Tự giới thiệu khi gặp ai đó, và hỏi lại tên của họ, là một điều tự nhiên trong hầu hết các trường hợp. Nhưng điều đó chỉ áp dụng trong thế giới thực, không phải trong game. Khi một người chơi mở cửa sổ kiểm tra, tên của người chơi được kiểm tra sẽ tự động hiển thị lơ lửng trên avatar của họ. Không cần phải thảo luận về nó, nhưng Graia đã tự giới thiệu và hỏi lại tên cô.

“Tại sao không dùng chức năng Giám định tôi?” Có điều gì đó khác đang diễn ra, và cô đưa ra câu trả lời của mình như một bài kiểm tra cho một giả thuyết mới.

“Hmm…” Graia nhìn cô kỹ hơn một chút, tìm kiếm một manh mối ẩn giấu nào đó cho câu đố. “Chà, cô khá giỏi, cô gái trẻ, nhưng tôi e rằng tôi không thể suy ra danh tính của cô. Tôi xin lỗi. Có ai khác ở đây nhận ra cô ấy không?”

Các kỵ sĩ có mặt lắc đầu và nhún vai, nói rằng họ cũng không biết cô là ai.

“Hừm, ra vậy…” Cô biết một số người chơi coi việc Giám định người chơi khác mà không có sự cho phép rõ ràng là bất lịch sự, một kiểu thói quen nhập vai, nhưng ngay cả những người chơi đó cũng nên sẵn sàng liếc nhìn một cái sau khi được cho phép. Vị đội trưởng và các kỵ sĩ của ông ta lẽ ra phải biết ngay lập tức cô là Danblf, bất chấp sự thay đổi về ngoại hình.

Vậy mà không một ai nhận ra cô. Kết luận duy nhất cô có thể rút ra là các kỵ sĩ xung quanh cô không thể sử dụng chức năng Giám định, bao gồm cả vị đội trưởng kỵ sĩ.

“Không ai trong số họ có thể sử dụng các tính năng cơ bản của trò chơi,” người phụ nữ lẩm bẩm một mình, tay chống cằm. Với thông tin mới này, cô bắt đầu hình thành một giả thuyết khác.

“À… tôi thực sự xin lỗi, thưa cô. Như cô thấy, chúng tôi chỉ đơn thuần là những kiếm sĩ, không quen biết nhiều với các mạo hiểm giả và phép thuật.” Graia nhầm lẫn sự im lặng của cô là cú sốc vì không được nhận ra. Các kỵ sĩ đồng nghiệp của anh cũng tỏ ra hối lỗi và hơi xấu hổ, điều này càng làm cho lý thuyết của cô rằng họ là những cá nhân có ý thức độc lập trở nên có khả năng hơn.

Họ có vẻ thật về mọi mặt, nhưng họ rõ ràng không phải là NPC hay người chơi. VR có thể tiên tiến, nhưng nó đơn giản là không có khả năng làm được bất cứ điều gì phức tạp như thế này. Cô không có lựa chọn nào khác ngoài việc từ bỏ ý nghĩ rằng đây là một loại cập nhật phần mềm nào đó.

Chậm rãi nhưng chắc chắn, cô cứ quay lại với một truyền thuyết đô thị cũ. Điều dường như có vẻ không thể, nhưng với tất cả các bằng chứng chồng chất ủng hộ nó, cũng không thể hoàn toàn phủ nhận nó.

‘Nếu đây là sự thật thì sao?’ Ý nghĩ đó thật lố bịch, nhưng một ý nghĩ khác ngay lập tức ập đến với cô. ‘Chết tiệt! Lẽ ra mình phải thử điều đó trước.’

Có một cách chắc chắn tuyệt đối để chứng minh đây chỉ là một trò chơi. Cô có thể đăng xuất và thoát khỏi trò chơi.

Cô cố gắng chuyển sang tab hệ thống nhưng… cô không thể làm được. Toàn bộ menu hệ thống đã biến mất. Ngay cả việc ra lệnh buộc thoát để khởi động lại bộ VR cũng không hoạt động.

Bằng chứng ngày càng nhiều cho thấy cô đang ở trong một loại thực tại khác nào đó. Điều đó chỉ khiến cô đặt câu hỏi liệu đây có phải là cùng một thế giới AEO mà cô biết và yêu thích hay không.

“Thưa ngài, ngài đã nghe nói về một người đàn ông tên là Danblf chưa?” cô hỏi với vẻ lo lắng.

“Ồ, tất nhiên rồi! Tôi cho rằng mọi người trong vương quốc đều biết về Đại pháp sư Danblf,” Graia trả lời với một chút tự hào. Ông nhìn quanh người của mình, tìm kiếm sự đồng tình, và tất cả họ đều gật đầu như thể đó là câu hỏi dễ nhất họ từng được trả lời.

“Ra vậy. Vậy là ông ấy được ngài biết đến. Tốt.” Nhưng liệu Danblf này có phải là nhân vật của Kagami, hay chỉ là một nhân vật lịch sử nào đó có cùng tên? “Vậy Danblf là người như thế nào?”

“Người như thế nào ư?” Graia nghiêng đầu sang một bên. “Chà, rõ ràng, ông ấy được biết đến trên khắp vương quốc. Đại sư Danblf có liên quan đến Thời loạn chiến gần ba mươi năm trước, một anh hùng thực sự của quốc gia. Được biết đến với cái tên Danblf Độc Hành Quân, các quốc gia khác run sợ trước sức mạnh triệu hồi của ông. Ông cũng là một trong các Trưởng lão của Ngân Tháp Liên Hoàn.”

Ông nói điều đó một cách rất thực tế, và nó hoàn toàn phù hợp với ký ức của cô, ngay cả đến cái biệt danh sến sẩm.

“Hmm… Một anh hùng, ngài nói sao.”

“Đúng vậy! Trong cuộc chiến sau khi quốc gia của chúng ta được thành lập, người ta nói rằng ông ấy đã một mình cầm chân cả một đội quân địch! Các Trưởng lão đã thành lập đơn vị riêng của họ và dẫn đầu một cuộc tấn công táo bạo nhấn chìm trại địch trong hoang mang và hỗn loạn. Tôi cũng nghe nói rằng ông ấy đã tạo ra các kỹ thuật tinh luyện mà ít người dùng nào có thể thành thạo được ngay cả ngày nay. Và ông ấy đã sử dụng tiên thuật bất tử mạnh nhất của Hiền Nhân! Những câu chuyện về các Hiền Nhân đều là huyền thoại.”

Tất cả những điều này hoàn toàn phù hợp với lịch sử của chính cô—những câu chuyện về chiến tranh, Hệ kép Hiền Nhân của cô, ngay cả các kỹ thuật tinh luyện. Những câu chuyện dân gian về chính cô, hay về Danblf, rõ ràng đang được lưu truyền.

“Hừm, ra vậy. Và những khoảnh khắc cuối cùng của Danblf thì sao?” Các quyết định của cô từ thời điểm này trở đi phụ thuộc vào câu trả lời cho một câu hỏi duy nhất.

“Những khoảnh khắc cuối cùng? Hừ. Tôi không nghĩ mình đã từng nghe về việc ông ấy qua đời, thực ra… Nếu tôi nhớ không lầm, ông ấy đã mạo hiểm ra biên giới để xử lý một cuộc xâm nhập của quái vật khoảng ba mươi năm trước và không bao giờ được nhìn thấy nữa. Không đời nào Đại sư Danblf lại có thể gục ngã trước một đám ô hợp như vậy, vì vậy một cuộc truy lùng đã được tổ chức trên khắp vương quốc. Ông ấy không bao giờ được tìm thấy.”

“Ra vậy. Đúng như tôi nghĩ.”

Mắt xích còn thiếu đã được tìm thấy. Bây giờ cô tin rằng đây bằng cách nào đó là cùng một thế giới, chỉ là ba mươi năm trong tương lai. Cô không chắc làm thế nào trò chơi đã trở thành hiện thực, nhưng cô buộc mình phải bình tĩnh và ngừng lo lắng.

Vấn đề cấp bách của lúc này là có nên nhận mình là Danblf hay không. Cái tên đó nổi tiếng khắp vùng đất. Ông được biết đến với vẻ ngoài tao nhã, uy nghi; vì sức mạnh chiến đấu và khả năng triệu hồi của mình; và vì là một Trưởng lão của Ngân Tháp Liên Hoàn.

Và người anh hùng huyền thoại đó bây giờ là… một cô gái trẻ đáng yêu.

Nếu một người phụ nữ đột nhiên xuất hiện và tự nhận là một anh hùng nam đã biến mất ba mươi năm trước, không ai sẽ tin cô một cách nghiêm túc nếu không có một lời giải thích dài dòng. Ngay cả khi cô cố gắng thuyết phục mọi người rằng cô đang nói sự thật, họ cũng sẽ chỉ yêu cầu một lời giải thích. Và không đời nào cô có thể thừa nhận rằng mình đang nghịch ngợm với Hộp Trang Điểm để tạo ra hình mẫu nữ lý tưởng. Chắc chắn sẽ là một sự tự hủy hoại danh tiếng cho hình tượng công chúng của Danblf khi thừa nhận một điều như vậy.

Chỉ cần tưởng tượng những cái nhìn cô sẽ nhận được khi cô lấy lại được hình dạng cũ cũng đủ khiến cô toát mồ hôi lạnh. Đây là một vụ bê bối có quy mô không thể đo lường được.

Lựa chọn duy nhất của cô là nói dối. Nếu Graia và các kỵ sĩ đồng nghiệp của ông không thể sử dụng chức năng Giám định, thì cô đã có lợi thế. Quyết định đã được đưa ra, và không ai khác biết, cô tự cười thầm.

“Chà, vậy thì, về câu hỏi về tên của tôi. Tôi là… Mira.” Bí danh đó có vẻ tốt, một lời nói dối vô hại vì mục đích bảo vệ danh dự của cô. “Tất nhiên, các ngài sẽ chưa nghe nói về tôi, vì tôi là người mới ở đây.”

Khi cô nói, tay cô đưa lên cằm để vuốt bộ râu của Danblf, nhưng tất cả những gì cô cảm thấy chỉ là sự mịn màng lạ thường của làn da tựa men sứ của mình.