Một lần rút đã triệu hồi ra thẻ 5★, thì ra nó không phải là truyền thuyết đô thị…!?
___________________________________________________________
「Dango nhé, hay Daifuku?」
「Yokan đi」
「Yokan cũng rất ngon.」
Tôi chịu thua rồi, thật sự chịu thua rồi. Cho dù Bakumatsu có là vùng đất ma quỷ sánh ngang với Bàn Tròn Tận Thế đi nữa… không, khác với Bàn Tròn nơi hiệu suất được đẩy đến cực hạn vì tỉ lệ rơi vật phẩm quá keo kiệt thì ở đây là do ô nhiễm thưởng thức, có thể nói là thuộc một phạm trù khác.
Cho dù Bakumatsu có điên rồ kiểu Bakumatsu đi nữa, lại còn là event mang phong vị death game, thì tôi cũng không có ý định nhảy xổ vào khiêu chiến trùm cuối ngay lập tức đâu.
Việc có thể đối phó được với cuộc tập kích bất ngờ của vị Raid Boss với cái biệt danh thẳng thừng kia, hoàn toàn là nhờ trước đó tôi đã trải nghiệm tình huống tương tự trong Shangri-La Frontier.
Và chính kinh nghiệm ấy trở thành sợi dây sinh mệnh duy nhất giữ tôi sống sót, khi phải đối mặt với người chơi có độ khó siêu phi lý kia…「Raid Boss: Yura」
「…………!」
「…………?」
「…………!!」
Đám vong linh xung quanh vừa yên ắng vừa ồn ào. Đương nhiên rồi…
…Vì hạng nhất bảng xếp hạng event hiện tại và hạng nhất toàn bộ bảng xếp hạng trong lịch sử game đang ngồi trong quán trà, cùng nhau tận hưởng tea time kiểu Nhật sang chảnh, ai nhìn vào mà chẳng tò mò chứ.
Nhưng tôi không có rảnh mà quan tâm đến chuyện đó, vừa nãy hình như còn thấy oan hồn đang quanh ám tôi, nhưng chỉ cần rời mắt khỏi quả bom chưa nổ đang ngồi ngay bên cạnh, dù có bình tĩnh thế nào cũng không xua tan nỗi lo cái đầu của tôi có thể bay khỏi thân bất cứ lúc nào..
「Matcha……」
Đây rồi, matcha thì sao chứ....Nhưng chần chừ đồng nghĩa với cái chết, trong 「Bí Kíp Chiến Thuật Đối Phó Raid Boss」 từng được lan truyền một thời giữa các người chơi, đội ngũ kiểm chứng cũng có đăng tải những phân tích về tập tính kỳ quặc của Raid Boss.
Cơ bản thì Raid Boss không vận hành bằng mạch tư duy đơn giản kiểu tấn công bừa bãi mọi thứ trong tầm mắt. Ngược lại còn có thể gọi là thụ động.
Có cả nhân chứng nói rằng họ tình cờ gặp nhau ở ngã tư, chào hỏi bình thường rồi đường ai nấy đi.
「Trà là được rồi, đâu cần phải sang chảnh cầu kỳ gì đâu.」
Lựa chọn này sẽ ra sao…… tốt rồi, an toàn. Tiêu chuẩn thì không hiểu gì cả, nhưng miễn đầu chưa rơi thì coi như an toàn.
Có điều, theo lời đội kiểm chứng thì trong cuộc trò chuyện với raid boss giống như chôn sẵn vô số flag, dù tiêu chuẩn không ai hiểu nhưng chỉ cần đụng trúng thì sẽ lập tức kích hoạt tấn công. Ít nhất nếu ngập ngừng quá hai giây hay ấp úng thì coi như dính option bị tấn công, mà nói chuyện không liên quan cũng có khả năng cao là out.
「Score, ghê thật.」
「Không đến mức đó đâu.」
Raid Boss dẫu không phải vô địch, nhưng đúng là vô song. Thường sau mỗi event, sẽ diễn ra một trận đại chiến quy mô lớn 「Raid Boss vs những người còn lại」, phần thưởng hạng nhất thì thường biến mất không rõ tung tích. Nhưng ngay từ việc có thể ứng phó cùng lúc với lượng lớn người chơi đã đủ cho thấy Raid Boss hoàn toàn vượt trội.
Thêm nữa, trong game full-dive nơi ngoại hình và bản chất thường chẳng khớp nhau thì một Raid Boss baby-face có giọng nói và cách ứng xử y hệt diện mạo lại cực kỳ được hâm mộ.
Vì vậy mà nghiên cứu về Raid Boss vẫn được tiến hành ngày đêm. Không nói đến solo, giả như một tổ đội tầm bốn người mà hạ được Raid Boss thì tên tuổi họ chắc chắn sẽ được vinh danh.
「Hmm…… Đang nhắm tới hạng nhất sao?」
Nguy rồi, tăng tốc suy nghĩ đi.
「……Ờ, có thể thoả hiệp sau khi đã có kết quả.」
Cắn răng chờ kết quả lựa chọn, trong khi tự nguyền rủa bản thân đã lỡ buông lời gián tiếp gợi ý giant-killing. Hay là chính tôi nên ra tay trước? Không, trong không gian chật hẹp này thì cả hai đều nằm trong tầm công kích, khi chưa có gì bảo đảm sẽ chắc chắn hạ được, ra tay trước khác nào tự sát.
「Heee」
Cuộc hội thoại bị ngắt quãng, chết tiệt, khoảng lặng nguy hiểm nhất đây rồi. Có giả thuyết cho rằng Raid Boss sở hữu một nhịp điệu độc đáo của riêng mình.
Nói trắng ra thì nó giống một bản nhạc liên tục được cập nhật theo kiểu ngẫu hứng, chỉ cần lạc nhịp hay đảo lộn tiết tấu là bị thiên tru ngay. Trời ạ, raid boss gì khó nhằn dữ vậy, bắt người ta phải có cả cảm âm nữa hả trời.
Chiếc haori thời Duy Tân nhuộm họa tiết cánh hoa anh đào rơi lả tả, song song với chiếc haori của Shinsengumi in đậm một chữ「Chân」hùng dũng, cả hai cùng nhau ăn wagashi. (誠(makoto) chân thành, trung thực, không giả dối.)
Ưm… ngọt kiểu đại khái cho có, phần kết cấu được tái hiện khá tốt, nhưng ngược lại càng thấy trống rỗng. Bởi cảm giác vốn dĩ chỉ là xúc giác, nên tái hiện lại thì khá dễ.
「Đánh bại à?」
Cách nói của Raid Boss, có thể gọi là ngôn ngữ Raid Boss, cơ bản thường thiếu mất danh từ. Vì vậy dễ gây nhầm lẫn, và rồi bị thiên tru.
Phải cố định lại tình huống, nếu ngoài tôi và Raid Boss ra không còn ai tồn tại, thì mọi lời raid boss thốt ra đều là nhắm thẳng vào tôi.
「Không thỏa hiệp, tôi đã nói rồi mà?」
Đụng một cái là hiểu ngay, có thể nói như vậy. Raid Boss cưỡng ép cuộc đối thoại ăn ý đến mức như thể đang ngồi trong nhà hàng gia đình với bạn thân và trò chuyện đến giờ đóng cửa.
Ép người lần đầu gặp mặt phải gánh chịu một loại giao tiếp dung hòa cả sát ý lẫn hữu nghị như hai mặt một thể thế này….thẳng thắn mà nói, nếu là game khác thì đã bị coi là thằng điên và bị cả cộng đồng tẩy chay rồi. Nhưng đáng tiếc, đây là Bakumatsu và đối phương là Raid Boss.
Người này vốn đã không còn được nhận thức như một Player nữa, mà là một Boss Character với những lời thoại đầy ẩn ý chính vì thế mới được con game này tiếp nhận.
Cá vàng không thể sống ở biển. Cá vàng thiếu đi sự cứng cỏi chỉ được phép sinh tồn trong bể cá.
Cho dù có sở hữu hàm răng sắc bén, có kỹ năng chơi game đủ để chém ngã bất cứ ai, thì chỉ có duy nhất trong tựa game này y mới có thể tìm thấy sự yên bình mà thôi.
Tốt rồi, suy nghĩ của tôi cũng bắt đầu nhiễm màu thơ mộng. Nhìn đi, hỡi đội phân tích Raid Boss, tôi nghe bảo bí kíp hiện đã tới phiên bản 3.1, nhưng ngay giây phút này tôi sẽ viết bản cập nhật lớn luôn.
「Yura-san, ta sẽ đánh bại ngươi.」
Rầm một cái, đám hồn ma xôn xao dao động bay toán loạn. Tự mở miệng bắt chuyện với Raid Boss, hành động đó chẳng khác nào chơi trò cò quay nga.
Nhưng này các đồng chí, tôi và các bạn đã tìm ra câu trả lời rồi. Đúng vậy, là nhịp điệu đấy, các đồng chí.
「Trời bảo ta phải làm vậy, nên───!?」
Sát khí! Không phải từ Raid Boss, mà là…… từ trên cao!!
「Nhận lấy điii!!」
「Lựu Đạn Hông Liê───」
Tên đó là kẻ chuyên tấn công diện rộng. Thấy tôi đang ghim Raid Boss lại trong quán trà nên mới ra tay. Võ sĩ Duy Tân lực lưỡng khéo léo vung cuốc, từ trên mái ném xuống một quả pháo hoa lớn đã châm lửa.
Quả nhiên là ranker, thời điểm châm lửa hoàn hảo. Điều chỉnh chuẩn xác để khi chạm đất sẽ phát nổ ngay. Liệu có né được không? Không, chắc là không…… nhưng, hắn đã phạm một sai lầm chí mạng.
Trước cơ hội ngàn vàng lại oang oang khí thế như thế thì tận số rồi. Đến tôi còn nhận ra được, thì tất nhiê───
「Tiếc nhỉ? Một chút nữa thôi, tiếc thật.」
Một nhát chém. Thanh katana củ kỉ, gỉ sét loang lổ trong tay Raid Boss được vung lên.
Trên lưỡi kiếm là kíp nổ của pháo hoa lớn được cắt gọn, mất đi ngọn lửa kích nổ, nó rơi bịch xuống đất một cách vô nghĩa.
「Tiệm Quang - Sabimitsu……Chém vào cái ngòi nổ rộng chưa tới 1 cm sao.」錆光(さびみつ / Sabimitsu) (錆 (さび / sabi): rỉ sét, hoen gỉ 光 (ひかり / hikari, ở đây đọc là “mitsu”): ánh sáng, tia sáng) tiệm: ít dùng, quang: ánh sáng)
Thanh katana gỉ sét ai cũng có thể kiếm được, luôn ép người dùng vào hai lựa chọn cực đoan: chém xuyên mọi thứ hoặc tự gãy vụn. Và Raid Boss thì lúc nào cũng đưa ra cùng một đáp án…… với hắn, tham số phòng ngự coi như không tồn tại.
Đúng là quái vật. Ngay cả khi bỏ qua việc hắn hoàn toàn thích ứng với engine vật lý của Bakumatsu, thì vẫn thật điên rồ.
Khi tôi nhận ra thì bàn tay trái của raid boss đã mờ đi trong chuyển động. Con dao ngắn được phóng ra bằng động tác ngắn gọn nhanh như chớp cắm vào tường nhà, làm bàn đạp để thân hình thiếu niên mảnh khảnh bật thẳng lên mái.
Một thao tác cửa sổ hệ thống đáng kinh ngạc, trơn tru như thể ngay từ đầu trên bức tường hay trong không trung vốn đã tồn tại một con đường để Raid Boss và Lựu Đạn đối diện nhau.
Nhưng đã muộn rồi. Trước khi khán giả kịp nắm bắt tình hình, mọi thứ đã kết thúc.
「Thiên chu」
「Gu, kh…!?」
Vệt gỉ sét vung từ trên xuống, trái sang phải bốn nhát. Không kịp thốt ra một câu di ngôn, thân thể của Lựu Đạn Hồng Liên sụp đổ như trò xếp gỗ được lắp ráp vội vàng.
Waa──! đám vong linh hò reo. Mà cũng đúng, bình thường thì sẽ theo lẽ tự nhiên chuyển sang tàn sát khán giả, nên việc có thể an tọa quan sát trận chiến của Raid Boss thế này gần như là bất khả.
・
・
・
Vấn đề là, do tên ngốc mê phát nổ kia gây chuyện, mục tiêu tiếp theo của Raid Boss khi đã bật công tắc tự động trở thành tôi.
「───」
Nhanh đến mức khó tin. Nhảy từ mái nhà, trong khi lơ lửng trên không lấy giáo từ inventory, chọc thẳng xuống đất. Dùng cán giáo làm bệ bật nhảy, quay ba vòng giữa không trung rồi chém từ trên cao thẳng xuống định bổ tôi làm đôi……
「……? Trượt rồi sao?」
「Ngay từ đầu đã chuẩn bị tinh thần cho tea time, có chuẩn bị thì không cần lo gì cả.」
Bậc Thầy Bắt Chước, Tia Chớp Cắt Gió, Sao Băng Nhanh Nhất Nước Mỹ, Thợ Săn Nhanh Nhất… Dù kinh nghiệm chiến đấu trực tiếp với ngươi thì ít ỏi, nhưng kinh nghiệm đối mặt với sự phi lý tương tự thì chưa từng thiếu.
Tối ưu hóa đòn tấn công chỉ trong một bước chính là tinh hoa của Ryuguin Fugaku. Tinh túy ấy nằm ở việc rút ngắn suy nghĩ và bước chân.
Không thể đạt hiệu suất y hệt bản gốc, nhưng nếu biết trước các đòn tấn công, việc mô phỏng bắt chước vai trò và bù đắp khoảng cách với bản gốc là khả thi.
「Chạy hết tốc lực cho đến khi chết.」
Khóe miệng của Raid Boss nhếch lên.
__________________________________________
Raid boss là kiểu người mang hội chứng savant, có tài năng thiên bẩm về lĩnh vực VR full-dive, nhưng tính cách hay đúng hơn là nhân cách của anh là 「cảm thấy cực kỳ khó chịu khi nhịp điệu hội thoại của bản thân bị phá vỡ」 điều này dễ gây thù địch, nên dù có tài năng ngang bằng hoặc vượt Sylvia, anh vẫn kém về game.
Nhân tiện, điều Sunraku định làm là nắm quyền chủ động trong hội thoại, tức là cố gắng trở thành bên tạo nhịp điệu.
Nhưng nếu là Bakumatsu thì không sao! Mọi người vừa cười vừa đánh hội đồng nhau và những màn trả thù đầy thanh tao vẫn diễn ra khắp nơi!!

