“Tôi đã làm gì vậy…”
Sau trận đấu đó, tôi về nhà một mình. Thường thì tôi sẽ về với Touya và Ruri, nhưng tôi đã nói họ rằng hãy để tôi một mình.
Touya đã nói với tôi rằng “Tôi cũng không ghi bàn được, nên cậu đừng quá lo lắng.” và mọi người trong đội cũng nói rằng “Đó không phải lỗi của Kenji đâu.”
…Nhưng đó hoàn toàn là lỗi của tôi, và tôi thực sự ái ngại về nó.
“Nếu mình cứ như thế này thì làm thế nào để trở nên chuyên nghiệp đây?”
Tôi than thở một cách chán chường.
Giờ thì khỏi nói gì với Matsunaga-san về lá thư giới thiệu đặc biệt rồi.
Khi về tới, không có ai ở nhà cả.
Cả bố và mẹ tôi đều phải ra ngoài hôm nay, chắc do là họ có việc gì đó cần phải làm.
Dĩ nhiên rằng, họ cũng chẳng đến xem trận đấu hôm nay. Thật lòng thì tôi mừng vì họ không có mặt ở trận đấu hôm nay. Nếu họ đến, tôi sợ rằng tôi sẽ cho họ thấy tôi thảm hại đến mức nào.
“...Mệt thật đấy.”
Tôi đặt balo và ngồi bệt xuống lối vào trong khi vẫn còn mặc đồng phục. Thậm chí tôi còn chẳng muốn thay đồ.
Sau khi ngồi đó mà chẳng làm gì trong khoảng vài phút, điện thoại bàn đột nhiên reo lên.
“Gì vậy?”
Tôi cuối cùng cũng chịu đứng dậy và đi vào phòng khách để nghe điện thoại vì nó đã reo lên khá lâu.
“Alo, Tanaka đây.”
“Kenji-kun đấy, phải không?”
Ở bên kia đầu dây là Matsunaga-san.
“Matsunaga-san! Có chuyện gì vậy ạ?”
“Thầy muốn nói với em một số chuyện, và mừng là em đã nhấc máy, Kenji-kun.”
“Một số chuyện muốn nói với em ư…?”
“À, thì tiện đây thì, umm… trận đấu hôm nay khá là không may nhỉ.”
“...Em xin lỗi”
Tôi xin lỗi Matsunaga-san.
“Um… về đề xuất đặc biệt thì…”
“Thầy xin lỗi, nhưng thầy e rằng thầy không thể làm vậy.”
“Em hiểu rồi…”
Tôi hỏi thầy ấy với tia hi vọng mong manh, nhưng với giao kèo rằng nếu tôi thắng trận đấu hôm nay và vào được giải đấu toàn quốc. Nguyên do thực sự cho kết quả đó là do chúng tôi đã thua trong trận đấu hôm nay và cũng là do sai lầm của tôi đã dẫn đến bại trận. Sẽ không có lý do nào để họ gửi cho tôi lá thư giới thiệu đặc biệt đó.
“Em biết gì không, Kenji, ai cũng mắc sai lầm cả. Kể cả những dân chuyên cũng mắc lỗi. Nên đừng quá lo lắng về nó.”
Matsunaga-san nhẹ nhàng động viên tôi.
Về mặt tinh thần, lúc đó tôi vẫn cảm thấy khó khăn, nhưng tôi cảm thấy khá hơn một chút khi thầy ấy nói những lời đó.
“Em cảm ơn thầy rất nhiều. Nên, em quyết định… em sẽ đăng ký vào Cao Trung Teijo với thư giới thiệu phổ thông.”
“Umm, vấn đề là ở đấy…”
Giọng của Matsunaga-san có vẻ hơi miễn cưỡng. Có chuyện gì vậy nhỉ...?
Tôi thắc mắc, và vì một lí do nào đó, tôi có linh cảm cực tệ về nó.
Sau đó, Matsunaga-san nói rằng—
“Thầy xin lỗi, nhưng Kenji-kun không thể đăng ký vào Cao Trung được nữa.”
“Hm!? Ý-Ý thầy là sao!?”
Bên cạnh đó, Matsunaga-san có vẻ khá khó nói về điều đó, và bắt đầu giải thích.
“Thực ra thì, đã có một số vận động viên triển vọng đã quyết định đăng ký vào đây, và do đó, tất cả chỗ trống trong thư giới thiệu đã hết.”
“K-Không thể nào… vậy ý thầy là kể cả chỗ trống của thư giới thiệu phổ thông cũng hết sạch sao?”
Khi tôi hỏi thầy ấy, Matsunaga-san thở dài.
“Kenji-kun đã chậm trễ không báo lại với thầy về lá thư giới thiệu. Thầy xin lỗi, nhưng thầy đành phải ưu tiên cho những người đã đưa ra quyết định trước em.”
“L-Làm thế nào…”
Tôi không thể tin rằng lá thư giới thiệu đã vuột mất bởi sự trì hoãn của tôi trong việc đưa ra quyết định…
N-Nhưng để biến ước mơ của tôi thành hiện thực, tôi không thể từ bỏ lời đề nghị này được!
“L-Làm ơn! Em sẽ làm tất cả mọi thứ, nên là làm ơn đừng hủy bỏ đề xuất đó!”
“Nó đã được chốt rồi, thầy không thể làm được gì nữa.”
“Làm ơn hãy làm gì đó đi mà!”
“...Thầy xin lỗi, Kenji-kun.”
Matsunaga-san nói lại với giọng cảm thông.
Khoảnh khắc mà tôi nghe thấy nó, tôi nhận ra bản thân chẳng thể làm được gì nữa.
Tại sao lại là tôi... Tại sao...? Trong đầu tôi rối bời, nhưng tôi biết mình ít nhất phải hỏi câu này.
“Được rồi, nhưng còn một điều cuối cùng nữa...ai là những vận động viên triển vọng được nhận vào nhờ thư giới thiệu?”
“Umm, đây hẳn là điều thầy không nên nói, nhưng… thầy sẽ nói một cách chi tiết vì cảm xúc của em lúc này.”
Kế đó, tất cả những cái tên được Matsunaga-san thốt ra đều là những người tôi đã nghe danh ít nhất một lần.
Họ là những cầu thủ xuất chúng đến từ Tokyo, hoặc là nổi tiếng khắp cả nước.
“Và lần này, là một người đã được chọn để vào trường với thư giới thiệu đặc biệt.”
"Ể...Vậy sao...?"
Tôi muốn có lá thư giới thiệu đặc biệt này với bất cứ giá nào.
Ai là người nhận được nó vậy…?
“Umm… thằng nhóc đó thực ra là–Touya-kun.”
Matsunaga-san ngập ngừng khi nói ra cái tên đó.
Khoảnh khắc tên cậu bạn thân vang lên, tâm trí tôi trống rỗng.
Tại sao vậy… Bởi vì cậu ta chắc hẳn đã được nhận rất nhiều thư giới thiệu từ rất nhiều trường cao trung.
Chắc hẳn rằng phải có hàng tá trường muốn nhận cậu ta vào. Vậy tại sao ngôi trường cao trung duy nhất tôi được giới thiệu, và cũng là ngôi trường tôi khao khát đến vậy, lại là ngôi trường mà cậu ấy đã nhận được thư giới thiệu đặc biệt…
Tôi gần như sụp đổ bởi mớ cảm xúc hỗn loạn cho đến khi tôi nhận ra rằng cuộc gọi đã bị ngắt kết nối.
Tại sao tôi lại làm điều đó…?
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
Dạo này hơi bận tí nên chắc sẽ một tháng ra chap 1 lần, một lần 3, 4 part j đó, bắt đầu vào năm học cũng chẳng có đủ thời gian để dịch T.T.

