Oneshot

Chap 1: Lời thú tội [6]

2025-08-18

8

Một tuần sau, Touya và tôi đã vào được chung kết ở giải đấu thành phố.

Nếu thắng trận này, chúng tôi sẽ có thể vào được giải đấu toàn quốc. Và tôi sẽ có thể vào được “Cao Trung Teijo” với lá thư giới thiệu đặc biệt.

Tình cờ rằng, trước đây Touya và tôi đã từng vào giải đấu Tokyo, cùng chung với cả trường của chúng tôi, nhưng chúng tôi chưa bao giờ vào được giải đấu toàn quốc. Thế nên, việc chúng tôi mong muốn chiến thắng là điều rất hiển nhiên, nhưng tôi chắc rằng chính Touya cũng có mong muốn ấy, bất kể điều gì xảy ra.

“Kenji!”

“Chuyền hay lắm, Takanashi!”

Tôi cẩn thận nhận lấy cú chuyền bóng của Takanashi.

Vẫn như trận đấu trước đó, Takanashi thường tỏ ra bình thường với tôi, nhưng cậu ấy vẫn chuyền cho tôi. Tôi đoán rằng cậu ta cũng công nhận tôi theo một cách nào đó.

“Kinu~! Cố lên! Tiến lên nào!”

Tôi nghe được tiếng cổ vũ nhiệt huyết của Ruri như thường lệ. Nhưng vì tôi là một kẻ kiến tạo, thế nên tôi không thể nào đi xa hơn được… nhưng sự cổ vũ của cô ấy vẫn tiếp thêm cho tôi sức mạnh.[note78850]

Đây là trận đấu quan trọng nhất, nhưng tâm trí tôi hoàn toàn bình lặng.

“Kinu! Bên đây này!”

Touya gọi tôi ở đằng trước. Tỉ số vẫn là 0-0. Lại là những phút bù giờ cuối.

Nó hoàn toàn giống với trận đấu trước đấy.

“Đừng để tên đằng trước lấy được bóng!”

Và đội đối thủ lại bao vây lấy tôi, như trận đấu trước đó.

Nhưng nếu tôi chuyền được bóng cho Touya, cậu ấy sẽ ghi bàn. Đó là cách mà chúng tôi thường chiến thắng.

Nếu đội bóng chúng tôi vào được giải đấu quốc gia, tôi sẽ có cơ hội để có thể vào Cao Trung Teijo với lá thư giới thiệu đặc biệt.

Với suy nghĩ đó, tôi bình tĩnh dự đoán chuyển động của đối phương. Sau đó, tôi thấy một cầu thủ đang bao vây tôi có sơ hở ở dưới háng.

Tôi thường không chuyền qua háng của đối thủ…Nhưng nếu nó là giải pháp tốt nhất…

“Touya!”

Tôi gọi tên người bạn thân nhất của tôi và chuyền bóng qua khoảng trống dưới chân của đối thủ.

Nhưng đối phương nhanh chóng thu chân lại và chặn đứng quả bóng.

“! Không thể nào!”

“Cậu chú ý vào khu vực dưới chân tôi quá nhiều. Nó quá hiển nhiên rồi chứ.”

Tên cầu thủ chặn đường chuyền đó nói với tôi, người đang rất bất ngờ.

Tôi đã hành động. Tôi tưởng rằng bản thân tôi bình tĩnh… nhưng tôi lại quá vội vàng để giành lấy chiến thắng ở những phút cuối.

“Được rồi! Chúng ta sẽ chiến đấu hết mình từ đây!”

Tên đội trưởng của đội đối thủ ra lệnh, và tất cả đồng loạt chạy về phía trước, bỏ lại một vài tên hậu vệ.

“N-Này! Chờ đã!”

Tôi cố hết sức bình sinh để đuổi theo bọn họ, nhưng tôi không thể vì đã thấm mệt khi bước vào những phút bù giờ cuối.

Nhưng tôi cũng đoán chắc rằng họ cũng mệt như tôi… sức bền của họ có thể nhiều đến mức nào cơ chứ?

“Mọi người, mau quay về nào! Chúng ta phải bảo vệ khung thành!”

Takanashi chỉ đạo, và tất cả đồng đội của tôi cùng chạy về phía ngược lại để bảo vệ lưới.

Tuy nhiên, các cầu thủ của đội đối phương tấn công quá nhanh và chúng tôi lần lượt bị vượt qua.

Và sau đó – vào những phút cuối – đội đối thủ thậm chí đã vượt qua thủ môn của chúng tôi và thực hiện cú đá.

Trận đấu cuối cùng của giải đấu thành phố Tokyo. Trận đấu cuối cùng của giải đấu Sơ Trung đã thua vì lỗi của tôi.

Ghi chú

[Lên trên]
Khúc này là tại cu Kinu là kiến tạo nên nó không thể ghi bàn ấy=))
Khúc này là tại cu Kinu là kiến tạo nên nó không thể ghi bàn ấy=))