Hành tinh này sở hữu một môi trường tự nhiên vô cùng khắc nghiệt.
Phần lớn lục địa nhuốm một màu đỏ gạch cằn cỗi và địa hình thì gồ ghề, hiểm trở. Ngay giữa vẻ ngoài hoang vu ấy, một hệ sinh thái kỳ lạ và đầy rẫy nguy hiểm đã hình thành trong những khu rừng xanh tươi.
Và giờ đây, Alice cùng tôi đang lạc sâu trong chính khu rừng chết chóc ấy...
"Nhìn kìa, số 6! Moke-Moke đấy! Nấu lên là ngon tuyệt đó! Xông vào bắt nó thôi!"
"Moke-Moke cái nỗi gì! Cô nhìn nó đi, có chút gì dễ thương giống cái tên đâu? Trông nó hung dữ quá! Nếu nó phát hiện ra chúng ta, chúng ta mới là bữa tối của nó đấy!"
Trong lòng khu rừng rậm rạp, chúng tôi nép mình trong một bụi cây, dán mắt quan sát con quái vật to lớn và đầy vẻ tàn bạo kia.
Nếu phải miêu tả nó bằng vài từ, thì nó giống một con tôm càng khổng lồ to bằng cả một cái nhà.
Nó đang giữ chặt bụng của một con rắn lớn không kém trong đôi càng to khỏe của mình.
"Chỉ cần luộc lên, thịt của Moke-Moke sẽ trở nên mềm và mất hết mùi tanh, vì vậy nó thực sự rất ngon. Cái tên Moke-Moke xuất phát từ chính âm thanh mà nó tạo ra..."
"Giải thích làm gì nữa, không cần thiết! Hãy nấp cho kỹ để không vướng vào rắc rối và bị nó ăn thịt!"
Trong khi Alice đang ghi lại trận chiến giữa những con quái vật bằng chiếc máy quay kỹ thuật số, cô ấy bỗng hỏi một câu.
"Nhân tiện, có vẻ như các sinh vật trên hành tinh này không tuân theo các định luật vật lý chút nào. Làm sao một loài giáp xác có thể phát triển to lớn đến thế? Cho tôi hỏi luôn, con nào là Moke-Moke vậy?"
"Moke-Moke là con đang giơ càng lên kia kìa. Còn con sắp bị ăn thịt là Supopochi. Thịt nó cũng khá ngon đấy."
"Đây không phải lúc để trò chuyện thong thả! Nhanh chóng chạy trốn đi, trước khi chúng phát hiện ra chúng ta!"
Tôi gần như bật khóc khi nói với hai người họ, những người đang tỏ ra vô cùng nhàn rỗi.
"Ồ? Nhìn kìa, Supopochi bắt đầu phản công rồi. Thay vì siết chặt con mồi, những con rắn trên hành tinh này lại dùng đuôi để tấn công, thật thú vị."
"Đó là chiêu thức sát thủ của Supopochi, nó chỉ có thể sử dụng một vài lần thôi. Chúng ta thật may mắn khi được chứng kiến tận mắt."
"Hai người có thể ngừng nói những điều kỳ quặc như thể đầu óc có vấn đề được không!? Alice, thế là đủ rồi! Chúng ta hãy đi chỗ khác ngay!"
Cuộc điều tra hệ sinh thái của hành tinh này...
Mặc dù đây là mệnh lệnh trực tiếp từ Kisaragi để hoàn thành nhiệm vụ, nhưng tôi thực sự muốn quay về ngay lập tức.
Vừa lo sợ đến phát khóc, tôi vừa bắt đầu lùi lại. Đúng lúc đó, tôi nghe thấy đằng sau tiếng kêu chiến thắng đắc ý của conMoke-Moke.
“Này Snow, tại sao một cái đầu Supopochi lại lủng lẳng trên cây thế kia? Các sinh vật quanh đây có thói quen làm thịt khô không?”
“Đó là cách Bộ lạc Kachiwari đánh dấu lãnh thổ của họ.”
“Quay lại ngay! Không thể nào lại đi gây rối ở đây được! Hai người không cảm nhận được sự nguy hiểm sao!? Trông nó chẳng khác gì thịt xiên cả!”
Sau khi tránh xa được Moke-Moke, chúng tôi phát hiện ra một cảnh tượng rùng rợn, cái đầu của Supopochi bị treo lủng lẳng trên cây.
“Người Kachiwari rất hiếu chiến và có tính lãnh thổ cao. Họ đủ mạnh để sinh sống bình thường trong khu rừng nguy hiểm này. Nguồn gốc cái tên bắt nguồn từ việc khi họ phát hiện ra con mồi... họ sẽ dùng vũ khí cùn đập vào đầu nó cho đến khi nó nát tan như đá nghiền...”
“Tôi đã bảo là không cần giải thích! Từ nãy đến giờ tôi cứ có cảm giác kỳ lạ như có ai đó đang theo dõi chúng ta! Nếu họ có tính lãnh thổ cao, thì hãy tránh xa khỏi đây ngay! Chuyện gì đang xảy ra thế này!? Hai người thường là những người đầu tiên chạy trốn mà!”
Tôi đẩy Snow về phía trước, cố gắng rời khỏi nơi này càng nhanh càng tốt.
“Đừng đánh giá thấp tôi, Số 6. Nếu lương thấp thì tôi đã bỏ chạy rồi, nhưng vì Alice đã hứa hậu hĩnh, tôi sẽ là người hướng dẫn hoàn hảo. Tôi là người hành động vì tiền, và tôi luôn giữ lời hứa.”
... Ngay khi cô ấy vừa dứt lời.
Một âm thanh chua chát, như thứ gì đó cứng đập vào thân cây, vang lên.
Âm thanh đó phát ra từ rất gần.
Không chỉ gần, nó còn đến từ đúng hướng mà tôi cảm thấy có ánh mắt đang dõi theo chúng tôi...!
“Dựa vào nhịp điệu đều đặn, có vẻ như nó đang gọi thêm đồng bọn của mình.”
“Đúng vậy, Alice. Đây là âm thanh mà một người Kachiwari phát ra để triệu tập đồng đội khi họ tìm thấy con mồi...”
Chẳng thèm nghe hết câu, tôi đã lao đi khỏi đó!
Tôi tự hỏi mình đã chạy được bao xa.
Tôi đã thoát khỏi bất kỳ thành viên nào của bộ lạc kia, nhưng khi nhìn xung quanh...
"Hai người đó đâu mất rồi...!"
Tôi tưởng họ sẽ ở ngay phía sau, nhưng chẳng thấy bóng dáng hai người họ đâu.
Quan trọng hơn, tôi hoàn toàn mất phương hướng.
Ngay cả chiếc đồng hồ có la bàn từ tích hợp của tôi cũng vô dụng vì chúng tôi đang ở một hành tinh khác.
"Haa... Mình kiệt sức rồi! Chết tiệt, hai người đó đang vui vẻ ở đâu vậy? Không thể tin nổi họ lại có thể bình thản đến vậy trong tình huống khẩn cấp thế này... Tôi sẽ phải cho họ một bài học khi tìm thấy họ!"
Mặc dù tôi lẩm bẩm phàn nàn trong cơn tức giận, dĩ nhiên chẳng có ai trả lời.
Trong khu rừng càng lúc càng tối, thỉnh thoảng vang lên tiếng thú gầm gừ khiến tôi bắt đầu thấy lo lắng.
"...Chà, có lẽ tôi cũng có lỗi một chút, khi bỏ mặc hai người và chạy trốn. Tôi sẽ bỏ qua bài giảng đó và tha thứ cho haingười. Vì vậy, nếu hai người đang ở đâu đó gần đây, hãy ra đây đi. Tôi không giận nữa đâu. Ý tôi là, trong tình huống đó, có thể chân hai người bị chuột rút nên không di chuyển được. Vì bản thân tôi cũng là kẻ chạy trốn đầu tiên, nên tôi chẳng có quyền gì để tức giận. Đúng vậy."
Dù tôi cố ý nói to rõ ràng, khu vực xung quanh vẫn im ắng, chỉ nghe thấy tiếng thú rừng.
Ngay cả khi tôi cố gọi cho Alice, trên hành tinh này không có trạm phát sóng nào nên điện thoại di động của cô ấy cũng vô dụng.
Mà từ đầu, cô ấy có mang theo điện thoại không?
Ngay cả khi tôi được phát một máy bộ đàm, trừ khi người kia cũng có một cái...
"À, đúng rồi!"
Tôi có thể ghi lại tình hình hiện tại vào một bản ghi nhớ và gửi nó về Trụ sở Kisaragi. Tôi có thể bảo Alice đến chỗ tôi.
Vì cô ấy là một cô gái thông minh, một khi xác định được vị trí của tôi, cô ấy chắc chắn sẽ tìm đường tới.
Tôi thở phào nhẹ nhõm. Ngay khi định gửi bản ghi nhớ...
"Moke moke moke!"
Tôi nghe thấy một tiếng kêu đặc biệt vang lên sau lưng.
Khi tôi run rẩy quay đầu lại... không biết nó đã đứng đó bao lâu, một con Moke-Moke bị mất một càng...!
Nghĩ rằng nó rất nguy hiểm, tôi giơ tay lên và bắt đầu hét!
"Moke moke moke moke!!"
"Mo...!?"
Bị hành động kỳ lạ đột ngột của tôi làm cho hoảng sợ, con Moke-Moke lùi lại vài bước.
Trước con Moke-Moke đang nhìn tôi chằm chằm trong khi sủi bọt mép, tôi cũng hét 'moke moke'. Để không bị lép vế, tôi rút ngắn khoảng cách giữa chúng tôi...!
Và ngay lúc đó.
"Mokeke..."
Sau khi phát ra một tiếng kêu nhỏ nhẹ như muốn nói rằng chúng ta không phải kẻ thù, nó hạ càng xuống.
Có lẽ nó đã chấp nhận tôi như một đồng loại vì tôi đã dũng cảm bắt chước tiếng kêu của nó chăng?
Giờ nghĩ lại, sau tất cả thời gian trên hành tinh này, tôi vẫn chẳng hiểu gì về nó.
Dù trông có vẻ hung dữ, nhưng biết đâu nó thực ra chỉ là một sinh vật thân thiện.
Dù đây là một tình bạn đến từ một thành viên của tổ chức xấu xa, nhưng nó vẫn là người bạn đầu tiên tôi kết được trong khu rừng tối tăm này.
Hướng về con Moke-Moke đang giơ càng ra phía tôi, tôi ngại ngùng...
Con Moke-Moke mà tôi sắp bắt tay, đã bị chém làm đôi từ đầu.
"Hãy nếm thử món này đi!"
Theo sau tiếng hét của Snow, bạn tôi đã trở thành một bữa ăn.

