Đã gần hai tháng kể từ ngày một thằng chiến binh hạng xoàng như tôi bị ném đến đây bằng cái máy gọi là Thiết bị Dịch Chuyển Liên Hành Tinh.
Nhiệm vụ chính của chúng tôi là thám hiểm hành tinh này và dựng nền móng cho cuộc xâm lược.
Trước đó, chúng tôi đã chạm trán với đám gọi là Quân đội Quỷ Vương, rồi hai bên đồng ý ký một thỏa thuận đình chiến kéo dài một tháng.
Giờ thì hết hạn đình chiến rồi, mỗi ngày chỉ còn vài trận quấy rối lặt vặt với quân Quỷ Vương thôi. Chúng cũng không có vẻ muốn mở một cuộc tấn công lớn nào cả.
Có lẽ chúng cũng phải e dè trước những đồng đội khác của tôi, những người cũng được điều đến đây từ Hội Kisaragi.
Hiện tại, kể cả tôi, chỉ có mười đứa được cử tới cái quốc gia này.
Đầu tiên là tôi - Chiến binh số 6-sama.
Và…
“Đã lâu rồi không gặp, Số 6! Hôm nay sẽ là ngày cuối cùng chúng ta phân định thắng thua chứ nhỉ!?”
Trước mặt tôi là một gã đàn ông khổng lồ đầu hổ, tay cầm đại kiếm kiểu phương Tây, giọng điềm đạm mà nghiêm trang.
“Đúng ý tôi lắm, Tiger-Man-san! Vì tôi đang cầm báu vật của cấp dưới dễ thương của mình, thanh kiếm ma thuật gì-đó-Zapper! Với nó trong tay, tôi không thể thua…”
Đúng thế, gã này chính là một trong những sĩ quan của Kisaragi được điều đến - quái nhân Tiger-Man-san.
“Từ bao giờ thanh kiếm của Snow lại thành kỷ vật của cậu vậy? Với lại, chỉ mình cậu dùng kiếm ma thuật thì không công bằng nyaa.”
“Ít ra thì hãy cho tôi cái lợi thế nhỏ này, vì Tiger-Man-san là một con quái vật có sức mạnh vượt xa tụi chiến binh bọn tôi. Mà nhân tiện, ông kết thúc câu bằng ‘nyaa’ là thế quái nào? Nghe mà phát ốm!”
Tiger-Man-san là sĩ quan điều hành tầm trung của Kisaragi. Hôm nay thì nói chuyện lạ đời vậy thôi, chứ bình thường hắn là một cựu binh đáng tin cậy giữa đám quái vật.
“Tôi nghe bảo kết thúc câu bằng ‘nyaa’ thì sẽ nổi tiếng hơn. Trước kia tôi hay gầm gừ, nhưng chả ai chú ý cả, nên giờ tôi đổi qua ‘nyaa’ nyaa.”
“…Nếu chỉ cần đổi đuôi câu là nổi tiếng thì tôi cũng thử luôn vậy. Nyaa!”
Sau khi tụ họp lại ở quốc gia xa lạ này, chúng tôi đã chiếm lấy khu huấn luyện của Vương quốc Grace, và quyết định đấu tay đôi để so tài.
“Đâu phải tôi đăng ký bản quyền ‘nyaa’ đâu nyaa, cứ thích thì xài thôi nyaa. Vậy thì, tới đây nào, Số 6! Cho tôi xem cậu đã mạnh lên cỡ nào đi nyaa!”
“Cũng đúng ý tôi đây, Tiger-Man-san nyaa! Đừng tưởng lúc nào bọn chiến binh cũng thua kém quái nhân nyaa! Orahhhhhh!!”
Cả hai chúng tôi hét lên, giơ kiếm chém thẳng vào nhau!
Kim loại chạm nhau tóe lửa, và giữa không trung có thứ gì đó bay ra ngoài.
“…Chết tiệt. Giờ làm sao đây, Tiger-Man-san? Thanh kiếm ma thuật tôi lén mượn của Snow mà cô ấy không hề biết… gãy rồi.”
“Đ-đừng có hỏi tôi nyaa! Cậu là người đem nó đi mà nyaa! Chính cậu là kẻ đã nói cái gì mà ‘giả vờ làm hiệp sĩ vì đây là thế giới giả tưởng phương Tây’, nên tất cả là lỗi của cậu nyaa!”
Một mảnh của thanh kiếm ma thuật yêu dấu của Snow cắm phập xuống đất. Tiger-Man và tôi chỉ biết nhìn nhau.
Cuối cùng, bọn tôi quay sang cầu cứu Alice, người từ nãy giờ vẫn ngồi xem ở góc sân tập.
“Ôi Alice! Cô thông minh thế cơ mà, nghĩ ra cái gì giúp chúng tôi đi!?”
“Cứu chúng tôi với, Alice nyaa! Không còn cách nào khác sao nyaa!?”
Người quan sát hết sức bình tĩnh, chẳng hề nao núng trước cảnh hai thằng đực rựa quỳ mọp như chó, là android xinh đẹp - niềm tự hào của Kisaragi, Kisaragi Alice.
“…Haizz, đúng là hết thuốc chữa. Thôi được, Alice nyaa sẽ ban chút trí tuệ cho hai thằng ngốc này. Hãy dán lại hai mảnh kim loại cho liền nhau, nhưng nhớ làm sao để nó gãy tiếp cho dễ. Rồi mang trả về chỗ cũ, giả vờ như chưa từng đụng vào. Sau đó, khi nó gãy trong lúc chiến đấu, chỉ cần nói ‘Ồ, có vẻ cô mua nhầm hàng dỏm rồi. Chúng tôi sẽ trừng trị tên thương nhân đó’ để dỗ dành cô ta là xong.”
“Chính là nó!”
Cả Tiger-Man-san và tôi đồng thanh thốt lên sau khi nghe “lời khuyên trí tuệ” của Alice - kẻ lúc nào cũng khoe là “Android hiệu suất cao”.
Để vá tạm thanh kiếm ma thuật vừa gãy, hai đứa tôi mỗi đứa ôm một nửa, tôi thì cầm chuôi, còn Tiger-Man thì cầm phần lưỡi, rồi cố gắng ghép lại với nhau…
“Số 6, ngươi đang ở đâu hả!!? Hôm nay ta sẽ không tha cho ngươi nữa! Ra đây mau, ta sẽ bóp cổ ngươi tới chết!”
Một giọng hét chói tai vang lên từ lối vào sân tập.
Tôi lập tức giấu phần của mình ra sau lưng. Còn Tiger-Man-san thì chẳng thèm chần chừ, dùng sức mạnh khủng khiếp bóp nát luôn nửa lưỡi kiếm rồi ném đi vèo một cái.
…Anh ta thực sự làm vậy rồi. Giờ thì không còn cách nào cứu chữa nữa.
Người xuất hiện chính là Snow, đội trưởng đội cận vệ hoàng gia của vương quốc này.
Bình thường cô ta có thể coi là một mỹ nhân, nhưng giờ đây mái tóc bạc rối bù, mắt đỏ ngầu, khuôn mặt giận dữ như muốn ăn tươi nuốt sống.
“Thanh kiếm quý giá của ta đâu rồi!? Trả lại Flame Zapper, bảo vật mà ta đã vay nợ năm năm mới mua được đi!!”
Giữ một cái đầu lạnh, tôi vội vàng chối bay chối biến.
“Thanh kiếm ma thuật ấy… đã rời đi rồi. Có vẻ như sức mạnh tiềm ẩn bên trong đã được đánh thức. Nó nhận ra cô chưa đủ tư cách, nên đã bỏ đi tìm chủ nhân thực sự của nó.”
“Đừng có xàm! Kiếm ma thuật nào lại tự ý biến mất! Với lại, ta ngày nào cũng lau chùi, đánh bóng nó sáng loáng! Trong một triệu khả năng nó thực sự thức tỉnh, chắc chắn nó sẽ chọn ta làm chủ nhân… Chờ đã, ngươi đang giấu cái gì sau lưng thế hả!?”
Snow lao thẳng về phía tôi. Ngay khi tiến lại gần, cô ta khựng lại.
Tôi chìa ra cho cô ta xem phần chuôi kiếm.
“Thực ra… thanh Flame Zapper đã quay lại một lúc trước. Sau khi trải qua một trận chiến khốc liệt với Quỷ Vương, nó gắng gượng thốt tên cô bằng hơi thở cuối cùng… rồi, thỏa mãn nguyện vọng, nó biến thành một thanh kiếm bình thường.”
“Aaaaaaaaaaaaaaaaaahhhhhhhhhhhhhh!!”
Snow khuỵu gối xuống, tay run run cầm lấy chuôi kiếm, khóc rưng rức.
“…Oi, Số 6, cảnh này xem khó chịu quá nyaa.”
“Tiger-Man-san cũng có lỗi đấy, lo mà nghĩ cách đi. Ông còn bóp nát nửa lưỡi, giờ thì khỏi sửa luôn rồi.”
Tiger-Man-san chỉ thở dài “không giúp được gì đâu nyaa”, rồi rút ra một tờ giấy nhớ, gõ gõ vào cái thiết bị gắn trên ngực.
Thứ đó chính là thiết bị dịch chuyển tức thời, giống loại Alice và tôi cũng có, dùng để gửi ghi chú về trụ sở Kisaragi trên Trái Đất. Nhờ nó, chúng tôi mới có thể đổi “điểm tà ác” để nhận vật phẩm.
Ngay trước mặt Tiger-Man, một thanh kiếm mới xuất hiện.
Khoan đã, cái này là…
“Flame Zapper-… Thứ mà ta luôn lau chùi trước khi đi ngủ, Flame Zapper-… Thứ khiến ta sung sướng đến mất ngủ, Flame Zapper-… Thứ mà ta ôm khư khư trong những đêm đông lạnh giá, Flame-…?”
Vừa lẩm bẩm vừa khóc, Snow bỗng ngẩng đầu lên. Đôi mắt long lanh dán chặt vào lưỡi kiếm mà Tiger-Man vừa rút ra khỏi vỏ đen tuyền.
“Hả…!? T-thanh kiếm…đẹp quá…! T-Tiger-Man-dono, ngài rút được tuyệt phẩm này từ đâu vậy…!?”
Thứ Tiger-Man dịch chuyển đến không phải Flame Zapper, mà là một thanh katana Nhật Bản.
Như một kẻ cuồng kiếm đích thực, Snow lập tức bị hớp hồn chỉ bằng một ánh nhìn.
Tiger-Man thong thả cất thanh katana vào vỏ, còn Snow thì tiếc nuối thở dài “ah… ah…” như sắp chết đến nơi.
“Ta cho cô cái này, coi như đổi lấy thanh kiếm gãy kia.”
“Tiger-Man-samaaaaaaaaa!!”
Snow bật khóc lần nữa, lần này là vì quá xúc động, ôm chặt thanh katana như báu vật.
Rồi đột nhiên, cô ta lau nước mắt, ngước nhìn Tiger-Man với ánh mắt nghiêm túc.
“Tiger-Man-sama… Nếu ngài có thể tặng ta một thanh kiếm như thế này dễ dàng như không… chẳng lẽ ngài còn nhiều thanh khác nữa sao?”
“Ý tôi là, tôi là đàn ông nyaa. Vì không ghét vũ khí nên tôi cũng có cả đống thứ sưu tầm… O-oi, buông ra nyaa! Đừng có xoa lông ngực tôi nyaa!”
Con nhỏ này… dễ đọc như sách giáo khoa…
Ngay sau khi Tiger-Man lỡ miệng ám chỉ mình còn nhiều thanh kiếm khác, Snow liền đổi mode, nở nụ cười ngọt ngào rồi dính chặt lấy anh ta.
“Heh, hehehe… Thật ra, ngay từ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, tôi đã nghĩ rằng Tiger-Man-sama không phải người bình thường. Snow này nhìn người rất chuẩn đấy.”
“Khi cô gặp tôi lần đầu, cô gọi tôi là con quái thú ghê tởm rồi lao vào chém tôi đấy nyaa. Thế nên làm ơn đừng đổi giọng gọi Tiger-Man-sama gì đó, nghe ghê lắm nyaa.”
Có vẻ Tiger-Man cũng chẳng khoái mấy trò diễn kịch này, dù anh ta chính là người tự đổi cách nói để “được nổi tiếng” hơn.
“Tốt cho ông đó Tiger-Man-san. Mới thử có tí đã thấy được để ý rồi còn gì.”
“Ta thích mấy em Loli nhỏ nhắn cơ. Cái đứa này… kích thước to toàn tập… hoàn toàn không phải gu ta.”
Đúng như mong đợi, sĩ quan điều hành kiêm quái nhân Tiger-Man-san… toàn nói những câu phát ớn.
Và rồi, từ bên trong tường thành, tiếng chuông cảnh báo vang lên khắp nơi.
Snow vẫn còn lăn tăn mấy câu nói vừa nãy của Tiger-Man, nhưng ngay khi tiếng chuông vang lên, gương mặt cô ta lập tức nghiêm túc hẳn.
“Chắc chắn là kẻ địch tấn công rồi! Oi, Số 6, mau ra ngoài! Đây là cơ hội tuyệt vời để lập thêm chiến công! ...Hehe, hehehehe... Để tôi thử xem thanh kiếm Tiger-Man-dono tặng chém có ngọt không nào...!”
Vừa ôm chặt thanh katana sắc lẻm, Snow vừa lẩm bẩm mấy câu nghe mà gai cả sống lưng.

