WN

Chương 03: Một ngày nhàm chán và giáo viên ALT

2025-10-10

1

Sáng hôm sau, như thường lệ, tôi ăn sáng cùng cả nhà rồi ra khỏi nhà.

Điểm đến là ngôi trường tôi đang theo học, Trường cao trung Suishou. Dù chỉ là trường công, nhưng nhờ bầu không khí cởi mở và tự do, nơi này vẫn khá nổi tiếng. Điểm đầu vào cũng ở mức “trên trung bình”.

Sau khi kiểm tra lại danh sách lớp ở bảng thông báo gần khu để giày, tôi bước vào lớp.

Hôm nay là ngày 3 tháng 4 ngày đầu tiên của học kỳ mới.

Bên trong lớp, đâu đâu cũng vang lên những cuộc trò chuyện mang đậm hương vị khởi đầu…

"Ê, lại cùng lớp rồi nè!"

"Không biết giáo viên chủ nhiệm năm nay là ai nhỉ?"

Giữa bầu không khí tươi mới ấy…

"Haaa~~…"

Vừa ngồi xuống chỗ, tôi đã ngẩng đầu nhìn lên trần, thở dài một hơi thật dài.

Nguyên nhân thì khỏi nói…. chính là cái vụ ở net hôm qua.

Lúc đó cô ấy cũng say, nên chắc bỏ qua rồi… nhưng lỡ sau một đêm tỉnh rượu, cô nghĩ lại thấy bực rồi báo cảnh sát thì sao ta…?

Đang miên man lo lắng…

"Này này, mặt mày ủ rũ thế hả!"

"Uwaa!"

Một khuôn mặt thò ra từ trên đầu khiến tôi giật cả mình…

"…À, ra là Daikatsu à. Chào buổi sáng. Đừng hù người khác thế chứ…"

Tôi ngồi lại ngay ngắn, còn Daikatsu thì cười khoái trí…

"Hehe, chào buổi sáng nha!" 

 vừa nói vừa vỗ vai tôi cái bốp, trông cực kỳ vui vẻ.

Cậu ta cao khoảng 1m80, thân hình rắn chắc, mái tóc two-block gọn gàng sáng sủa.

Hiện là học sinh năm hai, tay ghi điểm chủ lực của đội bóng rổ trường Suishou.

Cái tính cách phóng khoáng, cởi mở, đúng kiểu đàn ông… đó chính là Taketsuru Daikatsu, bạn thân của tôi.

"Nhưng mà nè, lại cùng lớp nữa rồi ha! Tính ra là năm thứ 10 liên tiếp đấy!"

"Nghe thôi cũng thấy đáng sợ rồi…"

Từ tiểu học, sơ trung đến cao trung, chúng tôi luôn học cùng trường, lại còn cùng lớp. Một kiểu “nghiệp duyên” khó dứt.

Tôi vừa ngáp, thì Daikatsu lại nhếch mép cười gian.

"Này Atsuto, biết tin gì chưa?"

"Không biết."

"Ít nhất nghe người ta nói đã chứ!"

Cậu ta đập bàn “bốp” một phát, rồi trợn tròn mắt phấn khích.

"Nghe nói từ hôm nay sẽ có giáo viên ALT mới đến dạy đó! Với lại… cực kỳ xinh luôn!"

Trường Suishou chú trọng dạy tiếng Anh, nên từ năm hai trở đi, ngoài giáo viên phụ trách, mỗi lớp sẽ có thêm một giáo viên ALT (Assistant Language Teacher)  [note81830]

"Ra vậy. Thế là hôm nay Daikatsu vẫn khoẻ mạnh, tốt rồi."

"Phản ứng nhạt nhẽo quá trời!? Bình thường nghe tin đó người ta phải la lên sung sướng chứ!"

"Mày biết rõ tao không phải kiểu đó mà, Daikatsu."

“Giáo viên ALT cực xinh” hả… Tôi cũng chẳng mấy quan tâm.

Dù có xinh cách mấy thì cũng chẳng liên quan gì đến đời tôi cả.

Đang nghĩ vậy thì…

"Trời ạ, mới sáng đầu năm mà đã ồn ào rồi. Hai người kia."

Một giọng nữ chán ngán vang lên từ cửa lớp.

"Yo, Benika! Lại cùng lớp nữa nè!"

Người vừa liếc Daikatsu bằng ánh nhìn lạnh nhạt là Shirasu Benika.

Cô ấy cũng là bạn cũ từ thời tiểu học, cùng tôi và Daikatsu lớn lên đến giờ.

"Chào buổi sáng, Daikatsu. Tiếc là lại cùng lớp rồi ha."

"Tiếc!? Cái gì vậy chứ!?"

"Nói đùa thôi, đùa thôi. Chào buổi sáng, Atsuto. À, đây nè, truyện cậu cho tớ mượn."

Benika khẽ đẩy túi giấy về phía tôi.

"Ồ, cuối cùng cũng trả rồi hả. Thấy sao?"

"Trời ơi, tập cuối đúng peak luôn! Cảnh tỏ tình đó khiến tớ xúc động đến mức ăn liền hai bát cơm đó!"

"Ờ… trông cậu sung sức quá ha…"

Cô ấy đang uể oải phút trước, giờ lại sáng bừng như đèn pha.

Mái tóc ngắn nhuộm đỏ nhạt vừa đủ không bị trường nhắc nhở, làn da trắng, khuôn mặt nhỏ nhắn với sống mũi cao. Bên tai phải lấp lánh một chiếc khuyên hình ngôi sao.

Nhờ gương mặt ưa nhìn, Benika còn là người mẫu cho tạp chí tuổi teen.

Thoạt nhìn thì trông đúng kiểu “nữ chính nổi tiếng” của lớp, nhưng thực ra bên trong là một otaku chính hiệu, mê anime và manga.

"Nói thật chứ, bảo tớ tóm tắt điểm hay của bộ đó trong một câu là bất khả thi! Mai lập nhóm thảo luận đi. Ba đứa mình cùng bàn luận! Atsuto, nhớ cho Daikatsu mượn hết bộ luôn nha!"

"Ơ? Tớ cũng phải đọc hả? Tao còn bận tập bóng rổ…"

"Hả? Đọc. Ngay."

Trước sức ép đáng sợ của Benika, Daikatsu chỉ biết gật đầu yếu ớt: "Rõ…".

*****

Ngay sau đó, tiếng chuông báo giờ sinh hoạt vang lên.

"Rồi, ngồi xuống đi nào."

Bước vào lớp là Sugawara-sensei, thường được gọi là “Suga-sei” giáo viên tiếng Anh trung niên, nổi tiếng vì cách dạy dễ hiểu và phong cách thoải mái.

"Thầy là Sugawara, giáo viên chủ nhiệm của lớp này. Rất mong được hợp tác trong năm nay. Giờ, bắt đầu bằng phần giới thiệu bản thân nhé."

Sau khi tất cả học sinh tự giới thiệu xong, chuông tiết 1 vang lên.

Tiết đầu tiên chính là… tiếng Anh.

"Như các em đã biết, từ năm hai trở đi, lớp sẽ có thêm giáo viên ALT cùng giảng dạy."

Cả lớp vừa rộn ràng hẳn lên thì…

【……Can I come in?(Xin phép được vào lớp )】

Một giọng nữ trẻ vang lên cùng tiếng cửa mở rầm.

Và người bước vào là…

“Hả!?”

Tôi hét nhẹ thành tiếng.

Vì người đứng trước cửa chính là cô gái ngoại quốc mà tôi gặp hôm qua…. Charlotte.

“Trời đất, dễ thương thật đấy!”

“Tin đồn không sai mà!”

“Năm nay học tiếng Anh có động lực to rồi!”

Giữa cơn ồn ào của đám con trai, Charlotte nhẹ run vai, cúi đầu, rõ ràng là đang căng thẳng.

Bộ vest phẳng phiu trên người cô trông như đang “mặc cả cô” chứ không phải ngược lại.

Charlotte hít sâu, tự tát nhẹ vào hai má rồi ngẩng lên.

“Phư…… Rồi, c-cô tên là…”

“Charlotte-sensei, nói tiếng Anh nhé.”

“V-vâng!”

Bị Suga-sensei nhắc nhở, cô vội chỉnh lại.

『Tên cô là Charlotte Flores! Cô sẽ cố gắng giúp mọi người tiếp xúc với tiếng Anh chuẩn bản xứ nhất, mong được giúp đỡ !』

Cô cúi đầu sâu, rồi hít thêm một hơi trước khi nói tiếp…

『Cô 23 tuổi! Sinh ngày 10 tháng 4! Đến từ bang Florida!』

Nói xong, Charlotte cúi đầu thêm vài lần nữa.

Cả lớp vỗ tay reo hò, và không khí trở nên vui tươi hẳn lên.

Khác hẳn hôm qua.

Hôm qua cô ấy tràn đầy năng lượng, cứ như một chú cún con đòi được chú ý; còn hôm nay lại căng thẳng, nghiêm túc đến mức lạ.

Trong khi tôi còn đang ngắm nhìn, Charlotte lấy ra tấm bản đồ nước Mỹ, giơ lên cho cả lớp thấy.

『Mọi người có biết bang Florida ở đâu không? Vậy thì…』

Ánh mắt xanh của cô lướt nhìn khắp lớp… và dừng lại ở tôi.

“H-hyuu!?”

Cả hai cùng khựng lại.

Hôm qua vừa gặp, hôm nay lại chạm mặt trong lớp, thật quá ngượng ngùng!

Làm ơn đừng phản ứng quá đà chứ, Charlotte!

“A-Atsuto!”

“V-vâng!”

Không còn cách nào khác, tôi bị chỉ định.

Charlotte vẫy tay ra hiệu tôi lên bảng.

『Em biết Florida ở đâu không?』

Xin lỗi, Charlotte. Tôi hoàn toàn mù tịt…

“Ờm… ở, ở đây?”

Cô lắc đầu nguầy nguậy. Sai.

Tôi chỉ sang bên cạnh.

“Vậy… chỗ này?”

Lại lắc đầu.

“…Còn đây?”

『Đó là California!』

“Đây?”

『Arizona cơ!』

Sau một hồi chỉ loạn xạ, Charlotte thở dài, rồi…

“...Không phải. Ở đây nè.”

“!?”

Cô khẽ thì thầm bằng tiếng Nhật, đặt tay mình lên tay tôi, rồi dẫn theo ngón trỏ tôi trượt sang phía đông nam bản đồ.

“Okay! This is Florida! Okay!”[note81831]

Giọng cô vui hẳn lên, còn tôi thì rụt tay lại vì quá bất ngờ.

“Good!”[note81832]

Charlotte nháy mắt một cái, nụ cười dịu dàng khiến cả lớp xôn xao.

Tôi thoáng sững lại… biểu cảm ấy trông… thật dịu dàng.

Nhưng rồi, sau lưng, tôi cảm thấy hàng loạt ánh mắt như dao găm.

Quay lại nhìn… đám con trai trong lớp đang trừng trừng.

Không phải lỗi của tôi đâu mà trời…

*****

Buổi học kết thúc.

『Vậy, hôm nay đến đây thôi nhé!』

Charlotte cùng Suga-sensei rời lớp, để lại không khí nhộn nhịp đặc trưng của giờ ra chơi.

“Đúng là siêu dễ thương!”

“Nhìn như thú cưng ấy, đáng yêu thật.”

“Tao hiểu cảm giác đó luôn!”

Tất cả đều đang bàn tán về Charlotte.

Cô ấy nhìn hồi hộp rõ … vậy mà ngay cả trong tiết dạy, trông cô vẫn cứng đơ.

Nhưng mà… trong giây phút tôi được cô cười với mình, dường như mọi thứ lại nhẹ nhõm hẳn.

Đang nghĩ thế thì…

“Không ổn. Cực kỳ không ổn.”

“!? ”

Tôi quay lại, thấy Daikatsu và Benika đứng đó, mặt nghiêm trọng như đang bàn chuyện quốc gia.

“Ừ, thật sự là bất thường đấy.”

Cả hai lẩm bẩm cùng lúc, vẻ nghi hoặc tràn đầy.

“Ờ… chuyện gì thế?”

Tôi dè dặt hỏi, thì cả hai nhìn nhau rồi đồng thanh hét lên….

“‘Độ thiện cảm của Charlotte-sensei có vấn đề!’”

“Hả? Độ thiện cảm?”

“Rõ ràng rồi còn gì!”

Daikatsu đập bàn cái rầm, dí sát mặt tôi.

“Trong giờ học mà hai người nắm tay nhau là sao hả!?”

“Đúng đó! Trong khi độ thiện cảm của bọn này còn bằng 0, của cậu ít nhất cũng phải 50 rồi!”

Hai người ép sát, khí thế như muốn nuốt chửng tôi.

“Không có nắm tay! Cô ấy chỉ… đặt tay lên thôi!”

“Thế là có gì đó giữa cậu với cô ấy rồi đúng không? Trước giờ học hai người đã gặp nhau hả!?”

Giọng Benika thấp hẳn xuống, đầy sát khí.

Thật ra thì… đã có gì đó thật.

Chính xác là… bị cô ấy hôn, và vô tình chạm trúng ngực.

Nhưng nói ra thì tôi chết chắc. Xã hội này đâu tha cho mấy lời kiểu đó!

“Chỉ là trùng hợp thôi! Ở Mỹ, mấy kiểu tiếp xúc như vậy bình thường lắm!”

…Dù vậy, tôi cũng phải công nhận… độ thiện cảm thật sự kỳ lạ.

Sau vụ hôm qua, lẽ ra Charlotte phải ghét tôi mới đúng.

Vậy mà, cảm giác cô ấy chẳng hề có ác ý gì.

“Càng nghĩ càng thấy lạ. Sensei suốt buổi toàn liếc nhìn cậu thôi.”

“Ugh…”

Giờ nghĩ lại mới thấy, đúng là mắt chúng tôi chạm nhau hơi nhiều thật.

Nhưng mà, cũng do hôm qua vừa gặp nên…

“…Khoan đã. Sao cậu biết là cô ấy nhìn tớ suốt?”

“À…”

Sắc mặt Benika thoáng chốc tái đi.

Cô ấp ấp mở mở như định nói gì đó thì…

Ting-tong!

Chuông tiết 2 vang lên, cắt ngang.

“T-tới giờ rồi! Mau về chỗ đi!”

Cô cuống quýt chạy về bàn, để lại tôi đứng ngẩn ngơ.

…Thái độ gì kỳ lạ vậy trời?

Ghi chú

[Lên trên]
thường là người bản xứ đến từ Mỹ hoặc Canada.
thường là người bản xứ đến từ Mỹ hoặc Canada.
[Lên trên]
“Được rồi! Đây là Florida! vậy nhé!”
“Được rồi! Đây là Florida! vậy nhé!”
[Lên trên]
“Tốt lắm!”
“Tốt lắm!”