Tập 01

Chương 07: Bản ballad của kẻ vô tích sự (1)

2025-08-18

2

Quán mì soba gần nhà ga đã cập nhật món ăn mới trong thời gian giới hạn.

Cơm hộp rong biển hun khói với mì soba cà ri xanh cay. Một món ăn có giá lên đến 700 yên. Cái tên nghe có vẻ khoa trương, nhưng đúng như dự đoán, nó đúng như tên gọi. Đồ ăn kèm là những món chiên thường thấy trong cơm hộp rong biển, nhưng có vị hun khói, và nước dùng chỉ đơn giản là cà ri xanh cay.

Tôi biết mình sẽ hối hận khi gọi món này. Không phải vì nó dở, mà chỉ vì nó...

Nếu phải bỏ ra 700 yên mà vẫn có trải nghiệm vị giác như này, tôi thà chọn mì soba thường với giá bằng một nửa. Nó tốt cho cả ví tiền lẫn khẩu vị của tôi hơn, giúp tôi kết thúc một ngày mà không còn cảm thấy bất mãn gì cả.

Với nỗi hối tiếc đó, vào thứ sáu đầu tiên của tháng sáu, tôi bước qua cánh cửa nặng nề đánh dấu ranh giới giữa bình thường và phi thường, phớt lờ việc nó thậm chí còn chưa mở.

Được chào đón lặng lẽ bởi một mỹ nam nay đã trở thành một người mỹ nữ xinh đẹp, tôi ngồi vào chỗ ngồi thường lệ.

Trước khi khăn ướt được mang đến, ly bia  đầu tiên đã được đặt trước mặt tôi.

"Cạn ly."

"Ừm, cảm ơn."

Tôi uống cạn ly một hơi.

Âm thanh nuốt nước bọt của cổ họng tôi như một bài ca hân hoan. Cảm giác như những bụi bẩn tích tụ suốt cả tuần đang được gột rửa. Và một khi bụi bẩn đã biến mất, nó cần được hoạt động. Ngay khi đặt ly xuống, tôi bắt đầu tuôn ra tất cả những lời phàn nàn và những điều vô nghĩa vụn vặt mà tôi đã kìm nén bấy lâu nay.

Chà, không hẳn vậy.

Thứ sáu thường là ngày tôi hy sinh tờ 1000 yên, nhưng giờ đây không cần thiết phải hy sinh cao cả như vậy. Mục đích của việc xuất hiện tại đây đã thay đổi.

"Đã một tháng rồi nhỉ?"

Nhìn tôi đặt ly xuống, Gami lẩm bẩm như thể đang hoài niệm về khoảng thời gian đã qua.

"Thời gian trôi nhanh thật."

Tôi cũng thấy mình lạc lối trong cùng một cảm xúc.

Một tháng trước, một sự việc đã mở ra một cánh cửa mới dẫn đến những điều phi thường.

"Senpai, chúng ta gặp mặt offline nhé."

Lời mời từ Nhất thiểm thập giới Renafalt.

Một kouhai tôi đã quen biết năm năm qua game online. Một người bạn mà tôi không hề biết tên, mặt, tuổi, thậm chí cả giới tính.

Danh tính thực sự của Renafalt hóa ra là một nữ sinh cao trung xinh đẹp ngực bự.

Rena, người đã bỏ nhà đi, đã đến đây bằng máy bay, xin được thuê làm bảo vệ tại gia. Rena nói rằng cô ấy muốn trốn tránh thực tại vì cuộc sống của cô ấy đang ở ngõ cụt, và cô quyết định đến đây với tinh thần sẵn sàng xông pha chiến trường.

Đã một tháng trôi qua kể từ ngày tôi ôm lấy quả bom nổ chậm đó.

"Tama, cậu hoàn toàn không biết khi nào nên đưa cô bé trở về nhà, phải không?"

"Không phải tớ không biết, chỉ là tớ nghĩ không cần phải làm vậy."

Nhất thiểm thập giới Renafalt vẫn còn ẩn náu dưới mái nhà ma ám này.

Phải, một tháng rồi. Suốt cả tháng trời, Rena đã mất liên lạc với gia đình. Cô ấy từng chỉ là một cô gái bỏ nhà đi thăm chị giờ đã trở thành người mất tích. Hiện tại, có lẽ quá trình điều tra về một vụ bắt cóc trẻ vị thành niên đang được tiến hành.

Chuyện này thực sự không phải chuyện đùa.

Theo Rena, ngay cả khi cô ấy tự tìm kiếm tên mình trên mạng, nó cũng không xuất hiện.

Việc Rena bỏ nhà đi vẫn chưa bị phát tán. Lẽ ra điều đó là không thể, nhưng Rena đã đoán được rằng rằng gia đình cô ấy sẽ không công khai vụ mất tích.

Hình như bố của Rena là một chủ tịch công ty tự thân, người đã gây dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng. Ông ấy rất tham vọng và thậm chí còn đặt mục tiêu tham gia chính trường trong tương lai.

Điều ông ấy coi trọng nhất là hình ảnh trước công chúng. Vậy nên, một vụ bê bối như con gái bỏ nhà đi bụi và mất tích là điều ông ta tuyệt đối không thể phơi bày ra trước công chúng.

Nếu đúng là vậy thì thật là quá đáng.

"Thật đấy, sẽ có chuyện để xem khi chuyện này được công khai."

"Cái gì cơ?"

"Cậu nói bố cô bé sẽ không bao giờ công khai chuyện này, đúng không? Vậy thì cũng giống như bỏ mặc con gái khi nó mất tích vậy. Khi chuyện này được công khai, tớ tự hỏi ông ta sẽ giải thích thế nào với cả thế giới."

"Tớ cũng nghĩ vậy."

Cho dù bố Rena có tuyên bố không bỏ mặc cô ấy mà chỉ đơn giản là không biết, công chúng vẫn sẽ chỉ trích ông ấy vì không biết. Thời gian cô ấy mất tích càng dài, phản ứng dữ dội sẽ càng lớn.

Làm sao ông ta có thể không nhận ra con gái tuổi thành niên của mình đang bỏ nhà đi chứ?

"Nhưng có vẻ như Rena biết chính xác bố con bé sẽ làm gì."

"Ông ấy sẽ làm gì?"

“Đầu tiên, ông ta sẽ đẩy câu chuyện về việc làm cha đơn thân và sự vụng về trong giao tiếp xã hội của Rena lên hàng đầu. Sau đó, trong khi tự hào nói về năng lực của cô con gái lớn, ông ta sẽ nói rằng bản thân tin tưởng con bé sẽ chăm sóc Rena và không nhận ra con bé đã bỏ trốn. Rồi ông ta sẽ thừa nhận rằng mình đã quá dựa dẫm vào con gái lớn và lơ là trách nhiệm của một người cha. Có khi còn giả vờ khóc lóc, nói rằng đáng lẽ bản thân nên dành nhiều thời gian hơn cho các con thay vì trở thành một kẻ nghiện công việc.”

“Câu chuyện khá dài đấy...”

“Chà, đó là một kế hoạch chắc chắn. Thách thức thực sự sẽ là ông ta sẽ xử lý nó như thế nào khi bị phát hiện.”

“Đó là một chuyện, nhưng còn cô bé thì sao?”

“Rena?”

“Một cô bé mười lăm tuổi vừa tự tin nói rằng bố mình sẽ áp dụng những biện pháp như vậy, phải không? Chuyện đó khá nghiêm trọng đấy.”

“Ừ, cậu nói đúng...”

“Ông ấy đúng là kiểu bố mẹ như vậy đấy,” Rena kết luận, nói nhanh như chớp, không chút do dự, như thể cô ấy đã đọc được kịch bản của tương lai.

Cảm xúc của cô ấy dành cho bố mình và mối quan hệ của họ có lẽ đều được gói gọn trong câu nói đó.

“Nghĩ mà xem, cậu lại lợi dụng tương lai của một đứa trẻ đáng thương như vậy. Tama, cậu đúng là hình mẫu của một người lớn vô tích sự.”

Gami mắng tôi bằng giọng điệu chế giễu.

Lý do cô ấy nói tôi “lợi dụng” không chỉ vì tôi chấp nhận việc Rena bỏ nhà đi. Mà là vì tôi đang hưởng lợi từ việc đó.

“Thật sự thì cậu đã thay đổi rất nhiều đấy.”

“Nhiều đến vậy sao?”

“Ừ. Tama hiện tại… có thể nói là sắc sảo.”

Không đẹp trai, không ngầu, nhưng sắc sảo. Tôi không thể nào không hiểu ý cô ấy. Tôi có thể cảm nhận được sự thay đổi trong chính mình.

“Thật vậy, mỗi gia đình đều cần có một nhân viên bảo vệ tại gia.”

Chỉ một tháng thôi, vậy mà...

"Thật lòng mà nói, giờ tớ không thể sống thiếu Rena được nữa."

"Tệ đến vậy sao?"

"Tớ đã được giải thoát khỏi mọi công việc nhà, sống một cuộc sống xa hoa. Cảm giác ngày càng trở nên vô dụng đã khiến tớ sa vào con đường phụ thuộc."

Dọn dẹp và giặt giũ mỗi tuần một lần. Ngoài ra, bữa tối sẽ luôn sẵn sàng khi tôi về nhà và bát đĩa sẽ được rửa sạch đầy đủ. Kỳ vọng của tôi dành cho Rena chỉ đơn giản như vậy.

Nhưng thực tế lại khác. Những món ăn ngoài công thức tôi dạy cô ấy đã trở thành chuẩn mực, và trước khi tôi kịp nhận ra, ngay cả khung cửa sổ nhôm cũng sạch bong kin kít. Rena không chỉ ủi áo sơ mi cho tôi mà còn chải cả vest cho tôi nữa.

Cô ấy thực sự đã cho tôi những trải nghiệm mới mẻ.

"Xin hãy dẫn dắt và dạy dỗ em. Em là một thần đồng, nên một khi con từ con số 0 lên con số 1, em sẽ trưởng thành qua những trận chiến. Và rồi em sẽ trở thành Vua Hầu Gái!"

Đúng như lời hứa, Rena đang từng bước tiến lên trên con đường trở thành Vua hầu gái.

Việc trở nên "sắc sảo" chính là kết quả của những nỗ lực của cô ấy. Sự cải thiện trong cuộc sống riêng tư và thói quen hàng ngày của tôi được thể hiện qua ngoại hình và phong thái.

"Một hikikomori đến mức ngay cả những việc nhà cơ bản cũng không làm được, giờ lại biến một người trưởng thành thành một con người vô dụng chỉ trong vòng một tháng. Thật là một sự trưởng thành đáng kinh ngạc."

"Phải không?"

Kiến thức cần thiết để sống có thể tìm thấy trên mạng. Rena, người đã thể hiện điều này và tiếp tục vươn lên cao hơn, thực sự là một thần đồng. Tôi không hề phóng đại khi đề cao cô ấy như vậy.

"Không chỉ nấu nướng, giặt giũ và dọn dẹp. Rena luôn tìm cách tạo thêm khoảng trống cuộc sống hàng ngày của tớ. Ý tớ là, khi tớ ra khỏi bồn tắm, ngay cả khăn-lót-ngủ của tớ cũng đã sẵn sàng."

"Khăn-lót-ngủ?"

"Khăn tắm, quần lót, đồ ngủ."

Và vấn đề không chỉ là chuẩn bị sẵn ba thứ đó sau khi tắm. Vấn đề là môi trường mà những thứ đó được chuẩn bị một cách tự nhiên. Đó là một từ lóng để chỉ một gã đàn ông vô dụng được mẹ nuông chiều đến mức không thể tự đứng vững.

Rena đang cố biến tôi thành "kẻ vô dụng" sao? Cô ấy chăm sóc tôi chu đáo quá mức rồi.

"Nếu cứ chất đống việc như thế này, hầu hết mọi người sẽ kiệt sức và làm hỏng ở đâu đó."

"Nhưng cô bé không làm vậy, phải không?"

"Rena nghĩ mình có thể làm được, nên con bé đã thử. Và tất nhiên, con bé đã làm một cách hoàn hảo."

Hơn nữa, Rena không làm vì nghĩa vụ.

"Em chỉ cần làm nhiêu đây thôi, rồi muốn làm gì thì làm? Đây đúng là một môi trường thượng đẳng! Thực tế đúng là khốn nạn. Em muốn ở lì trong căn nhà ma này mãi mãi!"

Cô ấy nói những lời như vậy trong khi vẫn vui vẻ làm việc.

Khả năng thích nghi của cô ấy với ngôi nhà ma thật đáng kinh ngạc, và cô ấy thậm chí còn không còn sợ hãi nữa. Để tỏ lòng tôn trọng và biết ơn, cô ấy lau dọn bàn thờ mỗi ngày và dâng những món ăn mình nấu. Những món ăn đó dường như đã trở thành bữa trưa của cô ấy vào ngày hôm sau. Cô ấy nói rằng việc tự chuẩn bị bữa ăn cho mình thật là phiền phức.

"Thật lãng phí. Với năng lực thiên phú như vậy, con bé đã có thể đạt được nhiều thành tựu. Nhưng chỉ thiếu một điểm chí mạng là kỹ năng giao tiếp, con bé đã khiến cậu sa sút thật rồi"

"Nghe khắc nghiệt quá đấy?"

"Nhưng đó là sự thật. Rena đang bị một người lớn vô dụng như cậu lợi dụng. Nếu đây không phải là sa sút thì là gì?"

"Chà, hạnh phúc của mỗi người mỗi khác. Rena đang phát triển mạnh mẽ, cậu biết đấy. Con bé còn nói, 'Đây là khoảng thời gian vui vẻ nhất mà em từng có trong đời.'"

"Tất nhiên là con bé đang vui vẻ rồi. Con bé có thể làm những gì mình thích mà không nghĩ đến tương lai."

Không hề trách móc hay tức giận, Gami nói thẳng ra điều hiển nhiên.

“Cái sự vui vẻ đó sẽ khó mà kéo dài được lâu, nhất là khi con bé lớn lên. Nhưng trẻ con không thể hiểu được điều đó vì nó quá mơ hồ. Đó là lý do tại sao người lớn cần phải chỉ đường và hướng dẫn chúng.”

“Không nghe thấy gì hết. Tớ cảm thấy như mình bị điếc vậy.”

“Tớ chỉ nói từ góc nhìn của một người lớn mẫu mực, đi theo khuôn khổ của xã hội. Nếu điều đó khiến cậu cảm thấy đau đớn, thì có lẽ đó là do lương tâm tội lỗi của cậu rồi.”

“Vậy, đó là bằng chứng cho thấy tớ vẫn còn lương tâm của một người lớn mẫu mực.”

“Chỉ khi nào cậu thực sự cảm thấy đau đớn thôi.”

Gami khịt mũi. Cô ấy không hề tin rằng tôi thực sự cảm thấy đau đớn.

“Tama, cậu nghĩ gì về tương lai của con bé?”

“Đồ ngốc! Một kẻ vô tích sự như tớ, thậm chí còn không thể hình dung ra tương lai của chính mình, sẽ không nghĩ đến tương lai của người khác!”

“Thấy chưa, tớ biết mà,” Gami bật cười.

“Nếu có một người lớn tuyệt vời nghĩ đến tương lai của một đứa trẻ và hành động vì nó, thì giờ này chắc nó đã bỏ cuộc và đang xếp đá ven sông rồi.”

Phản ứng đúng mực của người lớn chỉ khiến Rena thêm tuyệt vọng. Cô ấy đã chạy đến với tôi vì ghét bị ép buộc.

Lối thoát cuối cùng mà ai cũng có, chỉ cách nó một bước chân. Rena có lẽ đã chạy sai đường.

“Vậy thì, tốt hơn là ra bờ sông xếp đá. Tớ nghĩ vậy.”

*

“Có xe này. Lái luôn không?”

“À, vâng, để em cầm lái cho.”

“Anh sẽ đánh dấu bọn chúng rồi dùng x8 để theo dõi.”

“Hay đấy.”

Một giọng nói nhỏ nhẹ, êm ái nhưng đầy niềm vui.

Đã năm năm kể từ khi tôi chuyển đến ngôi nhà này. Không gia đình, không bạn cùng phòng, và tôi chưa bao giờ mời một người bạn nào đến chơi.

Tôi có thể cười nhạo những thứ trên mạng, nhưng tôi không có thói quen lẩm bẩm phàn nàn khi xem TV. Tôi không phải kiểu người tụ kỉ đến nỗi hay nói chuyện một mình, nên việc nghe thấy giọng nói của chính mình vang vọng trong ngôi nhà này là một điều hiếm hoi.

Nhưng giờ đây, việc sử dụng dây thanh quản ở nhà đã trở thành một phần thói quen hàng ngày của tôi.

Không chỉ lẩm bẩm một mình, mà còn thông qua các cuộc trò chuyện và giao tiếp thực sự.

Từ khi Rena - người tự nhận mình là người nói lắp bắp và bất lực trong giao tiếp đến, cuộc sống trong ngôi nhà này đã hoàn toàn thay đổi.

Chứng nói lắp của cô ấy thực sự rất tệ. Nhưng không phải do bệnh tật hay rối loạn tâm thần. Chủ yếu là do dây thanh quản của cô ấy đã yếu đi sau nhiều năm làm hikikomori. Việc Rena ghét giọng nói lắp bắp của mình càng khiến tình trạng trở nên tồi tệ hơn, tạo nên một vòng luẩn quẩn.

Thiếu tự tin vào bản thân, cô ấy không còn cách nào khác ngoài việc trở nên trầm lặng và khép kín. Có lẽ gia đình đã hiểu lầm cô ấy là người nhút nhát và thụ động.

Tôi hiểu rõ tính cách thực sự của Rena. Cô ấy rất quyết đoán và sắc sảo, có thể cười nhạo trên nỗi bất hạnh của người khác. Cô ấy lớn lên hoàn toàn thừa hưởng năng lượng tiêu cực từ tôi.

Tôi cho Rena mượn một chiếc smartphone mà tôi chưa dùng đến, và yêu cầu chỉ cần cô ấy trả lời trực tiếp một hoặc hai từ là đủ. Phần còn lại sẽ là Rena bình thường, giao tiếp như mọi khi.

Ngay cả khi nói lắp, Rena vẫn cố gắng hết sức để đáp lại bằng giọng nói của mình. Bất chấp sự bất an, cô ấy vẫn đang nỗ lực.

Việc nói chuyện chắc hẳn rất khó khăn đối với cô ấy, nhưng cô ấy phải dùng giọng nói của mình để cải thiện.

Để giúp Rena vượt qua tật nói lắp nhanh nhất có thể, tôi đã nghĩ ra cách để cô ấy sử dụng giọng nói một cách chủ động.

Đó chính là game online mà chúng tôi đang chơi.

Đây là thể loại game bắn súng sinh tồn nơi một trăm người được thả trên một hòn đảo và sẽ chiến đấu với nhau cho đến khi còn người cuối cùng sống sót và chiến thắng.

Không giống như các game MMORPG*, chỉ một khoảnh khắc do dự cũng có thể gây ra hậu quả nghiêm trọng. Không có thời gian để trò chuyện một cách thoải mái. Nếu muốn chiến thắng trong chế độ đấu đôi, việc giao tiếp bằng lời nói có thể quyết định thắng bại của trò chơi.

Ngay cả từ trước lúc gặp mặt, tôi và Rena đã phối hợp rất tốt trong các gảm khác

Và khi chúng tôi thua ngay trong loạt bắn cuối cùng, Rena đã nổi điên.

"Cái thằng khốn nạn này, chơi mà núp vậy à???!!!! Đúng cái game rẻ rách."

Có lẽ cô ấy không còn giữ bình tĩnh được nữa rồi.

Đừng coi thường vì nó chỉ là một trò chơi. Ngay cả tôi cũng từng nghĩ, "Mình sẽ không bao giờ chơi trò game tệ hại này nữa." Nhưng thua thì thật bực mình, nên chúng tôi ngay lập tức lao vào trận tiếp theo để gỡ.

Tất cả chỉ vì cảm giác hưng phấn khi chiến thắng. Trò chơi này có tính gây nghiện, như chất cấm vậy.

Trước đây chúng tôi chơi mà không cần voice chat. Nhưng giờ, dưới cùng một mái nhà, tôi đặt một chiếc bàn gấp trong phòng tôi và chơi cùng nhau. Chỉ cần có thể giao tiếp bằng lời nói với tôi cũng đã tăng tỷ lệ thắng của chúng tôi lên rồi.

Dĩ nhiên, có rất nhiều tình huống chúng tôi có thể thắng nếu Rena dùng giọng nói. Cô ấy dường như nhận thức được điều này, thường xuyên bực bội và đập bàn vì tức giận. Tôi thực sự sợ hãi mỗi khi cô ấy làm vậy.

Cuối cùng, Rena bắt đầu dùng giọng nói của mình cho nhiều câu trả lời hơn là chỉ một hoặc hai từ. Tập trung vào trò chơi và ưu tiên chiến thắng hơn tất cả, cô ấy không còn quan tâm đến giọng nói của chính mình nữa.

"Có một chiếc buggy [note78843] đang lao tới từ góc 120 độ."

"Đã rõ, em đang ở trên đồi ngay chỗ đó đây."

"Đừng nó là em định sấy cả băng đạn nhé?"

"Hehe, nổ xe chết đi lũ khốn."

Kết quả là thế này. Ngay cả những cuộc trò chuyện bạo lực giờ cũng diễn ra tự nhiên. Đây là khoảnh khắc Rena sống động nhất trong căn nhà này.

Trận chiến đang đến hồi cao trào. Chỉ còn ba người chơi, bao gồm cả chúng tôi.

Và rồi còn một đối thủ. Nếu chúng tôi thua ở đây, Rena chắc chắn sẽ nổi điên.

"Em thấy hắn rồi. Đằng sau cái cây em vừa bắn."

"Có lựu đạn không?"

"Không ạ. Còn bên đó?"

"Không. Anh sẽ bắn nếu hắn ló đầu ra. Yểm trợ cho anh."

"Được rồi, để em lo."

Hãy tin em và lao vào cảm tử đi, senpai. Đó chính là ý của chỉ thị của Rena.

"Xông vào. Ba, hai, một."

Một khoảnh khắc hồi hộp đến nghẹt thở.

Tôi biết mình không thể thắng trong một cuộc đấu súng trực diện, nên tôi tin tưởng Rena sẽ bắn.

Tôi nhảy ra khỏi chỗ nấp.

Phơi bày toàn bộ cơ thể, tôi trở thành một mục tiêu dễ dàng. Tôi bị găm đầy đạn từ một khẩu súng trường. Nhưng đổi lại, đầu kẻ địch bị bắn bay bởi khẩu súng bắn tỉa của Rena.

"Tuyệt!"

Niềm vui chiến thắng vang vọng khắp phòng.

Không phải từ tôi.

Xoay ghế lại, tôi thấy Rena tạo dáng chiến thắng bằng cả hai tay. Khuôn mặt cô ấy tràn đầy vẻ mãn nguyện, nghiêng về vẻ tự mãn hơn là nụ cười.

Nhận ra ánh mắt của tôi, má Rena đỏ bừng vì xấu hổ trước sự phấn khích của chính mình.

Nếu chúng tôi thua, những bàn tay giơ lên kia sẽ đập bàn phím vì bực bội. Thay vào đó, nhà vô địch với lấy tai nghe của cô ấy và đeo lên cổ.

Thấy Rena thích thú, tôi nhấp một ngụm từ chiếc cốc của mình, tận hưởng chiến thắng.

"Pha bắn cuối cùng em làm tốt lắm.."

"C-cảm ơn anh, s-senpai."

Cái lưỡi mượt mà lúc nãy đã biến mất. Một câu trả lời lắp bắp, khiêm tốn thoát ra từ cái miệng nhỏ bé của cô ấy.

Nếu Nhất thiểm thập giới Renafalt mà tiếp tục gõ phím, cô ấy hẳn đã buông lời sỉ nhục kẻ thù một cách đầy tự hào. Miệng và tay Rena vẫn như những thực thể tách biệt.

Tuy nhiên, miệng Rena đã lớn hơn trong tháng qua.

"À... a-anh có muốn uống thêm không?"

Rena đã nói đã nói đươc nhiều câu hoàn chỉnh thay vì chỉ môt hai từ.

"Ừm, cảm ơn nhé."

Tôi đưa cốc cho Rena, người đã đặt tai nghe lên bàn.

Chẳng mấy chốc, Rena quay lại với một cốc rót thêm. Không phải trà hay nước ép. Đó là một ly highball - rượu whisky pha với soda.

Nói cách khác, tôi đang nhờ một nữ sinh cao trung rót rượu cho mình. Cách cô ấy nhận ra chiếc cốc rỗng và nhanh chóng rót đầy nó giống như một nhân viên chuyên nghiệp ở quán bar. Điều này chắc chắn sẽ khiến bọn dân cư mạng tức giận. Tuy nhiên, trước đó, việc tôi đang làm là một vấn đề liên quan đến pháp luật.

"Rena, em nhận ra điều gì chưa?"

"D-dạ?"

Vẫn còn lâng lâng trong chiến thắng, có lẽ Rena đã cảm nhận được ý của câu hỏi tôi vừa đưa ra.

Dù lắp bắp, giọng Rena vẫn vui vẻ khi chơi game.

"Em không lắp bắp khi tập trung vào trò chơi đâu."

"...Hả?"

Rena há hốc mồm kinh ngạc. Đối mặt với một thực tế không thể xảy ra, cô ấy như được gỡ bỏ lớp màng khỏi mắt.

Thật lòng mà nói, tôi cũng hơi ngần ngại khi nói ra điều này. Dù chỉ là trong lúc chơi game, cô ấy vẫn nói rất trôi chảy. Xét về mặt chức năng vật lý của cuộc trò chuyện, điều này chắc chắn là một ảnh hưởng tích cực.

Khi chỉ ra điều này, tôi lo rằng cô ấy sẽ trở nên tự ti và trở lại với con người bình thường của mình.

"Nếu em có thể nói trôi chảy như vậy, phần còn lại chỉ là vấn đề tâm lý thôi."

Tôi cũng lo lắng lắm  nhưng tôi cũng nghĩ rằng điều đó có thể giúp cô ấy tự tin hơn.

“Như anh đã nói, hãy nghĩ xem đôi tay em thường thốt ra bao nhiêu lời vô nghĩa. Dù chỉ bằng một phần mười số đó thôi, hãy thử để nó tuôn ra khỏi miệng em xem. Nếu làm được vậy, em sẽ có thể nói mà không lắp bắp, giống như trong game vậy.”

Tôi thốt lên điều này một cách bốc đồng. Có thể là vô trách nhiệm, nhưng với Rena, mức độ thúc đẩy này là vừa đủ.

Tôi quyết định kéo em ấy đi nhanh hơn bình thường, dù có hơi thô lỗ.

Rena nhẹ nhàng chạm vào môi em ấy.

Như thể em ấy đang ngạc nhiên về việc cái miệng này bằng cách nào đó đã có được một chức năng mới.

Rena hạ tay khỏi môi, hơi nhếch khóe miệng lên và nói,

“Vâng. Từ giờ em sẽ cố gắng.”

“Tốt, đúng tinh thần rồi đó. Tiếp tục nhé.”

Lần đầu tiên, Rena bày tỏ ý định của mình mà không lắp bắp, dù vẫn ý thức được điều đó.

Rena đã tiến thêm một bước để vượt qua mặc cảm của mình. Nếu cứ tiếp tục như vậy, cô ấy sẽ sớm vượt qua được thôi.

Điều quan trọng hơn tài năng bẩm sinh trong việc hình thành một con người chính là môi trường mà họ được ban tặng.

Có thể làm những việc bình thường một cách tự nhiên, có thể thực sự nỗ lực - những điều này có thể thay đổi một con người đáng kể tùy thuộc vào môi trường sống của họ.

Những người có thể tạo ra một môi trường như vậy cho một đứa trẻ luôn là cha mẹ và xã hội. Mong đợi một đứa trẻ tự mình đạt được điều đó chỉ là một sự vô trách nhiệm vô nghĩa.

Tôi muốn hướng dẫn con bé một cách đúng đắn.

Nhưng tôi không có tinh thần cao quý của một người lớn mẫu mực.

Nếu Rena muốn trưởng thành, tôi có thể giúp đỡ con bé. Và điều đó cũng có lợi cho tôi. Không có bất lợi nào cho hai bên cả.

"Trước tiên, hãy thử bắt đầu bằng cách làm trống rỗng đầu óc của em đi."

Một gợi ý phù hợp của một người lớn vô dụng với cái đầu trống rỗng.

Rena gõ bàn phím liên tục, và một tiếng thông báo vang lên từ điện thoại của tôi.

“Để bầu không khí đưa đẩy là một chuyện, nhưng làm trống rỗng đầu óc thì hơi khó ạ.”

Ngay sau khi nói sẽ thử, Rena lại đưa tay thay vì đưa miệng ra.

“Dù sao thì em cũng là một thần đồng. Làm trống rỗng đầu óc… không dễ như anh đâu, senpai.”

Cô ấy đang khiêu khích tôi với tư cách là Renafalt.

Tôi trừng mắt nhìn cô ấy, nhưng khuôn mặt cô ấy không hề tỏ ra sợ hãi, thay vào đó, cô ấy trông còn thích thú hơn. Rena biết tôi sẽ không nổi giận vì chuyện này.

Đây là lòng tin mà cô ấy dành cho tôi, được xây dựng theo thời gian.

Thật là một cô gái rắc rối, tôi nghĩ, khi đưa ra gợi ý tiếp theo.

“Đừng lo. Có một cách dễ dàng để làm trống rỗng đầu óc.”

“Là gì vậy?”

“Rượu. Với thứ này, ta có thể dễ dàng làm trống rỗng đầu óc.”

“Khuyến khích trẻ con uống rượu ấy ạ…?"

Tin nhắn của cô ấy nghe có vẻ bực bội.

“Nhưng mà, nhìn anh bây giờ đi, senpai… em thấy rượu cũng hấp dẫn đấy.”

Nhưng ý đồ sâu xa của Rena rõ ràng là muốn khiêu khích tôi mỗi khi có cơ hội.

“Nếu em uống vừa đủ, sáng hôm sau em sẽ thức dậy với cái đầu rỗng tuếch.”

“Rốt cuộc anh định làm gì sau khi chuốc say em vậy?”

“Có gì đâu, chỉ là một buổi sáng vui vẻ thôi.”

“Tôi sắp bị hãm hiếp!!!”

Rena cười khúc khích. Cô ấy có vẻ hài lòng khi tôi chịu chơi theo trò đùa của cô ấy.

“Được rồi, nếu em muốn thử thì anh không ngại đâu.”

“Senpai, anh có biết về "Luật cấm uống rượu ở trẻ vị thành niên không?”

“Luật đó chẳng là gì so với tội bắt cóc trẻ vị thành niên đâu.”

Rena bật cười, lấy hai tay che miệng.

“Nếu một đứa trẻ muốn thử điều gì đó mới mẻ, anh sẽ ủng hộ và cổ vũ chúng. Anh muốn trở thành một người lớn tuyệt vời trong mắt lũ học sinh.”

“Thôi nào, senpai. Mục đích và cách làm của anh mâu thuẫn quá đây.”

Má Rena bỗng đỏ ửng trong khi tôi vẫn nhâm nhi ly highball.

Cô ấy tin rằng tôi không hề có ý định chuốc say rồi đưa cô ấy ra chiến trường.

"Cảm ơn anh đã quan tâm. Nhưng em xin phép từ bỏ ạ."

Đây là câu trả lời chân thành, không chút do dự của Rena.

"Nếu có chuyện gì xảy ra, anh sẽ bị bắt sau khi đưa đứa trẻ vị thành viên này vào bệnh viên đấy."

Tôi đã hoàn toàn quên mất chuyện đó. Đầu óc tôi thực sự trống rỗng.

"Ừ, đúng vậy."

*

Đã gần giữa tháng sáu, vậy là sắp hết một tháng nữa rồi.

Gần hai tháng trôi qua kể từ khi tôi thuê Rena. Thời gian trôi nhanh như chớp mắt.

Tôi hoàn toàn nhận thức được rằng những gì mình đang làm là sai trái với xã hội. Nếu chuyện này bị phơi bày, mọi thứ tôi xây dựng trong xã hội này sẽ sụp đổ, và tôi sẽ phải ăn cơm tù. Bất kể hoàn cảnh của Rena ra sao, tôi biết đó là kết cục có thể xảy ra.

Hiện tại, vẫn chưa có dấu hiệu nào cho thấy điều đó sẽ xảy ra.

Vậy nên hôm nay, cũng như mọi ngày, tôi hoàn thành công việc một cách yên bình mà không phải làm thêm giờ, giữ nguyên địa vị thấp kém dưới đáy xã hội của mình.

Nơi làm việc của tôi là một tòa nhà văn phòng cao tầng trong thành phố. Ban ngày, tòa nhà chật kín những nhân viên văn phòng mặc vest như rác. Lịch trình đi làm, nghỉ trưa và tan làm tương tự nhau khiến thang máy thường xuyên chật cứng, và việc phải chờ đợi là điều bình thường.

Những người dân ở quê mơ ước về một cuộc sống thành thị tươi sáng, hạnh phúc thậm chí có thể ghen tị với những cảnh tượng bất tiện thường ngày như vậy. Họ mơ ước được gia nhập hàng ngũ những nhân viên công sở lịch lãm trong những tòa nhà văn phòng bóng bẩy đó.

Là một chàng trai nông thôn, hãy để tôi nói cho những người mơ mộng đó biết sự thật: bạn có thể dễ dàng gia nhập hàng ngũ của chúng tôi.

Một tòa nhà văn phòng tuyệt đẹp với những nhân viên văn phòng lịch lãm thoạt nhìn có vẻ là một sự kết hợp lý tưởng. Bạn có thể nghĩ rằng nó toàn những người tuyệt vời… nhưng đó là một sự hiểu lầm tai hại.

Mở chiếc hộp ra, bạn sẽ thấy những gã béo mắt đờ đẫn, những người phụ nữ trung niên trang điểm quá đậm trông lúc nào cũng khó chịu, những ông già hói đầu và những anh chàng tóc bết dính tán gẫu về nhà thổ trong thang máy, và những gã ba mươi tuổi ồn ào bàn tán về những giấc mơ hôn nhân phi thực tế.

Cảnh tượng những nhân viên văn phòng quái dị này chen chúc trong tòa nhà giống như một đoàn diễu hành của quân ma vương. Tòa nhà này thực sự là một địa ngục thời hiện đại.

Loại nơi làm việc nào tuyển dụng những nhân viên văn phòng ma quái như vậy chẳng có gì đặc biệt. Nếu bạn tìm thấy một bài đăng tuyển dụng hứa hẹn việc nhẹ lương cao, không gian làm việc tốt thì bất kỳ ai cũng có thể dễ dàng làm việc trong ngôi nhà ma ám này.

Tầng dưới của tòa nhà là các cửa hàng tiện lợi và nhà hàng, nên có rất nhiều cơ hội để tận dụng chúng.

Hôm nay, tôi đến cửa hàng tiện lợi để đổi một ít gà rán tôi thắng được trong một chiến dịch retweet [note78844] trên mạng xã hội, thản nhiên sử dụng quyền lợi mà không mua gì khác.

Sảnh dành cho người đi bộ trên tầng ba của tòa nhà nối thẳng với nhà ga.

Ngay khi tôi đang cắn miếng gà và nuốt chửng,

"Tamachi."

Một giọng nói gọi tôi, đúng lúc một cách hoàn hảo.

Quay lại, tôi thấy một người đàn ông trung niên với mái tóc muối tiêu và cặp kính gọng đen. Ông ấy mặc một bộ vest được may đo rất kỹ, kiểu người dù có cố gắng thế nào cũng khó mà thấy thú vị. Và tôi biết tên ông ấy cũng chẳng có gì đặc biệt.

"À, Sasaki-san. Hôm nay anh làm tốt rồi."

Dù sao thì ông ấy cũng là sếp của tôi.

Do tính chất công việc lập trình viên và phòng ban tôi đang làm, tôi hiếm khi giao tiếp với người ngoài công ty. Công việc của chúng tôi là âm thầm biến các thông số kỹ thuật thành mã lệnh. Đó là tất cả những gì công ty yêu cầu.

Đó là lý do tại sao nơi làm việc này toàn là otaku, những tên hướng nội và những người vụng về trong giao tiếp xã hội, lại coi ngoại hình và sự sạch sẽ là không cần thiết. Những người đàn ông này chẳng có bạn để được quan tâm, chứ đừng nói đến những người bạn gái giúp họ trông thật chỉn chu, nên họ hoàn toàn bỏ bê khía cạnh đó, khiến văn phòng lúc nào cũng ẩm thấp và u ám.

Ngược lại, Sasaki-san, người thường xuyên tiếp xúc với người ngoài, được kỳ vọng phải giữ gìn ngoại hình chỉn chu và sạch sẽ phù hợp với độ tuổi của mình. Đó là lý do tại sao, dù còn độc thân, anh ấy vẫn luôn giữ mình gọn gàng.

"Anh về vào giờ này à? Hiếm thật nhỉ?."

Là một quản lý, Sasaki-san lúc nào cũng bận rộn với việc này việc khác.

Không biết anh ấy có bao giờ không phải làm thêm giờ không. Tôi đã nói là hiếm, nhưng nếu đúng vậy, có lẽ đây là lần đầu tiên tôi thấy Sasaki-san ra về đúng giờ.

"À, tôi đang định đi ăn miso katsu [note78845] ấy mà."

"Hử, bây giờ sao...?"

Đúng như dự đoán, Sasaki-san không hề khoan nhượng.

Kiểu nói này thường pha chút mỉa mai công ty. Đó là một câu nói phổ biến khi đi công tác, ngụ ý rằng bạn không thể sống sót nếu không ăn đặc sản địa phương.

Hình như lần này, điểm đến là Nagoya.

"Dạo này cậu sống yên bình quá. Tôi ghen tị đấy."

Một người sắp đi công tác như anh ấy đang cảm thán cuộc sống của tôi. Tôi không chạy theo deadline, trong khi mọi người đều làm thêm giờ, tôi là người duy nhất rời công ty đúng giờ mỗi ngày với câu nói xã giao: "Hẹn gặp lại vào ngày mai."

Lời cảm thán ấy chỉ là câu nói mỉa mai thường thấy của một ông chủ.

"Nhờ anh mà em mới được sống yên bình."

Tôi biết đó chỉ là một câu nói đùa nhẹ, nên tôi đáp lại.

Môi Sasaki-san hơi nhếch lên không hề tỏ vẻ khó chịu.

“Nghe nói cậu đã hoàn thành nhiệm vụ được giao và đang giúp đỡ việc bán hàng. Sao tự nhiên lại năng suất thế?”

“Nhìn chằm chằm vào màn hình giả vờ làm việc chán lắm, nên em nghĩ mình nên tranh thủ bán vài món đồ.”

“Hiệu suất làm việc đột nhiên được cải thiện. Nếu có bí quyết gì thì tôi rất muốn nghe.”

“Em có thể nói cho anh biết, nhưng sẽ phí lời lắm đấy, Sasaki-san ạ.”

“Đừng ngại. Có chuyện gì vậy?”

“Chăm sóc gan của anh.”

Sasaki-san là một người nghiện rượu, anh ta cau mày như thể vừa nếm phải thứ gì đó đắng ngắt. Tôi bật cười trước vẻ mặt nhăn nhó của anh ấy.

Tôi không nói dối, thực ra tôi đã uống ít hơn. Thói quen xấu uống rượu đến tận gần giờ đi ngủ đã biến mất. Tôi không muốn Rena nhìn thấy tôi trong tình trạng thảm hại, nên tôi ngừng uống rượu hai tiếng trước khi đi ngủ. Hơn nữa, tôi cần tránh những cuộc vui buổi sáng [note78846] nếu thức dậy trong tình trạng say xỉn.

Nhưng lý do chính giúp tôi tập trung và làm việc tốt hơn là được thoát khỏi việc nhà và có một cuộc sống riêng tư viên mãn. Nếu tôi nói với anh ấy điều đó, có lẽ anh ấy sẽ nghĩ tôi có bạn gái, nên tôi đã lảng tránh bằng câu nói về gan.

“Katagiri cũng đang bối rối. Anh ta đang tự hỏi chuyện gì đã xảy ra với cậu đấy, Tamachi.”

Katagiri-san là trưởng nhóm, một nhân viên cấp cao với khuôn mặt của một anh chàng vụng về trong giao tiếp.

“Thật bực mình khi tôi chỉ có thể khen cậu đã làm rất tốt.”

“Nếu anh bực bội đến thế thì cứ tăng lương cho em đi.”

“Cái đó thì hơi khoai đấy.”

Nghe tôi nói đùa, Sasaki-san nhếch mép cười.

“Được rồi. Vậy thì tôi sẽ đánh giá một cách công bằng, bao gồm tất cả mọi thứ từ trước đến nay.”

“Không cần đâu ạ... lương hiện tại với em là ổn rồi.”

Tôi vội vàng rút lại lời nói, nhận ra mình vừa mở ra một vấn đề nan giải.

Từ khi vào công ty này, tôi chưa bao giờ được tăng lương. Tất cả đều do Sasaki-san quyết định. Dù tôi có làm việc tốt đến đâu, tôi cũng không nhận được đánh giá tương xứng.

Với người ngoài, Sasaki-san có vẻ là một ông chủ tồi. Nhưng với tôi, ông ấy là người giỏi nhất.

Suy cho cùng, nếu được đánh giá đúng mức, tôi sẽ được kỳ vọng sẽ đảm nhận nhiều trách nhiệm hơn.

Thứ tôi ghét nhất trên đời là trách nhiệm. Thứ hai là làm thêm giờ.

Đây là năm thứ tám tôi làm việc trong ngành.

Năm thứ sáu tôi làm việc tại công ty này.

Mức lương của tôi chỉ nhỉnh hơn một chút so với người mới vào nghề khi chưa có kinh nghiệm. Tôi thực sự đang ở đáy.

Nhưng tôi không bất mãn về điều đó,tôi ở lại là do chính tôi lựa chọn. Tôi thích sự thoải mái, ấm áp của cuộc sống hiện tại và không muốn làm việc quá sức.

"Cậu thực sự thấy ổn khi cứ tiếp tục như thế này sao?"

Sasaki-san đột nhiên nói với giọng nghiêm túc.

"Nếu cậu muốn, tôi có thể cho cậu thử sức với những vị trí cao hơn và ủng hộ cậu."

"Nếu em có tham vọng như vậy, em đã đổi việc rồi. Nếu muốn thử sức với những điều mới mẻ ấy, em thà làm ở nơi nào đó trả lương cao hơn."

"Ừ, cũng đúng ha."

"Lý do em chưa đổi việc là vì em may mắn có được một ông chủ tốt. Và cũng vì em là kiểu người có thể làm được nếu cố gắng."

Sasaki-san khịt mũi, như thể muốn nói tôi là một trường hợp vô vọng.

Anh ấy không hề xấu hổ trước lời khen ngợi về việc là một ông chủ tốt. Anh ấy tỏ ra bực bội trước thái độ tự ti "Em có thể làm được nếu cố gắng" của tôi. Anh ấy biết đó không phải là lời tự khen mà là sự tự chế giễu.

"Trước tiên, em sẽ cố gắng sống đến năm ba mươi tuổi. Đó là mục tiêu sống của em."

"Sau đó thì sao?"

“Em chưa nghĩ đến chuyện đó. Đến lúc đó em sẽ tự đề ra mục tiêu khác.”

“Nếu cứ thế này, đến tuổi như tôi cậu sẽ khó khăn lắm.”

“Nếu em trở nên bất tài, em sẽ tự giải quyết. Nếu em không thể trụ vững trong ngành này…”

Tôi im bặt, nhận ra mình chưa nghĩ xa đến thế.

Suy cho cùng, tôi chẳng muốn làm gì cả.

Tôi chẳng có triển vọng tươi sáng nào cho tương lai.

Thật lòng mà nói, tôi thậm chí còn chẳng tìm kiếm hạnh phúc mà xã hội vẫn nói đến.

Tôi không muốn chết, nhưng tôi cũng chẳng muốn vật lộn để sống.

Có một điều vô lý về việc chỉ cần sống thôi cũng đã là tuyệt vời rồi. Tôi không ngại nếu người khác có bất đồng về điều đó, nhưng tôi không thể chịu đựng được những kẻ cố ép buộc tôi sống theo cách họ muốn.

Tôi ghét cái trào lưu “Cùng nhau cố gắng nhé” một cách cuồng nhiệt.

“Ừm.”

Đó là lý do tại sao tôi nghĩ ra nó.

Một điều tôi muốn làm.

"Em sẽ dựa vào một người vô tâm nào đó và thử một điều gì đó mới mẻ, chắc vậy."

*

Mùa mưa ẩm ướt thật sự rất khó chịu.

Trước khi chuyển đến thành phố, tôi không hề biết độ ẩm lại ảnh hưởng đến cuộc sống hàng ngày đến vậy. Sinh ra ở vùng nông thôn hẻo lánh ở Hokkaido, mùa hè chỉ cần một chiếc quạt là có thể chịu đựng được, và những đêm nóng nực của miền nhiệt đới thì chưa từng nghe đến. Khái niệm mùa mưa với tôi chưa từng tồn tại. Tuy nhiên, thời tiết ở đó không dễ chịu quanh năm. Là một vùng tuyết phủ, nhiệt độ ở đây cân bằng, nếu không muốn nói là âm độ.

Mỗi năm, mùa hè lại càng nóng hơn. Ngày xưa, nhiệt độ trên 35 độ C sẽ gây ra sự náo động vì thời tiết bất thường. Nhưng giờ đây, nhiệt độ trên 35 độ C là chuyện thường ngày.

Nhìn ra bên ngoài Tokyo, nơ cạnh tranh cho danh hiệu thành phố nóng nhất Nhật Bản. Thay vì than thở về nhiệt độ trên 40 độ C, một số người thậm chí còn tự hào về điều đó. Người dân hiện đang tranh cãi về việc đặt các hệ thống quan trắc thời tiết khu vực, cáo buộc nhau gian lận. Cuộc chiến vô ích để chứng minh nhiệt độ không thay đổi ngay cả sau khi lắp đặt hệ thống là bằng chứng cho thấy nhiệt độ đang thiêu đốt não bộ con người. Cảnh tượng hệt như bước ra từ một bức tranh địa ngục.

Một mùa hè nóng nực khác lại sắp đến.

Đầu tháng bảy, chúng tôi đã bắt đầu lo sợ về nhiệt độ tăng cao không ngừng.

"Trời nóng quá..."

Một mùa hè kinh khủng với nhiệt độ cao nhất lên đến 36 độ đã ập đến cùng một lúc.

Nhiệt độ chênh lệch so với hôm qua là 10 độ. Độ ẩm do trận mưa đêm qua khiến nó càng thêm khó chịu.

Giờ đã là buổi tối, và tôi xong việc đúng giờ, nhưng cái nóng 36 độ vẫn còn sót lại của ngày hôm nay ập đến ngay khi tôi bước ra ngoài, khiến mồ hôi túa ra như tắm. Sau một ngày dài làm việc trong văn phòng có máy lạnh, sự sốc nhiệt thật khó chịu.

Vào một ngày như thế này, không gì tuyệt hơn một cốc bia lạnh.

Tôi nốc cạn một ly ở quán Gami, nói "Cảm ơn vì bữa ăn" rồi rời đi trong vòng chưa đầy hai phút. Tôi đã hoàn toàn chấp nhận lối sống ăn bám, và tôi dự đoán nó sẽ tiếp tục trong ít nhất ba tháng nữa.

Bụng tôi, vốn đã nguội lạnh, lại bắt đầu nóng lên khi tôi về nhà, cuối cùng cũng đến được cửa nhà.

Tôi tự hỏi hôm nay sẽ ăn gì.

Nghĩ vậy, tôi lẻn qua cái nóng như thiêu đốt ở lối vào và vào phòng khách.

"Ugh...!"

Tôi không khỏi nhăn mặt.

Phòng khách, nơi tôi đã hy vọng sẽ mát mẻ, giờ cũng nóng như lối vào, giữ lại cái nóng của cả ngày.

"Mừng anh về nhà."

Rena ló đầu ra từ bếp, mặc chiếc áo hoodie và quần short thường ngày.

Khuôn mặt đỏ bừng của cô không phải vì xấu hổ mà là vì nóng. Mồ hôi nhễ nhại trên trán.

Nụ cười của cô, vốn là để chào đón ông chủ, trông thật mệt mỏi.

"Ừm, anh về rồi đây..."

Tôi cầm lấy điều khiển từ xa và bật điều hòa. Tôi bấm nút liên tục, giảm nhiệt độ từ 28 độ xuống mức tối đa.

“Sao em không bật điều hòa?”

“À, em...”

Rena tỏ vẻ hối lỗi.

“Đáng lẽ em nên bật trước khi anh về nhà nhỉ...?”

“Không, ý anh không phải vậy.”

“Hả…?”

“Sao em không bật khi em đang đổ mồ hôi nhễ nhại thế này?”

Rena hiếm khi mở cửa sổ vào ban ngày. Không có gió, trong nhà như biến thành phòng xông hơi. Chắc chắn nhiệt độ ngoài trời còn nóng hơn cả ngoài trời.

Không bật điều hòa trong điều kiện như thế này sao? Cô ấy đang tổ chức một cuộc thi chịu đựng nào đó á? Tôi muốn tra hỏi cô cả tiếng đồng hồ đấy.

“Ừm, thì…”

Rena nắm chặt hai tay trước ngưc.

“Hóa đơn tiền điện—ối!”

Nghe thấy lý do Rena không bật điều hòa, tôi theo bản năng giơ tay về phía mặt cô ấy. Không phải đánh hay tát, mà là một cái búng trán. Một cái búng trán đầy uy lực.

Thịch, một âm thanh trầm đục vang lên.

“Em bị ngốc hả? Nếu em ngất vì nóng chỉ vì tiết kiệm được vài yên tiền điện thì phải làm sao?”

Tôi mắng Rena, người đang ôm trán đau đớn. Giọng tôi không cao, nhưng vẫn đủ giận dữ.

“Ang không muốn về nhà thấy em phải chịu nóng như vậy đâu!"

“À, ừm…”

“Hơn nữa, chẳng phải là em đã đưa cọc tiền đó sao?”

Rena đưa cho tôi một xấp tiền 10.000 yên, bảo tôi trừ vào tiền sinh hoạt phí của cô ấy. Dù bị sốc trước số tiền đó, tôi vẫn không khỏi cau mày trước mối quan hệ giữa Rena và bố cô ấy, người có thể thản nhiên đưa cho con gái mình một số tiền lớn như vậy.

Một người trưởng thành đúng nghĩa sẽ từ chối số tiền đó, nhưng tôi không phải là người trưởng thành đúng nghĩa. Nếu điều này có nghĩa là Rena có thể sống thoải mái mà không phải lo lắng gì, tôi quyết định giữ nó lại.

Vậy mà giờ cô ấy lại lo lắng về hóa đơn tiền điện?

“Chẳng phải em là người đã nói bản thân không muốn vào bệnh viện sao?”

“Em… xin lỗi.”

Cuối cùng Rena cũng nhận ra sự nguy hiểm của việc mình đã làm. Giọng cô ấy căng thẳng tột độ khi xin lỗi.

Tôi biết Rena không có ý gì đâu. Cô ấy không thích cái bầu không khí giống như cuộc thi sức bền này. Chắc hẳn Rena muốn dùng điều hòa nhưng lại ngần ngại vì lo lắng cho chi phí sinh hoạt.

Nhưng kiểu cân nhắc thiếu suy nghĩ đó là không cần thiết nếu cô ấy muốn tiếp tục sống như thế này. Đó là lý do tại sao tôi có tiền.

“Chăm sóc sức khỏe là một phần của công việc. Đừng bao giờ làm những việc vô nghĩa như vậy nữa.”

“Vâng… em xin lỗi...”

Rena lại xin lỗi, tôi đã khiển trách một cách chính đáng.

Đây là lần đầu tiên Rena bị mắng nghiêm trọng kể từ khi đến đây. Không phải vì bất công mà là do sự bất cẩn của chính cô ấy.

Bị mắng vì lỗi lầm của chính mình.

Rena tiếp nhận tất cả, cô ấy gần như sắp khóc.

Tôi không muốn mắng cô ấy nhiều hơn mức cần thiết.

"Thôi, đi tắm đi."

Được rồi, vậy là đủ rồi.

Giọng tôi dịu lại khi tôi xoa đầu Rena, ra hiệu rằng tôi không còn giận nữa.

"Ừm, senpai, anh đi trước đi..."

Đôi mắt Rena ngấn lệ, ngước lên như chú cún con.

Ngay cả sau tất cả những điều đó, cô ấy vẫn ngần ngại không muốn đi tắm trước tôi.

Đúng là một cô bé rắc rối.

Nếu Rena chu đáo đến thế, tôi sẽ phải gay gắt như gió bắc vậy.

"Trời ơi, em ướt đẫm mồ hôi rồi."

Tóc Rena ướt đẫm.

"Ể, sao em lại có mùi mồ hôi nồng nặc thế."

"Hả!?"

Bị bất ngờ, Rena hoảng hốt.

Trừ khi quá tệ, người ta thường không để ý đến mùi cơ thể của mình. Chắc hẳn cô ấy đã quá tập trung vào cái nóng mà không nhận ra.

Màu đỏ thẫm trên má cô không phải do nóng.

"C-Có tệ... lắm không ạ?"

Bị dồn vào góc vì xấu hổ, giọng nói lắp bắp của Rena, vốn đã biến mất gần đây, giờ lại trở lại.

"Không, không tệ lắm đâu."

"Phù, may quá..."

"Chỉ là… nó nồng hơn bình thường. Kiểu như, đó là loại mùi có thể dùng để thôi thúc ham muốn vậy."

"Ah..."

Lời nhận xét chân thành của tôi khiến mặt Rena trông như sắp bốc cháy. Cô ấy thốt lên một tiếng nghẹn ngào.

“Nếu em nói, ‘Em muốn thỏa mãn ham muốn tình dục của senpai!’ thì chắc chắn anh sẽ không ngại dùng đặc quyền đó đâu.”

“E-em đi tắm ngay đây!”

Cảm thấy nhục nhã tột độ, Rena chạy vội vào phòng tắm.

Tôi nhếch mép cười khi nhìn cô ấy lùi lại, mặt nặng trĩu vì xấu hổ.

Ghi chú

[Lên trên]
là loại xe chuyên dụng dùng để chở gậy và các dụng cụ khác cho người chơi golf trên sân, thường được sử dụng ở các nước châu Á và châu Úc.
là loại xe chuyên dụng dùng để chở gậy và các dụng cụ khác cho người chơi golf trên sân, thường được sử dụng ở các nước châu Á và châu Úc.
[Lên trên]
Chiến dịch Retweet trên Twitter là một hình thức quảng bá, lan tỏa thông tin bằng cách khuyến khích người dùng chia sẻ lại (retweet) một bài đăng cụ thể. Mục tiêu là tăng khả năng hiển thị, tiếp cận nhiều người hơn, và tạo sự lan tỏa cho nội dung, thông điệp của chiến dịch.
Chiến dịch Retweet trên Twitter là một hình thức quảng bá, lan tỏa thông tin bằng cách khuyến khích người dùng chia sẻ lại (retweet) một bài đăng cụ thể. Mục tiêu là tăng khả năng hiển thị, tiếp cận nhiều người hơn, và tạo sự lan tỏa cho nội dung, thông điệp của chiến dịch.
[Lên trên]
Miso katsu (味噌カツ) là một món ăn nổi tiếng của vùng Nagoya, Nhật Bản, là một biến thể của tonkatsu (thịt heo chiên xù) được phủ một loại nước sốt đặc biệt làm từ miso. Nước sốt miso thường có vị ngọt, đậm đà và được làm từ các nguyên liệu như Haccho miso, dashi cá thu đao (katsuo dashi) và đường.
Miso katsu (味噌カツ) là một món ăn nổi tiếng của vùng Nagoya, Nhật Bản, là một biến thể của tonkatsu (thịt heo chiên xù) được phủ một loại nước sốt đặc biệt làm từ miso. Nước sốt miso thường có vị ngọt, đậm đà và được làm từ các nguyên liệu như Haccho miso, dashi cá thu đao (katsuo dashi) và đường.
[Lên trên]
Ý là seggs buổi sáng
Ý là seggs buổi sáng