WN

Chương 56 - Trông như cậu đang bỏ nhà đi lần nữa ấy

2024-10-02

4

"Ngủ lại nhà tớ á??"

Mai Phương ngạc nhiên. "Sao tự nhiên lại thế?"

"Vì... gần đây tớ ở nhà thấy chán quá."

Khương Nguyên lẩm bẩm, "Tớ ở nhà một mình, và cứ nghĩ mãi về việc vào Lớp A bằng cửa sau."

Trước đây họ đã bàn về việc cùng nhau vào Lớp A. Khương Nguyên, Lâm Hữu Hi, và Mai Phương đều dự định tốt nghiệp và thi thẳng vào Trường Trung học Thực nghiệm. Trường công này sẽ phân học sinh vào các lớp dựa trên điểm thi đầu vào, với những học sinh xuất sắc nhất chủ yếu được xếp vào Lớp A và những học sinh có điểm thấp hơn một chút vào Lớp B.

Điểm thi đầu vào của Khương Nguyên không đủ để vào Lớp A, nhưng bố mẹ cô ấy đã tìm cách và sắp xếp để cô ấy được thêm vào Lớp A.

Tuy nhiên, Khương Nguyên chưa bao giờ cảm thấy vui về điều này, vì cô ấy coi đó là một hành vi đáng xấu hổ.

Nhưng nếu không vào được Lớp A, cô chắc chắn không thể học chung lớp với Mai Phương và Lâm Hữu Hi.

Vì vậy, cuối cùng Khương Nguyên không từ chối, nhưng lương tâm luôn dằn vặt cô.

"Bây giờ tớ đã bị vấy bẩn rồi, tớ không xứng đáng nhận danh hiệu ‘Học sinh ba tốt’... Chắc hẳn mọi người đều đang chế giễu tớ, nói rằng điểm số của tớ đều là nhờ gian lận và nhờ mẹ ưu ái. Nếu biết trước thế này, tớ đã thật thà vào Lớp B rồi... Là do tớ không thi tốt, không nỗ lực đủ, và bây giờ tớ đang làm ảnh hưởng đến tương lai của người khác."

"Đừng tự nói mình như thế. Hơn nữa, các lớp đã được phân rồi. Việc cậu vào Lớp A chỉ là một ngoại lệ, làm lớp đông thêm một chút thôi, đâu phải là cậu chiếm chỗ của ai đâu."

Những chuyện thế này đã quá quen thuộc với Mai Phương từ trước khi cậu được tái sinh, nên không có gì đáng để bình luận nhiều. Các bậc cha mẹ luôn muốn con mình có môi trường học tập tốt nhất, nên Mai Phương chỉ có thể nói rằng suy nghĩ của Khương Nguyên vẫn còn rất trong sáng.

Mai Phương nhẹ nhàng gõ đầu Khương Nguyên. "Nếu cậu muốn thay đổi không khí và thư giãn, thì đến nhà tớ chơi."

"Thế thì tuyệt quá! Chiều nay tớ sẽ về nhà lấy vài bộ quần áo sạch."

Khương Nguyên nắm lấy cánh tay của Mai Phương. "Cậu có thể nói với Hữu Hi xem cậu ấy có muốn đến không? Tớ con gái mà ở lại nhà cậu một mình thì hơi ngại."

"Không vấn đề gì."

Sau khi nói chuyện với Mai Phương một lúc, tâm trạng của Khương Nguyên tốt lên hẳn. Khi cô đến nhà Mai Phương, khuôn mặt luôn nở nụ cười.

"Dì Mai, con đến nhà chơi đây!"

Sau khi thay giày, Khương Nguyên đi thẳng vào bếp. Từ khi Trương Tiểu Hạ đồng ý ở lại Huyện Bạch Mai, mối quan hệ của mọi người càng trở nên thân thiết hơn. Đôi khi Khương Nguyên không thể nhõng nhẽo trước mặt mẹ mình, nhưng lại có thể làm nũng với Trương Tiểu Hạ.

"Con đến rồi đấy à! Xem này, dì làm món ngô xào hạt thông mà con thích nhất đấy!"

"Mmm... Thơm quá!"

Khương Nguyên hít hà đầy thích thú, tay ôm lấy cánh tay của Trương Tiểu Hạ. "Dì Mai tốt với con quá, nhưng tiếc là con sẽ không được ăn món của dì trong 2 tháng tới."

"Đừng lo về chuyện đó. Hữu Hi nhà dì đã nấu nướng đạt đến 80% trình độ của dì rồi. Các con ở nhà có thể nhờ con bé nấu cho. Và nhớ giúp dì để ý Mai Phương, đừng để nó ăn đồ ăn nhanh suốt nhé."

“Con biết rồi, Dì Mai đừng lo!” Khương Nguyên vỗ ngực. “Con sẽ đến nhà dì mỗi ngày để trông chừng Mai Phương.”

“Thế thì dì đỡ lắm đấy.”

“Vâng…”

Khương Nguyên đáp lại lời của Trương Tiểu Hạ, nhưng ánh mắt cô lại lơ đãng nhìn ra ngoài bếp, nơi Lâm Hữu Hi đang chơi điện tử với Mai Nha ở phòng khách. Cô dường như đang đắm chìm trong suy nghĩ.

Sau khi thưởng thức bữa trưa thịnh soạn, Khương Nguyên đề nghị giúp Trương Tiểu Hạ rửa bát. Không thể từ chối sự nhiệt tình của Khương Nguyên, Trương Tiểu Hạ tiếp tục dặn dò Mai Phương về việc nhà. Mai Phương lắng nghe chăm chú, và cuối cùng cũng đến lúc họ phải rời đi.

“Dì Mai, để bọn con tiễn dì.”

“Không cần đâu, dì và Mai Nha sẽ bắt taxi ra ga.”

Trương Tiểu Hạ đẩy vali bằng một tay, tay còn lại nắm lấy tay của Mai Nha. Cô liếc nhìn ba đứa trẻ trước mặt rồi cuối cùng quay sang nhìn Mai Phương. “Mai Phương, khi mẹ không ở nhà thì sao nhỉ?”

“Con biết rồi!”

Mai Phương gật đầu và vẫy tay chào mẹ. “Chúc mẹ và Mai Nha đi đường bình an.”

“Anh ơi! Em đi đây!”

“Đi đường bình an nhé!”

Khương Nguyên và Lâm Hữu Hi tiễn Trương Tiểu Hạ và Mai Nha ra thang máy, rồi quay lại.

Khi Mai Phương nhìn thấy hai người trở về, họ đang nắm tay nhau. Khương Nguyên cố gắng kìm nén nhưng không thể ngăn được nụ cười trên môi.

“Bọn mình tự do rồi!”

Khương Nguyên vui vẻ reo lên tại nhà Mai Phương, còn Mai Phương thì bịt tai và phàn nàn, “Mẹ tớ đi rồi, sao cậu lại vui thế?”

“Bây giờ mẹ cậu đi rồi, là kỳ nghỉ hè không có người lớn tại nhà Mai Phương. Nghĩa là bọn mình có thể làm gì tùy thích ở nhà cậu!”

“Tớ có thấy cậu hứng thú thế khi không có ai ở nhà cậu đâu?”

“Vì người lớn luôn quay về mà.”

Khương Nguyên cười tươi, hai tay chắp sau lưng. “Nhưng bây giờ bọn mình không cần lo lắng nữa! Có thể tự do làm bất cứ điều gì!”

“Cậu bị kìm nén bao lâu rồi…”

Với những đứa trẻ như Khương Nguyên luôn bị giám sát chặt chẽ từ nhỏ, những ngày không có bố mẹ ở nhà là những ngày đáng mong đợi nhất.

“A Phương, tớ vừa nói với Hữu Hi ở lại nhà cậu qua đêm, và cậu ấy đồng ý rồi!”

Lâm Hữu Hi thêm vào, “Tối nay bố tớ sẽ ngủ lại ở công trường, nên tớ phải gọi điện xin phép ông ấy đã.”

“Vậy thì về nhà lấy quần áo trước thôi! Và mua thật nhiều đồ ăn vặt, chất đầy tủ lạnh nhà Mai Phương.”

“Này, cậu định ở nhà tớ bao lâu mà còn dự trữ đồ ăn nữa?”

“Chẳng phải là hai tháng sao?” Khương Nguyên nghiêng đầu.

“Không đời nào tớ để cậu ở lâu như vậy đâu!” Mai Phương cảnh cáo, “Dì Mai không đồng ý đâu. Đừng hy vọng quá. Cậu không đi về nhà bà ngoại nghỉ hè năm nay à?”

Khương Nguyên lẩm bẩm, “Trước đây năm nào tớ cũng về, nhưng năm nay không đi nữa. Bây giờ bà chỉ ở nhà chơi ‘Audition’ và không bắt ếch với tớ nữa. Tớ không muốn về.” [note63733]

“Bà của cậu... hợp thời đấy nhỉ.” 

Cần biết rằng trò chơi nhịp điệu như thế này đòi hỏi phản xạ tốt. Nếu người già có thể chơi, nghĩa là tinh thần vẫn còn minh mẫn lắm.

“Tớ đi gọi điện xin phép bố đã.”

Lâm Hữu Hi nhanh chóng đi gọi điện, còn Khương Nguyên vui vẻ ngã phịch xuống ghế sofa. Cô chưa kịp vui đùa nhiều thì Lâm Hữu Hi đã gọi cô lại.

“Nguyên Nguyên, lại đây.”

“Sao thế?”

“Bố tớ muốn xác nhận xem cậu có ở lại qua đêm tại nhà A Phương với tớ không. Lại đây nói chuyện với ông ấy.”

“Được thôi.”

Khi Khương Nguyên về nhà lấy quần áo, cô cũng gặp tình huống khó xử tương tự như Lâm Hữu Hi. Cô thậm chí còn phải gọi điện đến nhà Mai Phương để Lâm Hữu Hi xác nhận với mẹ mình qua điện thoại. Sau đó, Khương Nguyên mới có cơ hội ở lại qua đêm tại nhà Mai Phương.

“...”

Mặc dù Lâm Hữu Hi đi về muộn hơn để lấy quần áo và đồ dùng cá nhân, nhưng Khương Nguyên lại đến nhà Mai Phương sau nửa tiếng.

So với chiếc ba lô đơn giản mà Lâm Hữu Hi mang theo, Khương Nguyên lại kéo theo một chiếc vali.

Trông nó rất giống cái vali quen thuộc ngày nào.

“Sao thế này? Trông như cậu đang bỏ nhà đi lần nữa ấy.”

Mai Phương thở dài bất lực.

Ghi chú

[Lên trên]
Ngoại xì tin z ( ✧≖ ͜ʖ≖)
Ngoại xì tin z ( ✧≖ ͜ʖ≖)