WN

Chương 21: Sự tiếp xúc cơ thể

2025-08-17

12

Lúc này, Hạ Ngọc Thu ngơ ngác nhìn trần nhà cao vút treo đèn chùm lộng lẫy đôi mắt đờ đẫn, phải mất một ngày sau khi tỉnh lại, anh mới nhận thức được tình hình khách quan của mình.

Có vẻ như bây giờ anh đã hoàn toàn trở thành tù nhân của Cố Nhã hoặc có thể nói là thú cưng nuôi trong nhà để mặc cô ta tùy thích đùa bỡn.

Mỗi ngày Hạ Ngọc Thu gần như không có chỗ để cử động không thể thực hiện bất kỳ một động tác nào. 99% thời gian đều phải ngoan ngoãn nằm trên chiếc giường mềm mại rộng lớn này, tay chân bị trói chặt bằng những xiềng xích kim loại nặng nề. 1% còn lại là thời gian đi vệ sinh.

Lúc đó, Cố Nhã sẽ lấy ra một chiếc vòng cổ màu đỏ tươi rói được đặt làm riêng và đeo vào cổ mình, rồi mới giúp Hạ Ngọc Thu cởi trói cho mỗi tứ chi.

Sau đó, Cố Nhã sẽ đi theo anh trong suốt quá trình, tay cầm một sợi dây chuyền sắt mỏng nối với chiếc vòng cổ trên cổ anh, nhìn anh chằm chằm không rời mắt dù chỉ 1 giây.

Thậm chí còn có một chiếc chuông và một tấm bảng tên bằng vàng ròng treo ngay chính giữa vòng cổ anh, trên đó khắc tên anh, Hạ Ngọc Thu. Mỗi khi anh đi hoặc cử động nhẹ, chuông sẽ rung lắc reo lên.

Mọi hành vi xấu xa, độc ác của Cố Nhã liên tục chà đạp lên anh đó là một sự sỉ nhục cho nhân phẩm và tôn nghiêm của Hạ Ngọc Thu, giống như cô không hề coi anh là con người, mà là một con thú cưng không có bất kỳ nhân quyền và phẩm giá tí liêm sỉ nào cả.

Vậy nên chỉ sau một ngày, Hạ Ngọc Thu đã gần như suy sụp, nhưng lại không có cách nào chống cự. Trong khoảnh khắc, cảm giác bất lực dâng trào trong lòng anh như nước lũ tràn bờ đập vào dòng suy nghĩ hỗn loạn, và từng lớp phòng ngự tâm lý của anh đang ở bề vực sụp đổ, cảm giác giống như một tòa nhà to lớn đang từ từ bị phá hủy đổ sụp xuống.

Giờ Hạ Ngọc Thu dang ngơ ngác trong khoảnh khắc hiếm hoi được ở một mình này, một giọt nước mắt trong vắt, đọng lại nơi khóe mắt Hạ Ngọc Thu, rồi từ từ trượt xuống. Đúng lúc này, ngoài cửa phòng ngủ vang lên tiếng "lộp cộp" của giày cao gót vang lên trên đá cẩm thạch, như những hạt trân châu rơi trên đĩa ngọc.

Hạ Ngọc Thu đã rất quen thuộc với âm thanh này. Mỗi lần ngoài cửa có tiếng "cộp" vang lên, tim anh lại bất giác ngừng đập, như thể đôi giày cao gót không phải đang giẫm lên sàn nhà mà là đang giẫm lên tim anh.

Tiếng động dừng lại ở cửa phòng ngủ, rồi một bàn tay thon dài ấn vào tay nắm cửa, đẩy cửa ra. Quả nhiên, Hạ Ngọc Thu không cần suy nghĩ cũng biết người phụ nữ kia đã trở về.

Cố Nhã bước đôi chân dài thon thả vào căn phòng tối om, rèm cửa kéo kín, đèn cũng không bật. Cô cẩn thận quay lại, khóa cửa trước. Sau khi xác nhận không có vấn đề gì, cô mới quay lại, mỉm cười chào Hạ Ngọc Thu.

"Chào buổi sáng anh yêu. Đêm qua anh ngủ ngon chứ?"

Hạ Ngọc Thu nuốt nước bọt. Anh không muốn trả lời câu hỏi của cô, bởi vì nghe cứ như đang đùa giỡn anh vậy. Dù sao thì đêm qua Hạ Ngọc Thu cũng gần như không ngủ, bị Cổ Nhã sử dụng không chút nhân đạo suốt cả đêm không ngừng nghỉ.

Cố Nhã đi ngang qua anh, đi thẳng đến cửa sổ sát đất ở ban công, kéo rèm cửa sổ ra. Nhưng không có ánh nắng ấm áp buổi sáng lại xuyên qua cửa kính chiếu vào nhà như mọi ngày. Nhìn ra ngoài, bầu trời âm u như bị phủ một lớp sương mù. Thời tiết không mấy dễ chịu.

"Haha, được rồi, anh yêu, anh vẫn giận em à? Tối qua em hơi quá đà một chút. Lần sau em sẽ không làm thế nữa. Em đảm bảo sẽ cho anh thời gian nghỉ ngơi."

Cố Nhã đợi rất lâu nhưng không nhận được câu trả lời từ nào Hạ Ngọc Thu, cô mỉm cười và nghĩ rằng anh đang tức giận, vì vậy cô quay sang một bên và đi lại gần về phía Hạ Ngọc Thu vừa nói.

"Anh yêu, sao anh lại còn khóc? Nếu có gì bất bình thì cứ nói với em nghe xem."

Cố Nhã ngồi xuống mép giường bên cạnh Hạ Ngọc Thu, cô lập tức vui sướng khi thấy giọt nước mắt long lanh lăn dài trên khóe mắt anh, giọng điệu của cô không hề có chút an ủi hay đau lòng nào, mà chỉ tràn ngập sự trêu chọc và thích thú.

"Khi nào thì cô mới thả tôi ra?" Hạ Ngọc Thu liếc nhìn cô với vẻ oán giận, sau đó chậm rãi hỏi.

"Ừm?"

Nghe xong câu hỏi của Hạ Ngọc Thu, cô lẩm bẩm trong miệng một cách đầy nghi hoặc. Cố Nhã giả vờ suy nghĩ, đưa ngón tay đon đả lau đi giọt nước mắt nơi khóe mắt anh. Sau đó, cô dùng đầu lưỡi hồng hào liếm nước mắt trước mặt anh, run lên đầy phấn khích như thể vừa nếm được một món sơn hào hải vị ngon tuyệt hảo.

"Ý anh là sao khi nói 'thả anh ra'?"

"Được rồi, là giúp tôi cởi mấy thứ này đi rồi thả tôi ra ngoài." Hạ Ngọc Thu vừa nói vừa cố gắng giãy dụa, khiến cho xiềng xích trên cổ tay và mắt cá chân kêu leng keng.

Sau đó, anh đe dọa một cách không mấy tự tin: "Cố Nhã, đây là bắt cóc. Nếu bây giờ cô chịu thả tôi ra, tôi có thể coi như không có chuyện gì xảy ra..."

Nhưng lời còn chưa dứt, anh đột nhiên cảm thấy có gì đó lạ lẫm trong miệng. Chính là Cố Nhã đã đưa ngón tay vào miệng Hạ Ngọc Thu, nhéo lưỡi anh, cô cảm thấy biểu hiện này của Hạ Ngọc Thu rất hư hỏng không nghe lời.

"Nhưng anh yêu à, anh đã là vật sỡ hữu của em rồi. Em chỉ đang cất giữ thứ quý giá và yêu quý nhất của mình trong chính ngôi nhà của mình thôi. Thì có vấn đề gì với điều đó chứ?"

Cố Nhã nói với thái độ cứng rắn, Hạ Ngọc Thu dù muốn phản bác cũng không nói được lời nào, bởi vì lưỡi đã bị cô kẹp chặt, chỉ có thể giãy dụa tứ chi, lắc lắc sợi xích, khiến chúng phát ra âm thanh liên tục, để biểu đạt sự phản kháng và bất mãn của mình.

"Anh yêu, em khuyên anh nên ngoan ngoãn một chút, nếu không cuối cùng chỉ có amh là người chịu tổn thương. Ví dụ như, nếu anh không muốn ngày mai lưỡi của mình trở thành bữa trưa, thì tốt nhất anh nên khôn hồn mà nghe lời em. Đừng làm loạn nữa, mà hãy im lặng, làm một đứa trẻ ngoan ngoãn, biết vâng lời, được không?"

Một nụ cười buồn đầy tủi thân hiện lên trên môi cô, nhưng cô lại nói với giọng đe dọa rất nghiêm túc và dữ tợn.

Hạ Ngọc Thu dường như bị ánh mắt sắc bén lạnh lẽo của Cố Nhã dọa sợ. Nghe giọng điệu của cô, anh rõ ràng nhận ra đây tuyệt đối không phải là trò đùa để dọa mình. Mồ hôi lạnh túa ra li ti trên trán Hạ Ngọc Thu, anh ngơ ngác nhìn con quỷ mang vẻ mặt thiên thần trước mặt.

"Vâng, giỏi lắm nè, ngoan lắm."

Thấy vậy, Cố Nhã vươn bàn tay mềm mại ra, nhẹ nhàng xoa đầu anh như đang thưởng cho một chú chó ngoan ngoãn, nụ cười buồn tủi ban đầu biến thành tình yêu thương cưng chiều thuần túy.

"Giỏi lắm, anh yêu, em không hoàn toàn vô tâm đâu. Em sẽ thưởng cho anh một cách xứng đáng dựa trên thành tích của anh sau, nên nhớ biểu hiện cho tốt nhé."

Vừa nói xong, Cố Nhã vẻ mặt gợi tình quyến rũ nhanh chóng cởi bỏ bộ đồ ngủ ra, sau đó thân hình nhẹ nhàng uyển chuyển ngồi lên người Hạ Ngọc Thu.

Đôi chân thon dài trắng ngần ngọc ngà của Cố Nhã kẹp chặt lấy eo anh, cô cúi xuống, dùng miệng đút cho anh một viên thuốc...