WN

Chương 19: Nhận ra

2025-08-17

3

Cố Nhã bước từng bước vào phòng tiếng "cộp cộp" của đôi giày cao gót vang lên, sau đó thản nhiên ấn công tắc đèn ở cửa để làm sáng căn phòng tối tăm, rồi cố ý đóng sầm cửa lại, tạo ra tiếng động lớn.

Hạ Ngọc Thu giật bắn người lên nghe thấy động tĩnh này khá lớn, tháo tai nghe ra, quay người nhìn lại.

Hai người nhìn nhau, ánh mắt giao nhau, vẫn là đôi mắt sáng ngời sâu thẳm ấy. Có lẽ cả đời này Hạ Ngọc Thu cũng không thể quên được ánh mắt ấy của cô vào khoảnh khắc này.

Khi Cố Nhã thấy Hạ Ngọc Thu quay lại đối mắt với mình, cô đưa tay ra và vẫy nhẹ làm động tác chào thân thiết, như thể cô ấy đã gặp lại một người bạn thân đã lâu không gặp và chào đón anh nồng nhiệt.

"Lâu rồi không gặp, anh yêu."

Hạ Ngọc Thu không thể khống chế được sự hoảng loạn của thân thể, vô thức run lên. Anh kinh ngạc miệng cũng lắp ba lắp bắp, vô thức gọi tên cô.

"Cố, Cố Nhã?"

"Dạ?"

Cô trả lời một cách bình thản như thường lệ, rồi khoanh tay và nhanh chóng đảo mắt nhìn quanh căn phòng nhỏ, rồi hỏi anh bằng giọng hờn dỗi.

"Sao anh lại có thể ở đây lâu thế được chứ? Anh sẽ ngủ ngon được nếu ở một nơi như thế này không?"

Sau khi nghe cô nói, Hạ Ngọc Thu xem xét lại căn nhà mà anh đã thuê với giá vài trăm tệ.

Tuy hơi nhỏ, tiện nghi và đồ đạc chưa đầy đủ, nhưng anh đã dọn dẹp phòng rất sạch sẽ, sắp xếp đồ đạc gọn gàng, thoải mái. Hơn nữa, bản thân Hạ Ngọc Thu cũng khá thích ở trong không gian nhỏ như vậy. Ít nhất nó cũng cho anh cảm giác an toàn, không còn cảm giác trống trải khó tả như trước khi nhìn sự rộng rãi của căn biệt thự.

"Nhưng anh không nghĩ sống ở đây có gì không ổn mà, ít nhất thì cũng khá..." Hạ Ngọc Thu vô thức cúi đầu, nắm chặt tay và phản bác bằng giọng yếu ớt, nhưng đã bị ngắt lời trước khi anh có thể tiếp lời.

"Còn nữa, trưa nay anh chỉ ăn có thế này thôi sao? Anh yêu, em đã nói với anh nhiều lần rồi tuy là em không phải không cho anh ăn đồ ăn vặt, nhưng anh không được ăn chúng thay cho một bữa ăn chính."

Cố Nhã dơ tay chỉ vào một chiếc túi giấy trên chiếc bàn nhỏ ở cửa - bên trong có hamburger, gà rán và những đồ ăn nhanh khác mà Hạ Ngọc Thu vẫn chưa ăn hết vào buổi trưa.

"Anh chỉ thỉnh thoảng ăn thế này thôi... và anh chỉ mua nó vì hôm nay là thứ Năm và đang được giảm giá khá sâu."

Hạ Ngọc Thu cúi đầu, giống như một đứa trẻ bị bắt quả tang làm điều sai trái, và nói bằng giọng lí nhí.

Cố Nhã giống như một người mẹ nghiêm khắc, rất thất vọng về đứa con của mình là kiểu vừa giận vừa thương.

"Vậy hãy nói cho em biết tại sao anh không nhận số tiền em chuyển cho anh?"

Vốn dĩ cô định bắt Hạ Ngọc Thu về nhà, không nói năng gì, sau đó dùng đủ mọi cách dạy dỗ anh ấy trở thành một đứa bé ngoan ngoãn. Nhưng Cố Nhã lúc này vẫn còn hơi mềm lòng, nên quyết định cho anh một cơ hội cuối cùng. Cô hạ giọng hỏi, giọng điệu không chút cảm xúc.

"Để em hỏi anh một câu cuối cùng. Nếu hôm nay em không tìm đến anh, thì anh định sẽ bao lâu nữa mới về nhà?"

Hạ Ngọc Thu nghe xong lời cô nói, im lặng hồi lâu. Anh không hiểu tại sao mình lại không thể ngẩng đầu trước mặt Cố Nhã. Như thể anh sinh ra chỉ có thể để mặc cô điều khiển, lựa chọn và sai khiến mình... như thể điều đó đã được ăn sâu vào gen, khắc sâu vào tận xương tủy.

Rõ ràng là ngày đầu tiên trốn thoát khỏi Cố Nhã, anh đã quyết định sẽ chia tay và hoàn toàn đoạn tuyệt quan hệ với cô, cắt đứt mọi liên lạc, dù sau này có lướt qua nhau cũng coi như người xa lạ.

Nhưng bây giờ, khi anh thực sự đối mặt với cô lần nữa, giống như trước đây, anh sẽ vô thức cúi đầu khuất phục, ngay cả việc hét lên phản bác cũng dường như không thể làm được.

Nhận ra điều này, Hạ Ngọc Thu cuối cùng cũng dựng lên một lớp phòng ngự vững chắc trong lòng, hạ quyết tâm lấy hết can đảm ngẩng đầu lên, cố ý nói lớn hơn một chút.

"Chúng ta hiện không còn bất kỳ mối quan hệ nào nữa, và đây là nhà của tôi."

Vừa nói xong, Hạ Ngọc Thu cảm thấy cổ hơi đau nhói, sau đó thị lực dần mờ đi trở nên choáng váng, ý thức cũng trở nên mơ hồ.

Cố Nhã cầm một ống tiêm nhỏ thon dài trên tay. Nghe Hạ Ngọc Thu vừa phản bác, cô nhẹ nhàng cắm ống tiêm vào cổ trắng ngần của anh, rồi dùng ngón tay cái đẩy nhẹ, tiêm thuốc vào cơ thể anh.

"Em xin lỗi, anh yêu. Cách em dạy dỗ anh đã sai. Rồi anh sẽ hiểu đâu mới thực sự là nhà của anh, và cũng sẽ nhận ra mối quan hệ của chúng ta là như thế nào."

Cố Nhã thở dài, rồi đưa tay lên vuốt ve khuôn mặt của Hạ Ngọc Thu và nói bằng giọng điệu cưng chiều như dỗ một đứa trẻ 3 tuổi vào sâu trong giấc ngủ.