***
Sau vài cú xóc nảy, cỗ xe ngựa đã đưa chúng tôi đến nơi.
Có vẻ như mọi công đoạn trang trí nội thất đã hoàn tất. Nhìn từ bên ngoài, nhà hàng trông rất gọn gàng và sạch sẽ. Giống hệt một quán cà phê ngoại quốc được trang hoàng tỉ mỉ, lại còn xây hoàn toàn bằng đá, tạo nên một bầu không khí cổ điển, đầy phong cách.
Khi Phó hội trưởng và tôi bước vào, chúng tôi thấy cậu French đang ở trong bếp.
“C-Chào ông chủ!”
Nhìn thấy chúng tôi, cậu ta vội vã chạy ra. Chúng tôi gặp nhau ở giữa hành lang. Bên trong, tôi thấy một vài người khác, có lẽ là nhân viên nhà bếp đang làm việc. Dường như quy tắc “đầu bếp phải mặc tạp dề trắng” cũng tồn tại ở thế giới này, vì tất cả mọi người trong bếp đều mặc cùng một bộ đồng phục.
“Xin lỗi nhé, bỏ bê cậu hơi lâu rồi.” Tôi nói.
“Không, xin ngài đừng khách sáo! Dù gì thì tôi đã được ông chủ giao cho quán ăn tuyệt vời này mà…”
“Đã quyết định ngày khai trương chưa?”
“Tôi có bàn với Phó hội trưởng, nhưng nghĩ lại thì quả nhiên vẫn nên nói một tiếng với ông chủ. Tôi đang chốt dần phần thực đơn, nhưng có lẽ sẽ tốt hơn nếu tôi bàn với ngài về việc này ạ.”
“Hiểu rồi.” Mà thành thực tôi cũng chẳng nghĩ được gì hay ho. Ngoại trừ một điều.
“Cậu cứ tùy ý quyết định theo ý mình đi. Miễn sao tôn trọng khách hàng là được rồi, tôi không định kiểm soát cậu đâu. Cơ mà tôi có một yêu cầu.”
“L-Là gì vậy ạ?”
“Lần tới tôi sẽ mang theo một vài công thức, tôi muốn cậu thử mô phỏng lại chúng.”
“Ông chủ cũng biết nấu ăn ạ?”
“Ẩm thực quê nhà thôi ấy mà.”
“Tôi rất mong chờ ạ!”
“Cậu nghĩ sẽ mất bao lâu nữa cho đến ngày khai trương?”
“Nguồn cung thực phẩm đã được các vị bên Thương hội lo liệu, vậy nên nếu ngài muốn, chúng tôi có thể mở cửa ngay sau ngày mai. Thương hội Hermann có sức ảnh hưởng rất đáng nể. Nhập được hàng số lượng lớn từ họ quả thực là một điều vô cùng tuyệt vời!”
“Tôi hiểu rồi.”
Trong trường hợp đó, tôi sẽ phải chuẩn bị một vài công thức nấu ăn cho lần ghé thăm tới. Nếu cậu ta mô phỏng được chúng, Pi và tôi sẽ được thoả thích ăn ngon mà không phải tốn một xu nào. Chateaubriand thật thì chắc là không được, nhưng miễn tìm được nguyên liệu tương tự thì có thể tạo ra hương vị gần giống.
“A, nhưng mà tôi không biết đọc chữ…”
“Chuyện đó tôi sẽ có cách.”
“À, vâng. Cảm ơn ạ.”
Tôi cũng nào có biết gì về chữ viết ở nơi này đâu. Có lẽ phải nhờ vả Phó hội trưởng nữa rồi.
“À, phải rồi. Đây là tiền lương tháng này.”
Tôi rút hai đồng xu vàng từ túi và đưa cho cậu ta. Ở thế giới này, nếu làm việc cật lực từ sáng đến tối mà không có kỹ năng hay chuyên môn đặc biệt, người ta thường chỉ kiếm được khoảng một đến hai xu bạc. Cân nhắc vị trí quản lý nhà hàng của cậu ta, tôi đã nhân số đó lên gấp năm lần. Tổng cộng là ba trăm xu bạc cho một tháng, tôi thêm một chút vào cho tròn năm xu vàng. Chắc thế là đủ rồi nhỉ?
Thế nhưng so với lợi nhuận từ việc giao thương đa thế giới của tôi, số tiền này nhỏ bé đến mức đáng thương. Tôi cảm thấy có lỗi ghê. Dù gì thì cũng chân ướt chân ráo bước vào thế giới này, có lẽ tôi vẫn chưa nhận ra được giá trị đồng tiền của cư dân tại dị giới. Đây là điều tôi phải từ từ tìm hiểu.
“Ơ? T-Thế này có ổn không ạ?”
“Đổi lại, tôi muốn giao toàn bộ công việc ở cửa hàng này cho anh quản lý trong tương lai. Nếu anh thấy hợp lý, thì nhận nhé? Tôi cũng đảm bảo tháng sau sẽ trả anh mức tương tự.”
“Ngài chắc chứ? Tôi chỉ là…”
“Cứ nhận đi.”
“... Ông chủ.”
Có vẻ như ở nhà hàng cũ, cậu ta không được trả lương hậu hĩnh cho lắm. Chắc bởi vốn đi lên từ vị trí học việc, nên có lẽ mọi người đã coi thường cậu ta. Mấy doanh nghiệp một thành viên có vẻ luôn có thói quen ăn chặn tiền lương.
“Tôi sẽ làm việc hết sức ạ!”
“... Thế thì cảm ơn cậu.”
Nhìn French cúi đầu, tôi không khỏi liên tưởng đến hình ảnh của một gã làm trâu làm ngựa chốn công sở nào đó, cảm giác quen thuộc ghê.
Lao động rốt cuộc là cái quái gì vậy chứ?
Không biết nếu hỏi Pi câu đó, cậu ta sẽ trả lời thế nào nhỉ?
***
Sau khi xong chuyện ở nhà hàng, tôi cùng Pi đi ra khỏi thị trấn.
Đến giờ học ma thuật rồi.
Pi triển khai phép dịch chuyển và đưa chúng tôi đến một chỗ vắng vẻ cạnh một khu rừng. Khu đất trống xung quanh thị trấn quả nhiên là rộng khủng khiếp. Tôi nhanh chóng đi đến rìa bãi đất và bắt đầu niệm phép.
Sau một hồi lặp đi lặp lại những câu chữ giống nhau, Pi cất giọng hỏi tôi.
“Anh mở nhà hàng với mục đích gì vậy?”
“Hả?”
“Tôi không nhớ nó nằm trong kế hoạch ban đầu.”
“Tôi nghĩ nó sẽ tiện cho việc ăn uống của cậu hơn thôi.”
“Là vì tôi sao?”
“Dù gì cũng là bước đầu tiên để có thể tận hưởng cuộc đời tại đây, tất nhiên cả tôi cũng được hưởng lợi. Hơn nữa, mua sắm quá đà ở thế giới kia khiến tài chính của tôi cũng có hơi eo hẹp chút.”
“À.”
“Vậy nên nếu có thể ăn uống tại đây thì sẽ tiết kiệm được kha khá.”
“Hừm…”
Thật ra một bữa ăn cũng không đắt, thế nhưng tiền chi trả sẽ càng ngày cộng dồn thêm. Việc mua đường và sô cô la với số lượng lớn cũng đắt đỏ một cách đáng ngạc nhiên, và tôi đã gần chạm đến hạn mức thẻ tín dụng. Do đó, tôi phải chi tiêu hết sức dè xẻn.
Chênh lệch thời gian giữa hai thế giới khiến tôi càng phải gấp rút hơn. Tuy nhiên, điều này cũng không hẳn là một bất lợi. Bởi một tiếng ở thế giới kia tương đương một ngày ở đây, một kẻ bị tư bản vắt kiệt như tôi có thể thong thả mà xả hơi. Một khi nhà hàng của French đi vào quỹ đạo, chúng tôi sẽ tiến gần hơn đến cuộc sống thong dong mà Pi hằng mong ước.
“Ối, nước bắn ra này!”
Trong lúc chúng tôi đang nói chuyện, một tia nước phóng ra khỏi bàn tay tôi như vòi chữa cháy.
Phép thuật tôi đang thử nghiệm là một thần chú tạo ra nước từ hư không. Sau khi lẩm nhẩm hàng chục lần, cuối cùng tôi đã thi triển được nó.
Pi cũng bảo là nước có thể uống được, nên tôi nghĩ sẽ ưu tiên học nó. Nước từ vòng tròn ma thuật hiện ra trước lòng bàn tay tôi, bắn tung tóe như vòi nước bị vỡ. Lực bắn cũng khá mạnh nữa.
Để nó phun tiếp thì chắc sẽ ướt hết giày mất, nên tôi vội vàng hủy nó.
“Quả thực là anh học rất nhanh.”
“Nhờ cậu cả đấy.”
Thường thì ma pháp sẽ tốn ma lực, nên người mới bắt đầu sẽ không thể thi triển liên tục trong một ngày. Nhưng do Pi đã truyền cho tôi một lượng ma lực khổng lồ, tôi không phải lo về việc đó mà chỉ cần tập trung luyện tập. Vì vậy mà tôi tiến bộ rất nhanh chóng. Tôi đã học được tổng cộng hai loại phép thuật chỉ trong vỏn vẹn có hai ngày.
Tuy nhiên, phép dịch chuyển vẫn còn quá xa vời. Độ khó của nó chắc chắn không thể nào đem đi so sánh với ma thuật cấp thấp, đúng như những gì Pi đã nói. Vậy nên tôi đã cất công đi đến tận đây để luyện tập.
“Pi, nếu được thì tôi thử dùng phép dịch chuyển có được không?”
“Tại sao anh lại muốn có nó đến vậy cơ chứ?”
“Chà, chẳng phải sẽ có thể đến được chỗ làm dễ dàng hơn sao?”
“Anh thực sự muốn làm việc ở nơi đó đến vậy à?”
“À, thật ra cũng không hẳn.”
“Vậy là ngược lại?”
“Nói thế cũng không sai, cơ mà thật ra tôi chỉ đơn giản là muốn thoát khỏi cảnh phải chen chúc trong tàu điện mà thôi. Cứ thử vào đó đi rồi sẽ hiểu - mà thôi, kiểu gì cậu cũng sẽ bị nghiền nát mất.”
“... Hừm, sao cũng được.”
Sau đó, tôi dành ra cả một khoảng thời gian rất dài để luyện tập phép dịch chuyển. Tôi đã nhờ Pi sử dụng nó lên mình nhiều lần để bản thân có sự trải nghiệm rõ ràng hơn. Thế nhưng nỗ lực của tôi không hề được đền đáp. Trời đã gần tối, tôi vẫn chưa tạo ra một thành quả gì ra hồn.
Tưởng chỉ cần học thuộc là được, cơ mà xem ra sẽ phải tốn ít lâu nữa tôi mới có thể thành công.
***
Thay vì về nhà ngay, tôi quyết định ngủ lại ở dị giới. Chỗ trọ của chúng tôi trông sang chảnh thấy rõ; nghe bảo quý tộc và những thương nhân thành đạt rất ưa chuộng nơi này. Vì đã báo trước với Phó hội trưởng, thủ tục nhận phòng của tôi diễn ra khá thuận lợi. Ở đây qua đêm với hai bữa ăn sẽ tốn một xu vàng.
“Cũng không tệ.”
“Đã quá…”
Chiều rộng chắc rơi vào khoảng một trăm mét vuông. Ngoài phòng ngủ chính, còn có một phòng khách, nhà vệ sinh và phòng tắm. Dù có một vài điểm khác biệt nhỏ nhưng về cơ bản, nó gần như giống hệt một khách sạn cao cấp ở thế giới bên kia. Đồ đạc nội thất cũng trông rất đắt tiền, từ giường ngủ cho đến bộ ghế sofa.
Một căn phòng kiểu này ở thành phố chắc chắn sẽ có giá lên đến sáu chữ số.
Ngoài ra mỗi phòng còn có một hầu gái riêng dành cho khách trọ. Khi tôi nhận phòng thì cũng có một cô hầu gái tương tự vậy giới thiệu bản thân — một cô bé trông khá dễ thương, độ tuổi có lẽ đâu đó trên dưới mười bảy. Bây giờ thì cô bé đang ở một khu vực gần cửa ra vào, sẵn sàng phục vụ khi cần.
Tôi không rõ liệu cô bé chỉ là một người hầu bình thường hay là kiểu “bầu bạn” với khách. Pi đang ở cạnh nên tôi cũng không định tò mò thêm. Mà thôi, như vậy thì vẫn tốt hơn việc không may làm điều dại dột rồi dính phải căn bệnh tình dục nào đó.
Vài năm trước, một tiền bối ở chỗ làm dẫn tôi đi tới một nhà thổ, và sau đó tôi bị nhiễm chlamydia. Sau khi điều trị, tôi đã ớn đến già. Nếu cái giá phải trả là một trải nghiệm đau đớn, khốn khổ như vậy thì thà rằng bầu bạn với cánh tay phải còn tốt hơn.
Theo một số thống kê tôi tìm hiểu sau đó, trong số các nữ sinh trung học có quan hệ tình dục, cứ 8 người thì có 1 người mắc chlamydia; tỉ lệ này là 3 trên 10 đối với những người từ 18 đến 19 tuổi. Hầu hết trong số họ thậm chí còn không nhận ra. Tỉ lệ này ở nam sinh trung học là 1 trên 16.
“Pi à, giá mà được sống ở đây mãi.”
“Được thôi, tôi sẽ làm bạn đồng hành của anh.”
“Nhưng tôi vẫn phải kiếm tiền ở thế giới kia để tiếp tục buôn bán.”
“... Thế có cơ hội nào để thăng tiến không?”
“Hiện giờ thì không thể. Làm việc hơn năm năm rồi những tôi vẫn chưa được tăng lương.”
“Vậy sao…”
Tôi thực sự đã sống đủ lâu để trải nghiệm việc nghe một con chim sẻ Java bàn chuyện thăng tiến. Tôi từng nghe về những công ty tốt hơn, nơi họ tổ chức đánh giá thăng chức vài tháng hoặc mỗi năm một lần. Tuy nhiên, ở cái công ty xoàng xĩnh đầy bế tắc của tôi, điều đó cứ như một giấc mơ hoang đường. Chỉ những người thân của mấy gã quản lý mới được tăng lương.
Lời nói của cậu đồng nghiệp nọ về việc chuyển ra làm riêng dường như càng trở nên đúng đắn. Nếu cậu ta thành công, tôi cũng nên làm theo và tìm kiếm một cơ hội tốt hơn. Nhưng tiếc thay, với trình độ chuyên môn hiện tại, làm việc gì thì lương cũng quá thấp.
Cậu đồng nghiệp đã mời tôi tham gia công ty khởi nghiệp của mình, nhưng tôi không đủ can đảm để trả lời. Tôi hiểu rõ bản thân mình hơn ai hết. Có lẽ mọi chuyện sẽ khác nếu tôi làm trong ngành liên quan đến thiết kế cơ khí, lập trình, hay một lĩnh vực nào đó tương tự.
“Liệu có cách nào khác không nhỉ?”
Lún người sâu vào chiếc ghế sofa, tôi vắt óc suy nghĩ. Pi nhảy xuống chiếc bàn trước mặt tôi.
“Có một loại phép gọi là Mê hoặc. Chỉ cần thi triển thì anh muốn ra lệnh thế nào cũng được. Tuy nhiên, Mê hoặc chỉ có tác dụng tối đa vài tháng và kí ức của người đó vẫn sẽ được giữ nguyên. Liệu anh có thể sử dụng nó để giải quyết vấn đề này không?”
“Cũng đáng xem xét đấy. Cơ mà nếu làm thật thì phải tìm ai đó làm bù nhìn, nếu không thì cả đời sẽ phải vĩnh viễn dùng nó lên tất cả những ai có dính líu mất.”
Đối với kế hoạch “bù nhìn”, cách thực hiện sẽ là khiến ai đó thay chúng tôi mua bán hàng hóa và thu về hết số tiền kiếm được. Ngoài ra cũng còn cách làm giả sổ sách của cửa hàng. Dù cho như thế nào đi nữa thì những người mà tôi mượn danh, hay những người giúp đỡ tôi nhập hàng bằng số tiền đó - nói tóm lại là những mục tiêu của phép Mê hoặc - sẽ phải chịu hậu quả nặng nề về sau. Nếu tôi không quan tâm đến chúng thì có lẽ đây là một kế hoạch tuyệt vời. Lúc họ bị cảnh sát bắt cũng là lúc mà ma thuật hết tác dụng. Họ sẽ không thể tránh khỏi việc bị buộc tội vì không có bằng chứng xác đáng. Về cơ bản thì đây giống như việc mấy tên lừa đảo qua điện thoại dùng sim rác để gọi cho nạn nhân vậy.
Còn về việc thi triển Mê hoặc lên bất cứ ai dính líu, có vẻ cách này sẽ an toàn hơn cho những người kia. Tuy nhiên, số lượng mục tiêu cần phải dùng phép sẽ càng ngày tăng lên theo thời gian, cho nên kế hoạch này không thực tế cho lắm.
“Nếu có làm theo cách đó thì chướng ngại duy nhất chính là thời gian hiệu nghiệm của phép thuật. Dần dần, tất cả mọi người quanh ta đều là nạn dân của Mê hoặc, và chắc chắn mọi thứ sẽ rối tung. Thậm chí còn có khả năng sự tồn tại của ma thuật bị phát hiện nữa.”
“Thật vậy, trước đây cũng đã từng có kẻ lạm dụng Mê hoặc đến mức tự rước hoạ vào thân.”
“Là rõ.”
“Sao không dùng lên ai đó làm trong nhà nước ấy?”
“Tuy lừa được người ta, nhưng dấu vết của tiền bạc thì vẫn còn đó. Hồ sơ giả thì vẫn được giữ lại. Nếu có gì đáng ngờ trong sổ sách thì mọi chuyện sẽ lộ tẩy, và chắc chắn sẽ có ai đó phải chuốc lấy hậu quả.”
“Rốt cuộc, điều đó lại khiến anh phải tiếp tục Mê hoặc thêm người khác.”
“Ừ, tôi nghĩ vậy.”
Nếu ngay lúc ma thuật kết thúc hiệu lực, tôi bỗng dưng bị săn đuổi bởi hàng trăm thứ thuế và vô số cáo buộc hình sự thì tôi chắc chắn sẽ không muốn mạo hiểm. Dù mong muốn xây dựng một cơ ngơi cho riêng mình ở dị giới có mãnh liệt đến mức nào, quê hương của tôi vẫn luôn là Nhật Bản. Để được như lúc này, tất cả đều là nhờ cuộc sống của tôi ở nơi đó. Mặc dù nghe hơi ích kỷ, nhưng tôi chỉ muốn làm giàu một cách yên bình mà không để cho ai biết.
“Thực ra vụ nhập hàng có thể giải quyết một phần đấy.”
“Anh có cách sao?”
“Nếu cậu dịch chuyển chúng ta tới một quốc gia khác và dùng tiền ở đó để mua hàng, có lẽ chúng ta sẽ tránh được rắc rối. Nhật Bản giám sát việc xuất nhập cảnh rất chặt chẽ, nên nếu mang thẳng hàng hóa sang dị giới, chắc là sẽ không bị phát hiện.”
“Vậy ngoài lãnh thổ Nhật Bản, anh có thể giao dịch mà không để lại dấu vết tài chính sao?”
”Ý tưởng này vẫn còn kha khá vấn đề, nên sẽ cần thời gian để nghiên cứu—ví dụ như việc tôi có nên cải trang hay không. Ngoài ra cũng cần tìm cách đổi ngoại tệ. Tuy nhiên, khá chắc một điều là ta sẽ không bị Cục thuế rình rập.”
“Nếu thế thì buôn bán kim loại quý sang nước ngoài sẽ là một lựa chọn đáng để cân nhắc.”
Cơ mà tôi lại không biết tiếng Anh, Pi thực sự đã chạm thẳng vào chỗ yếu nhất của tôi. “Tôi nghĩ có thể thực hiện được đó.”
“Thật sự sao?”
”Khổ cái là tôi không biết ngoại ngữ. Ra siêu thị mua hàng thì không thành vấn đề, nhưng để giao dịch những mặt hàng quý giá có nguồn gốc mập mờ, tôi lại chẳng có có đủ mối quan hệ hay kỹ năng cần thiết. Kiểu gì tôi cũng bị cảnh sát tóm gọn mà thôi, xác suất phải đến chín mươi phần trăm.”
“… Tôi hiểu rồi.”
Tốt nhất là sử dụng một một loại tiền tệ kém giá trị, sau đó tìm cách chuyển đổi nó thành ngoại tệ. Tuy nhiên, tôi chắc chắn rằng mình sẽ phải biết một chút ngoại ngữ để làm được điều đó. Nếu tôi có thể xây dựng một hệ thống ổn định như vậy, thì đó chẳng phải là một công việc kinh doanh độc lập rồi sao?
Còn chưa biết chừng sẽ có một thế lực nào đó khủng khiếp hơn cả Cục thuế truy lùng tôi nữa.
“Về chuyện này thì để tôi suy nghĩ thêm có được không?”
“Cũng được, trong lúc đó thì tôi cũng sẽ tìm hiểu thêm về thế giới của anh.”
“Cảm ơn. Trông cậy vào cậu nhé.”
Càng suy nghĩ, tôi càng nhận ra các hệ thống liên quan đến tiền bạc ở thế giới của mình được xây dựng phức tạp đến mức nào.
Và cứ thế, một ngày lại trôi qua.
***
Sau vài ngày tập luyện ma pháp ở dị giới, chúng tôi trở lại căn hộ.
Nhờ có dành thời gian dùi mài kinh sử, tôi đã học được khá nhiều. Hầu hết đều là phép nhập môn. Ngoài phép thuật “bật lửa” và phép thuật “vòi nước”, tôi còn học được thêm phép phóng cọc băng, phép làm mặt đất rung chuyển, và cả phép bắn cầu lửa.
Nghe bảo, ngay cả việc thành thạo những phép này cũng phải mất mấy tháng, thậm chí là mấy năm. Chắc vậy mà hiện giờ tôi thấy thật hãnh diện. Cơ mà tương lai của phép “đi làm” thì vẫn mù mịt quá. Tôi chỉ mong học được nó càng sớm càng tốt.
Dù sao thì hôm sau tôi sẽ tiếp tục đi làm.
Nhờ có Pi mà tôi không cần chen chúc đi tàu nữa, thậm chí còn được dùng điểm tâm ở quán cơm thịt bò gần công ty trước khi đến văn phòng, thật sự rất sảng khoải. Mà thực ra cũng là nhờ việc nghỉ xả hơi ở dị giới nữa.
“Dạo này anh Sasaki gặp chuyện gì vui à?”
Trong lúc đang gặm nhấm đống giấy tờ trên bàn làm việc, cậu đồng nghiệp bàn bên chợt bắt chuyện với tôi. Chẳng lẽ mình đã lộ liễu quá rồi sao?
“Hả? À, không, cũng không hẳn.” Tôi đáp.
“Nhưng phong thái của anh cứ kiểu hoạt bát tươi sáng thế nào ấy.”
“À, chắc gần đây có giường mới nên tôi ngủ ngon hơn ấy mà.”
“Vậy à, nghe hay nhỉ.”
Giường ở dị giới quả thực là rất tuyệt, chẳng bù cho cái ở nhà. Nó to đến nỗi có thể duỗi thẳng tay chân mà không phải chạm đến mép giường, hơn nữa còn rất êm. Ngoài ra tôi chẳng cần tự thay ga vì đã có hầu gái phục vụ.
Vì thế mà mỗi khi về nhà, tôi lại càng thấy chỗ ở mình chật hẹp vô cùng. Có vẻ tôi đang dần quen với cảm giác xa xỉ rồi. Ngoài bữa ăn, có lẽ tôi thực sự nên cân nhắc đến việc ngủ ở đó luôn.
“Phải rồi, tuần tới anh có định dự tiệc công ty không, anh Sasaki?”
“Ờ thì, gần đây tôi có hơi kẹt chút…”
“Nếu anh đi thì em cũng đi nữa.”
“Xin lỗi nhé, giờ thì tôi chưa hứa hẹn được đâu.”
“Thế ạ…”
Thực sự ví tiền của tôi đang ngày càng mỏng đi do những thương vụ với Thương hội Hermann. Chắc là sẽ không đủ để đi tiệc đâu. Thật tình, không có nguồn tiền ổn định ở bên này đúng là đau đầu quá đi mất.
“Nàyyy, Sasaki! Cho tôi hỏi vụ trường cấp ba một chút…”
“A, vâng! Đến ngay đây ạ!”
Ặc, trưởng phòng gọi rồi. Tôi chào cậu đồng nghiệp rồi đứng dậy khỏi ghế.
Ngày hôm nay tôi cũng sẽ “khiêm tốn” cố gắng hết mình.
***
Sau khi tan làm, tôi lại lên đường đến siêu thị như mọi lần. Một ngày ở đây tương đương vài tuần ở đầu bên kia, việc bỏ qua dù chỉ một lần giao hàng là điều không thể chấp nhận được. Ngân sách tôi vẫn còn hơn một nghìn xu vàng song nếu muốn duy trì mối quan hệ với Phó hội trưởng, tôi phải cật lực làm việc. Thế nên hôm nay tôi và Pi lại đi đến đó.
Như lần trước, tôi bỏ cậu ta vào cái lồng xách tay. Tôi từng hỏi liệu cậu ta có thấy thoải mái ở trong đó hay không, lúc đó cậu ta bảo rằng chẳng thoải mái cũng chẳng khó chịu. Vậy nên tôi nghĩ sẽ tiếp tục sử dụng cái lồng từ giờ trở về sau.
Ngay khi chúng tôi vừa bước ra khỏi cửa, một giọng nói quen thuộc nhanh chóng vang lên.
“Chào buổi tối ạ.”
Tôi đưa mắt đến chỗ phát ra âm thanh. Em vẫn ngồi trước cửa trong tư thế bó gối.
“Ơ, mẹ chưa về hả?”
Lúc về nhà tôi có thấy trong phòng sáng đèn cơ mà, lẽ ra mẹ cô bé phải về rồi mới phải. Lạ thật đấy.
“Mẹ cháu dắt theo một người đàn ông.”
“À…”
Tôi có nên xem đây là hành động thể hiện sự quan tâm tối thiểu không nhỉ? Hoặc chỉ đơn giản là bà ta không muốn cô bé làm phiền. Lúc nào cũng thế, mỗi khi bà ta dẫn trai về nhà, kiểu gì em cũng sẽ bị cho ra ngoài, lí do cụ thể thì tôi không rõ. Tôi đã chứng kiến cảnh tượng này vài lần trước đây.
“À, cháu uống được cà phê đen không?”
“... Có ạ.”
Tôi sực nhớ rồi móc từ trong chiếc ví chứa đầy hoá đơn của mình ra một cái phiếu đổi cà phê miễn phí ở cửa hàng tiện lợi gần đây. Chỗ đó có chương trình bốc thăm trúng thưởng cho khách hàng mua sắm với hoá đơn trên bảy trăm yên, và tôi đã được cái phiếu đó. Tôi đã giữ lại tấm phiếu cho những lúc như thế này.
Tôi đưa nó cho cô bé, trên tấm phiếu có ghi chữ “MỘT LON MIỄN PHÍ”. Tối qua tôi đã xem lại hạn sử dụng của nó nên sẽ không có vấn đề gì.
“Chỗ đó có bàn ghế đấy.”
“...” Hình như là lần đầu tiên trông thấy thứ như thế này nên em cứ nhìn chằm chằm tấm phiếu.
Trước đây tôi đã thử cho em tiền hay mấy món đồ gì đó. Như thế vừa tiện và cũng khiến tôi an tâm do không phải tiếp xúc quá nhiều với cô bé. Ngoài ra, nếu tôi mua đồ ăn thì không biết sẽ để đấy đến bao lâu. Có thể lúc em nhìn thấy thì nó đã hỏng rồi, lỡ ăn phải thì có hại cho bao tử lắm.
Thế nhưng em tuyệt đối không chịu nhận tiền, có vẻ là tự đặt ra quy tắc cho bản thân. Tuy điều này làm tôi khá khó xử, nhưng tôi vẫn ngưỡng mộ quyết tâm của em. Vậy nên những thứ nho nhỏ như thế này lại rất hữu ích.
“Chú chắc chứ ạ?”
“Dạo này chú đang cai cà phê, uống nhiều thì khó tiêu lắm.”
“Thế ạ?”
“Mà ném đi thì lại phí, nên thôi nhận giúp chú nhé?”
“...”
Sau một hồi suy nghĩ, em chần chừ chộp lấy tấm vé. Vậy là em sẽ có thứ để giải khuây trong lúc đợi bà mẹ kia làm việc riêng.
***
Chia tay cô bé, chúng tôi đi đến siêu thị đúng theo kế hoạch. Cả hai cùng ngắm nghía hết các kệ trưng bày, tay đẩy lách cách chiếc xe hàng. Pi nằm gọn trong chiếc lồng xách tay y hệt tối qua.
“Hàng hoá hôm này sẽ là gì?”
“Hình như dạo này quý tộc đang khá chuộng săn bắn.”
“Thật vậy. Còn ở đây thì có môn golf nhỉ?”
“Chà, cậu biết nhiều thế.”
“Dù sao thì anh cũng cho tôi thoả thích dùng cái thứ gọi là ‘mạng’ mà.”
Đúng thế, tôi đã cho Pi sử dụng chiếc máy tính có kết nối internet trong nhà. Tuy nhỏ nhắn, nhưng cậu ta có thể tạo ra một con golem để thay mình sử dụng bàn phím và chuột. Tôi có chỉ cho cậu ta cái trang web Bách khoa toàn thư đó, có vẻ cậu ta đã dành cả ngày để tìm hiểu.
Ma thuật ở cấp độ cho phép người sử dụng qua lại giữa hai thế giới rõ là rất khó nhằn nên Pi không thể tự thân thi triển. Mặt khác, phép tạo golem tại khá đơn giản mà không cần sự hỗ trợ từ gã nô lệ công sở nào đó.
Để tạo một con golem, cậu ta đã dùng đất quanh khu vực căn hộ. Tôi đã kiểm tra theo lời Pi và phát hiện rằng khoảng hai xô đất cạnh bức tường bê tông đã biến mất. Và dĩ nhiên không cần nói cũng có thể mường tượng được phản ứng của tôi khi lần đầu trông thấy thứ đó xuất hiện trong nhà.
“Tôi định mua vài món đồ ngoài trời dùng cho việc săn bắn.”
“Ý hay đấy, đảm bảo cầu sẽ rất mạnh.”
Hoan hô, mình lại được Pi khen rồi! Chà, nếu thế thì cứ an tâm mua sắm thôi.
Phó hội trưởng cũng muốn thêm cả đường và sô cô la nữa. Đường thì không thành vấn đề, nhưng mua lẻ sô cô la lại vô cùng tốn kém. Tạm thời tôi quyết định sẽ bớt đi sô cô la và tăng thêm đường. Còn lại là những món mà tôi đã cam kết mang theo một số lượng cụ thể, đầu tiên là những chiếc máy tính cầm tay.
“Cái này thì sao nhỉ?”
“Đây là gì?”
“Kính viễn vọng mini.”
“Ồ, chắc sẽ bán được giá cao đấy.”
Dường như dị giới cũng có mấy thứ kiểu như kính viễn vọng. Nghe thấy lời khen ngợi của Pi, tôi quyết định bỏ luôn vào giỏ hàng. Giá không quá đắt, vậy nên tôi lấy thêm vài cái nữa. Nếu nhận về phản hồi tích cực, có lẽ tôi sẽ tìm mua loại cao cấp hơn trên mạng. Nhưng để làm vậy, cần phải có cách để kiếm nhiều tiền hơn.
“Này.”
“Gì thế?”
“Thứ đó là gì vậy, trông bừa bộn quá.”
“Hử? À, là dao đa năng Thụy Sĩ đó.”
“Dao đa năng Thụy Sĩ?”
“Thứ này có thể dùng làm kéo, nhíp, và cả đồ khui nắp chai nữa.”
“Đồ nhỏ mà nhiều công dụng nhỉ.”
“Ừ, đã xem rồi thì lấy luôn một cái đi.”
Tuy hơi đắt nhưng công năng thì khỏi phải bàn, vậy nên tôi cũng lấy vài cái. Gọi là dao đa năng Thụy Sĩ chắc cũng không sao, ở dị giới thì làm sao biết được đó có nghĩa là gì đâu cơ chứ. Loại xịn nhất hình như có đến năm hay sáu mươi công dụng đính kèm, thật không thể tin nổi.
“Nếu được thì tôi muốn có một khúc cây ở trong lồng nữa, móng của tôi dài rồi.”
“Cái cành nhựa giả đó không ổn à?”
“Ừ, theo tôi tìm hiểu trên mạng thì chim sẻ Java không thể dũa móng bằng cành nhựa. Vậy nên cây thật là khá cần thiết.”
“Tôi không biết luôn đấy, xin lỗi vì trước giờ toàn bắt cậu phải dùng đồ giá rẻ nhé.”
“Không sao, tôi cũng vừa mới biết cái đó thôi.”
“Khu bán đồ cho thú cưng ở đằng kia. Đi tìm một cái thôi nhỉ?”
“Được.”
Có một con thú cưng biết tự giác báo cáo tình hình sức khoẻ làm tôi vô cùng hài lòng. Cậu ta quả thực rất thông minh.
Và cứ như thế, chiếc xe hàng đã được lấp đầy bởi đủ kiểu hàng hoá khác nhau. Như lẽ thường tình, tiền in trên hoá đơn hiển nhiên không phải là một con số khiêm tốn. Nếu cứ thế này thì chẳng phải ngân sách của mình sẽ sớm chạm đáy hay sao?
***

