Tập 1: TÔI CHỈ MUỐN TẬN HƯỞNG CUỘC ĐỜI THONG DONG Ở DỊ GIỚI, VẬY MÀ BỖNG DƯNG BỊ CUỐN VÀO MỘT CUỘC ẨU ĐẢ DỊ NĂNG ~ CÓ VẺ CÁC THIẾU NỮ MA PHÁP CŨNG SẴN SÀNG TUNG CHIÊU RỒI ĐẤY ~

Chương 01: Lời mời từ dị giới (5)

2025-09-19

1

***

Cùng với French, tôi lên đường trở lại Thương hội. Sau một cuộc trao đổi ngắn gọn với lính gác, tôi đã nhờ gọi Phó hội trưởng. Trước sự ngạc nhiên tột độ, tôi được dẫn vào căn phòng tiếp khách lần trước — cùng với Marc đã chờ sẵn ở đó. 

“Có vấn đề gì sao? Anh vẫn còn băn khoăn về cuộc đàm phán của chúng ta à?” Marc thận trọng hỏi tôi. Có lẽ chuyến ghé thăm đường đột này đã làm anh ta lo lắng.

“À, không phải. Thật ra tôi có chuyện này muốn nhờ anh.”

“Tôi hiểu rồi, vậy mời anh trình bày.”

“Cảm ơn anh.”

Vị Phó hội trưởng mỉm cười với tôi. Xem điều đó như một tín hiệu tích cực, tôi ngay lập tức nói ra yêu cầu của mình.

“Tuy có chút gấp gáp, nhưng tôi muốn mở một nhà hàng trong khu này. Liệu anh có thể giúp tôi mua mặt bằng, dụng cụ và nguyên liệu thực phẩm cần thiết hay không? Đáng tiếc là tôi không có nhiều kinh nghiệm trong lĩnh vực này, vậy nên tôi cần sự hỗ trợ từ Thương hội Hermann.”

“Việc đó thì dễ thôi, thế còn vị này?”

“À, tôi định để cậu ta làm chủ tiệm.”

“... Sao cơ?”

French trợn mắt nhìn tôi, cứ như đang thắc mắc rằng liệu tôi có đùa hay không.

Đã nói rõ đến thế rồi — chẳng lẽ cậu ta vẫn còn chưa hiểu à? Mà cũng chẳng sao. Dù gì cũng đã sắp xếp mọi chuyện với Phó hội trưởng rồi. Thế này vẫn tốt hơn để cậu ta lang thang ở ngoài.

“Tôi sẽ rất biết ơn nếu các anh có thể cung cấp đầy đủ thiết bị và nguyên liệu nấu nướng theo đúng yêu cầu của cậu ta. Liệu ba trăm xu vàng có đủ để thanh toán các khoản chi phí ban đầu không? Nếu như có thiếu hụt, tôi có thể trả chúng cho lần giao dịch tới của chúng ta chứ?”

Nghe đâu trên mạng có nói rằng cần ít nhất khoảng mười triệu yên để khởi nghiệp bằng hình thức mở nhà hàng. Biết rằng giá tiền cho nội thất và dụng cụ nấu nướng tại nơi đây là vô cùng đắt đỏ, tôi nghĩ khoảng ba trăm xu vàng là vừa đủ để chi trả cho chúng. Nếu có eo hẹp thì tôi sẽ bù đắp cho lần giao dịch tiếp theo.

“... Anh muốn dấn thân vào cả lĩnh vực kinh doanh thức ăn luôn à?”

“À, không. Tôi không có ý định làm điều lớn lao đến thế, vả lại gây rắc rối cho những đối thủ cạnh tranh cũng không hay cho lắm. Do trong hàng hoá của tôi cũng có thực phẩm, tôi chỉ đơn giản xem đây như một phép thử mà thôi, và có một địa điểm để thực hiện điều đó thì tốt biết mấy.”

ba41cadd-3685-45b9-8a4b-df5332efb3fc.jpg“Ra vậy, tôi đã hiểu ý của anh.”

Có vẻ tôi đã thuyết phục được anh ta. Vừa nãy cặp chân mày cứ như sắp hôn nhau, bây giờ đã dãn ra thấy rõ — anh ta tiếp tục mỉm cười.

“Vậy tôi có thể trông cậy vào anh chứ?”

“Đương nhiên tôi sẽ hỗ trợ hết sức.”

“Cảm ơn anh rất nhiều.”

Phản ứng nhiệt tình đến bất ngờ này khiến tôi không khỏi mong rằng mọi việc sẽ diễn ra suôn sẻ ngay cả khi tôi trở về Nhật Bản. Xem ra vị Phó hội trưởng này sẽ giúp đỡ mình rất nhiều đây.

“Tôi sẽ để cho French lo liệu mọi hoạt động của nhà hàng, vậy nên nếu cần làm rõ điều gì thì cứ hỏi cậu ta. Tuy tay nghề nấu nướng thuộc loại tốp đầu, cậu ta vẫn còn non nớt trong chuyện kinh doanh, tôi mong Thương hội có thể hỗ trợ French về khoản này.”

“Được, vậy thì tôi sẽ cử người đến giúp.”

“Thật ư? Cảm ơn anh rất nhiều.”

Tôi quay sang nhìn French, mặt mày cậu ta lúc này đã tái mét, sao cứ có cảm giác như tôi vừa mới thành lập một cái văn phòng môi giới việc làm ấy nhỉ. Tuy thấy hơi có lỗi với cậu ta, nếu như mọi thứ có không thuận lợi thì cũng không sao cả, dù gì thì phương châm làm việc của tôi là chậm rãi và giữ mọi thứ đơn giản nhất có thể.

“Cậu không cần lo lắng quá đâu, French. Cứ cố gắng hết sức là được.”

“Ừm, vâng ạ!”

Cứ như vậy, tôi đã bắt đầu đặt bước chân đầu tiên trên con đường hiện thực hoá ước mơ của Pi.

***

Sau khi giao phó những công việc lặt vặt cho French và Phó hội trưởng, tôi rời khỏi Thương hội Hermann. Mọi khi, tôi sẽ ở lại cho đến khi mọi việc xong xuôi, nhưng lần này tôi có hơi kẹt một chút. Có một việc quan trọng hơn đang chờ tôi — bữa trưa với Pi, thứ mà tôi đã hoãn lại khá lâu. Tôi không muốn làm cậu ta phật ý, nếu không thì sẽ bị bỏ mặc ở nơi này mất.

Như đã chốt từ trước, chúng tôi hướng đến quán ăn French đang làm việc — à nhầm, đã từng làm việc. Giờ thì vấn đề của cậu ta đã được giải quyết ổn thoả, chúng tôi có thể quay lại với mục tiêu ban đầu.

Những món thịt còn bốc khói nghi ngút được dọn ra trước mặt chúng tôi.

“… Không tệ.”

“Ừ.”

Tôi gọi phần thực đơn đặc biệt trong ngày mà ông chủ giới thiệu. Còn Pi thì gọi duy nhất món mà cậu ta ngửi thấy mùi từ bên ngoài. Đó là một loại thịt động vật nào đó được nấu và ướp với một loại nước sốt bí mật, và nước sốt đó cũng có trong món đặc biệt của tôi. Nó khá ngon. Cả hai chúng tôi đều rất hài lòng.

“Dù sô cô la và đường bán được với giá cao, nhưng ở đây cũng có rất nhiều loại gia vị khác nhau.”

“Đơn giản là vì đường và ca cao rất quý hiếm.”

“Vậy hồ tiêu cũng sẽ bán được giá cao chứ?”

“Đúng vậy. Nếu anh có thể thu mua được với giá rẻ, nó rất đáng để xem xét.”

Lời gợi ý này bất chợt tuôn ra từ miệng tôi, một phần vì tôi chưa thấy nó trong danh sách ý tưởng của Pi. Khi nói đến các mặt hàng có giá trị, chẳng phải sẽ rất thiếu sót nếu bỏ qua hồ tiêu hay sao? Hồ tiêu luôn là một khoản đầu tư an toàn, nếu có biết qua về Kỷ nguyên Thám hiểm thì điều này lại càng chính xác.

“Tôi nghe nói có một thời kỳ ở thế giới của tôi, hồ tiêu có giá trị ngang với vàng.”

“Phải, hồ tiêu chắc chắn cũng rất quý ở thế giới này. Tuy nhiên, cũng chỉ ở một mức độ nào đấy thôi. Thực ra tôi khá tò mò về việc nó có giá trị ngang vàng như anh vừa nói. Tại sao lại có nhu cầu lớn như vậy? Phải chăng nó cũng là một loại hàng xa xỉ giống như đường? Vả lại còn có vô số loại thảo mộc khác thay thế nữa.”

“Tôi nghĩ họ cần nó để át đi mùi hôi khi ăn thịt không được bảo quản tốt.”

“Tại sao người ta lại ăn thịt không được bảo quản tốt?”

“Hả? À, ừm. Hồi xưa làm gì có mấy thứ như tủ lạnh đâu…”

Khi ấy, việc thịt bị thối rữa là vấn đề đau đầu của cả quý tộc lẫn dân thường. Điều này còn tệ hơn vào đầu mùa xuân, khi thịt dự trữ bắt đầu hỏng. Chắc hẳn đã có rất nhiều người bị đau bụng—hoặc những bệnh lý tệ hơn—vì ăn thịt ôi thiu.

Tôi nhớ có lần đọc trên mạng rằng Lễ hội Carnival, một ngày lễ quen thuộc của người Kitô giáo, được tạo ra như một cách để tiêu thụ hết số thịt họ tích trữ trong mùa đông trước khi mùa xuân đến để tránh việc thịt bị hỏng quá nhiều. Tôi không chắc liệu thông tin vừa rồi là đúng hay không. Mà dù sao đi nữa, rõ ràng vấn đề thịt hỏng đã trở nên nhức nhối đến mức khiến một câu chuyện như thế này được tạo ra.

“À, nếu thế thì có cách mà.”

“Có hả?”

“Anh vẫn nhớ ma thuật tồn tại đúng chứ. Để bảo quản thịt, ta chỉ cần tạo ra băng. Tìm một căn phòng để nhét đầy băng và cất thịt vào đó. Như vậy thì ta có thể ăn thịt tươi bất cứ lúc nào, ở bất cứ đâu.”

“… Ra là thế.”

“Các phép tạo băng khá dễ học. Một số biến thể nâng cao hơn có thể cho phép người dùng đóng băng các vật thể. Chỉ cần trữ thịt theo cách này thì hoàn toàn có thể bảo quản trong thời gian dài.”

”Vậy chắc có thể xem xét phép phóng cọc băng cậu đã dạy tôi hôm qua. Chỉ cần tạo ra và thu thập băng thay vì phóng chúng đi thì quả thực có thể làm ra một thứ giống như tủ lạnh. Chà, dường như tôi suy nghĩ chưa được thấu đáo cho lắm.”

Ôi, phép thuật thật tiện lợi. Chắc phải mất rất lâu để thế giới này thực sự cần đến một chiếc tủ lạnh đúng nghĩa đây.

”Đây là dị giới mà, sao có thể trách anh được.”

“Mà nhờ có cuộc đối thoại này, tôi cũng đã nghĩ ra được vài thứ có thể mang đến đây.”

”Sản phẩm cơ khí sẽ là sự lựa chọn dễ dàng. Công nghệ luyện kim ở thế giới của anh thực sự rất phát triển. Ngoài ra, những sản phẩm xa xỉ chưa từng lưu hành hoặc chưa có chỗ đứng ở đây cũng là một sự lựa chọn tốt. À, còn cả thứ mà anh gọi là nhựa nhỉ? Tôi tin rằng nó cũng sẽ bán được với giá khá cao nếu anh mang đến.”

”Được, tôi hiểu rồi.”

Lần mua hàng tiếp theo tôi sẽ mang Pi theo cùng. Tôi có cảm giác rằng tôi sẽ có thể chọn hàng hóa hiệu quả hơn theo cách đó.

***

Sau khi ăn trưa xong, chúng tôi quay trở lại căn hộ. Dù đã dành nửa ngày ở dị giới, nhưng khi về đến nơi, chúng tôi nhận ra ở Nhật Bản chỉ mới trôi qua chưa đầy ba mươi phút. Ước tính của Pi có vẻ chính xác; tôi có thể yên tâm cho rằng một tiếng ở đây bằng một ngày ở thế giới kia.

Kiệt sức sau chuyến phiêu lưu, chúng tôi nhanh chóng đi ngủ.

Sáng hôm sau, gã nô lệ văn phòng lại đi làm như mọi ngày. Thật kỳ lạ, cậu đồng nghiệp bàn bên hôm nay lại vắng mặt. Ngoài ra thì không có gì bất thường. Vụ cháy nhỏ ngày hôm trước vẫn chưa có lời giải thích và danh tính thủ phạm vẫn còn là một ẩn số. Anh Kikuchi, trưởng phòng tổng vụ, tỏ ra rất bực bội về điều đó.

Cuối cùng cũng đến giờ tan làm. Mặc dù lúc đó đã là hơn chín giờ. Về nhà sớm hơn một chút, gã nô lệ văn phòng quyết định đưa Pi đến siêu thị gần nhà. Nơi này mở cửa đến mười một giờ, nên thường xuyên là địa điểm mà những nhân viên văn phòng hay lui tới.

Vừa rời khỏi căn hộ, tôi đã thấy một gương mặt quen thuộc trước cửa nhà hàng xóm—một nữ sinh cấp hai trong bộ đồng phục thủy thủ đang ngồi co gối. Lúc nãy về nhà tôi không thấy cô bé, nên chắc em về muộn hơn cả tôi. Tuy nhiên, mẹ em vẫn chưa về, nên em cứ ở đó giết thời gian trước cửa nhà.

“... Là chim sẻ Java đúng không ạ?” Em chợt nhìn về phía tôi — hay đúng hơn là nhìn Pi — và hỏi. Cậu ta hiện giờ đang đứng gọn trong chiếc lồng chim xách tay mà tôi đang đeo trên vai.

“Ừ, chú vừa mới nuôi thôi.”

“...”

Phần khung của nó được làm bằng kim loại, phần lồng bên trong thì được cấu tạo bởi những chiếc ống nhựa PVC trong suốt và lưới polyethylene. Nó trông giống như một chiếc túi du lịch mini cùng một cành cây nhỏ bên trong. Có thể nhìn thấy Pi đang đậu trên đó từ trên xuống hoặc từ hai bên lồng. Tôi đã đặt mua nó trên mạng vào khoảng thời gian cậu ta bắt đầu nói chuyện. May sao lúc tôi vừa về nhà, nó đã được giao đến, thế nên tôi quyết định dùng nó cho chuyến đi ngày hôm nay. Dù sao thì để một con chim đậu trên vai rất dễ thu hút ánh mắt của những người xung quanh.

“Cháu không thích chim à?”

“Không phải thế ạ.” Cô bé trả lời bằng một giọng có phần lãnh đạm, kéo theo đó là tiếng bụng đói kêu lên sồn sột.

Bình thường thì ở tuổi này, gặp những tình huống như vậy thì hẳn sẽ phải thấy xấu hổ. Thế nhưng dường như cô bé chẳng buồn để tâm mà chỉ chăm chú nhìn Pi. Có lẽ em chỉ xem nó như một khoảnh khắc nhỏ nhặt diễn ra trong cuộc sống hằng ngày.

“Chú ơi, đợi đã.”

“À, chuyện là chú đổi ý muốn đi ngủ rồi, cho nên…”

Nói gì thì nói, ở trong căn hộ dành cho một người thỉnh thoảng lại khá hữu dụng cho những tình huống kiểu này vì cửa ra vào khá gần nhà bếp. Cái tủ chứa đồ vừa đủ gần để tôi có thể với vào mà chẳng cần phải cởi giày. Tôi lấy ra một cái bánh ngọt rồi quay trở lại chỗ cô bé.

“Hạn sử dụng chỉ còn đến hôm nay thôi, tranh thủ ăn nhé.”

“...”

Một cái cớ thật tẻ nhạt. Mẹ của em sắp về nhà nên tôi không thể kéo dài cuộc trò chuyện thêm nữa. Nếu bị ai đó bắt gặp thì người ta sẽ nghĩ tôi đang dụ dỗ trẻ vị thành niên mất, dù sao thì bộ dạng trung niên, thiếu hơi ấm phụ nữ của tôi trông thực sự quá đáng ngờ. Do đó tôi phải cố gắng giữ khoảng cách với cô bé. Tôi không muốn bị hàng xóm đồn thổi vớ vẩn đâu.

“Thôi, giờ chú còn có việc phải làm. Tạm biệt nhé.”

Kết thúc cuộc nói chuyện, tôi đặt chiếc bánh lên cặp của cô bé. Cảm giác này giống như bỏ tiền vào hòm công đức để mong được báo đáp ở mấy ngôi đền vậy.

“... Cháu cảm ơn ạ.” Cô bé gọi với theo khi chúng tôi rời khỏi căn hộ.

***

Đích đến của chúng tôi là siêu thị gần nhà. Nơi đây bán đủ mọi thứ từ thực phẩm, đồ dùng hàng ngày cho đến sách, xe đạp, dụng cụ thể thao và cả đồ gia dụng. Nói cách khác, đây là kiểu siêu thị khổng lồ thường thấy ở vùng ngoại ô. Chúng tôi tiến thẳng lên tầng hai để chuẩn bị cho thương vụ tối nay.

“Cái này có vẻ được đấy.”

“Đã rõ.”

Nghe theo chỉ dẫn Pi đang nằm gọn trong chiếc túi, tôi lần lượt cho từng món đồ vào xe đẩy. Tôi cố nói khẽ hết mức và không mở miệng quá to khi lướt qua mọi người, tránh để lộ cuộc trò chuyện. Mà lỡ như có ai để ý, họ sẽ chỉ nghĩ tôi là một người chủ lập dị, bị nghiện chú chim sẻ của mình mà thôi.

Ồ, một chiếc chảo rán. “Ê Pi, cái này thì sao?”

“Nó khác gì so với chảo bình thường?”

“Khó bị cháy lắm.”

“Thế thì tốt đấy.”

“Vậy tôi cho thêm vào nhé.”

Tôi ném chiếc chảo chống dính Teflon vào xe. Cảm thấy một cái thôi là chưa đủ, tôi lấy thêm vài cái nữa. Tiện thể thì tôi cũng lấy thêm mấy con dao bào — tôi nghĩ chúng sẽ đem lại cảm giác tân tiến hơn ở bên kia.

Sau một hồi tùy tiện mua sắm, tổng số tiền phải trả đã lên đến một con số đáng kể. Tôi có chút lo lắng về khoản chi trả tín dụng cho tháng sau. Dù sao thì hiện giờ tôi vẫn chưa tìm ra cách để có thể đổi đồ từ dị giới sang tiền thật.

Sau khi thanh toán xong xuôi, chúng tôi đẩy chiếc xe chật kín hàng hoá đến một nơi vắng người cạnh nhà vệ sinh. Giờ mà đi về nhà sẽ mệt lắm, vậy nên tôi quyết định dịch chuyển luôn tại đây.

“Vậy thì đi thôi.”

“OK.”

Đảm bảo rằng xung quanh không có bất cứ con người hay camera an ninh nào, Pi bắt đầu triển khai ma thuật. Vòng tròn ma thuật xuất hiện, làm biến đổi khung cảnh xung quanh.

Chúng tôi dịch chuyển đến một con hẻm nằm cạnh Thương hội mà tôi đã ghé thăm tối hôm qua. Chỗ này chắc rộng chỉ hơn một mét, nên chẳng có lấy một bóng người qua lại. Tận dụng con hẻm, tôi tiến bước thẳng đến Thương hội.

Mặt trời đã lên cao, chắc hẳn lúc này các hàng quán đều đã mở cửa, đương nhiên không tính ngày lễ. Pi lúc này cũng đã cưỡi lên trên vai tôi.

Công nhận việc đẩy xe chở hàng ở dị giới có cảm giác rất thú vị. Hầu hết những người xung quanh cũng đang làm điều tương tự, thế nên chẳng ai chú ý đến chiếc xe của tôi. Cuối cùng, chúng tôi đã dừng chân tại Thương hội.

Tầm này thì có lẽ giữa tôi với anh lính gác đã hình thành một mối quan hệ giống như người thân vậy. Vì thế nên ngay khi tôi ngỏ ý muốn gặp Phó hội trưởng, anh ta liền vui vẻ gật đầu. Rất nhanh chóng, tôi lại được đưa đến căn phòng tiếp khách quen thuộc.

“Đã lâu không gặp, anh Sasaki. Rất hân hạnh được gặp lại anh.”

“Tôi cũng thế, thưa anh Marc. Cảm ơn anh vì đã tiếp đón lần ghé thăm đường đột này.”

Đối với chúng tôi, thời gian chỉ mới trôi qua vỏn vẹn một ngày, nhưng tại đây, có lẽ đã gần một tháng. Cả hai cùng ngồi xuống chiếc sofa, tuy trông có vẻ thoải mái, nhưng chiếc bàn thấp ở giữa dường như lại tạo nên một rào cản vô hình. Tôi cảm nhận rõ sự khác biệt trong thái độ của đối phương, dường như anh ta không hề thảnh thơi được như tôi lúc này.

“Xin lỗi, nhưng liệu tôi có thể kiểm tra những món hàng ngay lập tức được không?”

“Vâng, tất nhiên là được.”

Không muốn câu nệ thêm, tôi lập tức bày ra những gì mình có.

Theo yêu cầu của Phó hội trưởng, tôi đã mang theo đường và sô cô la, với số lượng lớn hơn trước: hai mươi kilôgam mỗi loại. Ngăn dưới của chiếc xe đẩy đã chật kín đường và sô cô la, cùng với một vài loại gia vị và sốt ướp mới.

Còn ở ngăn trên, tất nhiên đều là những mặt hàng mới toanh. Riêng tôi đặc biệt tâm đắc những chiếc máy tính cầm tay có giá chỉ một trăm yên. Tuy giá rẻ, thế nhưng tại đây, những món đồ như bảng tính đang cực kỳ bán chạy, do đó mà những chiếc máy tính này sẽ bán được với giá cao — Pi đã nói với tôi như thế. Hơn nữa, chúng còn sử dụng pin mặt trời giúp kéo dài thời gian sử dụng lên đến vài năm mà không cần phải đem đi sửa chữa, điều này lại càng khiến giá trị của chúng tăng lên đáng kể. Thật may mắn là ở đây người ta sử dụng hệ đếm cơ số mười, thậm chí họ còn nắm rõ khái niệm của số không.

Tuy vậy, do khác biệt về kí hiệu nên họ sẽ phải mất ít thời gian để có thể chuyển đổi. Hệ thống chữ số ở đây tuy có phần tương đồng, nhưng cũng có vài điểm đặc trưng so với các kí hiệu số Ả Rập ở thế giới của tôi. Vả lại Pi đã nói rằng chỉ có tổng cộng mười chữ số nên việc này chắc sẽ không quá khó khăn. Trên đường đến Thương hội, cậu ta cũng đã thử vọc vạch một cái. Cảnh tượng một chú chim nhỏ nhắn nghịch nghịch chiếc máy tính cầm tay bằng chân và mỏ thực sự dễ thương vô cùng.

“Cách thức hoạt động của chúng ra sao vậy?”

“Thực sự tôi không thể giải thích chi tiết, thế nhưng những cơ chế bên trong chúng đều rất phức tạp. Có lẽ sẽ mất nhiều năm nữa để người ta hiểu hết nguyên lý hoạt động của chúng — và nếu muốn tạo ra một cái tương tự thì sẽ còn lâu hơn nữa. Ước chừng cũng phải vài thập kỷ, còn chưa kể đến khoản tiền khổng lồ phải chi trả.”

“...”

Phó hội trưởng lặng thinh quan sát chiếc máy tính cầm tay. Chà, có vẻ sẽ bán được giá cao đây. Mà tôi chỉ đem có ba chiếc thôi. Lỡ như họ thấy dùng bàn tính tiện hơn thì tôi sẽ gặp khá nhiều rắc rối, vậy nên tôi chỉ giữ số lượng ở mức tối thiểu.

“Anh thấy sao?”

“... Hai trăm xu vàng. Như vậy có được không, thưa anh?”

Chà, chẳng phải hơi bị thấp rồi hay sao. Đống lần trước bán được hẳn bốn trăm cơ mà.

“Hình như ít hơn lần trước thì phải?”

“À, không, không phải thế — ý tôi là hai trăm cho một chiếc ấy.”

“A, hiểu rồi.”

Chà, chẳng phải hơi bị cao rồi hay sao. Tôi khẽ liếc sang Pi, lúc này vẫn đang trên vai tôi. Cậu ta cũng khẽ gật đầu đáp lại - vậy là cậu ta cũng hài lòng với cái giá này. Quả nhiên dân bản địa là số một, thật may mắn khi có cậu ta giúp đỡ.

“Được. Vậy thì hai trăm xu vàng nhé.”

“A, nhân tiện thì anh mang theo bao nhiêu chiếc vậy?”

“Tôi có ba chiếc…”

“Vậy lần này tôi sẽ thanh toán hết số hàng anh mang tới bằng tiền mặt. Đổi lại, tôi muốn mua hết ba chiếc máy tính.”

“Được thôi.”

Dựa vào phản ứng của anh ta, có vẻ những chiếc máy tính này sẽ trở thành con gà đẻ trứng vàng của tôi đây. Xem ra phải tiếp tục tìm thêm trên mạng mấy loại đồ điện mặt trời nữa mới được.

“Hiện giờ anh còn trữ bao nhiêu chiếc máy tính vậy?”

“Để xem nào…”

Sẽ không ổn nếu lấy về quá nhiều vì giá trị thị trường của chúng sẽ nhanh chóng sụp đổ. Trước mắt tôi sẽ tiếp tục duy trì vị thế hiện tại của chúng và giữ mức giá ở hai trăm xu vàng. Quý tộc và những thương nhân chủ chốt mỗi người đều sở hữu một cái chắc sẽ thoả đáng. Nếu thế thì chắc tôi sẽ đem đến đúng mười chiếc mỗi tháng.

“Tôi nghĩ lần tới có thể mang mười chiếc.”

“Tốt lắm! Tôi chắc chắn sẽ mua chúng.”

“Được rồi, vậy tôi sẽ mang mười chiếc vào lần tới.”

“Cảm ơn anh rất nhiều.”

Vị Phó hội trưởng nở trên môi một nụ cười rạng rỡ. Máy tính cầm tay vạn tuế. Có lẽ những sản phẩm công nghiệp sẽ dễ bán với giá cao hơn thực phẩm. Chúng còn khá rẻ và cũng không quá cồng kềnh nữa. Ừm, hướng kinh doanh về sau của tôi đã được xác định.

***

Lần giao dịch này đem về cho tôi tổng cộng năm mươi xu vàng lớn. Ngoài những chiếc máy tính cầm tay, đường và sô cô la cũng được thu mua với mức giá ổn định. Cơ mà chảo Teflon và dao bào thì không ổn cho lắm. Chắc là nên tập trung vào nhu cầu của giới quý tộc thì hơn.

Phó hội trưởng cũng mách cho tôi vài thứ: Gần đây, săn bắn có vẻ đang là một trò tiêu khiển khá phổ biến trong giới thượng lưu. Rõ ràng mấy trò tiêu khiển chính là những cái cây hái ra tiền. Có vẻ những món dụng cụ, thiết bị dã ngoại cao cấp sẽ là một lựa chọn không thể nào phù hợp hơn. Trong lúc một loạt lướt qua những điều ấy, phản ứng của anh Marc nhiệt tình đến nỗi khiến tôi thực sự nghiêm túc vắt óc suy nghĩ về hết thứ này đến thứ khác. Chà, giá mà công việc ở văn phòng cũng thuận lợi thế này thì tốt biết mấy.

“À, tiện thể tôi cũng muốn bàn về vụ mở quán…”

Sau khi tạm thời thống nhất cho lần giao dịch tiếp theo, Phó hội trưởng nhanh chóng chuyển sang chủ đề khác — thật ra tôi cũng khá tò mò về tình hình dạo này.

“Tiến độ ra sao rồi?” Tôi hỏi.

“Thương hội đã chuẩn bị một lô đất khá đẹp ở đường chính. Tuy không quá to nhưng chắc chắn sẽ là một địa điểm thuận lợi, hơn nữa giá thuê cũng chỉ ở mức hai trăm xu vàng. Về phí nhân công và nguyên vật liệu, ước chừng sẽ là khoảng ba mươi xu mỗi tháng.”

“Vậy số tiền trước đó có đủ để chi trả không?”

Một lô đất nền ở ngay mặt tiền luôn hả? Xa xỉ hơn tôi tưởng. Chẳng lẽ anh ấy nhầm lẫn hay sao, tôi nhớ mình chỉ nói là muốn mở một quán ngay khu vực này, nhưng có vẻ anh ta đã hiểu thành cả thị trấn. Tôi thực sự choáng váng. Mà xem ra đã được lo liệu xong xuôi cả rồi, tôi không thể yêu cầu đi tìm chỗ khác. Hoàn toàn là lỗi của tôi khi giao phó mọi việc cho bọn họ.

“Vâng, hoàn toàn không có vấn đề gì. Nhờ tận dụng các sản phẩm sẵn có, chúng tôi đã hoàn thiện nhà hàng với chi phí rẻ hơn đáng kể so với việc đi thuê ngoài. Trong tháng tới, chúng tôi dự kiến sẽ sử dụng ngân sách anh cung cấp để chính thức đưa nhà hàng đi vào hoạt động.”

Qua những lời anh ta nói, có vẻ như Thương hội đã bỏ ra không ít công sức mà không hề đòi hỏi thù lao. Tôi suy ngẫm những lời đó, tính toán phần chi phí để lo liệu cho tháng tới. Tôi sẽ phải tìm cách nào đó để đáp lễ mới được, đương nhiên là phải tế nhị một chút.

“Cảm ơn anh rất nhiều, vất vả cho anh quá.”

“Đừng bận tâm, bản thân tôi cũng có chút thích thú.”

“Nếu thế thì tốt quá.”

“À, vậy anh có muốn thử ghé qua nhà hàng không?”

“Ừ, được đấy.”

Thật ra tận lúc nghỉ trưa tôi đã muốn ghé xem tình hình ra sao rồi cơ. Thế nhưng tôi không có cách để mang Pi vào văn phòng nên đành gác lại. Quả nhiên mang chim đi làm thực sự rất khó khăn.

Tôi có thể thuê một căn hộ gần công ty hơn, nhưng với mức giá thuê trên trời ở trung tâm thành phố, lương hiện tại của tôi thật sự không kham nổi. Chắc chắn có không ít cách để giải quyết vấn đề này, nhưng chẳng cách nào được thực hiện cả. Thế mới thấy cái chuyện sở hữu đất đai ở đất nước này đã trở nên cố hữu đến mức nào.

“Vậy xin chờ một chút, tôi sẽ nhanh chóng chuẩn bị xe ngựa.”

“Cảm ơn anh.”

Chà, xe ngựa sao? Hào phóng thật đấy, Phó hội trưởng.

Quên mất, cái xe đẩy siêu thị mình lỡ mang đến đây mà không xin phép thì phải xử lý thế nào nhỉ? Rõ ràng là vì những trường hợp như thế này mà các cửa hàng mới khó tính về chuyện sử dụng xe đẩy đến thế. Nghĩ đến đây, tôi thấy áy náy vô cùng.

***