Tập 1: TÔI CHỈ MUỐN TẬN HƯỞNG CUỘC ĐỜI THONG DONG Ở DỊ GIỚI, VẬY MÀ BỖNG DƯNG BỊ CUỐN VÀO MỘT CUỘC ẨU ĐẢ DỊ NĂNG ~ CÓ VẺ CÁC THIẾU NỮ MA PHÁP CŨNG SẴN SÀNG TUNG CHIÊU RỒI ĐẤY ~

Chương 01: Lời mời từ dị giới (4)

2025-09-07

9

***

Đúng như Pi nói, chiếc ba lô của tôi đã rỗng không trong vòng chưa đầy một giờ. Tương tự với đống giấy và bút bi mà tôi mang trên tay.

Cuối cùng tôi cũng có thể thở phào nhẹ nhõm. Cảm giác như một gánh nặng đã được trút bỏ khỏi vai vậy — cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng.

Tôi đã đổi tất cả số hàng hóa đó lấy một trăm đồng xu vàng và ba đồng xu vàng lớn. Đồng xu vàng lớn, đúng như tên gọi, là phiên bản lớn hơn của xu vàng bình thường, có giá trị bằng một trăm xu vàng. Chúng chủ yếu được sử dụng trong các giao dịch lớn và không lưu hành rộng rãi trên thị trường.

Mang theo số tiền quá lớn khiến tôi khó lòng an tâm. Tuy nhiên, Pi đã trấn an tôi rằng không có dấu hiệu cho thấy có kẻ nào đó đang bám theo. Điều đó giúp tôi nhẹ nhõm phần nào khi tiếp tục đi trên đường. Dù sao thì cảm giác đã hoàn thành tốt một công việc cũng rất tuyệt.

Vừa hay cũng đúng lúc tôi muốn ăn trưa.

“Pi, bữa trưa thì thế nào đây?”

“Tôi muốn đến chỗ có thịt ngon.”

“Tán thành.”

Khổ nỗi, ở đây không có một trang web đánh giá nhà hàng nào. Tôi đi dọc con đường chính, thấy vô số quán ăn san sát nhau, nhưng cứ chần chừ mãi không dám bước vào. Với kinh nghiệm "đau thương" sau nhiều lần chọn nhầm quán ở thành phố, tôi thấy việc không có các trang web đánh giá trực tuyến là điều không thể chấp nhận được, đây rõ ràng là công thụ thiết yếu cho một con người hiện đại.

“Anh thấy quán kia thế nào?”

“… Mùi cũng thơm đấy.”

Hương thơm của thịt nướng đang lan tỏa từ cửa quán. Thật tuyệt vời khi có một người bạn đồng hành chủ động và gợi ý một nơi để ăn. Pi thực sự rất ngầu và nam tính — đến mức tôi cá rằng cậu ấy rất được lòng các quý cô trước khi trở thành một con chim sẻ. Trái ngược với cậu ta, tôi là kiểu người hay lo lắng và suy nghĩ vẩn vơ.

“Được rồi, vậy ăn ở đây đi.”

“Được.”

Đã đến lúc trải nghiệm ẩm thực dị giới. Thật háo hức làm sao! Có lẽ do đã kiếm được rất nhiều tiền từ việc bán sô cô la và đường, tôi không đặt quá nhiều kì vọng. Nhưng ít nhất cũng phải tìm được một hoặc hai món ngon, nếu không thì những nỗ lực của tôi ở thế giới này cũng chẳng còn ý nghĩa gì. Nạp lại năng lượng bằng cách nhìn vào cặp mắt trong veo của cậu bạn đồng hành, tôi tiến thẳng vào bên trong quán.

Hay ít nhất là chúng tôi đã định như thế.

Ngay khi chúng tôi sắp mở cửa, cánh cửa bỗng bật ra, và một người bay thẳng ra ngoài.

“Mày không còn là đệ tử của tao nữa! Cút ra khỏi đây ngay!”

Một chàng trai trẻ, có lẽ vừa bước qua tuổi thiếu niên, đang rên rỉ sau cú ngã. Với vóc dáng cao lớn và thân hình có phần cơ bắp, cậu ta trông giống một thợ mộc hơn là một đầu bếp, mặc cho chiếc tạp dề đang mang trên người. Cảnh tượng cậu ta bị quăng xuống đất ngay trước cửa quán khiến tôi vô cùng bàng hoàng.

Một người đàn ông khác bước ra, cũng mặc tạp dề và chừng bốn mươi tuổi, có vẻ là người đã ném cậu thanh niên ra ngoài. Rất có thể họ là đồng nghiệp, một người là bếp trưởng, người còn lại là phụ bếp, hoặc là ông chủ và nhân viên.

Thế nhưng, rõ ràng là tình hình giữa họ đang cực kỳ căng thẳng.

“Đừng bao giờ để tao thấy mặt mày nữa!”

“Sư phụ, xin… xin hãy bình tĩnh! Con thề không phải con!”

“Đủ rồi, đồ dối trá! Tao có bằng chứng!”

“Con bị gài bẫy! Con đã làm việc chăm chỉ cho nơi này…”

“Bây giờ mày còn định đổ lỗi cho người khác nữa hay sao?!”

“Xin hãy chờ đã! Nếu sư phụ đuổi con, con… con sẽ không có nơi nào để đi! Con không thể nuôi cha mẹ được, xin người! Con xin người! Con sẽ phải sống lang thang trên đường phố mất!”

“Cứ chết ở đó đi, tao không quan tâm!”

Với một tiếng sầm lớn, cánh cửa quán ăn đóng sập lại.

Người thanh niên nhìn chằm chằm vào cánh cửa một cách căm phẫn. Kiểu tóc của cậu ta — dài và đỏ rực, một bên chải ngược — cùng với những đường nét khuôn mặt góc cạnh khiến cậu ta trông khá nghiêm nghị. Cậu ta nói chuyện tuy lịch sự, nhưng ánh mắt sắc lẹm lại mang khí chất của một tay du côn hạng xoàng. Chắc chắn trông cậu ta giống một thợ mộc hơn là một đầu bếp.

Mà này… Có vẻ tôi vừa tận mắt chứng kiến một cuộc tinh giảm nhân sự thì phải?

***

Tôi chợt nảy ra một ý tưởng và gọi cậu thanh niên đang ngồi bệt trên đất.

“Muốn ra quán cà phê nào đó nói chuyện không?”

Giờ nghĩ lại thì lời mời đó đúng là đáng ngờ hết sức. Cơ mà đối với một người vừa bị cho sa thải, cậu ta dường như vẫn còn khá sốc để mà quan tâm. Thế là cậu ta lẽo đẽo theo sau tôi như một con zombie vậy.

Chúng tôi cùng đi đến một nhà hàng cách xa con đường chính một chút và ngồi vào chỗ bàn ở cuối quán, cậu ta vẫn mặc nguyên chiếc tạp dề. Hai chúng tôi ngồi đối diện nhau, cùng với hai phần nước uống gọi qua loa.

“Chào cậu, tôi tên là Sasaki.”

“À, vâng. Tên tôi là French.”

“Được rồi, cậu French.”

“À, ừm. Ông gọi tôi đến đây có chuyện gì vậy?”

“Chuyện là tôi đã trông thấy cuộc cãi vã của anh.”

“... Xấu hổ thật đấy, nhưng đúng là vậy thật.”

Sau chuyến ghé thăm thế giới này, tôi đã nhận ra vài điều. Vài tiếng đồng hồ trước, tôi vẫn còn thấy vui sướng vì thời gian ở Nhật Bản trôi chậm hơn ở đây gần một ngày. Thế nhưng nghĩ lại thì đây không hẳn là một lợi ích. Vào những ngày tôi phải đi làm thì nơi đây có thể đã trôi qua hơn mười ngày.

Sự chênh lệch thời gian đó không phải là thứ có thể cười trừ cho qua, đặc biệt là khi tôi đang muốn thực hiện kế hoạch của mình. Ngay cả khi dùng luôn giờ nghỉ trưa để sang đây làm ăn thì vẫn không đủ để lấp đầy khoảng trống. Đây rõ ràng sẽ là một bất lợi cho những lần giao dịch khác trong tương lai.

Vậy thì làm cách nào để có thể bù đắp cho việc đó? Đương nhiên đáp án chính là kết giao với những cư nhân ở dị giới.

“Xin thứ lỗi, nhưng liệu ông Sasaki đây có phải quý tộc không?”

“Quý tộc?”

“À, chỉ là quần áo ông đang mặc trông sang trọng quá…”

Trời đất ơi, bộ vest của mình vừa được người khác khen kìa. Không ngờ lại có ngày bộ quần áo cũ rích, mua với giá bình dân lại được xem như trang phục của giới thượng lưu. Quần áo ở dị giới đương nhiên không hề rẻ. Tự dưng được thăng địa vị miễn phí thế này hoá ra cũng không tệ… Lần sau đến đây mình cũng phải mặc vest mới được.

“Không, tôi chỉ là một thương gia mà thôi.”

“Ồ, ra là vậy.” Vẻ mặt của French trở nên nhẹ nhõm hơn một chút.

Dựa trên phản ứng của cậu ta thì có vẻ giữa quan hệ giữa quý tộc và thường dân tồn tại một khoảng cách nhất định. Lần tới nếu rảnh tôi sẽ thử hỏi Pi xem sao. Ít ra thì tôi bị nhầm lẫn là quý tộc chứ không phải ngược lại, nếu không thì kiểu gì cũng sẽ có hàng tá vấn đề phát sinh.

“Nếu không phiền, liệu cậu có thể kể cho tôi nghe về chuyện này được không?”

“Hả, nhưng mà…”

“Biết đâu tôi có thể giúp đấy.”

“...”

Mới lần đầu gặp gỡ thì việc không dám đặt niềm tin cũng chẳng phải chuyện lạ. Nếu mà là tôi thì đã chạy khỏi đây từ lâu rồi.

Tôi nghĩ những thời mà cậu ta đã thốt lên lúc ở quán thịt nướng tuyệt đối không phải nói dối — nhất là đoạn phải chăm sóc cho cha mẹ và phải đi lang thang ngoài đường. Cậu ta có vẻ đang ở trong một tình thế vô cùng khó khăn; và cũng chẳng mất nhiều thời gian để cậu ta chịu mở lời.

Nói ngắn gọn, cậu ta đã bị đồng nghiệp chơi xấu.

French làm việc tại nơi đó từ khi còn là một đứa trẻ. Những năm gần đây, tay nghề đầu bếp của cậu ta phát triển với tốc độ chóng mặt. Rồi một đồng nghiệp ghen tị với cậu ta đã vu khống cậu ăn trộm tiền của cửa hàng, đại loại thế.

Và hôm nay, dù đã nỗ lực cố gắng thuyết phục ông chủ, cậu vẫn bị sa thải. Đó cũng chính là những gì mà tôi đã chứng kiến.

“Tệ nhỉ.”

“Tôi đã nấu ăn ở đó từ khi còn bé. Nghĩ lại thì tôi cũng chẳng biết gì ngoài nấu ăn, thậm chí là viết chữ. Bây giờ bị đuổi việc, tôi thực sự chẳng biết phải làm gì.”

“...”

“Cứ thế này, tôi sẽ không thể chăm lo cho gia đình mình được nữa. Cha của tôi đã bị mất một chân và một bên mắt khi ra chiến trường. Tôi còn có một đứa em gái, nhưng con bé phải bận bịu chăm sóc cha mẹ tôi nên không thể kiếm ra tiền được.”

“Đúng là tệ hết sức.”

Câu chuyện của cậu French chỉ có thể được miêu tả bằng hai từ tuyệt vọng. Tôi còn nghĩ rằng nếu lỡ bỏ mặc cậu ta, có thể ngày hôm sau cậu ta sẽ phải chết bởi chính đôi tay của mình. Mạng lưới an sinh xã hội ở dị giới thưa thớt hơn tôi tưởng tượng.

“... Xin lỗi, hai chúng ta còn chẳng quen biết nhưng tôi lại trút hết lên ông…”

“Nào, không cần phải xin lỗi. Dù gì thì tôi cũng là người hỏi mà.”

Chúng tôi đã nói chuyện gần một tiếng đồng hồ, có vẻ cậu ta không phải người xấu.

Vì vậy tôi đã quyết định thử đầu tư bằng số tiền kiếm được hôm nay. Nhiều thì nhiều đấy, nhưng đều là nhờ công của Pi. Tôi thực sự chẳng cần làm gì vất vả để có được chúng. Tất cả những gì mà tôi làm chỉ đơn giản là nhét một đống đồ vào ba lô rồi đem bán mà thôi, à mà lần sau tôi định mang theo món gì đó to hơn một chút. Đối với tôi, việc này chẳng khác nào ném một đống tiền vào thùng quyên góp ven đường.

“Cậu có muốn mở cửa hàng với tôi không?”

“... Sao cơ?”

French tròn mắt ngạc nhiên.

Nếu cậu ta thực sự có tài nấu nướng, chắc chắn nó sẽ giúp Pi và tôi rất nhiều. Pi thích ăn thịt, và việc được thoả thích ăn thịt ngon cũng nằm trong mong muốn sống hết mình của cậu ta. Đương nhiên, thú cưng vui thì chủ của nó cũng vui lây thôi.