Chính Văn

Chương 07: Hố Đen

2025-11-04

9

    Cộp, cộp, cộp, cộp...

    Mãi cho đến khi âm thanh tinh nghịch của đôi giày cao gót nhỏ xinh biến mất ở góc rẽ, ba người mới hoàn hồn sau cơn chấn động.

    "Chị Hứa Nghiên..."

    Trình Mộng Tuyết ánh mắt đầy ngưỡng mộ:

    "Ngầu thật đó."

    "Chị ấy từ nhỏ đã vậy rồi mà." Trong ấn tượng của Giang Nhiên, cô gái chỉ lớn hơn họ một tuổi này từ nhỏ đã chín chắn và đáng tin cậy như vậy đấy.

    Anh cúi đầu nhìn đơn kiến nghị kia.

    Chữ ký của các chủ nhiệm trên đó gần như đều là các câu lạc bộ lớn có tiếng nói trong trường, đủ để thấy sức nặng của nó.

    "Dù sao thì giờ ta cũng đã giải quyết được một chuyện lớn, chúng ta đến câu lạc bộ máy ảnh phim trước đi."

    Ba người tức tốc đến câu lạc bộ máy ảnh phim, vừa hay đàn anh Nghiêm Thụy cũng ở đó.

    Nghiêm Thụy rất vui cho họ, dẫn họ chạy đông chạy tây làm thủ tục.

    Thế là.

    câu lạc bộ máy ảnh phim đã lay lắt nhiều năm lại có thể lay lắt thêm một năm nữa; Giang Nhiên trở thành chủ nhiệm mới, Trình Mộng Tuyết và Tần Phong là hai thành viên duy nhất.

    "Như này anh cũng có thể yên tâm tốt nghiệp rời trường rồi."

    Sau khi dặn dò một số việc của câu lạc bộ, đàn anh Nghiêm Thụy tạm biệt ba người, mang theo những món đồ cá nhân cuối cùng rời đi.

    "Ồ de! Sau này đây sẽ là căn cứ bí mật của chúng ta!"

    Trình Mộng Tuyết định lao đến ghế sofa, nhưng lại bị lớp bụi dày đặc làm cho sượng trân giữa chừng, cô nhón chân lùi lại:

    "Hay là chúng ta dọn dẹp trước đã nhỉ?"

    Một buổi chiều mệt nhoài.

    Phòng sinh hoạt đã bị niêm phong từ lâu cuối cùng cũng được dọn dẹp sạch sẽ.

    Câu lạc bộ máy ảnh phim có lịch sử lâu đời nên có rất nhiều đồ cũ, phần lớn không rõ công dụng, không rõ tốt xấu, Giang Nhiên và Tần Phong cũng không dám động vào lung tung, thành ra tất cả đều chất đống ở góc phòng.

    "Tôi có thể mang gấu bông Mèo Rhine ở ký túc xá đến đây không?" Trình Mộng Tuyết hỏi.

    "Có cần thiết không?"

    Giang Nhiên nhìn phòng sinh hoạt chật hẹp:

    "Không gian hoạt động vốn đã rất nhỏ rồi."

    "Ây da, giường ở ký túc xá của tôi không còn chỗ để nữa rồi~"

    "Được rồi, tùy cậu."

    Giang Nhiên chưa từng có kinh nghiệm làm chủ nhiệm câu lạc bộ, cũng không biết nên làm gì trong phòng sinh hoạt. Đằng nào họ cũng không định thực sự tổ chức hoạt động câu lạc bộ, nên thôi cứ để Trình Mộng Tuyết sắp xếp vậy.

    Tần Phong thì đang nghiêm túc dọn dẹp giá sách, tâm trạng khá tốt:

    "Kể ra thì từ hồi bé xíu tôi đã luôn mơ ước có được một cái căn cứ bí mật như này, cùng bạn bè làm những chuyện điên rồ."

    "Con trai thằng nào mà chả có ước mơ như vậy chứ."

    Giang Nhiên khẽ cười:

    "Còn chuyện điên rồ... Chuyện chúng ta sắp làm chẳng phải đã đủ điên rồ rồi sao?"

    Nếu thực sự có thể nắm giữ năng lực【gửi tin nhắn về quá khứ】, gần như tương đương với việc có thể thay đổi quá khứ, thao túng lịch sử; gần như tương đương với... Một vị thần tối cao.

    "Giờ thì, đến lúc đón anh bạn pháo positron của chúng ta về nhà rồi."

    ...

    Lại một đống thủ tục rườm rà, cộng thêm giấy cam đoan, cuối cùng họ cũng được thấy khẩu【Pháo Positron】trong truyền thuyết ở nhà kho của trường.

    Đó là một thiết bị có kích thước tương tự lò vi sóng, hình vuông vức, mặt trước có một "nòng pháo" hình trụ to bằng quả bóng chuyền.

    "Nòng pháo" là một khối đặc, không rõ cấu trúc bên trong.

    Theo lời đàn anh Nghiêm Thụy, đây là ống phóng tia cathode đã được sửa đổi, có thể bắn ra chùm tia positron.

    Nhưng anh ấy cũng chỉ đọc được lời giải thích trên nhãn mác, không biết thật giả ra sao.

    Mà giờ đây, nhãn mác dán trên máy đã bị cháy rụi, không còn cách nào kiểm chứng.

    "Sao có mùi khét thế?"

    Giang Nhiên lại gần ngửi thử:

    "Đúng là mùi của cái máy này."

    Tần Phong cũng ngửi ngửi:

    "Tụ điện bị nổ rồi."

    "Chuyên nghiệp thật, sửa được không?"

    "Phải mang về kiểm tra đã. Hy vọng các bộ phận cốt lõi không bị cháy, cái đó thì tôi chịu không sửa nổi."

    Dừng một chút, Tần Phong lắc đầu:

    "Đừng nói là không sửa nổi, cơ bản là tôi không tin thứ này có thể bắn ra chùm tia positron được, điều đó tuyệt đối không thể xảy ra trong vật lý học."

    "Gà thì luyện nhiều vào."

    "Nực cười, cậu có thật sự hiểu nguyên lý cơ bản của súng điện tử không?"

    "Mỗi súng điện tử có cơ địa khác nhau."

    "..."

    Tần Phong hai tay ôm pháo positron, không thể dùng tay không để chiến đấu:

    "Được rồi, cậu thắng."

    ...

    Sau khi chuyển khẩu pháo positron về phòng sinh hoạt câu lạc bộ máy ảnh phim, đây là lần đầu tiên Trình Mộng Tuyết được chiêm ngưỡng món đồ trong truyền thuyết này.

    "Trông giống một chiếc máy ảnh siêu to khổng lồ ấy!"

    Giang Nhiên chớp mắt.

    Đừng nói, cũng giống thật.

    Đều có hình dáng vuông vức, "nòng pháo" phía trước cũng rất giống ống kính máy ảnh.

    Đây có lẽ cũng là sự lãng mạn của các đàn anh trong câu lạc bộ máy ảnh phim năm xưa.

    Tần Phong cầm dụng cụ lên, cẩn thận kiểm tra một lượt:

    "Vấn đề không lớn, chỉ bị cháy module cấp điện thôi, các bộ phận cốt lõi không sao cả. Đương nhiên... Tôi cũng không chắc nó có vấn đề hay không, vì tôi hoàn toàn không biết bộ phận cốt lõi này là cái quái gì."

    Giang Nhiên xua tay:

    "Người nhà với nhau cả, không cần nghiêm túc vậy đâu, bao lâu thì sửa xong?"

    "Khoảng bốn năm ngày."

    "Được thôi."

    Giang Nhiên đi đến trước bảng đen nhỏ:

    "Trong bốn năm ngày này, cậu phụ trách sửa chữa pháo positron, tôi sẽ thử giải quyết các vấn đề khác."

    Anh cầm phấn lên, lạch cạch viết xuống hai vấn đề:

    【1. Nguyên lý của việc tin nhắn xuyên qua thời không, gửi về quá khứ là gì?】

    【2. Tại sao chỉ có tôi (Giang Nhiên), là có ký ức trước khi thời không thay đổi.】

    Tốt nhất là có thể làm rõ hai vấn đề này trước khi tiến hành thí nghiệm chính thức, như vậy mới có cảm giác an toàn hơn.

    Tần Phong ngẩng đầu, liếc nhìn bảng đen:

    "Vấn đề thứ nhất, mấy ngày nay tôi vẫn luôn suy nghĩ, giả sử pháo positron thực sự bắn ra chùm tia positron trúng vào tủ điện... thì rốt cuộc sẽ xảy ra chuyện gì? Hôm nay đột nhiên có ý tưởng mới."

    "Nói thử xem."

    "Tôi cho rằng, thứ chủ yếu phản ứng với【chùm tia positron】chính là【máy biến áp cao thế】bên trong tủ điện."

    Tần Phong đứng dậy, chỉ vào tủ điện bên ngoài cửa sổ:

    "Tôi đoán, khi cả hai va chạm, sẽ tạo ra một loại trường xuyên không thời gian, hoặc nói cách khác... Nói thế nào nhỉ? À đúng rồi,【hố đen thời không】."

    Anh đưa ra một thuật ngữ mới:

    "Hố đen thời không này rất đặc biệt. Nó hẳn là cực kỳ nhỏ, thậm chí không phải là sự tồn tại của vật chất thông thường; nhưng nó lại kết nối với thời không trong quá khứ, và... Còn có thể hấp thụ sóng vô tuyến trong phạm vi vài mét gần đó."

    Giang Nhiên chống cằm suy nghĩ.

    Hố đen thời không hấp thụ sóng vô tuyến, nghe cũng khá hợp lý.

    Dù sao thì hố đen vũ trụ theo nghĩa truyền thống cũng sẽ hấp thụ vật chất xung quanh do lực hấp dẫn khổng lồ, ngay cả ánh sáng cũng không thể thoát ra.

    "Nói tiếp đi."

    "Phần sau thì đơn giản rồi."

    Tần Phong xòe tay ra:

    "Sóng vô tuyến của tin nhắn đó đã bị hố đen thời không hấp thụ, xuyên đến thời không của ba ngày trước. Sau đó lại bị cột tín hiệu của ba ngày trước bắt được, rồi chuyển đến điện thoại của Trình Mộng Tuyết ba ngày trước."

    Giang Nhiên gật đầu.

    Logic phần sau này cũng gần giống với những gì anh đã hình dung trước đó.

    Đương nhiên, phỏng đoán này đúng hay sai thì vẫn cần chờ thí nghiệm sau vài ngày nữa để xác minh.

    Nếu thí nghiệm thành công, thì tất cả những hình dung và phỏng đoán đều là chính xác.

    Nếu thí nghiệm thất bại...

    Thì tất cả lý thuyết và thực tiễn đều phải làm lại từ đầu.

    "Còn vấn đề thứ hai thì tôi bó chiếu đấy."

    Tần Phong lại cúi đầu mày mò khẩu pháo positron:

    "Vấn đề trên người cậu, chỉ có thể tự cậu tìm nguyên nhân thôi."

    "Ôi, tôi biết tìm ở đâu bây giờ."

    Giang Nhiên thở dài. Anh cũng chả có xíu xiu manh mối nào cả. Quỷ mới biết tại sao mình lại đặc biệt như vậy.

    Trước đây anh cũng đã từng nghĩ rằng, liệu có phải ai gửi tin nhắn thì người đó sẽ giữ được ký ức trước khi thời không thay đổi không?Nhưng nội tâm đã nhanh chóng phủ định.

    Điều này hoàn toàn không có tính khoa học.

    Đương nhiên, cũng không thể nói chắc như vậy, sau này để Trình Mộng Tuyết và Tần Phong cũng thử gửi tin nhắn là có thể phán đoán được.

    ...

    Ba ngày sau, Tần Phong thông báo đã sửa xong pháo positron:

    "Sửa xong hoàn toàn rồi, tuyệt đối không có vấn đề gì."

    Giang Nhiên mở mắt, ngồi dậy từ sofa.

    Cuối cùng.

    Cuối cùng...

    Cuối cùng cũng sắp tiến hành thí nghiệm gần với thành công nhất rồi!

    "Oa! Hồi hộp quá!"

    Trình Mộng Tuyết ôm gấu bông Mèo Rhine:

    "Thời khắc trọng đại như vậy, chủ nhiệm không nói vài lời sao?"

    "Có gì đáng nói đâu."

    Giang Nhiên từ chối:

    "Cũng chưa chắc đã thành công mà. Lỡ đâu mừng hụt thì sao?"

    "Nói vài câu đi mà."

    Tần Phong cũng cười hùa theo:

    "Dù sao cũng là cậu dẫn dắt chúng tôi mới đi được đến bước này, nói gì đó cổ vũ tinh thần đi."

    Giang Nhiên dở khóc dở cười, nhưng cũng không muốn làm mọi người mất hứng.

    "Được thôi."

    Anh học theo vỗ tay, đứng thẳng người, nhìn vào lịch:

    "Ngày 25 tháng 3 năm 2025, đây là một ngày cực kỳ quan trọng trong lịch sử nhân loại, là một ngày đáng để ghi nhớ, cũng là một ngày đáng để kỷ niệm."

    Vẻ làm màu của Giang Nhiên khiến Trình Mộng Tuyết phải bụm miệng cười.

    "Vào ngày này, tại câu lạc bộ máy ảnh phim trường Đại học Đông Hải, bộ ba có mối quan hệ tốt nhất thế giới, sẽ tiến hành thí nghiệm xuyên không thời gian có kiểm soát đầu tiên trong lịch sử nhân loại."

    "Chúng ta sẽ sử dụng pháo positron, tủ điện biến áp, và một chiếc điện thoại di động bình thường..."

    Anh ngẩng đầu lên, con ngươi phản chiếu ánh đèn huỳnh quang lấp lánh:

    "【Để gửi cho thế giới trong quá khứ... Một lá thư!】"