Ngày hôm sau sau khi triệu hồi konbini, tôi nhận được trát gọi vào cung.
Tưởng đâu bệ hạ nhắn: “Cho ta xem konbini với!”, ai dè… không phải.
“Nghe nói Thánh nữ từ Vương quốc Phúc Âm đã giá lâm ạ.”
“À… là vụ đó hả…”
Trên xe ngựa vào hoàng thành, chị Alisa đi kèm giải thích lý do thượng cung. Hộ tống còn có hiệp sĩ hộ vệ Tanya, tập sự kỵ sĩ Bianca, tập sự hầu gái Ritsu, và tất nhiên Kohaku. Chỉ Tanya cưỡi ngựa đi bên ngoài xe.
Thánh nữ của Gospel—Vương quốc Phúc Âm: những người phụ nữ hiếm hoi nghe được tiếng phán của thần.
Nhân tiện, trong Starlight Symphony, nữ chính Estelle cũng có vài kết cục được tôn làm “Thánh nữ”.
Vương quốc Phúc Âm, hửm…
Họ hẳn muốn bằng cách nào đó biến tôi—kẻ mang [Thánh Kiếm] do thần ban và còn khiển sử Thần thú, sứ giả của thần—thành Thánh nữ, rồi rước về nước.
Dĩ nhiên tôi không nghĩ họ dám cưỡng ép, nhưng lời mời mọc dai dẳng thì phiền lắm.
‘Chớ lo. Nếu có kẻ làm thế, ta sẽ thẳng thừng từ chối thay.’
“Quả là đáng trông cậy, Kohaku.”
‘Khụm.’
Kohaku cuộn tròn trong lòng tôi, vẫy đuôi ra điều đắc ý.
Thần thú, sứ giả của chư thần, và Thánh nữ—kẻ đôi khi nghe được tiếng thần—khác tầm nhau. Bên kia không dám ép quá đâu.
Vào đến cung, quan tổng quản đưa tôi vào một phòng—nơi một phụ nữ đã đợi sẵn.
Bộ lễ y trắng điểm thêu vàng vừa phải, không lòe loẹt.Tóc vàng dâu uốn lượn nhẹ. Sau cặp kính bầu dục là đôi mắt hổ phách, đang nhìn chăm chăm về phía này.
“Hân hạnh diện kiến Tiểu thư Sakuriel. Tôi là Roulette Oratorio, đến từ Vương quốc Phúc Âm. Được yết kiến [Công chúa Thánh Kiếm]—người lừng danh trong lời đồn—tôi thật vô cùng vinh hạnh.”
Cô ấy cúi chào rất sâu, hơi trịnh trọng nữa là khác. Hai tùy tùng, một nam một nữ, cũng cúi đầu theo.
“Ngài quá lời, tôi xin thất kính. Tôi là Sakuriel la Philharmonie, đích nữ Công tước Philharmonie. Cảm ơn ngài đã không quản đường xa mà tới.”
“Không đâu, tôi vốn ao ước được gặp [Công chúa Thánh Kiếm] một lần. Và còn…”
Ánh mắt Roulette liếc sang Kohaku đang ngồi ngoan ngoãn cạnh tôi.
“Hân hạnh, Thần thú. Tôi là Roulette Oratorio. Nếu được cho phép, xin được thỉnh danh ngài.”
‘Ừm. Ta là Kohaku. Một trong Tứ Thần, chủ quản phương Tây và đại đạo. Vâng mệnh chư thần trên trời, ta trở thành hộ vệ thú của chủ nhân nhỏ bé này. Xin được chiếu cố.’
“Vâng ạ.”
Roulette cúi đầu, hai vị tùy tùng mặc giáo phục phía sau cũng đồng loạt cúi theo. Quả nhiên Thần thú có địa vị cao hơn Thánh nữ.
“Nói vâng mệnh chư thần… tức là tiểu thư Sakuriel được giao phó một sứ mệnh nào đó chăng?”
‘Không, không đến mức thế, chỉ là… khụm… Chư thần cũng có nỗi niềm riêng.’
Kohaku đánh trống lảng đoạn cốt tử. Ừ thì làm sao nói toạc ra được rằng nữ thần thấy quá nhiều cờ tử bủa vây nên xót tôi mà gửi cứu viện…
“Nếu được, nước tôi cũng muốn góp tay hỗ trợ đôi phần…”
‘Miễn. Các ngươi hãy dốc sức cho an sinh của người khổ sở. Như thế chư thần mới hoan hỷ.’
Kohaku cắt phăng đề nghị hỗ trợ quốc tế của Phúc Âm. Đúng là dắt Kohaku theo là đúng đắn. Một mình tôi chắc khó từ chối. Dù là thiện ý, tôi không cần cái chống lưng ấy…
“Vậy à… tôi mong tới ngày tiểu thư nhập học ‘Học viện’.”
“Học viện”—tức Học viện Ma Đạo Dàn Nhạc “Orchestra” nằm trên đảo bay, bối cảnh chính của Starlight Symphony.
Từ mặt đất chỉ có thể dịch chuyển lên từ các nhà thờ ở thủ đô mỗi nước; là thiết chế độc lập, không chịu can thiệp của bất kỳ quốc gia nào.
Học viện trực thuộc Vương quốc Phúc Âm; không ít trọng thần Phúc Âm cũng đứng lớp.
Không chừng Roulette chính là giảng viên ở đó.
Trong game còn có tuyến romance giáo viên—nhưng nữ giáo viên thì không liên quan.
Học viện nhận vương hầu quý tộc và một phần dân thường ưu tú từ khắp thế giới, trao giáo dục bậc cao rồi trả về mẫu quốc. Không chỉ là nơi học, đó còn là nơi giao lưu giữa các nước—một thế giới thu nhỏ.
Bạn bè hay ân oán thời học sinh có thể nhuộm màu quan hệ quốc gia.
Với tôi, điều ấy càng không xa lạ. Tôi phải kết giao hữu hảo với học sinh các nước, tránh gây chuyện—trừ khi điều đó đụng thẳng vào cờ tử của tôi.
“Em gái tôi cùng trạc tuổi tiểu thư Sakuriel, chắc sẽ cùng lớp.”
“Ngài còn có em gái bằng tuổi tôi ư?”
“Vâng. Không phải Thánh nữ. Con bé thông minh, nhưng rất khó gần—lúc nào cũng vùi đầu đọc sách.”
Đồng lứa, lại gốc Phúc Âm? Trong Starlight Symphony có kiểu nhân vật này không nhỉ…?Mà đến bạn cùng lớp còn có người tôi chẳng biết, em gái Roulette có khi chỉ là nhân vật nền trong game.
—Chà, coi người ta là “mob” thì hơi quá. Tự kiểm điểm!
Dù Phúc Âm vận hành Học viện, họ không ép học sinh theo tín ngưỡng.
Đa phần học sinh đều có [Gift], mỗi người thờ một vị thần.Bỏ đức tin nghĩa là bỏ [Gift], và sẽ không bao giờ được ban Gift nữa.
Mà thờ nhiều vị cũng không cấm.
Chính tôi, ngoài nữ thần Triệu Hồi Samonia, còn tạ ơn Cửu Nữ Thần Sáng Thế—gọi là đa thần cũng được.
Tôn chỉ Phúc Âm đại để: “Hãy biết ơn chư thần, hữu ích với tha nhân, và sống đời không hổ thẹn.” Miễn không trái là không sao.
Ở Phúc Âm cũng không phải ai cũng làm giáo chức.Tin thần là một chuyện; hiến cả đời cho thần lại là chuyện khác.
Và mạo nhận “Thánh nữ” là bất khả: ai nói dối như thế sẽ bị tước [Gift] không cần tranh cãi và chịu thiên phạt—hình phạt tùy lần, chắc tùy vị thần bị mạo phạm?
Mà nói chứ, thiên phạt có thật nghe ớn ghê…
Đang rùng mình nghĩ tới oai thần, cốc cốc—tiếng gõ cửa vang lên.“Mời vào.”
Quan tổng quản—đang đứng nép để khỏi làm phiền—lên tiếng. Cửa mở, hầu gái trong cung bước vào.
Cô ta lúp xúp báo tin với quan tổng quản. Tôi trông thấy ông cau mày khẽ.
“Xin thất lễ, tiểu thư Sakuriel. Vừa rồi các Công chúa Đế quốc đã giá đáo và mong được yết kiến người…”
Ơ!? Đoàn Đế quốc đã tới rồi ư!? Lịch nói ngày mai cơ mà…
Giờ tính sao. Phúc Âm hay Đế quốc đều là thượng khách của nước tôi; lý mà nói không phân cao thấp.
Bỏ bên này, chạy sang bên kia là bất lịch sự; mà để bên kia đợi cũng khó xử.
Nói thật, với tôi, Đế quốc còn rắc rối hơn Phúc Âm…
“Xin đừng bận tâm. Hôm nay được gặp tôi rất hân hạnh.”“Thật áy náy vì đường đột. Có dịp mong được đàm đạo thong thả.”
Tôi làm curtsey nhẹ rồi rời phòng. Có lẽ nhờ có Kohaku, Roulette không bám sát như tôi đoán. Thánh nữ dĩ nhiên không thể là người xấu, nhưng người tốt mà ép sát cũng mệt lắm…
“Mời tiểu thư Sakuriel theo lối này.”
Quan tổng quản đưa tôi sang phòng tiếp nơi các công chúa Đế quốc đợi. Thật tình, đã chào hỏi thì cho chào một lượt luôn có phải khỏe không…
Trước cửa phòng không xa lắm, quan tổng quản gõ—bên trong đáp “mời vào”. Ơ? Giọng vừa rồi là…
Vào phòng theo sau quan tổng quản, tôi thấy hai tiểu thư, hộ vệ và tùy tùng của họ—và Elliot. Cả hộ vệ của Elliot cũng có mặt.
Đúng là giọng vừa nãy là Elliot.
Đằng sau Elliot—trông hơi khó xử—là hai tiểu thư.
Một người trạc đôi mươi, tóc bạc dài, váy lam băng—ắt là chị, Tứ Công chúa.
Danh xưng “Công chúa Băng” quả xứng: không hé cười, ánh mắt lạnh lia khảo giá như muốn xuyên thấu tôi.
Bên cạnh là cô gái rụt rè, cùng màu tóc bạc, búi chignon hai bên thái dương, tóc xõa đến lưng—hẳn là em, Cửu Công chúa.
Nghe bảo bằng tuổi tôi, nhưng hình như… tôi vẫn thấp hơn…
Lớn lên ở ổ chuột so với cung cấm—bảo sao.Thỉnh thoảng tôi lại băn khoăn: liệu mình có cao lên thành dáng thon như hình mẫu trong game không đây…
“Sakuriel la Philharmonie, vâng lệnh triệu, đã đến bái kiến.”
Tôi vẫn còn lo xa chuyện tương lai, song vẫn curtsey. Tứ Công chúa—Leticia e Allegretto—khẽ thở dài.
“Gọi là [Công chúa Thánh Kiếm], rốt cuộc lại là một đứa trẻ thế này ư… Hoàng quốc nghĩ gì vậy? Nghe đồn đã hạ long, ta khó mà tin nổi. Giờ quay về hoàn trả Thánh Kiếm cho chư thần, không phải tốt hơn sao?”
—Ối chà… mở miệng đã gây hấn?
[note81188]

