[note80437]
“Dính bẫy rồi nhé! Trúng 【Hắc Nha】 của tao rồi!”
【Hắc Nha】 là một ‘Gift’ do Thần Bẫy ban tặng.
Có thể đặt bẫy từ trước, lại hoàn toàn ẩn giấu, không ai phát hiện được. Khi con mồi bước vào, chiếc hàm sắc nhọn sẽ lập tức ngoạm chặt lấy.
Điểm yếu là phải chuẩn bị trước, mỗi lần chỉ đặt được một cái, sát thương không lớn. Nhưng nếu dùng đúng lúc, chắc chắn sẽ khiến đối phương sa lưới.
“Khốn nạn thật…!”
Chỉ cần cử động, cơn đau nhói truyền lên tận óc, khiến chân phải không thể nhúc nhích nổi. Chiếc hàm đen sì cắm sâu vào mắt cá chân Ritsu, nghiến chặt như muốn cắn đứt lìa.
“Yên tâm đi. Con Simurgh đó, tao sẽ bán nó với giá cực cao cho xem.”
“Đồ cặn bã, con lợn…! Đồ ô nhục của Shichion…!”
“Ha ha! Muốn nói gì thì nói! Nghe cho rõ này, ở thế giới này, kẻ sống sót cuối cùng mới là kẻ mạnh! Bọn bây, giết con nhỏ khốn khiếp nó cho tao!”
Theo lệnh của In, ba tên đàn ông lao vào tấn công Ritsu. Cô bé rút từ túi sau lưng ra một khẩu súng nước đặc chế chứa tinh chất habanero và ớt đỏ, nhắm thẳng vào mặt từng tên mà bắn liên tục.
“Aaaaaaa aaaa aaaa!!?”
“Mắt tao!? Mũi tao!?”
“Gyaaaaaa!?”
Ba tên ôm mặt lăn lộn, gào thét trong đau đớn. Đây là món quà từ vụ diệt bọ vàng, may mà Ritsu đã giữ lại.
Không bỏ lỡ cơ hội, cô nhắm luôn vào In mà bắn thêm phát nữa, nhưng hắn kịp nhảy lùi, tránh được.
“Là độc à…! Đê tiện thật đấy…”
Thực ra chẳng phải độc, nhưng Ritsu cũng chẳng buồn đính chính. Để chúng nghĩ là độc mà dè chừng càng tốt.
“Không phải độc chết người… Được rồi, tụi bây, bắn từ xa kết liễu con lợn này cho tao!”
Nhận lệnh, những tên còn lại ném ra các phi tiêu hình sao.
“Chết tiệt…!”
Dù chân phải bị giữ chặt, Ritsu vẫn cố gắng lách người né đòn, đồng thời dùng dao ngắn đỡ được vài phi tiêu. Nhưng một phi tiêu lạc hướng lại găm vào Oboro phía sau.
“Quaaa…!”
“Oboro…!”
Từ đây, Ritsu không dám né bừa nữa, chỉ biết phòng thủ chịu trận.
Muốn dùng phép để phản công, nhưng cô chỉ có thể sử dụng phong ma pháp, mà lượng ma lực lại chẳng còn bao nhiêu.
Thực tế, khi nhảy khỏi Thần Mộc nãy giờ, cô đã dùng gần hết ma lực cho phép 【Phong Cầu】.
Với chút ma lực còn lại, cùng lắm chỉ thổi bay được một tên – chẳng thay đổi được tình thế.
Bị áp đảo bởi những đòn tấn công tầm xa dồn dập, một đứa trẻ như cô không thể cầm cự lâu, mệt mỏi dần lộ rõ.
“Guh…!”
Một phi tiêu trúng vào cánh tay phải, khiến Ritsu đánh rơi con dao ngắn.
“Bây giờ! Giết nó đi! Từ giờ Shichion này là của tao!”
In cười lớn, giơ phi tiêu lên, dồn hết sức ném về phía Ritsu. Đến đây, trong lòng cô bé chỉ còn lại nỗi tuyệt vọng.
Đau đớn. Vừa giành lại được Shichion từ tay chú, giờ lại sắp mất đi.
Vừa tìm được chủ nhân xứng đáng để phục vụ, vậy mà lại chẳng làm được gì cho người ấy.
“Không… Đừng hòng…!”
Không thể kết thúc ở đây! Dù có phải chết cũng phải kéo hắn theo! Ritsu ném khẩu súng nước trong tay, bắn trúng phi tiêu của In, khiến nó vỡ tan, chất lỏng đỏ văng tung tóe.
Lợi dụng khoảnh khắc đó, cô nhặt lại con dao ngắn, định chém đứt chân phải đang bị ‘Gift’ kẹp chặt – chỉ cần còn một chân, cô vẫn có thể nhảy tới chém hắn.
Ngay lúc cô chuẩn bị mạo hiểm, chiếc ‘Gift’ đen sì của In bất ngờ vỡ vụn.
“Cái… gì…!?”
Chân phải được giải phóng đột ngột, Ritsu mất thăng bằng, quỳ sụp xuống đất. Ngẩng đầu lên, cô thấy chủ nhân mình – Sakuraliel – đang cưỡi trên lưng hổ trắng, sừng sững trước mặt.
“Sakuraliel-sama…!”
◇◇◇
“Các người dám làm càn với hầu gái của ta quá đấy nhỉ.”
Nếu không nhờ cưỡi Kohaku đuổi theo thì nguy thật. Lúc nãy hỏi Kohaku, cậu ấy bảo Oboro có thể đang bị tấn công bởi một nhóm người – nghe xong tôi vội vàng đuổi tới luôn. Giá mà cậu ấy báo sớm hơn chút nữa thì tốt biết mấy.
Tới nơi thì thấy Oboro bị nhốt trong lưới, còn Ritsu thì bị thứ gì đó ngoạm lấy chân.
Tôi lập tức rút 【Thánh Kiếm】 chém phăng cái bẫy – chắc chắn là một loại ‘Gift’.
“Ritsu, bọn này là ai?”
“Con trai của chú… In và thuộc hạ của hắn.”
À, là đám phản bội từng bị trả lại lời nguyền kia. Vậy ra tên kia là anh họ của Ritsu.
Tôi liếc nhìn gã con trai tóc tết, đầu xăm hình rắn, dáng vẻ ngạo mạn. Đúng là gu quá tệ.
“Hầu gái này và cả Simurgh kia đều là người của Công tước Philharmonie. Các người biết mà vẫn dám làm loạn à?”
“Công tước Philharmonie hả!? Tao chẳng quan tâm! Con nhỏ khốn khiếp đó là kẻ giết cha tao! Kẻ ngoài cuộc thì cút đi!”
“Ồ, thế thì ta cũng là kẻ thù của ngươi rồi. Chính ta là người đã trả lại lời nguyền cho cha ngươi đấy.”
Nhìn mặt hắn chẳng giống kẻ muốn báo thù cho cha, mà giống loại cặn bã ở khu ổ chuột – chỉ thích hành hạ kẻ yếu để giải tỏa bực tức.
Tôi ghét nhất loại người này.
“Câm mồm! Nếu cản đường, tao giết luôn cả mày, con nhãi ranh!”
Hắn ném phi tiêu về phía tôi. Tôi nhẹ nhàng vung Thánh Kiếm chém rụng hết. Chẳng cần dùng đến cường hóa thể chất, chừng này chẳng thấm vào đâu.
“Kohaku, có thể thổi bay hết bọn này không?”
‘Được. Không thành—’
“Xin hãy khoan đã!”
Tôi vừa định nhờ Kohaku xử lý thì Ritsu lảo đảo đứng dậy, chống chân bị thương.
“Xin hãy để em tự mình kết thúc mối hận này.”
“Nhưng mà—”
Tôi định nói thì kịp nhận ra trong mắt Ritsu ánh lên quyết tâm không thể lay chuyển.
Với cô bé, bọn chúng là nỗi ô nhục của Shichion. Nếu tôi tự tay giải quyết, Ritsu sẽ không thể ngẩng đầu làm thủ lĩnh. Đây là cách cô bé giữ trọn danh dự.
Dù vậy, tôi biết bọn này rất nham hiểm, có thể giở đủ trò bẩn thỉu. Nếu có thể kết thúc an toàn thì vẫn tốt hơn.
Chỉ cần tôi ra lệnh “Rút lui”, Ritsu sẽ lập tức nghe theo. Nhưng với tư cách chủ nhân, tôi cảm nhận được: đây là lúc không nên ra lệnh như thế.
Tôi thở dài, cất Thánh Kiếm, lấy từ túi ra bình hồi phục ném cho Ritsu.
“Nếu nguy hiểm quá, mình sẽ can thiệp ngay.”
“Vâng!”
Ritsu mở nắp bình, uống một hơi cạn sạch. Vết thương ở chân và tay phải lành lại ngay tức khắc. Đúng là hồi phục dược đặc chế của Leon, hiệu quả miễn bàn.
Tôi nhờ Kohaku giữ chân đám thuộc hạ của In, để không ai xen vào trận quyết đấu.
“Dám bám váy vào quý tộc ngoại quốc, mày đúng là con lợn rác rưởi, Ritsu.”
“Câu đó nên dành cho tốn khốn nhà ngươi mới phải. Một kẻ sa đọa thành đạo tặc mà còn lên mặt dạy đời. Giống hệt cha ngươi – ngu xuẩn, dính lời nguyền rồi chết thảm.”
“Con khốn…!”
In rút hàng loạt phi tiêu, ném liên tiếp về phía Ritsu. Cô bé dùng dao ngắn đỡ gọn tất cả.
“Sao không lao vào tấn công? À, vì sợ cái bẫy ‘Gift’ mà mi vừa đặt trước mặt tao chứ gì?”
“Chết tiệt…!”
Ra là hắn vừa đặt bẫy kiểu bẫy thú ngay trước mặt em ấy. Đã bị lật tẩy thì hiệu quả giảm hẳn.
Biết thế, In rút kiếm lao vào tấn công cận chiến.
“Shichion là của tao! Chết đi, con nhãi ranh!”
“Ngươi không xứng nhắc đến Shichion. Nghe thấy mà buồn nôn.”
Ritsu rút vật gì đó trong túi, ném mạnh về phía In.
Không kịp nhìn rõ là gì, hắn bản năng dùng kiếm chém – và lập tức bị nước sôi trong ấm trà văng thẳng vào người.
“Gaaa!!”
Arisa từng bảo: “Làm hầu gái thì lúc nào cũng phải chuẩn bị sẵn trà cụ.” Không ngờ Ritsu thực sự mang theo bên mình.
In còn đang choáng vì bỏng, Ritsu lập tức lao tới, vung dao tấn công.
Hắn giơ tay trái lên đỡ, thì ngay lập tức, chiếc bẫy đen sì lại xuất hiện từ cánh tay hắn, ngoạm chặt lấy tay phải của Ritsu.
“Guh…!”
“Lại dính bẫy rồi nhé con khốn! 【Hắc Nha】 này có thể đặt ngay trên cơ thể ta đấy!”
Thì ra thấy bẫy đặt trên đất bị phát hiện, hắn lập tức tháo ra, gắn lên tay mình.
Tay phải của Ritsu bị khóa chặt bởi bẫy từ tay trái của In, không thể cử động. Một sợi xích đen nối liền từ tay hắn tới chiếc bẫy.
Vũ khí bị khóa, còn đối thủ thì vẫn cầm kiếm – nguy hiểm thật.
“Không cho mày thoát đâu. Tao sẽ tra tấn mày đến khi mày phải cầu xin tha mạng!”
“Còn lâu! 【Gió ơi, hãy nổi lên, cuồng phong bốc cao!】”
Ritsu né lưỡi kiếm, vòng ra sau lưng In, niệm chú. Một cơn lốc mạnh cuốn cả hai lên không trung, kéo họ lên tận mười mét.
“Mày định làm gì…!? Không lẽ…!”
Ritsu đổi tư thế giữa không trung, ôm chặt lưng In, khóa chặt hai tay hắn.
Và rồi cả hai cùng cắm đầu lao xuống đất.
“Dừng lại! Thả tao ra!!”
“Rơi tự do đi nè thằng khốn nạn!”
Tiếng “rắc” vang lên lạnh gáy khi cổ In đập xuống trước. Ritsu nhỏ hơn nên dùng chính cơ thể In làm giảm lực va chạm, không hề hấn gì.
Chiếc bẫy đen biến mất, In đổ gục, mắt trợn trắng, nhưng vẫn còn sống – chắc nhờ độ cao chưa đủ để lấy mạng.
Ritsu cúi xuống nhặt lại dao, định tiến tới kết liễu thì tôi ngăn lại.
“Khoan đã, đừng giết hắn vội. Mình còn cần hỏi cung, biết đâu còn đồng bọn khác. Yên tâm đi, dám tấn công người của Công tước, dám vung dao vào tiểu thư, Gift của hắn chắc chắn sẽ bị phong ấn, hắn sẽ bị đày đi làm nô lệ mỏ suốt đời.”
“…Vâng.”
Ritsu chịu nghe lời, tôi thở phào nhẹ nhõm. Nhìn lại thì Kohaku đã hạ gục toàn bộ những kẻ còn lại.
“Sakuraliel-sama!”
Quay đầu lại, tôi thấy Bianca dẫn theo các vệ binh Elf đang chạy tới.
Những Elf này nhanh chóng trói gô từng tên tội phạm lại.
Một lát sau, Estelle và mọi người cũng tới, dùng phép chữa trị cho Ritsu.
Oboro được giải thoát, hai chị em ôm nhau mừng rỡ.
May quá, cuối cùng mọi chuyện cũng kết thúc mà không thành thảm họa.

