Cha tôi lập tức hành động ngay khi nghe tin.
Đầu tiên, các hiệp sĩ của nhà tôi lái chiếc xe thực phẩm thần kỳ đến hoàng đô để trình bày tình hình với Hoàng đế. Ngay sau đó, từ căn phòng bí mật, nguyên liệu chế giải dược là “Nước mắt Banshee” và “Sỏi mật Minotaur” được chuẩn bị và gửi cấp tốc về cho chúng tôi.
Sở dĩ phải chuyển về đây là vì cả “Nước mắt Banshee” lẫn “Sỏi mật Minotaur” đều không thể dùng nguyên chất—muốn điều chế phải qua một bước sơ chế đặc biệt.
Mà để làm việc đó, cần một điều chế sư thượng thừa. Trong game, Leon đảm nhận vai trò đó, nhưng cậu nhóc sáu tuổi hiện tại thì quả thực quá sức.
Thế nên lần này, tôi nhờ đến Bá tước Garrod Lemus Troymerei—cha của Leon và cũng là chủ gia tộc Troymerei—tới tận nơi giúp đỡ.
Nói là “nhờ tới”, thực ra là… bắt tới luôn. Lái xe thực phẩm sang tận lãnh địa Troymerei, kéo ông ấy về đây. Hừm hừm, lấy danh nghĩa thánh chỉ thì ai mà dám cãi!
Gọi mọi người về hoàng đô thì phiền phức hơn nhiều, gom hết về đây vừa tiện, lại có điều hòa mát lạnh, làm việc cũng dễ chịu hơn.
Bá tước Troymerei là chuyên gia ma dược, tốt nghiệp “Học viện” với thành tích xuất sắc về thảo dược học và luyện kim thuật, còn áp dụng kiến thức ấy vào quản lý lãnh địa. Tay nghề của ông ấy thì khỏi bàn, đúng chuẩn “bàn tay vàng” cho vụ điều chế lần này.
“Ôôô!? Không ngờ hiệu quả lại khác biệt đến thế này…!”
“Tuyệt thật! Chỉ với ‘Chậu tăng trưởng cấp tốc’ mà đã thấy rõ sự khác biệt như vậy…!”
Vâng, vừa đặt chân tới, Bá tước Troymerei và cậu con trai Leon đã rôm rả bàn luận về loại nước dưỡng da cao cấp nọ. Đúng là cha nào con nấy, hai bố con mê thảo dược như nhau…
Bá tước Troymerei, tóc nâu, râu quai nón, ngoại hình chẳng khác nào tài tử Hollywood, vậy mà tính cách lại… thật tiếc cho ngoại hình ấy. Đúng là cặp cha con cuồng thảo dược!
Đến mức cha tôi cũng không nhịn nổi, phải lên tiếng nhắc nhở.
“Khụ khụ! Bá tước Troymerei. Chuyện đó để sau, trước mắt hãy bắt tay vào sơ chế ‘Nước mắt Banshee’ và ‘Sỏi mật Minotaur’ giúp ta cái đã…”
“A! Thần thất lễ quá, Điện hạ! Tại thứ này hiếm quá nên thần mải mê quá…”
Vừa cười trừ, Bá tước Troymerei vừa nhanh nhẹn lấy ra bộ đồ nghề điều chế mang theo từ lãnh địa mình.
Ngoài những món quen thuộc như cối giã, chày nghiền, còn có cả bình thủy tinh lạ mắt và những dụng cụ ma pháp trông như đèn cồn.
Tôi không mê dược học như Leon, nhưng cũng từng học bào chế thuốc dưới trướng bà lang y, nên nhìn mấy món này cũng thấy thú vị.
Điều chế bằng ma cụ thì gần giống luyện kim thuật, nên tôi cũng không rành lắm.
Việc điều chế sẽ do Bá tước Troymerei phụ trách, còn sản xuất hàng loạt thì nhờ “Gift” 【Tạo Dược】 của Leon.
Nếu điều chế thành công, Leon sẽ dùng 【Tạo Dược】 để nhân bản. Nhưng dù sao thì việc gấp trước mắt vẫn là gom đủ nguyên liệu.
Công đoạn sơ chế “Nước mắt Banshee” và “Sỏi mật Minotaur” giao cho hai cha con Troymerei, còn lại phải nhanh chóng thu thập nốt các thành phần khác.
Các hiệp sĩ của nhà tôi đã lên đường tới đỉnh linh sơn Eldra để tìm “Quả Thiên Thần Mộc” bằng xe thực phẩm.
Còn “Mật Ong Nguyệt Quang Phong” thì tổng trưởng kỵ sĩ—cha của Jean—dẫn đội tinh nhuệ đi lấy, cũng bằng xe thực phẩm thần kỳ, xuất phát từ hoàng đô. Xe thực phẩm của tôi đúng là phát huy hết công suất!
Chỉ tiếc xe này chỉ tồn tại đúng một ngày, nên lúc về phải đi bộ hoặc cưỡi ngựa. May mà quãng đường đi về trong ngày là ổn.
Nếu tính tốc độ 80km/h chạy liên tục 24 tiếng thì được gần 1900km—gần bằng chiều dài nước Nhật ấy nhỉ? Dĩ nhiên chẳng ai chạy liên tục 24 tiếng, nhưng chỉ cần đi một chiều thì tới đâu trong nước này cũng được.
Khi tôi trở về, sẽ cho xe thực phẩm đi đón đoàn ở điểm giữa đường.
Còn nhóm “Lá Thần Mộc” của chúng tôi thì…
Trước hết, tôi và Kohaku chắc chắn đi. Hộ tống có nữ kỵ sĩ Tanya và hầu gái Arisa. Thêm đội trưởng Patrick của Hiệp sĩ đoàn Philharmonie cùng hai hiệp sĩ thuộc hạ.
Tất nhiên, Ritsu cũng đi, vì sẽ cưỡi Oboro đến làng Elf.
Bianca cũng nài nỉ cha tôi cho đi theo tôi, dù chỉ là hầu gái tập sự.
Thế là, sợ bị bỏ rơi, Estelle cũng đòi đi, kéo theo Jean, rồi đến cả Elliot cũng muốn nhập hội—thành ra hỗn loạn hết cả lên.
“Trước hết, Elliot thì khỏi bàn, loại ngay. Không thể dẫn Thái tử đến làng Elf vốn chẳng thân thiện gì với con người. Jean cũng loại nốt.”
“Sao lại thế!?”
“Nghe này, cậu là cận vệ của Elliot đấy. Bỏ chủ nhân mà đi, thế còn ra thể thống gì? Với lại, Jean, cậu hay buột miệng nói linh tinh, không hợp thương thuyết đâu, chỉ tổ chọc giận Elf. Thêm nữa, Gift ‘Viêm Kiếm’ hay Ma Kiếm của cậu, lỡ gây cháy rừng Elf thì khỏi nói, chiến tranh nổ ra ngay. Thế nên, loại!”
“Khừm…!”
Jean mặt mày méo xệch vì tiếc nuối, trong khi Bianca thì gật đầu lia lịa tán thành.
Trong game cũng vậy, Jean chỉ tham gia đội chiến đấu thu thập nguyên liệu khác, không dính dáng gì đến thương thuyết với Elf.
“Mình cũng muốn tận mắt thấy làng Elf và Thần Mộc… Nhưng đúng như Sakuraliel nói. Jean, lần này thôi bỏ qua đi. Chúng ta sẽ hỗ trợ Leon.”
“Chậc, chịu thôi…”
Chịu thôi là phải! Đây không phải chuyến du lịch đâu mà đua nhau đòi đi, trời ạ…
Sáng hôm sau, mọi thứ đã chuẩn bị xong xuôi, chúng tôi leo lên lưng Oboro—linh điểu Simurgh đang chờ ở sân trong.
Lưng Oboro rộng cỡ mười chiếu tatami, đủ cho mười người… À, phải trừ Kohaku ra, chín người và một thần thú cũng vẫn thoải mái.
Không hẳn là dây an toàn, nhưng chúng tôi quấn dải tua trang trí nối từ vòng cổ Oboro vào thắt lưng.
“Chúng con đi đây!”
“Cẩn thận nhé!”
“Nhớ bình an trở về!”
Sau khi vẫy tay chào cha mẹ, Oboro vỗ cánh, nhẹ nhàng nâng cả đoàn lên không trung.
“Đi thôi, Oboro!”
『Kuwaaa!』
Ritsu vừa ra hiệu, Oboro liền tăng tốc vút lên. Gió tạt mạnh từ phía trước, nhưng Patrick nhanh chóng giơ tay, kích hoạt Gift của mình.
“【Tiểu Kết Giới】!”
Một âm thanh trong trẻo vang lên, và gió mạnh lập tức tan biến.
Gift của Patrick là “Tiểu Kết Giới”—tạo ra kết giới bảo vệ bán kính khoảng năm mét. Loại Gift này khá phổ biến, tuy không chịu nổi đòn mạnh từ vũ khí, nhưng đủ để cản gió trên lưng Oboro, khiến cảm giác như đang nằm trên giường êm ái giữa trời.
Dù vậy, lỡ Oboro đột ngột lên xuống thì cũng dễ lăn long lóc, nên tốt nhất vẫn phải buộc chắc dây vào người.
“Đến làng Elf mất bao lâu vậy?”
“Nếu giữ tốc độ này thì chưa đầy bốn tiếng sẽ tới.”
Nghe đội trưởng Patrick nói, tôi thấy cũng gần nhỉ. Oboro bay khoảng 100–150km/h, vậy làng Elf cũng cách đây 400–600km… Tokyo–Osaka là 500km thì phải? Xa mà cũng không quá xa… Nếu đi Shinkansen chắc hơn ba tiếng? So với tàu cao tốc thì hơi khập khiễng nhỉ.
『Kuwaa』
“Sao thế? À, Sakuraliel-sama, Oboro bảo nếu có kết giới này thì nó còn bay nhanh hơn được nữa đấy…”
Ritsu nói vậy nhưng tôi bảo thôi, không cần cố quá đâu. Dù có nhanh hơn cũng chẳng chênh lệch là bao, an toàn vẫn trên hết… gọi là “lái xe” cũng đúng nhỉ?
“Tuyệt thật! Nhìn xa tận chân trời luôn!”
“Ừm…! Cảm giác như mình hóa thành chim vậy!”
Estelle và Bianca không chút sợ hãi, thích thú ngắm nhìn cảnh vật từ trên không. Patrick và hai hiệp sĩ dưới quyền cũng có vẻ căng thẳng, nhưng vẫn ổn.
Chỉ có người không ổn là…
“Ôi, chín vị Nữ thần Sáng thế, nữ thần hành trình Journey ơi, xin hãy phù hộ cho chuyến đi này… Cầu mong chúng con không bị rơi xuống…”
Người đang ôm chặt lưng Oboro cầu nguyện chính là nữ kỵ sĩ hộ vệ Tanya. Có vẻ cô ấy sợ độ cao. Tôi đã bảo không cần miễn cưỡng, nhưng cô ấy nhất quyết: “Hộ vệ không được phép yếu bóng vía!” – rồi lên ngựa hùng hồn lắm, giờ thì… [note80180]
Bên cạnh, Arisa cũng chẳng khá hơn, chỉ là không lộ rõ như Tanya, mặt lạnh như tượng gỗ, ngồi im bất động. Hai người ngồi sát giữa lưng Oboro, tay siết chặt dây nối vào thắt lưng.
Còn Kohaku á? Kohaku thì đang cuộn tròn ngủ ngon lành trên đùi tôi. Đúng là thần thú, gan dạ khỏi chê.
Chà, ngồi thế này gần bốn tiếng cũng chán nhỉ… Hay cứ như Kohaku, ngủ một giấc cho khỏe.
Một lúc sau, ngắm cảnh cũng chán, tôi, Estelle và Bianca bắt đầu trò chuyện trên lưng Oboro.
“Không biết làng Elf sẽ như thế nào nhỉ?”
“Làng ấy xây quanh Thần Mộc phát sáng lấp lánh, hòa mình vào thiên nhiên. Nhà cửa hầu như không dùng kim loại, toàn dựng trên những cây đại thụ. Giữa các cây có cầu treo nối liền, đi lại trên cao dưới thấp đều được.”
“Cậu biết rõ thế? Ai kể cho vậy?”
“Ơ!? À, Kohaku kể đó! Tớ nghĩ nên tìm hiểu trước về Elf cho chắc…”
Bị Bianca hỏi xoáy, tôi lúng túng chữa cháy. Suýt nữa thì lộ chuyện kiến thức này là từ game. Kohaku—người bị lôi vào làm bình phong—vẫn ngủ ngon trên đùi tôi. Lát nữa phải nhắc Kohaku phối hợp lời khai mới được.
Ba người cứ thế trò chuyện rôm rả. Đôi lúc Ritsu cũng góp chuyện, nhưng tôi nhắc cậu ấy tập trung lái Oboro.
Đội trưởng Patrick vẫn luôn cảnh giác xung quanh. Gift “Tiểu Kết Giới” của anh ấy nếu không bị tấn công thì duy trì rất lâu, nhưng chỉ cần bị va chạm mạnh là vỡ ngay.
Gió thì không sao, nhưng lỡ có chim lớn hay quái vật bay như Wyvern lao vào thì nguy. Nếu kết giới vỡ, chúng tôi sẽ bị gió quật bay mất.
Dù vậy, Oboro là linh điểu Simurgh, chẳng con chim nào dám lại gần. Nhưng vẫn phải đề phòng Wyvern hay ma thú bay trên trời.
“Nhìn kìa! Có phải làng Elf kia không?!”
Nghe tiếng Ritsu, tất cả chúng tôi đều nghiêng người về phía trước nhìn.
Giữa khu rừng bạt ngàn, nổi bật lên một đại thụ khổng lồ. Ánh sáng lấp lánh… Ơ, chưa thấy nhỉ? Nhưng chắc chắn đó là Thần Mộc. Làng Elf nằm ở đó. Bằng mọi giá, phải lấy được lá cây ấy mang về!
“Chúng ta sẽ hạ cánh ở chỗ kia.”
Oboro nhẹ nhàng đáp xuống bãi đất trống trước rừng.
Từ đây, cuộc thương thuyết với Elf chính thức bắt đầu. Phải chuẩn bị tinh thần thật vững vàng thôi.
[note80181]

