ARC 3: Mùa Hè ở Lãnh Đô

Chương 64: Đặt chân lên Cổ thành

2025-08-30

6

“Nhìn đi con ơi! Harmonia kia rồi!”

Tiếng bố vang lên từ ghế lái khiến tôi – đang nằm dài phía sau bếp của chiếc kitchen car – bật dậy như lò xo.

Tôi thò đầu qua khe giữa ghế lái và ghế phụ, dán mắt về phía trước. Trước mắt tôi là cổ thành Harmonia, nằm bên bờ – hay đúng hơn là giữa lòng một hồ nước rộng lớn.

Khung cảnh ấy khiến tôi lặng người, cứ như đang ngắm Mont-Saint-Michel nổi trên vịnh Saint-Malo ở Pháp vậy.

Đó là lãnh đô của nhà công tước mình sao? Đẹp quá đi mất!

Chả trách nơi này lại trở thành điểm du lịch nổi tiếng. Dù không có đặc sản gì nổi bật, chỉ cần ngắm cảnh này thôi cũng đủ mãn nguyện rồi.

Tôi chưa từng được thấy Mont-Saint-Michel thật ngoài đời, nhưng cảm giác thành Harmonia này còn rộng lớn hơn nhiều.

Cũng phải thôi, bên đó là tu viện, dân số trên đảo hình như chỉ tầm ba chục người. Nếu tính cả người đi làm thì chắc đông hơn, nhưng đây là thủ phủ lãnh địa – mà còn là cố đô nữa. So sánh thế nào cũng không bằng.

Harmonia được xây dựng trên một hòn đảo nổi giữa hồ, cách đất liền một đoạn, chỉ có một cây cầu lớn nối vào. Muốn ra vào thành phố đều phải qua cây cầu ấy.

Phía đất liền đầu cầu cũng có một khu phố náo nhiệt – kiểu như phố dân cư. Ngày xưa, khi còn là hoàng đô, chắc thường dân sống ở bờ, còn quý tộc thì ở trên đảo.

Dẫu là cố đô, nhưng vị Hoàng đế đầu tiên lại sống chủ yếu ở hoàng đô hiện tại – thành Symphonic.

Lý do là hồi đó, quốc gia chúng tôi đang có chiến tranh với một nước láng giềng gần Symphonic, tình hình rất căng thẳng, không thể lơ là.

Sau này, nước kia bị Đế quốc đánh bại và sáp nhập, nhưng Hoàng đế vẫn tiếp tục điều hành chính sự ở Symphonic.

Thế là suốt nhiều năm, quý tộc thì ở Harmonia, còn Hoàng đế và các hiệp sĩ chinh chiến lại sống ở Symphonic. Đến khi hoàng tử nối ngôi ra đời, nhân dịp ấy, triều đình quyết định dời đô từ Harmonia sang Symphonic.

Từ đó, Harmonia trở thành “thành phố thứ hai” của Đế quốc, được người dân yêu mến suốt bao năm.

Đoàn kitchen car của chúng tôi nối đuôi nhau tiến về phía cây cầu dẫn vào đảo. Cầu rất rộng, xe ngựa và khách bộ hành xếp hàng dài chờ vào thành.

Chúng tôi vượt qua ánh mắt kinh ngạc của những người xung quanh, không đi vào cổng thường, mà rẽ sang cổng thành dành riêng cho quý tộc. Đã báo trước nên chắc sẽ không có vấn đề gì.

Khi kitchen car của chúng tôi đến gần, cổng quý tộc kêu rít mở ra, hàng chục hiệp sĩ từ bên trong ùa ra, xếp thành hai hàng hai bên xe, tay giương cao những lá cờ lớn oai vệ.

“Chào mừng ngài trở về, Điện hạ!”

“Chào Patrick. Lâu rồi không gặp nhỉ.”

Bố tôi tươi cười vẫy tay qua cửa sổ kitchen car với một hiệp sĩ đang cúi chào. Anh ta ngoài ba mươi, để ria mép, đôi mắt sắc sảo nhìn về phía tôi đang ló đầu sau ghế.

“Cô gái này chẳng hay là…?”

“À, đây là Sakuraliel. Sakuraliel, đây là Patrick Fagott, đại đội trưởng quân đội lãnh địa Philharmonie.”

Ồ! Vậy là đội trưởng kỵ sĩ đoàn nhà mình đây!

“Vinh hạnh được diện kiến tiểu thư Sakuraliel. Tôi là Patrick Fagott. Được gặp ‘Công Chúa Thánh Kiếm’ lừng danh quả là vinh dự lớn lao cho tôi.”

Ối trời…! Danh tiếng của mình lan đến tận Harmonia rồi sao…!

Patrick cúi đầu thật sâu, tôi chỉ biết cười gượng đáp lại. Nhìn kỹ xung quanh, các hiệp sĩ khác cũng đang nhìn tôi bằng ánh mắt lấp lánh.

Nghĩ lại cũng đúng, đây là đại bản doanh nhà công tước. Tiểu thư nhà này mà lại từng đánh bại Hắc Long thì ai mà chẳng tự hào, phấn khích cơ chứ…

“À, không để các phu nhân phía sau chờ lâu được. Patrick, gặp lại ở lâu đài nhé.”

“Vâng, chúc ngài thượng lộ bình an.”

Bố tôi liếc nhìn đoàn kitchen car của Hoàng hậu phía sau rồi cho xe lăn bánh rời đi.

“Wow…”

Bên trong tường thành Harmonia, cả một thành phố cổ kính hiện ra trước mắt tôi qua kính chắn gió xe.

Đúng là cổ hơn hoàng đô, nhưng lại mang một vẻ đẹp hoài cổ rất riêng.

Người dân tràn đầy sức sống, trẻ con chạy nhảy khắp nơi.

Chiếc kitchen car của chúng tôi trở thành tâm điểm chú ý trên đại lộ, nhưng chẳng ai dám lại gần – loại xe lạ lùng này vốn chỉ dành cho giới quý tộc, chắc họ cũng không dám làm gì đâu.

Xe tiếp tục hướng thẳng lên ngọn đồi cao nơi đặt dinh thự lãnh chúa… mà thực ra nhìn chẳng khác gì một tòa lâu đài. Ai cũng biết đó là nơi ở của chủ nhân vùng này.

Kitchen car bò lên dốc thoai thoải, cuối cùng cũng tới tòa thành Philharmonie trên đỉnh đồi – từ đây có thể nhìn bao quát toàn Harmonia.

Tòa thành này còn lớn hơn cả dinh thự Philharmonie ở hoàng đô, nhưng tổng thể thì cổ kính hơn. Khu vườn rộng, chăm sóc tỉ mỉ, phong vị xưa cũ mà vẫn toát lên vẻ đẹp riêng biệt.

Cũng phải thôi, vốn là cung điện của Hoàng đế đầu tiên mà. Dù nghe nói ngài ấy cũng chẳng ở đây mấy.

Trước cửa lâu đài, hàng dài gia nhân đã đứng sẵn, chuẩn bị chào đón chúng tôi.

“Chào mừng ngài trở về!”

“Ta đã về rồi, mọi người.”

Bố tôi bước xuống xe, đáp lại những cái cúi đầu đồng loạt của gia nhân.

Tôi vừa bước xuống thì đã có mấy người trong đám gia nhân nhìn tôi rồi bật khóc nức nở. Gì thế này!?

Tôi còn chưa kịp hiểu chuyện gì thì mẹ đã thì thầm bên tai:

“Đó là những người từng ở dinh thự khi con bị bắt cóc đấy, Sakura.”

À, ra vậy. Họ là những người biết chuyện tôi bị bắt cóc. Có lẽ suốt ba năm qua vẫn luôn lo lắng cho tôi.

“Cuối cùng cũng đến nơi rồi.”

“Lâu lắm mới quay lại đây nhỉ.”

Ngay sau đó, Hoàng hậu, bà nội và Elliot cũng bước xuống từ chiếc kitchen car kế tiếp, khiến những người vừa khóc lại càng cúi đầu sâu hơn nữa.

Rồi lần lượt các xe khác cũng dừng lại, Gene, Estelle, Bianca… ai nấy đều nhảy xuống.

Gia nhân nhanh chóng chuyển hành lý từ các xe vào trong lâu đài.

Chúng tôi vừa đi ngang qua cảnh ấy vừa tiến vào đại sảnh, rồi hướng thẳng về phòng khách của lâu đài.

“Phù, cuối cùng cũng đến nơi an toàn rồi, dù có chút rắc rối dọc đường.”

Bố tôi ngồi phịch xuống ghế sofa, thở phào nhẹ nhõm, nới lỏng cổ áo.

Khởi hành lúc chín giờ sáng, mà mới hơn một giờ chiều đã tới nơi. Nhanh quá mức tưởng tượng.

Một chiếc kitchen car sẽ lập tức quay về hoàng đô để báo tin mọi chuyện suôn sẻ cho Hoàng đế.

“Thưa ngài, hành lý của mọi người đã được chuyển hết vào phòng rồi ạ.”

“Cảm ơn nhé.”

Một gia nhân – người vừa khóc lúc nãy – bước vào phòng khách báo cáo.

Ông ấy trông ngoài năm mươi, tóc và ria đều bạc trắng, mặc đồng phục quản gia – hệt như người quản lý cả lãnh địa này vậy. Mà… trông quen quen?

“Sakuraliel, đây là Bastian. Ông ấy là đại quản gia kiêm quyền lãnh chúa ở đây. Là anh trai của Sebastian ở hoàng đô đấy.”

Bố tôi thì thầm giải thích. À, bảo sao giống hệt quản gia Sebastian ở hoàng đô! Thì ra là anh em ruột.

“Lâu rồi không gặp, tiểu thư Sakuraliel.”

“Vâng, lâu rồi mới gặp lại. Mong được ông giúp đỡ.”

“…Được nhìn thấy tiểu thư khỏe mạnh, mọi người đều rất vui mừng.”

Bastian biết hết mọi chuyện của tôi. Với tôi – người mất trí nhớ – thì đây là lần đầu gặp, nhưng ông ấy từng gặp tôi hồi ba tuổi nên không thể gọi là “lần đầu”.

Nhưng tôi vẫn phải giả vờ như đã quen thân từ nhỏ trước mặt mọi người. Việc này cũng hơi mệt, chắc rồi cũng quen thôi.

“Hôm nay bếp trưởng đã chuẩn bị bữa tối đặc biệt. Xin mọi người chờ một lát.”

“…Chết rồi.”

“Có chuyện gì sao, thưa ngài?”

“À, không… không có gì đâu.”

Bố tôi cười gượng che giấu. Tôi biết ngay bố vừa nhớ ra điều gì… Đúng rồi.

Nhớ lại lần đầu tôi đến dinh thự công tước – bữa ăn hôm ấy:

Bánh mì cứng, thịt chỉ tẩm muối tiêu, salad thì ngập dầu mỡ…

Mấy món đó mà lại là đặc sản của nhà công tước đấy!

Thật lòng mà nói, đồ ăn ở thế giới này không ngon lắm – ít nhất là với tôi.

Không phải tất cả đều dở, vẫn có món đơn giản mà ngon.

Nhưng… cảm giác mọi người ở đây không quá coi trọng chuyện ăn uống. Món nào ra món nấy, không sáng tạo thêm, cứ thế mà ăn mãi. Có lẽ vì họ chưa từng biết đến hương vị khác nên mới hài lòng như vậy.

Thực tế, ở dinh thự công tước ngoài hoàng đô, sau khi bếp trưởng được ăn thử hotdog và hamburger tôi làm trên kitchen car, ông ấy đã tự nghiên cứu ra bánh mì mềm nhờ tôi gợi ý về men nở.

Giờ ông ấy còn làm được cả hamburger, khoai tây chiên, gà viên nữa cơ.

Vậy nên ở dinh thự hoàng đô giờ không còn bánh mì cứng nữa, ngày nào cũng được ăn bánh mì mềm. Các món khác cũng ngon lên thấy rõ.

Nhưng ở lãnh đô này thì… chắc chắn vẫn là bánh mì cứng thôi.

Các món khác cũng vậy… Dù vẫn là bữa tiệc thịnh soạn, nhưng với bố tôi – người đã quen với đồ ăn ở hoàng đô – chắc sẽ thấy nhạt nhẽo.

Cái “chết rồi” của bố là vì quên không đưa công thức mới cho bếp trưởng ở đây.

Nhưng chẳng thể không ăn đồ mà người ta đã dốc lòng chuẩn bị.

Còn có cả hoàng tộc ở đây nữa. Đãi tiệc tiếp đón chắc chắn sẽ rất linh đình.

Hoàng hậu, bà nội, Elliot – những người đã quen ăn đồ trên kitchen car hay bánh ngọt ở “La Vie en Rose” – chắc cũng sẽ thấy không vừa miệng.

Dù sao họ cũng là hoàng tộc, chắc không ai để lộ ra mặt đâu… Làm vậy thì tội nghiệp bếp trưởng ở đây lắm.

Quả nhiên, bữa tối hôm đó vẫn là bánh mì cứng, bít tết chỉ rắc muối tiêu, salad thì ngập dầu mỡ – đúng kiểu “truyền thống”.

Cũng có súp rau và món gì đó giống pasta nữa.

Ăn cũng tạm được, nhưng ai nấy đều lặng lẽ ăn, chắc cũng thấy không thỏa mãn.

Thịt, cá, súp – món nào cũng mặn chát. Chắc chắn là thừa muối.

Cá nướng muối là món tôi thích nhất.

Ở hoàng đô xa biển nên hiếm khi được ăn cá. Kohaku cũng ăn ngấu nghiến. Hổ cũng thuộc họ mèo nên thích cá chăng?

Nếu được ích kỷ, tôi muốn ăn sashimi cơ… Nhưng nghĩ tới nguy cơ ký sinh trùng thì ăn sống chắc không ổn rồi.

Không biết có thể dùng [Triệu Hồi Cửa Hàng] để gọi luôn tiệm sushi không nhỉ…?

À mà này… hình như hôm nay tôi đã gặp cả Ritsu lẫn Leon – hai nhân vật攻略 và ác nữ của phần 2 rồi đúng không? Chẳng phải vừa “giải quyết sự kiện” luôn rồi à…?

Có khi nào [Triệu Hồi Cửa Hàng] lại lên cấp nữa không nhỉ? Tuyệt quá!

Hehe, mong chờ ngày mai quá đi mất.