Volume 2: Yên Bình Trước Cơn Bão

Chương 149: Bị Bao Vây

2025-09-30

3

Một viên đạn liền bắn xuyên thủng cái bức tường bên hông của nhà kho và lao tới ba người với sức công phá của một mảnh thiên thạch rơi xuống từ vũ trụ. Do được cảnh báo bằng cái giác quan thứ sau thần kỳ ấy, Ves vừa kịp cúi người xuống để né viên đạn mới va chạm xuống sàn nhà, để rồi nó hất tung cái nền gạch bê tông lên không trung.

Vô số cái mảnh vụn xi măng và gạch vữa rơi xuống người bọn họ, gây ra không ít vết trầy xước nhẹ. Ves vẫn bình yên vô sự nhờ có cái máy tạo khiên, nhưng nó cũng vừa mất thêm một phần trăm năng lượng.

“Chúng ta phải rút lui thôi!” Anh Melkor nghiến răng, không còn muốn mượn khẩu súng của Raella nữa. “Chừng nào thằng bắn tỉa đó còn rình rập ở đây, thì chúng ta sẽ không thể nào rời khỏi khu vực chính giữa của nhà kho được.”

Raella cũng gật đầu, tay lại càng siết chặt khẩu súng của mình hơn. “Tụi mình là phi công chiến cơ mà chẳng có chiến cơ để lái. Chúng ta chỉ tổ làm bia đỡ đạn ở đây mà thôi!”

Tuy mất thế chủ động thường sẽ gặp bất lợi, nhưng cả ba người họ đều đồng ý chạy về khu vực sâu nhất của nhà kho. Ai nấy cũng cố tìm cách thoát khỏi tình cảnh này nhưng lại chẳng nghĩ ra kế gì khác ngoài việc chờ quân cứu viện. Với mức độ loạn lạc mà bọn BLM vừa gây ra hôm nay, chắc chắn cảnh sát hoạt Lực Lượng Phòng Vệ Hành Tinh sẽ đến đây bất kì lúc nào.

“Nó là một con quái vật! AAAÁ!”

“Có một con drone nào đó đang giết sạch bọn tao!”

“Tao đéo có đăng ký tham gia mấy cái này! Té thôi tụi bây!”

Đám phản động hỗn tạp ấy dần tan rã chỉ vì một con mèo đang khủng bố tinh thần bọn chúng. Lucky đang khiến cho lũ đấy phát điên trong khi nó chậm rãi cào rách cổ họng từng thằng một. Được một lúc thì những tên còn sống sót cũng quên bẵng mất nhiệm vụ mà chạy tán loạn như ong vỡ tổ vậy.

Chị Raella nhìn Ves như thể chính cậu đã ra tay giết chết bọn phản loạn kia vậy. “Em đã nâng cấp con mèo của em hay gì à?”

“Ba em tặng nó cho em cũng lâu rồi.” Ves đáp, lại lôi ra lời giải thích quen thuộc mỗi khi có ai đó hỏi về Lucky hoặc những khả năng chết người của nó. “Nó là đến từ Tân Đế Quốc Rubarth đấy chị.”

Những món hàng có nguồn gốc từ một siêu cường quốc hạng nhất cũng chẳng khác gì là ma thuật cả. Dân hai lúa ở rìa thiên hà không tài nào hình dung được công nghệ của những quốc gia hùng mạnh nhất nhân loại tiên tiến đến mức nào. Ves thấy đó là một cái bình phong đầy tiện lợi để cậu đánh lạc hướng mỗi khi có người thắc mắc về những phần thưởng huyền ảo do Hệ Thống ban tặng.

“Em có chắc là muốn giữ một con mèo máy bên mình không? Nó dễ bị hack lắm cho nên người ta cũng hết muốn nuôi thú cưng nhân tạo rồi.”

“Em tin vào Lucky.” Ves đáp lời rất dứt khoát. Nói đúng hơn là cậu tin vào Hệ Thống. “Nó là một con mèo máy độc nhất vô nhị, và nó còn nhiều chức năng bất ngờ khác nữa. Em chắc chắn là không có ai ở phân khu sao này có thể bẻ khóa lập trình của nó được đâu.”

Sau chốc lát, ngôi sao chính của màn trình diễn ấy đã tái xuất giang hồ ngay giữa bọn họ. Con mèo trông có vẻ mệt mỏi liền đáp xuống từ trên cao và cất tiếng meo yếu ớt hơn trước. Lần này, Ves cảm thấy nhói đau trong lòng khi thấy Lucky không còn nguyên vẹn như trước. Bên thân trái thì bị một tia laser bắn sượt qua làm cháy xém bề mặt kim loại của nó, tạo ra một vết đen trên lớp vỏ màu đồng ánh kim kia.

“Lucky!” Ves gọi và bế thú cưng của mình lên. “Mày có sao không?”

Cậu cố gắng phiên dịch câu trả lời của Lucky cho câu hỏi đó. Con mèo dường như vẫn còn thừa khá nhiều năng lượng, một phần vì địch không mặc áo giáp. Chỉ cần một cú vung móng nhẹ ở mức năng lượng thấp nhất thôi cũng đã dư sức xử đẹp đám ô hợp gà mờ kia rồi.

Thế nhưng, sát thương do nhiệt năng của laser gây ra đã phần nào làm tê liệt khả năng chiến đấu của Lucky. Một phần lớn lớp vỏ linh hoạt của nó đã bị nung chảy, rồi dính lại với nhau thành một đống xỉ kim loại. Tia laser ấy cũng đã truyền nhiệt năng vào các bộ phận bên trong của nó nữa.

Con mèo đá quý của cậu vẫn có thể tự hồi phục theo thời gian bằng cách ăn những món khoáng sản đặc biệt và để cho cơ chế tự sửa chữa tiên tiến của nó lo phần còn lại. Xui xẻo thay, hôm nay con mèo lại không có thời gian để hồi phục.

“Vậy là chúng ta không nhờ cậy vào con mèo của em được nữa à?”

“Chắc là thế rồi. Bây giờ chúng ta phải tự lo thôi.”

Tin này làm tim ba người hẫng đi một nhịp. Vũ khí lợi hại nhất của cả ba người đã bị vô hiệu hóa chỉ vì một phát bắn may mắn bởi một trong những tên phản động kia.  

Sau một hồi suy nghĩ, anh Melkor cuối cùng cũng lên tiếng. “Chúng ta phải nghĩ ra một kế hoạch khác thôi. Điều duy nhất anh vẫn chưa chắc chắn là liệu bọn chúng có quyết tâm đầu tư vào phi vụ này hay không thôi.

“Ý anh là sao, anh họ?” Người phụ nữ duy nhất trong nhóm cất giọng hỏi một cách bất đắc dĩ. “Nhìn khói lửa bốc lên thế kia, bọn BLM chắc phải cho nổ tung cả một nhà máy lọc dầu hay gì đó rồi!”

“Chuyện đó ai cũng có thể làm được với một chút tính toán chi tiết là đủ! Họ chỉ cần một vài tên khủng bố phối hợp với một vài gián điệp để thực hiện phi vụ này rồi. Nghĩ thử xem, Raella. Theo góc nhìn của chúng thì chiến dịch này tiêu tốn hết bao nhiêu?”

Cũng không nhiều. Ngoài việc tài trợ vũ khí lẫn thuốc nổ, thì tổ chức BLM chủ yếu ném đám lâu la vô dụng của chúng vào chỗ chết mà thôi. Còn những kẻ đầu xỏ thật sự đã cung cấp vũ khí lẫn chuyên môn để cài bom cho lũ đấy thì bây giờ đã cao chạy xa bay mất rồi.

Anh Melkor quay đầu nhìn Ves qua cặp kính màu đỏ rực đầy vẻ đe dọa trên gương mặt. “Em có chắc là chỉ có bọn BLM đang nhắm đến chúng ta không? Anh không nghĩ là em đoán sai, vì mọi chuyện từ đầu đến giờ đều khớp với giả định đó. Chỉ có tên sát thủ bắn súng điện từ là không hợp lý thôi. Khẩu súng của hắn quá hiện đại và khả năng ngắm bắn thì lại chính xác tuyệt đối. Em có biết là em đã chết hai lần rồi không?”

Ves vẫn chưa thực sự ngấm lấy điều đó, nhưng cậu biết mình vừa từ chối tử thần đến tận hai lần. Cậu không biết phải cảm ơn món quà tuyệt vời của vị bậc thầy của mình bao nhiêu mới đủ.

“Em hiểu ý anh. Thú thật thì ngoài bọn BLM ra thì em cũng có chọc giận vài người khác nữa. Mà bọn họ đều là đám thượng lưu lắm tiền không thôi.”

“Gòi, tuyệt vời luôn.” Raella mỉa mai. “Giá mà em báo trước cho tụi này biết em đã gây thù chuốc oán với bao nhiêu người TRƯỚC KHI tụi nó nã đạn vào đầu chúng ta thì hay biết mấy!”

Trước khi cuộc cãi vã dần leo thang thì Melkor chợt giơ tay ra hiệu. “Im lặng. Có thêm người đang đến. Có ít tiếng bước chân hơn, nhưng nghe có vẻ nặng nề hơn đợt vừa rồi.”

“Cảnh sát tới rồi à?”

“Anh không rõ. Anh không rành về lực lượng phản ứng nhanh của Dorum cho lắm.”

Mọi người đều chuẩn bị vũ khí cho một trận hỗn chiến nữa. Nếu đám người mới đến lại là quân địch, thì bọn họ sẽ chiến đấu đến cùng để giữ lấy mạng sống của mình. Cậu xoa đầu Lucky rồi hỏi. “Mày đi ngó thử xem có được không? Chỉ cần nói cho bọn tao biết là bạn hay thù thôi là được.”

Con mèo khẽ kêu một tiếng meo rồi nhanh chóng lướt đi mất, với dáng vẻ không còn uyển chuyển như trước. Trong khi Lucky đi thăm dò nhóm người đang áp sát cả nhóm, cậu liền đảo mắt nhìn khắp nhà kho, và cố gắng tìm bất cứ thứ gì có thể giúp bọn họ xoay chuyển cục diện hiện tại.

Tiếc một cái là mấy cái kệ trên đầu chỉ có những nguyên liệu bán sỉ giá trị thấp cũng chẳng giúp ích được mấy. Cậu cũng không thấy cái gì dễ bay hơi hay dễ cháy cả, mà đến cả một con rô bốt chuyên dụng dùng để khuân vác hàng hóa nặng cân cũng chẳng có.

Thấy không có gì hữu ích, cậu mới lưỡng lự mở máy liên lạc của mình. Cùng lắm thì cậu vẫn có thể sử dụng Hệ Thống làm phương án cuối cùng. Với gần 10.000 DP trong tay, cậu có thể mua một thiết bị nào đó từ cái Cửa Hàng tham lam kia để cầm cự thêm một vài phút nữa.

Lucky nhanh chóng quay lại và gào lên đầy hoảng loạn. Anh Melkor cũng vừa phân tích dữ liệu từ cái kính che mắt của anh. “Chúng ta đang đối mặt với bọn lính đánh thuê mặc giáp hay gì đó tương tự. Súng lục của chúng ta không xuyên nổi lớp giáp của chúng đâu.”

Súng laser cực kì hiệu quả với mục tiêu da thịt, nhưng khó mà gây sát thương lên lớp giáp rắn. Miễn là lớp giáp đó đủ dày thì nó sẽ tản nhiệt ra khắp mọi nơi xung quanh một cách vô hại.

“Thật vô lý!” Raella chửi thề và chuẩn bị giương vũ khí. “Viện trợ của chúng ta đâu rồi? Chúng ta ăn đạn cũng được hơn mười phút rồi đấy.”

Trong lúc anh Melkor đang cố lập ra một kế hoạch, thì Ves liền xoay người và âm thầm mở cái máy liên lạc lên. Mặc dù bọn BLM đã vô hiệu hóa sóng tín hiệu, nhưng chúng không thể nào xâm nhập vào ứng dụng của cậu được. Cậu ấn vào biểu tượng của Hệ Thống và truy cập vào Cửa Hàng.

Hàng triệu vật phẩm lướt qua trong nháy mắt khi Cửa Hàng hiện lên trên màn hình. Ves cố nghĩ cách sử dụng điểm DP sao cho hiệu quả nhất. Cậu không đòi hỏi gì nhiều, chỉ cần một con đường sống thôi là đủ. Trong cái tình huống ngàn cân treo sợi tóc thế này làm cậu suy nghĩ rối tung cả lên, khó mà tập trung hơn hẳn. Cậu không thể vận dụng lý trí của mình khi mà bản năng của cậu đang kích hoạt phản xạ chiến hoặc chuồn.

“Coi nào Hệ Thống! Giúp tao một chút thôi. Gợi ý xem tao nên mua cái gì đi!”

[Hệ Thống Thiết Kế Chiến Cơ không có tác dụng thay thế khả năng phán đoán của người dùng. Xin hãy trân trọng quyền tự chủ và vui lòng tự đưa ra quyết định cho cuộc đời cậu.]

Ves muốn hét lên nguyền rủa cái Hệ Thống cứng đầu cứ một mực tuân theo những nguyên tắc ngớ ngẩn của nó kể cả khi mạng sống của cậu đang gặp nguy hiểm. Có vẻ như cậu không thể dựa vào ai khác ngoài bản thân. Ves nhanh chóng cân nhắc xem nên tiêu số điểm DP ấy vào đâu.

“Mua vũ khí cũng vô ích. Bọn chúng sẽ giết mình trước khi mình có thể giết chúng. Áo giáp thì cũng kéo dài chút thời gian rồi mình cũng bỏ mạng mà thôi.”

Ves nhanh chóng rút ra kết luận là tẩu vi thượng sách. Cậu liền nghĩ đến khả năng tốc biến, nhưng lại chùn bước khi thấy mức giá của các vật phẩm có chức năng dịch chuyển tức thời. Trừ khi cậu đã tích lũy được một triệu điểm DP, thì cậu đừng có mơ đến chuyện độn thổ cả ba người đến nơi an toàn.

“Vậy thì có cách nào để chuồn mà không bị phát hiện không?”

Có một vài vật phẩm giúp ẩn mình vĩnh viễn hoặc ít nhất thì kéo dài đủ lâu để tẩu thoát, nhưng nó vẫn quá đắt. Tuy nhiên, Cửa Hàng vẫn có một vài lựa chọn nâng cấp dùng một lần. Ví dụ như, cậu vẫn có thể bỏ ra 5.000 DP để tạm thời cường hóa cái Khiên Riêng Tư của mình.

[Nâng cấp máy liên lạc - Khiên Riêng Tư - Cấp 1 – Nâng cấp dùng một lần - Tàng Hình Tuyệt Đối]

Giá: 5.000 điểm DP

Thời lượng: 10 phút

Tạm thời nâng cấp Khiên Riêng Tư cấp 1 để tạo ra một từ trường năng lượng cực mạnh có thể làm nhiễu loạn mọi phương thức quan sát mà Hệ Thống Thiết Kế Chiến Cơ đã biết đến, và đồng thời che mắt mọi phương pháp dò tìm trong một khoảng thời gian nhất định.

Cái mô tả đơn giản ấy không nói lên hết giá trị của cái nâng cấp kia. Nó có thể chặn mọi phương thức dò tìm điện tử lẫn sinh học. Miễn là không có ai vô tình va vào người bọn họ, thì bộ ba người nhà Larkinson có thể lẳng lặng chuồn lẹ ngay trước mắt bọn thợ săn kia.

Những tiếng bước chân nặng nề bắt đầu vang lên to dần. Bọn lính đánh thuê liền xông vào nhà kho rồi chia thành hai nhóm riêng biệt.

Ves nghiến răng mà mua cái nâng cấp kia ngay lập tức. “Mọi người, mau lại đây. Tốt nhất là hai người đứng sát bên em, ở trước và sau lưng em. Em có thứ này có thể giúp chúng ta trốn thoát khỏi tầm mắt của chúng.”

Hai anh chị họ của cậu không mảy may nghi ngờ gì sau khi tận mắt thấy cái máy tạo khiên của cậu. Họ biết cậu đã ghé thăm Leemar và mang về cả đống quà công nghệ cao. Anh Melkor liền đứng ngay phía trước trong khi chị Raella ép sát lưng cậu. Còn Lucky thì nhảy lên vai chủ nhân của mình.

“Nó dùng được bao lâu?” Anh Melkor thì thầm hỏi.

“Trên lý thuyết thì không quá mười phút.”

Cả hai người họ đều sững sờ. Tàng hình tuyệt đối suốt mười phút ư? Một cái thiết bị công nghệ cao đến thế này lẽ ra không thể nào tồn tại ở cái Phân Khu Sao hẻo lánh này được! Ves không buồn giải thích thêm mà kích hoạt cái Khiên Riêng Tư lẫn cái nâng cấp mà cậu vừa mua ngay lập tức.

Cậu cảm thấy nhói lòng khi chứng kiến 5.000 điểm DP biến mất khỏi tài khoản của mình. Với chừng ấy số điểm hiếm hoi đó, cậu đáng lẽ đã có thể nâng cấp được cả khối kỹ năng quý giá rồi!

Thôi thì ít nhất cậu cũng đã dành dụm sẵn từ trước. Nếu cậu đã tiêu sạch toàn bộ số điểm ấy, thì bây giờ cậu đã chẳng thể né tránh bọn sát thủ đang bao vây lấy cậu rồi.

Hình như anh Melkor lẫn chị Raella đều đang cố nói cái gì đó, nhưng cái Khiên Riêng Tư đã triệt tiêu mọi âm thanh ở xung quanh họ. Cả ba người vẫn nhìn thấy nhau, nhưng những người khác ở bên ngoài cái bong bóng từ trường ấy chỉ thấy một khoảng không trống rỗng. Sau khi nhận ra mình không thể nói chuyện, anh Melkor liền kéo Ves rời khỏi chỗ nấp hiện tại.

Họ di chuyển vừa kịp lúc, bởi vì mười giây sau, một quả lựu đạn liền đáp xuống ngay vị trí mà ba người họ vừa đứng. Một cái ống kim loại hình trụ liền phát nổ tạo thành một quầng plasma trắng rực, trong chớp mắt đã gây bỏng rát cho cả đám Larkinson đang tháo chạy khỏi đó bằng một luồng nhiệt nóng khủng khiếp. May mà cái Khiên Riêng Tư đã dập hết mọi âm thanh của họ, bởi vì trừ Ves ra thì ai cũng bật tiếng rên trong đau đớn.

Chị Raella là người khổ nhất bởi vì chị ấy đứng ngay sau lưng Ves. Da chị ấy bắt đầu đỏ cả lên trong khi cả nhóm cuồng cuồng bỏ chạy khỏi hiện trường trước khi bọn lính đánh thuê quyết định quăng thêm nhiều quả lựu đạn nữa.

Trong lúc hoảng loạn chạy thoát, thì bọn họ suýt nữa là tông thẳng vào một nhóm lính đánh thuê trông rất là máu mặt. Cả ba người lập tức né sang một bên để nhường đường cho bọn lính đáng sợ ấy chậm chạp tiến lên với những khẩu súng trường đầy chết chóc đang chĩa về nhiều hướng.

Mặc dù chỉ cách nhau có vài mét, nhưng bọn lính đánh thuê vẫn không phát hiện ra ba thanh niên nhà Larkinson đang ở gần đó. Ves thở phào nhẹ nhõm. Hệ Thống không hề lừa cậu lấy một lần. Cái nâng cấp dùng một lần ấy đã phát huy tác dụng một cách tuyệt vời như là ma thuật vậy.  

Còn chưa đầy tám phút nữa, cả ba người họ tiếp tục chạy trối chết ra khỏi đây. Không ai biết họ phải cầm cự đến khi nào, nhưng thà chạy đâu cũng được còn hơn là chôn chân ở đây.