Volume 2: Yên Bình Trước Cơn Bão

Chương 148: Cơn gió lạnh

2025-09-27

8

Ba thanh niên nhà Larkinson phóng ra khỏi chiếc xe bay vừa mới hạ cánh rồi cắm đầu mà chạy. Họ lao đến cái lối vào của một khu đất trông như bãi phế liệu vậy. Một gã bảo vệ đơn độc cùng với một đám rô bốt an ninh cũ kỹ liền chặn họ lại ngay trước cổng vào.

“Dừng lại! Không được vào!”

“Cho bọn tôi vào đi! Đây là chuyện khẩn cấp!” Ves gắt gỏng nói, tay đập mạnh vào cánh cổng. “Bọn BLM đang đuổi theo bọn tôi!”

Tên bảo vệ mập mạp trông có vẻ bối rối. Gã nhìn quanh nhưng không thấy có cái gì bất thường cả. “Tao chẳng thấy tên phản động nào cả. Tụi bây có chắc là đang tỉnh táo không đấy?”

Ngay đúng lúc Ves chuẩn bị đáp lời, thì một vụ nổ khổng lồ bất chợt xảy ra làm hất văng hết tất cả mọi người xuống mặt đất. Bộ quần áo phản trọng lực lập tức giúp cơ thể cậu lấy lại thăng bằng, nhưng hai anh chị họ của cậu thì phải lăn lộn vài vòng trên mặt đất rồi mới dừng lại. Ai nấy cũng đều trố mắt nhìn cái cột khói khổng lồ bốc lên cách đó vài căn nhà.

“Chúng ta đang bị tấn công!” Gã bảo vệ bị hoảng loạn rồi vội đập mạnh tay vào một cái nút bấm. Cả bãi phế liệu liền bắt đầu phong tỏa. Những cánh cửa kim loại nhanh chóng trượt xuống che kín các ô cửa, và toàn bộ hàng rào đều đồng loạt kích điện.

“Ít nhất thì cũng cho bọn tôi vào trước khi mấy chú trốn trong cái hốc bé xíu đó chứ!”

“Vô ích thôi.” Melkor nói, rồi kéo Raella lại trước khi cô kịp đập tay vào cánh cửa kim loại. “Nhìn xung quanh đi. Ai cũng đang sợ hãi chạy tán loạn kia kìa.”

Tất cả các xe tải bay lẫn tàu vũ trụ đều nhanh chóng bay đi mất, kể cả những chiếc còn đang bốc dỡ hàng. Thậm chí có chiếc còn đánh rơi hàng hóa của nó vì cái cửa khoang chưa kịp đóng lại đàng hoàng nữa.

Trong lúc mọi phương tiện trên đường đều đang nháo nhào chạy thoát, thì các nhà máy lẫn các nhà kho đều đồng loạt dựng chướng ngại xung quanh khuôn viên của nó. Ở một nơi nguy hiểm như cái khu công nghiệp nhung nhúc tội phạm và băng đảng nơi đây thì cái mức độ an ninh như thế là yêu cầu tối thiểu để tồn tại. Mặc dù cái không khí đang dần trở nên nóng hơn do ngọn lửa đang cháy ở gần đó, nhưng chẳng có ai thèm quan tâm đến người khác ngoài bản thân cả.

Khi cả bọn Larkinson cố đi tìm chỗ núp trong các nhà kho và công xưởng ở kế bên, họ cũng chỉ nhận lại sự im lặng đến lạnh người của cư dân ở đây.

“Cũng vô ích thôi.” Ves đành cất lời. “Đây là một trong những khu vực tệ hại nhất ở Dorum. Ở đây có vô số băng đảng chuyên đi hăm dọa và trộm cắp ở những cơ sở như thế này. Sẽ không có ai tốt bụng đưa tay ra giúp đỡ chúng ta đâu.”

Melkor cau mày sau lớp kính che màu đỏ rực. “Anh không thấy bất kì cảnh sát nào cả. Tại sao Bentheim lại để an ninh công cộng xuống cấp đến mức này?”

Cho dù Lực Lượng Cảnh Sát Dorum có ngủ quên trong ca trực đi nữa, thì họ lẽ ra cũng phải điều người đến điều tra và hỗ trợ rồi chứ. Ves thử mở máy liên lạc lên nhưng cũng chẳng nhận được tín hiệu nào cả.

“Máy liên lạc của chúng ta vẫn bị chặn! Đám phản động chắc đã phá hoại mấy cái tháp truyền thông ở gần đây rồi!”

Tình hình không mấy khả quan một chút nào, cậu thầm nghĩ. Một thế lực nham hiểm nào đó đã cho nổ bom thiệt lớn và chặn hết mọi nỗ lực liên lạc với chính quyền. Chẳng lẽ bọn phản động đã từ bỏ phương án âm thầm bắt cóc ba người mà quyết định chơi lớn xem người ta có trầm trồ rồi không.

Một cảm giác nặng nề bỗng nhiên bao trùm lấy cậu. Không hiểu vì sao mà cậu có cảm giác như đang bị một kẻ săn mồi nguy hiểm nhìn thẳng vào cậu một cách đói khát. Mồ hôi chảy xuống trán cậu trong khi cậu cố suy nghĩ tại sao mình lại có cái cảm giác lạ lẫm này. Cái giác quan thứ sáu của cậu chỉ kích hoạt khi cậu phát hiện ra Yếu Tố X thôi chứ.

Vậy có nghĩa là một trong những chiếc chiến cơ của cậu đang ở gần đây chăng?

“Không, cái ‘sắc nét’ của nó không có đúng.”

Cậu không tìm được từ nào hay hơn cho nên nên cậu mới dùng từ ‘sắc nét’ để miêu tả những cảm giác khác nhau cho cái Yếu Tố X. Vốn là người đã tự thiết kế chiếc Thế Hệ I và Thế Hệ II, hai chiến cơ đó sở hữu một sự kết hợp độc đáo giữa bản tính liều lĩnh và hiếu chiến.

Cái ‘sắc nét’ hiện tại mà cậu đang cảm nhận lúc này lại thiếu mất cái sự liều lĩnh táo bạo mà cậu đã từng biến hóa. Thay vào đó, nó lại lạnh lẽo như một cơn gió mùa đông đang chuẩn bị thổi tắt một ngọn nến cô độc vậy.

“VES! NẰM XUỐNG!” Melkor đột ngột hét lên rồi lao tới định đẩy cậu xuống đất. Một cái khiên bất ngờ kích hoạt khiến cho anh ấy bị hất văng ra chỗ khác ngay lập tức.

Do đang mải phân tích cái giác quan thứ sáu của mình, cho nên Ves mới giật mình khi mọi thứ trước mắt mình bất ngờ lóe sáng ngay đúng lúc một viên đạn to bự va chạm vào tấm khiên của cậu. Món quà của Bậc Thầy Olson đã ngăn toàn bộ động năng khủng khiếp ấy tác động đến cơ thể mong manh của cậu.

“Súng điện từ!” Raella hét lên rồi bắn ngẫu nhiên khẩu súng laser của chị ấy về hướng bắn ra viên đạn ấy. “Chúng ta sắp toi đến nơi rồi!”

Melkor liền ép cô nàng hạ cánh tay cầm súng xuống để những tia laser chết người ấy bắn trúng mặt đường một cách vô hại. “Bình tĩnh đã. Ves chưa có chết. Tụi mình vẫn còn cửa sống.”

Đòn tấn công ấy đã khiến cậu tỉnh táo lại hẳn. Rốt cuộc thì cậu mới nhận ra rằng giác quan thứ sáu của mình không hề phát hiện một chiếc chiến cơ nào cả, mà đó là một tên sát thủ. Tim cậu đập thình thịch trong lồng ngực sau khi cậu mới nhận ra mình vừa thoát chết trong gang tấc. Cậu vội nhìn vào máy liên lạc mà suýt thì đứng tim. Máy tạo khiên của cậu vừa mất chín phần trăm năng lượng.

“Kệ mẹ nó!” Cậu chửi thề, rồi chỉ vào cái nhà kho đang bị phong tỏa ngay trước mặt họ. “Lucky, mau mở lối đi cho bọn tao nhanh lên.”

Lần này Lucky không tỏ vẻ đáng yêu nữa mà lao tới cào phăng một lỗ nhỏ đủ cho một người chui lọt qua cái cửa kim loại kia. Ba người lẫn con mèo liền bò vào bên trong nhà kho trong khi còi báo động rú lên vì phát hiện có người đột nhập. Bọn rô bốt an ninh trang bị cả vũ khí sát thương lẫn phi sát thương liền lơ lửng ngay trên đầu họ.

“Khốn nạn! Lũ khốn ấy định xua đuổi chúng ta!” Raella kêu lên rồi giương súng chĩa vào đám rô bốt ấy.

Ngay khi cô nàng định bóp cò, tất cả bọn chúng đều đồng loạt mất điện rồi rơi xuống mặt đất. Cả ba người họ phải nhảy sang một bên để tránh không bị chúng rơi trúng đầu.

“Anh Melkor?”

“Toàn mấy mẫu cũ rích. Mặc dù phần mềm có cập nhật đi nữa thì cũng chẳng là gì so với mấy mẫu đang dùng ở Rittersberg đâu.” Anh chàng nhe răng cười khoái trá mà gõ ngón tay lên chiếc kính đỏ rực đang phát sáng trên gương mặt anh. “Anh không có đeo cái này để làm màu đâu.”

Hóa ra anh Melkor đã từng học một khóa hack điện tử. Tuy anh vẫn không phải là một chuyên gia lập trình thứ thiệt, nhưng anh vẫn có thể dư sức sử dụng một đoạn mã độc để xâm nhập vào các lỗ hổng lập trình bên trong mấy con rô bốt kia. Chỉ cần hệ thống của chúng không quá mới hoặc quá tiên tiến, thì anh ta có thể dễ dàng bẻ khóa bọn chúng.

“Vậy sao lúc đầu anh không hack để mở cửa luôn?”

“Không được.” Anh ấy lắc đầu. “Mọi tòa nhà trong cả dãy phố này đều gắn khóa điện tử lẫn khóa cơ học.”

Chuyện này cũng chẳng có gì lạ, bởi vì chủ nhân của các tòa nhà kiểu này không kham nổi việc nâng cấp an ninh mạng. Không phải vì Ves có thể thuê công ty Sanyal-Ablin để gia cố hệ thống an ninh của cậu mà những người khác cũng làm được như thế. Sự cạnh tranh khốc liệt cùng với vô số hiểm họa ở Bentheim đã khiến cho nhiều doanh nghiệp địa phương phải thắt lưng buộc bụng mà cắt xén bớt chỗ này chỗ kia trong quá trình vận hành.

“Có ai ở đây không?”

Không một tiếng đáp lời. Có lẽ người quản lý nhà kho đã chui rúc ở đâu đó để trốn mất rồi.

Ngay đúng lúc họ chuẩn bị cất bước, thì một tiếng đoàng vang lên khi tay bắn tỉa khai hỏa thêm một phát nữa. Viên đạn bay xuyên qua tường nhà kho và chỉ mất một chút động năng trước khi dội vào tấm khiên vừa bật thêm một lần nữa trước mặt cậu.

Ves lại  mất thêm năng lượng của cái máy tạo khiên! Cậu chỉ còn khoảng tám mươi phần trăm mà thôi!

Hai anh chị họ của cậu thậm chí còn không hỏi gì về cái máy tạo khiên kia. Cả Melkor lẫn Raella đều giục cậu chạy thẳng vào giữa nhà kho. “Mau chạy đi! Súng điện từ không xuyên nổi hết đống hàng này đâu.”

Cả bọn lao tới những cái thùng hàng trông có vẻ chứa đủ loại vật liệu bán sỉ. Ves nhận ra phần lớn trong số đó được dùng để sản xuất chiến cơ, như kim loại titan và một số vật liệu tổng hợp khác.

Ngay khi ba người vừa tới giữa nhà kho, họ bắt đầu nghe thấy vô số tiếng chân vang lên từ lối vào mà Lucky đã tạo ra khi nãy.

“Mục tiêu đang ở bên trong!” Một trong những tên mới xông vào liền hô lớn. “Mau tản ra rồi bắn chết thằng khốn đó ngay. Nhớ thông báo vị trí của nó!”

“Rõ, sếp!”

“Đả đảo Cộng Hòa!”

“Trả máu cho Bentheim!”

Cả đám Larkinson liền rên rỉ. Họ nhận ra cái khẩu hiệu đặc trưng của Phong Trào Giải Phóng Bentheim kia.

“Có bao nhiêu thằng vậy?” Raella hỏi.

“Hai mươi lăm. Chúng không mặc giáp. Cũng không có hỏa lực hạng nặng.”

Anh Melkor chậm rãi phân tích trong khi sử dụng cái kính của anh nhìn xuyên qua đống thùng hàng xung quanh. “Chúng ta bị áp đảo cả hỏa lực lẫn quân số. Có lẽ chúng ta nên đầu hàng.”

“Không.” Ves đáp, lập tức dập tắt hướng suy nghĩ đó. “Bọn BLM không bao giờ thả con tin đâu. Ai rơi vào tay bọn chúng sẽ phải chịu một kết cục đau đớn khủng khiếp. Chúng ta phải tự mở đường mà thoát thân thôi.”

“Em nghe anh Melkor rồi đấy. Bọn chúng đông gấp mấy lần chúng ta mà.”

“Bọn đấy chỉ là đám tay chân thôi. Tên bắn tỉa thì lại khác, nhưng nếu chúng ta ở trong nhà thế này thì hắn cũng không làm gì được.” Ves giải thích, ánh mắt bùng lên hy vọng. “Hai người là phi công chiến cơ mà phải không? Anh chị đã dành mười năm để học cách chiến đấu mà. Kể cả không có chiến cơ ở đây đi nữa, nhưng hai người vẫn thừa sức xử lý vài thằng gà mờ kia đúng chứ?”

“Chúng ta không phải đơn giản là xử lý một vài thằng đâu. Có đến tận hai mươi lăm thằng phản động đang áp sát và chúng ta không có cách nào để hạ bọn chúng cả!”

“Anh có chắc không?”

Một trong những lý do khiến Ves khăng khăng chui vào cái nhà kho chật kín như thế này là vì nó có nhiều khoảng không gian dọc đứng. Cậu liền quay sang Lucky đang cảnh giác đứng bên cạnh cậu, rồi vuốt nhẹ lưng nó.

“Đi xử bọn chúng đi, Lucky. Đừng nhân nhượng.”

Con mèo máy tử thần của cậu đáp lại bằng một tiếng gầm gừ đáng sợ rồi nhảy lên cái kệ ở trên đầu cậu. Lucky nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt của cậu sau khi nó lập tức chuyển sang chế độ săn mồi.

Một vài giây sau, bọn phản động bắt đầu la hét inh ỏi. Phân nửa tiếng hét của chúng bị cắt ngang như thể cổ họng bị chém đứt một cách đẫm máu vậy. Nửa còn lại thì xả súng trong tuyệt vọng, lòng lo sợ không biết thứ gì đang tàn sát đồng bọn của chúng.

Ves nghiến răng, rồi quay sang hai anh chị họ của mình mà thúc giục tiến lên. “Chúng ta nên tấn công trong khi bọn chúng đang bị phân tâm. Em không biết Lucky có thể cầm cự được bao lâu đâu.”

Cậu biết Lucky không thể duy trì bộ móng của nó quá lâu. Mặc dù nó có thể cắt đứt mọi thứ dẫu cứng cáp đến mức nào đi nữa, thì cơ thể nhỏ bé của Lucky chỉ có thể tích trữ được chừng ấy năng lượng mà thôi. Với cả, con mèo máy cũng mất khá nhiều thời gian để nạp lại năng lượng nữa.

“Ves nói đúng. Bọn phản động đang hỗn loạn kìa. Chúng ta phải liều mạng phen này thôi.” Melkor quả quyết rồi lao về phía tiếng la hét kia.

“T-T-Tụi mình đánh thiệt luôn hả?” Raella lắp bắp một chút rồi tự vả vào mặt mình. “Mình đang làm cái gì vậy hả? Mình giỏi hơn thế này! Mình là người nhà Larkinson mà!”

Chị Raella liền đuổi theo anh Melkor, còn Ves thì bám sát ngay phía sau. Cậu cảm thấy cực kì vô dụng vì không hề sở hữu một vũ khí nào cả. Cậu lúc nào cũng định mua một khẩu để dành cho những tình huống như thế này, nhưng rồi cứ quên béng mất mỗi khi cậu về đến nhà an toàn.

Ves tự nhủ sẽ khắc phục vấn đề này nếu cậu còn sống sót rời khỏi đây. Cậu cố hết sức để đuổi kịp bà chị họ lực điền kia. “Để em đi trước cho! Khiên của em có thể đỡ được thêm vài phát nữa.”

Chị ấy không tranh cãi với quyết định của Ves, trong khi thông thường một vệ sĩ chuyên nghiệp chắc hẳn đã bật lại câu đó ngay lập tức. Cô nàng khéo léo nép người đằng sau lưng cậu làm sao chỉ để lộ cặp mắt cùng với khẩu súng về phía trước.

Họ đi ngang qua một vài thi thể nam nữ bị giết một cách dã man. Tất cả đều mặc một bộ quần áo giẻ rách dính đầy bùn đất, nhưng lạ lùng thay, chúng lại cầm nhiều khẩu súng khá mới và hiện đại.

“Bọn này chui rúc trong đường hầm để tránh bị lực lượng an ninh địa phương truy quét là cái chắc.” Ves vừa nói vừa cúi xuống nhặt một khẩu súng trường đơn giản nhưng vẫn còn mới tinh. Mặt cậu bỗng dưng tối sầm lại. “Bị khóa gien rồi. Tổ chức nào đưa mấy khẩu súng này cho bọn chúng chắc cũng có nhiều tiền lắm đây.”

Ves có thể phá khóa gien bằng cách tái lập trình để lách qua lớp mã hóa tinh vi ấy, nhưng tình thế hiện tại lại không cho phép. Cậu đành vứt khẩu súng đi rồi nhặt một con dao tác chiến đơn giản. “Cái này cũng được rồi.”

Hai người cuối cùng cũng bắt kịp anh Melkor đang đấu súng với hai thằng phản động khác. Bên cạnh đó là ba cái xác bị cháy xém đang nằm bất động trên mặt đất. Tài thiện xạ của anh Melkor giỏi hơn hẳn so với Dietrich, khi anh khai hỏa một tia laser qua một khe hở to bằng ngón tay giữa hai cái thùng hàng cỡ lớn. Tên phản động ấy hét lên trong đau đớn khi tia laser uy lực ấy biến cái bụng của hắn thành một mảng thịt nướng bị cháy đen đến nham nhở.

“Súng của anh bị quá nhiệt rồi.” Melkor nói rồi chìa tay về phía Raella. “Đưa anh khẩu của em đi.”

“Không đời nào! Khẩu này là của em!”

“Giờ không phải lúc cãi nhau đâu, Raella! Em biết điểm thiện xạ của anh cao hơn của em, với lại anh có thể kết nối khẩu súng với cái kính của anh nữa.”

Họ không còn cảm thấy áp lực khi xung quanh không còn tên nào còn sống sót. Ai cũng nghĩ rằng tình hình đã được kiểm soát.

“Cứ đưa khẩu súng cho ảnh đi.” Ves ra lệnh cho chị họ của mình. “Chúng ta cần dọn dẹp đám này trước khi-”

Cậu bỗng khựng lại một nhịp khi cái giác quan thứ sáu của cậu lại bắt đầu râm ran cả lên. Cậu cảm thấy một cơn gió lạnh buốt lướt qua cái giác quan lạ lùng ấy.

“Nằm xuống ngay!”