Volume 2: Yên Bình Trước Cơn Bão

Chương 147: Sai đường

2025-09-22

5

Ves luôn muốn để lại di sản của mình trong cái Thời Đại Chiến Cơ này. Và giờ đây Tập Đoàn Chiến Cơ Hữu Sinh đã ra đời, nó không chỉ thể hiện điểm mạnh của sản phẩm Ves mà còn nói lên cảm hứng và khát vọng của cậu nữa. Cái tên nghe có vẻ hơi nhạt nhẽo, nhưng nó lại mang nhiều ý nghĩa rộng mở để người ta có thể phân tích và thấu hiểu theo nhiều hướng khác nhau.

Quan trọng hơn là cái tên này cũng khá là phù hợp với cái triết lý thiết kế còn non trẻ của cậu nữa. Không quan trọng liệu có bao nhiêu nhà thiết kế chiến cơ khác đã chạm tới cái Yếu Tố X huyền bí kia, nhưng Ves vẫn nhất quyết muốn tự tạo cho mình một lối đi riêng.

Sau khi đã bàn bạc xong với chị Marcella, cậu liền rời khỏi văn phòng của chỉ, rồi đi xuống đại sảnh. Ở đấy, con Lucky đang nghịch ngợm với một cái chậu cây. Còn chị Raella với anh Melkor thì đang đứng ở một bên, mắt ngắm nhìn những đoạn phim quảng bá sản phẩm đang chiếu trên các màn hình với những cảnh hành động đầy ngầu lòi của những mẫu chiến cơ hiện thời. Ves thậm chí còn thấy cảnh chiếc Mark Antony Thế Hệ I của cậu đang chiến đấu nữa.

“Đó là chiến cơ của mày à?” Chị Raella tò mò hỏi.

Cậu gật đầu đầy tự hào. “Thực ra đó là lần bán chiến cơ đầu tiên của em đấy. Em đã tự thiết kế và chế tạo bản biến thể đó. Không có ai khác giúp em trong suốt quá trình đó cả. À mà em cũng vừa mới cập nhật lại mẫu thiết kế của nó. Chiếc Thế Hệ II của em là một bản nâng cấp toàn diện so với phiên bản trước đó.”

Hai người họ tỏ vẻ ấn tượng thấy rõ. Thực ra thì họ chưa được nghe nhiều về những thành tựu của cậu. Bà chị Raella thì đã dành trọn cuộc đời để tham gia mấy giải đấu chiến cơ, còn anh Melkor thì chắc là đang phục vụ trong một đơn vị quân đội nào đó.

Cho đến lúc này họ mới nhận ra Ves là một nhân vật tầm cỡ đến thế nào. Hai anh chị phi công ấy rất nể phục khả năng tự thiết kế và chế tạo chiến cơ của cậu. Đối với họ, thì cả quá trình ấy nghe chẳng khác gì ma thuật cả.

Ves có cảm giác như mình là một pháp sư đang biểu diễn màn bắn quả cầu lửa trước mặt các hiệp sĩ vậy. Mặc dù bọn họ dư sức bẻ gãy cơ thể của pháp sư làm đôi, nhưng màn trình diễn ấn tượng ấy vẫn khiến họ phải chùn bước. Ma pháp của cậu là thứ nằm ngoài tầm hiểu biết hạn hẹp của họ.

Lần đầu tiên kể từ khi hai người họ đi chung với cậu, họ mới bắt đầu nhìn cậu với vẻ tôn trọng. Chị Raella thì hay thẳng thắn biểu lộ cảm xúc ở trên mặt, cho nên suy nghĩ của chị ấy được thể hiện rõ nhất.

Còn anh Melkor, thì chắc hẳn anh ấy đã biết đến Ves qua những dòng báo cáo, nhưng cái mắt kính che nửa khuôn mặt của anh lại làm người khác khó mà đoán được anh ấy đang nghĩ gì. Tuy nhiên, với trí tuệ và khả năng cảm thụ cao mới được cải thiện gần đây, Ves vẫn bắt được một vài tín hiệu tích cực. 

“Giờ thì quay lại cảng không gian thôi. Chúng ta còn phải lên máy bay cho kịp giờ nữa.”

“Aww, có nhất thiết phải đi liền không?” Chị Raella đột ngột năn nỉ. “Chỗ này náo nhiệt hơn chị[note80749] tưởng nhiều! Chị muốn ghé xem mấy cái cửa hàng chiến cơ và đi coi vận động viên chiến cơ địa phương thi đấu nữa!”

Mặc dù Ves định rời đi sau vài giờ nữa, nhưng chị Raella đã thành công thuyết phục cậu đưa họ đi chơi một ngày. Có lẽ việc hai người họ bị gia đình ép đi làm vệ sĩ cho Ves cũng không công bằng cho lắm. Với những người đã quen lối sống thành thị giàu có như họ, thì một hành tinh thôn dã như Bức Màn Mây hẳn là một nơi buồn chán đối với hai người. Đặc biệt là chị Raella sẽ khó mà làm quen với cú chuyển nhà đột ngột này.

“Vậy thì đi lên trung tâm thành phố nào. Mấy cái chuỗi cửa hàng chiến cơ hiện đại nhất đều tập trung ở đó.”

Ves liền gọi một chiếc xe bay, rồi ba người họ cùng lên xe. Sau khi nhập địa chỉ vào bảng điều khiển, chiếc xe liền bay vút lên không rồi hòa vào dòng xe một cách trật tự.

Ves thì ngồi ôm con Lucky ở ghế trước. Còn chị Raella với anh Melkor thì ngồi ở băng ghế sau mà bàn luận về điểm mạnh yếu của các đội chiến cơ địa phương thi đấu ở Bentheim.

Chị Raella thì thích đội Thiết Quyền Nhung, và đó cũng là đội chủ lực của thành phố Dorum. Họ cũng thường hay đối đầu với đội Kim Ngân Pháp Quan và thi đấu cũng khá tốt. Bên cạnh đó, đội Thiết Quyền Nhung cũng nổi bật với một nữ đội trưởng luôn mang cái phong cách hào nhoáng trên sàn đấu.

Còn anh Melkor thì hâm mộ một đội khác đang leo hạng khá nhanh với cái danh Khỉ Cơ Giới. Xuất thân từ thành phố Haston chuyên về công nghiệp nặng, đội chiến cơ này được cộng đồng tài trợ với sự ủng hộ đông đảo của cư dân địa phương. Bằng một cách nào đó, họ đã ký được hợp đồng với một vài nhân tài bản xứ rồi dần dần tạo nên tiếng tăm qua nhiều năm qua.

“Em không hay theo dõi mấy đội ở đây thường xuyên lắm.” Ves đáp lời sau khi chị Raella hỏi cậu đang ủng hộ ai. “Em không có sống ở Bentheim, mà thực ra thì em dành nhiều thời gian ở Rittersberg hơn. Nhưng thật sự mà nói thì Bức Màn Mây mới là nhà của em. Chỉ tiếc là cái hành tinh đó không đủ điều kiện để tài trợ một đội chiến cơ.”

Bức Màn Mây đơn giản là không có đủ tiền để đầu tư vào nó. Các liên doanh nông nghiệp đang nắm phần lớn tài sản của cả hành tinh. Nếu xét đến nguồn gốc tổ tiên của họ, thì không đời nào họ lại muốn xây dựng thêm một loạt chiến cơ trên lãnh thổ mình.

Ngay lúc chị Raella bắt đầu luyên thuyên về những điểm trội của đội chiến cơ mà chị ấy thích, thì anh Melkor bất chợt giơ tay ra hiệu dừng lại.

“Này, không phải chúng ta đang đi tới trung tâm thành phố sao? Tại sao xe bay của mình lại đi ngược với hướng đó?”

Lời nói đột ngột của anh Melkor khiến Ves giật mình. Từ nãy đến giờ cậu không để ý đến khung cảnh xung quanh. Khi Ves nhìn ra ngoài cửa sổ, cậu mới hốt hoảng phát hiện ra chiếc xe bay của ba người họ không hiểu sao đã quay đầu bay về hướng khác. Thay vì là những cửa hàng sang trọng với những ánh đèn nhấp nháy, thì trước mắt cậu chỉ toàn là những công xưởng, nhà máy và nhà kho trông rất là ảm đạm.

“Có gì đó không ổn! Xe chúng ta đang bay ở trên khu công nghiệp! Đáng lẽ ngay từ đầu chúng ta không được lại gần khu này mới đúng!”

Chị Raella lập tức rút ra một khẩu súng laser giấu sẵn trong áo khoác của chỉ. “Cái quái gì thế? Có ai nhắm vào em hả Ves? Bộ tụi mình đang bị bắt cóc hay gì?!”

“Có thể lắm. Em không nghĩ lại có kẻ liều đến mức làm loạn ngay trong lãnh thổ Bentheim.” Ves đặt tay lên cằm rồi đáp.

Là ai? Phong Trào Giải Phóng Bentheim ư? Hay bọn Ngũ Thư Tông Đoàn? Hay Vương Triều Gauge? Hoặc Gia Tộc Ricklin? Dạo gần đây cậu đã tạo ra nhiều kẻ thù quá. Cậu không thể xác định được hung thủ là ai cả. Cậu cần có thêm thông tin để kết luận, nhưng trước hết thì phải giải quyết cái vấn đề trước mắt cái đã.

Trong khi mọi người vẫn đang cố gắng bình tĩnh, thì anh Melkor liền vươn người lên trước rồi ấn vào một cái nút màu đỏ nổi bật. “Anh không rành về xe bay cho lắm, nhưng chắc là nó cũng có chế độ khẩn cấp hay lái tay mới đúng.”

Thế nhưng chiếc xe vẫn chẳng hề đổi hướng. Có kẻ phá hoại đã vô hiệu hóa cái nút đó mất rồi.

“Giờ thì làm gì đây?!” Người phụ nữ duy nhất trong xe bắt đầu hoảng hốt. Chị ấy đưa máy liên lạc lên và cố gọi tổng đài khẩn cấp. “Máy liên lạc của em bị chặn rồi! Không có tín hiệu!”

“Máy của anh cũng bị chặn.”

“Đợi chút! Em có thể lần mò một chút, em nghĩ vậy!”

Từ sau những cuộc phiêu lưu vừa qua, Ves đã hình thành một thói quen luôn mang theo một cái hộp dụng cụ tí hon bên mình. Bỏi vì biết đâu lại có thứ cần phải sửa chữa gấp thì sao. Cậu lấy ra một cái dụng cụ đa năng rồi nhanh chóng tháo cái bảng điều khiển trước ghế mình. Trước mắt họ là một nùi dây nhợ rối rắm cùng với các linh kiện điện tử phức tạp bên trong.

“Em biết cách hack chiếc xe này không?” Chị Raella nghi ngờ hỏi.

“Em có thấy một số linh kiện quen thuộc, nhưng em không có chuyên về xe bay.” Ves lắc đầu. Mặc dù cậu có thể can thiệp vào hệ thống lái tự động hoặc máy đo độ cao, nhưng đồng thời cậu cũng có thể khiến nó lao đầu xuống đất. “Lucky, mày nhìn thử xem bên trong có cái gì đáng nghi không?”

Con mèo meo lên một tiếng rồi thò cái đầu vào đấy. Hai anh chị họ của Ves nhìn con mèo của cậu với vẻ hoài nghi. “Không phải nó là mèo máy thôi à? Chị tưởng nó chỉ có A.I. cấp thấp thôi chứ.”

“Lucky không phải là một con mèo máy giá rẻ sản xuất hàng loạt đâu. Nó thông mình hơn hẳn những con thú cưng nhân tạo khác và nó còn giấu một vài chiêu bất ngờ nữa.”

Con mèo đá quý này đã cứu mạng lấy cậu nhiều hơn một lần rồi. Ves vẫn chưa khám phá hết khả năng của nó. Chỉ sau nửa phút đánh hơi, con Lucky bỗng rít lên rồi cào một cục pin dự phòng to cỡ lòng bàn tay trông rất là bình thường.

“Cái gì đây?”

Con mèo vẫn méo ầm lên như thể cái thứ đó đã tàn sát tổ tiên của nó vậy. Ves quyết định tin vào con mèo rồi dùng cái máy quét đa năng cơ nhỏ để kiểm tra cái vật thể khả nghi ấy. Chẳng bao lâu, cái máy quét đã hú tiếng cảnh báo inh ỏi.

“Đó là một quả bom tự chế!” Ves nói.

Lời cậu nói cũng chẳng khác gì quả bom ấy cả. Chị Raella hoảng đến tái cả mặt.

Còn anh Melkor thì tỏ ra giận dữ vô cùng. Anh ấy ấn cái nút trên cái kính râm, khiến bề mặt huỳnh quang của nó chuyển màu từ xanh sang đỏ. Anh liền đảo mắt quan sát xung quanh, rồi gương mặt càng lúc càng sầm lại. Sau đó, anh Melkor rút ra một con dao bỏ túi rồi bắt đầu đâm vào lớp bọc ghế của chiếc xe bay.

“Anh đang làm gì vậy?”

“Trong ghế có cài cảm biến do thám.”

Nghe xong cô nàng chỉ biết im bặt. Chị Raella lặng lẽ nhìn anh ấy nghiền nát tất cả con bọ do thám kia. Trong khi đó, Ves tiếp tục quét quả bom tự chế để xác định mức độ nguy hiểm của nó.

“Em quét vậy đủ chưa?” Chị Raella hỏi, mặt mũi căng thẳng rõ rết. “Sao em còn chưa lôi nó ra?!”

“Em mà động vào là nó phát nổ liền đấy!”

Ngoài khả năng tự phát nổ khi bị vô hiệu hóa, thì quả bom còn được cài kích hoạt sau khi nhận tín hiệu từ bên ngoài. Trên thực tế thì Ves đã bật Khiên Riêng Tư từ lâu. Một từ trường hình cầu vô hình bao trùm lấy quả bom, ngăn không cho bất kì ai bên ngoài kích nổ nó một khi họ nhận ra mục tiêu của họ đã phát hiện ra âm mưu bắt cóc này.

Nó cũng chặn bọn bắt cóc điều khiển chiếc xe bay này luôn. Ves không muốn cái xe của họ đột nhiên chúi mũi lao xuống đất đâu.

May mắn là quả bom dường như không được cài nổ nếu nó bỏ lỡ một tín hiệu định kỳ đã lập trình sẵn từ trước. Lực lượng an ninh cực kì tinh nhuệ tại Bentheim sẽ nhanh chóng lần ra mọi tín hiệu đáng ngờ. Bây giờ Ves mới dám kết luận rằng đám tấn công cậu lần này không quá phức tạp.

“Nó rất có thể là Phong Trào Giải Phóng Bentheim.”

“Bọn ly khai ư? Cái đám lúc nào cũng đánh bom nhà máy với nhà máy lọc dầu á?”

“Em khá chắc là chúng nó. Một trong số đồng phạm của chúng có mối thù không dứt với em. Đây chắc là cách hắn trả thù.”

“Vậy thì em hãy mau xử lý nó trước khi chúng ta rơi vào tay bọn chúng!”

Chị Raella nói đúng. Kẻ đã cài bom vào chiếc xe của họ đáng lẽ ra đã có thể cho nổ tung ngay sau khi họ bước lên nó. Thay vào đó, chiếc xe lại lặng lẽ đổi hướng rồi đưa họ đến vùng ngoại ô của Dorum. Cho dù có đáp xuống chỗ nào đi nữa, thì cũng chẳng có kết cục gì tốt đẹp cho ba người họ cả. Ves phải nhanh chóng đáp chiếc xe xuống đất, nhưng trước đó thì cậu phải giải quyết cái quả bom ấy kia đã.

“Em đã chặn hết mọi tín hiệu với quả bom rồi.” Cậu giải thích trong khi kích hoạt một cái máy cắt plasma cỡ nhỏ. Cái thiết bị tí hon này chỉ vừa đủ cắt một tấm kim loại mỏng và chỉ có thể hoạt động lâu nhất là ba mươi giây ở mức độ tối đa. Cậu đành phải dựa vào nó mà thôi. “Em đã nắm được phần lớn cơ chế của nó rồi. Em nghĩ em có thể tháo ngòi nổ bằng cách ngắt bộ điều khiển ở đây và cò dự phòng ở chỗ này.”

Hai anh chị họ trơ mắt ra nhìn cậu, rõ là không hiểu cậu đang nói gì. “Em có chắc là em sẽ không thổi bay cả bọn không?”

“Em cũng không chắc nữa. Nó còn tùy vào tên khủng bố ấy đầu tư đến mức nào. Theo em thấy thì hắn không phải là dân chuyên. Nhìn cách lắp ráp quả bom làm em có cảm giác như hắn là một tay thiết kế chiến cơ hạng bét đã rụng cánh từ lâu.”

Kẻ đó hẳn cũng đã từng học thiết kế chiến cơ với hy vọng thiết kế một chiến cơ cho riêng mình giống như Ves vậy. Sau khi tốt nghiệp, có lẽ hắn mới phát hiện làm thiết kế gia học việc chẳng đáng giá bao nhiêu và đồng thời cũng hiểu ra rằng ngành công nghiệp chiến cơ không có chỗ cho hắn. Một nhà thiết kế chiến cơ đầy cay đắng và bất mãn như vậy rất dễ trở thành con mồi cho Phong Trào Giải Phóng Bentheim.

Trong khi mọi người nín thở chờ đợi, Ves nhanh chóng cắt xuyên qua lớp kim loại rồi tách rời hai bộ phận then chốt. Bàn tay cậu di chuyển rất chính xác và khéo léo tháo rời linh kiện trong giới hạn ba mươi giây. Chiếc máy cắt plasma cỡ nhỏ bắt đầu xì khói rồi tắt liệm sau khi đã sử dụng hết năng lượng.

Không ai dám nhúc nhích trong vài giây ngắn ngủi. Sau khi nhận ra quả bom không hề phát nổ, cả ba mới thở phào nhẹ nhõm. “Mau quăng nó ra ngoài đi!”

Ves gật đầu đồng ý. Cậu dùng vài dụng cụ để cắt dây cáp bên ngoài rồi gắp nó ra khỏi giá lắp. Sau khi lấy nó ra rồi, cậu nhìn ra hướng cửa sổ của chiếc xe bay.

“Lucky, mày tạo một cái lỗ cho tao được không?”

Con mèo liền bung bộ móng năng lượng của nó rồi nhẫn tâm tấn công cái khung cửa sổ kia. Những chiếc móng vuốt dễ dàng rạch một cái lỗ hình bầu dục ở trên xe. Chiếc xe vẫn đang lao nhanh trên không trung khiến cho khoang chở khách bị gió đập vào cửa kính rất là ồn. Cuối cùng thì Ves mới ném cái quả bom ra ngoài, và nó liền rơi xuống mái của một nhà kho ở dưới.

“Với mức an ninh hiện tại của Bentheim, anh cá là cái quả bom vừa rồi đã kích hoạt cảnh báo là cái chắc.” Anh Melkor nói. “Chỉ cần nhìn kỹ một chút là họ sẽ biết nó là quả bom ngay thôi.”

Vậy thì có thể là trợ giúp đang trên đường tới, nhưng lực lượng an ninh vẫn cần chút thời gian để đuổi kịp chiếc xe. Cho đến lúc họ đến nơi thì cả đám Larkinson đã bỏ mạng hoặc gặp chuyện tệ hơn thế rồi cũng nên.

“Thôi, đừng bàn nữa! Ves, làm ơn cho chúng ta hạ cánh đi!”

Ves thực ra đã bắt đầu tìm cách hạ độ cao ngay sau khi cậu quăng quả bom ấy đi rồi. Con Lucky không phát hiện thêm nguy hiểm nào khác nữa, cho nên Ves mới tập trung ép chiếc xe bay hạ xuống mặt đất. Chỉ cần lục lọi một chút, cậu đã tìm ra cơ chế lái tay khẩn cấp.

Cho dù bọn phản động có can thiệp vào phần mềm điều khiển đi chăng nữa, thì bất kì xe bay nào cũng phải có cơ chế lái tay khẩn cấp. Cái thiết bị này bắt buộc phải hoạt động trong trường hợp chiếc xe bị gây nhiễu, bị hack, hoặc bị quá tải điện áp đột ngột.

Ngay cả bọn phá hoại cũng không thể làm được gì với cái cơ cấu đơn giản đó. Hệ thống cảm biến dày đặc ở khắp Bentheim cũng liên tục quét từng chiếc xe để kiểm tra xem nó có còn hoạt động hay không.

 Không chần chừ gì nữa, Ves liền giật một cái cần gạt. Chiếc xe bay liền rú còi cảnh báo mà chớp đèn liên hồi, rồi bắt đầu lao xuống mặt đường.

“Chuẩn bị tinh thần đi!” Anh Melkor hét trong tiếng rít bên tai. Cả hai phi công chiến cơ đều đã rút sẵn khẩu súng ngắn và gật đầu với nhau. “Một khi chạm đất là chúng ta sẽ chạy đến nơi trú ẩn gần nhất và cố thủ cho đến khi lực lượng an ninh tới cứu!”

Chẳng ai biết liệu có ai đang mai phục sẵn dưới đất hay không, nhưng người nhà Larkinson chắc chắn là chưa ngán ai bao giờ!

Ghi chú

[Lên trên]
*Trans: đổi xưng hô sang chị – em
*Trans: đổi xưng hô sang chị – em